Trọng Sinh Chi Thiên Đạo Thù Tình


Lương Cẩm đứng dưới tàng lão thụ đầu thôn, nàng gần như có thể đoán được trong thôn trang đã đổ nát thê lương như thế nào, hoang vu như thế nào.

Dù vậy, nàng vẫn muốn biết chân tướng, ba năm trước, ở đây đến tột cùng xảy ra chuyện gì.
Nàng từ cây hoè già đứt gãy đi qua, dưới chân tất cả đều là cành lá khô nát, trong thôn trang ngăn cách bởi sương mù tràn ngập, thiên quang càng ngày càng mờ, nếu không phải thân thể Lương Cẩm sau khi Trúc Cơ đã dần dần thoát phàm thai, nàng tất nhiên sẽ không dám đơn độc đi vào nơi như thế này.
Bằng ấn tượng mơ hồ, nàng cẩn thận từng li từng tí một tiến vào mảnh đất hoang âm trầm này, bốn phía hoàn toàn tĩnh mịch, ngoại trừ tiếng vang lanh lảnh khi chân nàng đạp qua cành khô phát ra, không còn âm thanh nào khác.
Nàng đi tới vị trí nhà của nàng ba năm trước, đập vào mắt hoàn toàn là hoang lương, bốn phía có bao nhiêu dấu vết tranh đấu, một phương tan hoang cửa gỗ nằm nghiêng ở dưới chân nàng, mặc dù đã mục nát, nhưng vị trí vết gãy được cắt bằng phẳng, chính là một chiêu kiếm làm ra.
Trước mắt các loại hình này, tất cả đều ấn chứng cho suy đoán nàng, cha mẹ nàng cũng không vô duyên vô cớ chết trong nhà bởi đại hỏa, chân chính lấy tính mạng bọn họ, hẳn là những tên xông vào Lão Hòe thôn này.
Đang lúc trầm tư, Lương Cẩm lỗ tai bỗng nhiên run lên, nàng nghe thấy một thanh âm huyên náo vang lên ở cách đó không xa trong phế tích.
Nàng hơi híp mắt lại, linh thức đảo qua, đã thấy một đầu sơn yêu chuột già nhiễm ma khí to bằng bàn tay đang ở trong phế tích tìm kiếm, Lương Cẩm linh thức chạm được nó, lúc này đã bị nó phát hiện, liền thấy cái sơn yêu kia thân thể run lên, thật nhanh hóa thành một chùm sương mù xanh sẫm, liền muốn chạy trốn!
Lương Cẩm trong mắt loé ra kinh ngạc, sơn yêu này nhạy bén vượt xa nhận thức nàng, Lương Cẩm trong lòng hơi động, ngón tay nhập lại đánh ra một đạo kiếm khí, ánh kiếm trắng lóa nhanh như tia chớp xuyên qua cái bụi sương mù kia, một tiếng hét thảm vang lên, sương mù rút lại, hoàn nguyên biến lại thành hình dạng con sơn yêu kia, chỉ là trêи người nó có thêm một đạo vết thương không ngừng chảy máu.
Sơn yêu sắc mặt suy sụp, mắt thấy Lương Cẩm lại muốn ra tay, nó lúc này mở miệng xin tha:
“Đại tiên tha mạng!”
Mảnh thổ địa hoang bại này không thích hợp cho người ở lại, nhưng lại uẩn nhưỡng yêu ma quỷ quái vùng này, Sơn yêu vốn là tiểu quái tương đương với Luyện Khí kỳ tu sĩ, nhưng con sơn yêu trước mắt Lương Cẩm này, linh trí đã mở, thực lực có thể so với tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ.
Nếu không có Lương Cẩm lớn tiếng doạ người, kiếm chiêu ra tay giả vờ biến nặng thành nhẹ nhàng, khiến Sơn yêu kia sản sinh một loại cảm giác người trước mắt thực lực vượt xa so với nó, bằng không, nó sẽ không dễ dàng xin tha như thế.
Lương Cẩm trong tay nắm lấy kiếm quyết, khuôn mặt lạnh lùng mà nhìn nó, lúc nào cũng có thể ra chiêu:
“Ta có thể thả ngươi đi, nhưng ngươi nhất định phải đàng hoàng trả lời vấn đề của ta.”
Sơn yêu nơm nớp lo sợ nhìn Kiếm Khí lượn lờ trong tay Lương Cẩm, sợ hãi gật đầu không ngừng đáp:
“Đại tiên xin hỏi, tiểu nhân nhất định biết gì nói nấy không biết không nói !”
Sơn yêu này nói chuyện đúng là có vẻ nho nhã, Lương Cẩm ngón tay chỉ phế tích trước mắt:

“Ngươi biết mảnh đất hoang này vì sao trở thành như vầy?”
Cái sơn yêu kia nghe như vậy, nhất thời cả người run lên, sau đó lộ ra vui mừng ngoài mặt nói:
“Đại tiên ngươi chính là hỏi đúng tiểu yêu rồi! Tiểu nhân ở phụ cận trong núi tu luyện mười mấy năm, đối với phương hướng đường đi của cái mảnh đất này rõ như lòng bàn tay! Lại nói tiểu nhân lúc vừa ra đời.

.

.”
Lương Cẩm hai mắt khẽ đảo, lớn tiếng quát lên:
“Ít nói nhảm!”
Sơn yêu bị âm thanh quát đến chói tai này sợ đến run run một cái, không dám lại đánh trống lảng, gấp giọng mở miệng:
“Đại tiên bớt giận! Tiểu nhân Pháp lực thấp kém, đối với việc lúc trước biết tới không rõ, chỉ hiểu được ba năm trước có ma đạo tu sĩ tới nơi đây trả thù, chính là cái gia đình đại tiên trước mắt ngươi! Nam chủ nhân của nhà này cũng là một tên ma đạo tu sĩ ẩn náu, cùng người tìm đến ân oán thâm hậu, sau một trận đại chiến nữ chủ nhân vì bảo vệ tính mạng nữ nhi hắn mà chết tại chỗ, ma khí tàn phá, Lão Hòe thôn không có một ngọn cỏ!”
“Sau đó có Tiên Nhân vội vã chạy đến, đánh giết một đám ma tu trả thù, nam chủ nhân tay nâng di vật của vợ đã chết, khóc không thành tiếng, quỳ xuống đất vô cùng hối hận, cầu Tiên Nhân ban cho cái chết! Tiên Nhân đến cứu viện biết được bạn cũ đã chết, tức giận ngút trời, nâng kiếm chém tới, ánh sáng phá Trường Không, âm thanh chấn động trăm dặm.”
“Tiên Nhân kiếm chém quần ma, đem tiểu nữ nhi của gia đình này may mắn còn sống sót cùng di vật của cái nữ chủ nhân kia mang đi, sau trận chiến này, Lão Hòe thôn sinh cơ mất hết , còn thân phận bọn họ trong trận chiến này, tiểu nhân không thể nào biết được.”
Sơn yêu nơm nớp lo sợ nói xong, cẩn thận từng li từng tí một nhìn thoáng qua sắc mặt trầm ngưng của Lương Cẩm, nhân lúc Lương Cẩm có chút xuất thần, hai con mắt nhỏ xoay vòng vòng đảo quanh, suy nghĩ nên làm gì để thoát thân.
Lương Cẩm sau khi nghe sơn yêu một lời nói xong thì đờ đẫn một lúc lâu, nàng không nghĩ tới, nguyên lai chân tướng càng là không thể tưởng tượng nổi như thế.
Nam chủ nhân bên trong miệng Sơn yêu kể ra không nghi ngờ chút nào là cha đẻ của nàng, nàng vô luận như thế nào cũng không nghĩ rằng, cha của chính mình dĩ nhiên là một ma tu.

Càng làm cho nàng cảm thấy bất khả tư nghị là, Trần Du vì mẫu thân của nàng mà nổi giận đùng đùng, kiếm chém quần ma.

.


.
Liền ngay cả cha của nàng, cũng chết ở trong tay Trần Du.
Mẹ của nàng, đến tột cùng là thân phận gì?
Lương Cẩm chưa từng thấy, dáng dấp Trần Du phẫn nộ đến đánh mất lý trí.
Nếu là kiếp trước nàng biết được chân tướng chuyện này, e rằng cũng sẽ cùng Trần Du phát sinh rạn nứt, nhưng kiếp này, ở trong trí nhớ của nàng, bóng dáng cha mẹ đã xa không thể vời, nàng từ lâu không nhớ rõ dáng dấp của bọn họ, cũng quên mất thanh âm của bọn hắn, Trần Du đối với nàng tốt tuyệt đối không phải giả tạo, khổ cho sự thật đau đớn của nàng, thế gian thị phi đúng sai tổng đều khó kết luận, nàng nếu muốn mở ra nghi hoặc không ngừng phun trào trong lòng, muốn biết ân cừu đời trước, e rằng, còn phải để Trần Du chính miệng đối với nàng nói.
Lương Cẩm thở một hơi thật dài, nàng sửa chữa con đường hai trăm năm kiếp trước, sinh lão bệnh tử đều ở Luân Hồi, trong lòng cũng không bất giác tiếc nuối, chuyện cũ đã qua, muốn nàng bởi vậy mà sinh cừu hận cùng với việc rút kiếm đối mặt Trần Du, nàng chính là làm không được.
Huống hồ, nếu không có Trần Du đúng lúc chạy tới, e sợ nàng đã ở trong trận biến cố kia ngã xuống rồi, làm sao tính tới chuyện báo thù đây?
Lương Cẩm xua tay mặc cho Sơn yêu tự động rời đi, chính mình thì lại tại chỗ quỳ xuống, cúi người dập đầu:
“Cha, mẹ, hài nhi chẳng ra gì, ba năm trôi qua, mới trở về cố thổ, hài nhi bây giờ bái sư tôn môn hạ, đi theo con đường tu tiên, đã tới Trúc Cơ, cha mẹ không cần lo lắng, hi vọng các ngươi dưới cửu tuyền ngủ yên.”
Nói xong, nàng cúi người chín khấu, lúc này mới đứng dậy, cũng không quay đầu lại rời đi Lão Hòe thôn.
Lương Cẩm sau khi rời đi Lão Hòe thôn trực tiếp hướng về Dụ Thủy trấn đi tới, nàng một đêm đạp khinh công vội đi, rốt cục ở buổi trưa ngày thứ hai chạy tới Dụ Thủy trấn.
Mới vừa vừa đi vào Dụ Thủy trấn, Lương Cẩm liền nhíu nhíu mày, nàng nghi hoặc mà đánh giá bốn phía, luôn cảm thấy bầu không khí trêи trấn có chút không đúng lắm.

Nàng kiềm chế lại nghi hoặc trong lòng, dưới chân bước liên tục, nhanh chóng chạy tới nhà trọ lúc trước cùng Lương Hạo hai người ước định.
Trong nhà trọ, Lương Hạo cùng Tần Phong mặt buồn rười rượi, Tần Phong ở trong phòng đi qua đi lại, Lương Hạo cũng thỉnh thoảng thở dài, đợi đến khi Lương Cẩm tới, nhìn thấy chính là một cảnh tượng sa sút tinh thần như vậy.
“Các ngươi đây là thế nào, việc chiêu thu đệ tử mới không thuận lợi sao?”
Bọn họ lần xuống núi này chính là vì chiêu thu đệ tử mới, ngoài ra, Lương Cẩm thực sự không nghĩ ra còn có cái chuyện gì khác có thể làm cho hai người trước mắt sầu lo như vậy.


Tần Phong thấy Lương Cẩm xuất hiện, u sầu trêи mặt tản đi chút:
“Sư muội, ngươi cuối cùng cũng đến rồi, ta cùng với Lương sư huynh đã buồn chết rồi!”
“Tần sư huynh chớ vội, chậm rãi nói.”
Lương Cẩm trước tiên trấn an Tần Phong hai câu, sau đó tầm mắt chuyển hướng Lương Hạo.
Nói cho cùng Lương Hạo cũng ổn trọng hơn một ít, hắn không có lập tức hướng về Lương Cẩm kể khổ, mà là quan tâm hỏi một câu:
“Sư muội chuyến này có thuận lợi không?”
Lương Cẩm nghe vậy gật đầu:
“Việc tư của tiểu muội đã xong, nhưng bởi vì bỏ chút thời gian ra tìm đường, lúc này mới trễ chút canh giờ, không biết hai vị sư huynh vì sự tình gì mà lo lắng như thế?”
Lương Hạo đánh chân thở dài, mặt buồn rười rượi mở miệng:
“Sư muội ngươi có chỗ không biết, hai người bọn ta sau khi vào Dụ Thủy trấn lập tức ra tay tuyển thu đệ tử, năm vừa rồi Trần sư thúc phụ trách liên hệ người quản sự trêи trấn, mà ta thì phải thăm viếng đến từng nhà của bách tính, xem có thiếu nam thiếu nữ có vừa độ tuổi nguyện vào tông ta.”
“Làm sao năm nay không biết là nguyên nhân gì, trưởng trấn nghe nói chúng ta tới chơi, không chỉ không chịu gặp, còn kêu người đem hai người bọn ta đuổi ra cửa phủ, hai người bọn ta sau khi đi ra, thăm viếng từng gia đình, nhưng từng nơi từng nơi đều bị lạnh nhạt, những bách tính kia không muốn đem hai người bọn ta đắc tội, nhưng nói cái gì cũng không chịu để hậu bối trong nhà vào tông môn của ta.”
“Đâu chỉ như vậy!”
Tần Phong gấp đến độ đỏ cả mặt, Lương Hạo vừa dứt lời, hắn liền lập tức lên tiếng bổ sung:
“Lúc trước chúng ta đi ngang qua mấy cái người trong nhà kia, thái độ cực kỳ qua loa, đừng nói là không chịu để cho hậu bối vào tông môn ta, chúng ta ngay cả hậu bối nhà bọn họ trông như thế nào đều chưa từng thấy!”
Lương Cẩm rất lấy làm kinh hãi, lời ấy nếu không phải từ chính miệng Lương Hạo Tần Phong nói ra, nàng nhất định sẽ không tin.
Phàm phu tục tử, người nào không muốn trở thành tiên?
Nàng kiếp trước gặp quá nhiều phàm nhân vì tìm kiếm tu tiên chi đạo không chừa thủ đoạn nào tranh đấu lẫn nhau, thế nhân đều là như thế, phàm đồ vật mong mà không được, tổng sẽ hao tổn tâm cơ, nghiêng người dùng hết sức lực, chỉ vì vồ một phần khả năng mịt mờ, Tiên Nhân Trường Sinh chi đạo, đã là như thế.
Liền sự thật lại không ngờ, đó cũng là sau khi trải qua nhân quả mới hiểu ra đời chỉ là hư ảo, vạn vật đều không qua được thời gian, gia đình bình thường, mấy ai có thể có tâm tình như vậy?
Dụ Thủy trấn này, xem như có thể có một hai gia đình không nỡ cho hậu bối nhi nữ rời xa quê hương, nhưng cũng không đến nỗi từng nhà đều là như vậy.
Sự tình khác thường tất có Yêu, Dụ Thủy trấn này ắt hẳn là phát sự việc không giống bình thường.
“Hai vị sư huynh có từng dò thăm nguyên do nơi đây?”
Lương Cẩm sau khi suy nghĩ sâu xa, mở miệng hỏi.
Liền thấy Lương Hạo lắc đầu, mặt buồn rười rượi:

“Chưa từng, người trêи trấn nghe nói chúng ta là Lăng Vân Tông đệ tử, tất cả đều không muốn cùng hai người bọn ta tốn nhiều nước bọt, e sợ tránh không kịp.”
Việc này tất nhiên có ma!
Lương Cẩm trong lòng chắc chắc, sự tình trong Dụ Thủy trấn tất nhiên có nguyên nhân.
Nàng trầm ngâm một lát sau ngẩng đầu lên:
“Hai vị sư huynh có thể có ngân lượng tại người?”
Tần Phong lắc lắc đầu:
“Ta không mang ngân lượng tại người, chi tiêu ở trọ đều là Lương sư huynh một người xuất ra.”
Nói xong liền quay đầu nhìn về phía Lương Hạo.
Lương Hạo tự trong lồng ngực lấy ra mấy xâu tiền đồng cùng một ít bạc vụn, sau khi đưa cho Lương Cẩm nghi ngờ nói:
“Sư muội muốn bạc làm gì?”
Lương Cẩm tay từ trong đống tiền lấy ra một khối bạc vụn, đem tài vật dư thừa đều trả lại cho Lương Hạo, sau đó cười giảo hoạt:
“Hai vị sư huynh chờ một chốc, để tiểu muội đi ra dò thám tin tức.”
Nàng dứt tiếng, mũi chân nhất điểm, trực tiếp nhảy từ cửa sổ nhà trọ ra, Lương Hạo Tần Phong hai người còn chưa phản ứng lại, bóng người của nàng dĩ nhiên không thấy.
“Lương sư muội không biết là nghĩ được biện pháp gì, cũng không cùng hai người bọn ta nói tỉ mỉ.”
Lương Hạo bất đắc dĩ nhìn trước cửa sổ trống rỗng, thở dài một tiếng.
“Nếu Lương sư muội có biện pháp, vậy hai ta liền chậm rãi đợi tin tức nàng mang về được rồi.”
Chắc hẳn Lương Hạo tâm tình ưu sầu, Tần Phong đối với Lương Cẩm đúng là khá là tin cậy, nếu Lương Cẩm hướng hai người bọn hắn bán cái nút, hắn liền đơn giản không đi suy nghĩ nhiều, chỉ đợi Lương Cẩm trở lại hẵng nói.
Lương Cẩm sau khi ra khỏi nhà trọ liền phi thân xuyên qua một ngõ nhỏ đen kịt, trong ngõ hẻm có hai tên ăn mày đang tranh giành đồ ăn lẫn nhau, nàng một người đột nhiên xuất hiện gây động tĩnh lớn như thế tự nhiên thu hút hai tên ăn mày chú ý, bọn họ ngẩng đầu lên, ánh mắt cảnh giác nhìn nàng.
Bọn họ quanh năm ở đầu đường ăn xin, hiểu rõ “nhìn mặt mà nói chuyện” nhất, thấy Lương Cẩm khí độ bất phàm, bọn họ nhìn ra Lương Cẩm nữ tử trước mắt này thân phận không giống bình thường, mặc dù kinh diễm với dung mạo của nàng, cũng sẽ không đem tham lam biểu hiện ở trêи mặt.
Lương Cẩm trong tay tung khối bạc vụn chiếm được từ Lương Hạo, hai tên ăn mày ánh mắt nhất thời bị hấp dẫn, nhìn chằm chằm bạc vụn trong tay nàng.
“Ta có một vấn đề, các ngươi ai trả lời tốt nhất, khối bạc vụn này của ta liền cho người đó.”
Lương Hạo cùng Tần Phong hai người vào đời chưa sâu, ở củng là ở sát vách gia đình bình thường, liền không biết làm như thế nào cho tốt, nhưng Lương Cẩm lại không phải đệ tử tầm thường, nàng biết, thị phi biến cố trêи trấn, những cái ăn mày quanh năm ngồi chổm hổm chờ ở mỗi cái đầu đường biết rõ ràng nhất..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui