Bởi vì thái hậu rất tin tưởng thái tử phi, nên để thái tử phi toàn quyền phụ trách hôn sự của Ô Nhật Na, thế nhưng Ô Nhật Na không chịu, nghĩ thái tử phi có thể sẽ khi dễ nàng không hiểu việc này, sau đó cắt xén đồ cưới của nàng, thái tử phi thật là bị nàng chọc cười, hai tay đẩy, đem nàng đổ lên cho đại phúc tấn lo, dù sao đi nữa Ô Nhật Na nghĩ nàng có thể ở lại kinh thành phần lớn cũng là nhờ đại phúc tấn giúp nàng.
Đại phúc tấn vốn nghĩ mọi chuyện đã giải quyết xong, hôn sự của Ô Nhật Na tự nhiên là do người trong cung phụ trách, thật không ngờ Ô Nhật Na nhất định chọn nàng, vốn dĩ cái tên Long Khoa Đa kia phái người đến chỗ đại a ca buông lời kiêu ngạo, nói đại phúc tấn chớ có nhiều chuyện mà chọc vào việc nhà hắn, đại phúc tấn đã tìm cách chối bỏ, không nghĩ tới lại bị Ô Nhật Na kéo vào.
Đại a ca đối với chuyện lần này cũng đau đầu, bất quá từ sau khi Long Khoa Đa dám ở trước mặt hắn làm càn, hắn là càng hận Long Khoa Đa hơn, nói, “Đông gia là cái thá gì, ỷ được hoàng a mã ân sủng, ngay cả ta đều không để vào mắt, nếu để ta có cơ hội, xem có giết chết hắn không.” Mắng xong lại nghĩ đến mối quan hệ của Đông Quốc Duy và bát a ca, càng tức, “Lão bát thật là xem người bằng nửa con mắt.”
Đại phúc tấn nghe đại a ca mắng chửi người khác, lại không trách đến nàng, hơi an lòng, “Hôn sự của Ô Nhật Na cách cách nên làm cái gì bây giờ?”
“Hôn sự?” Đại a ca lấy lại tinh thần, nói, “Tùy ngươi làm sao thì làm, cái việc này cũng không phải một người nam nhân như ta nên quản.” Nói rồi đại a ca lại nhắc tới chuyện triều đình, liên tục cằn nhằn từ lúc thái tử đi, hoàng a mã mỗi ngày đều nhắc đến thái tử, ngày nào cũng nói, nói đến lỗ tai hắn sắp nổi nốt chai luôn rồi.
“Dận Nhưng thực là đáng trách.” Đại a ca lại mắng.
“Gia ngài nói cẩn thận a, mặc dù ở trong phủ của mình, nhưng cũng đừng để cho người nghe được a.” Đại phúc tấn mỗi lúc nghe đại a ca mắng chửi người đều kinh hồn táng đảm, “Gia ngài xin bớt giận, thái tử điện hạ đi tuần, không ở trước mặt hoàng a mã, hoàng a mã tự nhiên là nhớ rồi.”
Trước đây đại phúc tấn cũng sẽ không nói với đại a ca như thế, nhưng hai người đã là phu thê lâu như vậy, đại phúc tấn cũng coi như nhìn thấu tính tình đại a ca, trực tiếp nói thẳng ngược lại sẽ không chọc hắn tức giận, đại a ca nghe được đại phúc tấn nói như vậy, nhưng thực sự cũng không làm sao được, lúc thái tử còn ở trước mặt Khang Hi, hắn cái vị đại ca này cũng đã không so được với thái tử, thái tử bây giờ không có ở đây, còn đi Hoàng Hà chịu gió táp mưa sa, hoàng a mã làm sai lại không hài lòng? Thế nhưng đại a ca nghĩ đến trước đây hắn mang binh đi đánh giặc chịu khổ cũng không ít hơn thái tử, nhưng hoàng a mã cũng không nhớ hắn bằng thái tử lúc này. Trong lòng nghĩ cảm thấy bất công, hận đến trực tiếp nguyền rủa thái tử đi chuyến này cũng đừng trở về nữa, muốn ám hại thái tử, nhân mã của mình lại xa xa không bì kịp nhân mã của thái tử và hoàng a mã, hoàn toàn không nhúng tay vào được, “Hừ, không nói thái tử, riêng cái thằng cháu trai kia cũng thật đáng trách.”
Đại phúc tấn thấy đại a ca lại mắng đến trên người Hoằng Thăng, trong lòng cảm thấy kỳ quái, “Gia, Hoằng Thăng làm cái gì để cho ngươi tức giận như vậy? Hắn là một vãn bối còn dám đối với ngươi bất kính sao?”
“Cái thằng oắt con kia hắn dám sao?” Đại a ca khinh thường nói, lại không nói Hoằng Thăng đắc tội hắn thế nào, nhưng chắc chẳng có gì khác ngoài việc hận Hoằng Thăng còn nhỏ tuổi đã được tham gia triều chính, mặc dù không có thân phận hoàng thái tôn (là cháu đích tôn của hoàng đế á), nhưng đã được một ít triều thần thầm chấp nhận, hắn có thể cao hứng được sao. Con trai trưởng của hắn hiện tại mới bốn tuổi, chờ được nghe chính sự cũng còn phải đợi cả chục năm nữa, mà mười năm sau, không phải nói lời đại bất kính nhưng cũng không biết hoàng a mã có còn ở đó hay không, hắn hiện tại đang cùng thái tử phân tranh kịch liệt như vậy, nếu như thái tử đăng cơ, con của hắn chắc là sẽ không có ngày nổi danh, nghĩ đến đây khiến ý chí chiến đấu của hắn hừng hực thiêu đốt.
Hôn sự của Ô Nhật Na vào tháng năm, từ chọn rể rồi chỉ hôn cho đến thành hôn, chỉ dùng đúng nửa tháng, nhưng trông mọi thứ đều không có vẻ gấp gáp, bởi vì đồ cưới của Ô Nhật Na và các vật dụng thiết yếu từ lúc nàng đến Từ Nhân Cung ở thì Mông Cổ bên kia đã chuẩn bị hết cả rồi, trước đây nàng cự tuyệt chuyện thái tử phi lo liệu hôn sự của nàng chẳng qua là một cái cớ. Hơn nữa thái hậu, phi tần hậu cung, thái tử phi và đám a ca phúc tấn đều góp thêm, đồ cưới Ô Nhật Na thoạt nhìn rất dày, chất đầy một trăm lẻ hai xe hướng Đông phủ đi tới. Bọn hạ nhân mà đại phúc tấn cố ý sắp đặt đi theo Ô Nhật Na cách cách làm của hồi môn đều là tìm Mông Cổ tráng hán tráng phụ, nói là sợ cách cách nhớ nhà nên sắp đặt như vậy, thái tử phi cũng hiểu đây là cấp cho Ô Nhật Na mấy tay hảo thủ, để ngừa ở Đông phủ bị ăn hiếp, tất cả mọi người chỉ là nhìn cười cười chưa từng nói ra.
Ô Nhật Na ban đầu ở Đông phủ gây họa, mọi người đều đã sớm quên không nhắc lại nữa, Đông phủ tựa hồ cũng cho là chưa phát sinh qua việc này vậy, còn hoan hỉ đón Ô Nhật Na vào cửa.
Thái tử phi chỉ là ngồi ở Dục Khánh Cung nghe ngóng tin tức hôn sự của Ô Nhật Na, một cô gái đã gả chồng sẽ không cần phải để ý chuyện của nàng nữa, thỉnh thoảng nghe một chút coi như tiêu khiển cũng hay, ngược lại là nghĩ đến thái tử.
Thái tử ra ngoài làm việc công, đã đi được một tháng rồi, tấu chương một sớ rồi lại một sớ đều đặn truyền về kinh, một lá thư gửi về nhà lại không có, lâu như vậy không gặp, thái tử phi còn là rất nhớ hắn, cũng không biết thái tử hiện giờ như thế nào, đi Hoàng Hà là trông coi việc dọn dẹp đống hoang tàn bừa bãi mà cơn đại hồng thủy vừa mới đi qua, nhưng những cơn mưa còn chưa dứt hẳn, so với năm rồi còn muốn dài hơn, thái tử qua bên kia khẳng định chính là ăn không ít cực khổ, giám sát Hoàng Hà, thống lĩnh quan viên trấn an nạn dân, dãi nắng dầm mưa, không biết thái tử được nuông chiều từ bé lâu như vậy có chịu được không.
Lúc thái tử đi, có mấy thứ hữu dụng cho việc trị thuỷ trong không gian của thái tử phi đều đem theo, kinh nghiệm sống chung với lũ của người dân bản địa cũng có khả năng tham khảo, sơ sót duy nhất của hắn chính là không nghĩ tới khí trời ác liệt như vậy.
Như thái tử phi suy nghĩ, thái tử đích xác chịu không ít cực khổ, nhưng thấy được nước sông Hoàng Hà cuộn chồm rít gào, quang cảnh nhà cửa hoang tàn đổ sụp còn có những nạn dân này, hắn lần đầu tiên thắm thiết cảm thụ được trách nhiệm thân là thái tử của hắn, ruồi nhặng bay vòng quanh thi thể, đôi mắt khát vọng chờ đợi cứu trợ của nạn dân, đánh sâu vào lòng người không cách nào gạt đi. Thái tử cùng thập tam đệ, ngũ đệ một đường dò xét các nơi, đạp nước bùn cùng đôn đốc các quan viên cùng nhau giải quyết tốt hậu quả, an bài cứu trợ nạn dân cùng với việc thu nhận phân phát lương thực cứu nạn thiên tai từ các nơi gửi tới, dự phòng phát sinh bệnh dịch, thương nghị quyết định tình huống trị thủy Hoàng Hà, thái tử kỳ thực mỗi ngày đều làm việc với áp lực cao. Ngũ a ca là người đầu tiên ngã bệnh, may mà thái y đi theo để dự phòng bệnh dịch cũng sớm đã có chuẩn bị, tịnh không hoảng loạn, thế nhưng nghĩ đến thái tử điện hạ, cũng tăng mạnh quan tâm đối với thân thể thái tử, thời khắc đều để tâm theo dõi.
Thái tử có thái tử phi bỏ vào không ít hảo dược, các loại thuốc cứu mạng phòng dịch, nhưng bởi vì bản thân thái tử phi cũng không chắc là chúng có tác dụng, thái tử cũng chỉ là mang theo cho an tâm, trong công việc bận rộn thu được thư cùng các kiện hàng thái tử phi gởi tới, sự tha thiết kỳ vọng của hoàng a mã, nhưng thật ra càng thêm kiên định, nghĩ đến người nhà trong cung, thái tử rất có nhiệt tình, chưa từng có hối hận với quyết định mình đưa ra.
So sánh với đoàn người thái tử ở Hoàng Hà bên kia chịu khổ, trong kinh lại rất nhiều sắc thái, thái tử phi hiện tại tiêu khiển mỗi ngày bằng cách hỏi thăm chuyện hậu viện Đông phủ.
Lại nói tiếp, Ô Nhật Na giá đến Đông phủ, ngoại trừ Hách Xá Lý thị cùng Nhạc Hưng là vui vẻ ra, những người còn lại đều không mấy vui mừng, Đông Quốc Duy cái vị đại gia trưởng này thậm chí ở sau hôn lễ hậu bối kính trà trưởng bối thì mượn cớ có việc từ chối không có xuất hiện, không ngoài việc nghĩ Ô Nhật Na đắc tội thái tử, Đông Quốc Duy nghĩ đến thái hậu đem Ô Nhật Na chỉ hôn cho Đông gia hắn, là đang cho Đông gia hắn kéo cừu nhân. Càng chưa nói đến Long Khoa Đa, Lý Tứ bị đánh, mà người đánh lại biến thành con dâu của hắn, trong lòng không có khả năng vui vẻ, bất quá nghĩ Ô Nhật Na đã gả vào Đông phủ, làm trưởng bối muốn xoa nắn thế nào liền xoa nắn thế ấy.
Ngày đầu tiên kính trà, Long Khoa Đa để Ô Nhật Na và Nhạc Hưng kính trà cho Lý Tứ, hoàn toàn không để ý Hách Xá Lý là vợ cả còn sống sờ sờ đây, Ô Nhật Na vốn là không quen nhìn Lý Tứ kia mà, đối với Long Khoa Đa cái vị bố chồng này cũng không thích, thậm chí không muốn Nhạc Hưng A cũng học cha hắn cưng chìu tiểu thiếp, kính trà thì rất lưu manh mà hạ uy phong của Lý Tứ xuống, lúc này chiêu số thái tử phi từng chỉ giáo nàng thế nào là uy phong chính thất đùa giỡn tiểu thiếp nàng cư nhiên dùng tới.
“Công công, ta cho tới bây giờ chưa từng nghe qua, bà bà còn đang tại thế, lại để con dâu dâng trà kính tiểu thiếp. Không nói ta là vợ cả, nhưng ta đường đường thân là thân phận vương cách cách, nàng nên dâng trà kính ta mới phải?” Ô Nhật Na ngay đến đuôi mắt cũng lười liếc nhìn Lý Tứ, bưng trà lên tự mình uống.
Câu nói của Ô Nhật Na nhất thời tức giận đến Lý Tứ mà sắc mặt của nàng ta cũng thay đổi, đỏ mắt nhìn về phía Long Khoa Đa, Long Khoa Đa đau lòng cho tiểu thiếp, tức giận đến đem chén trà vứt xuống đất, “Ngươi gả vào Đông gia chính là người Đông gia, ngươi lại dám ngỗ nghịch với trưởng bối. Nhạc Hưng A, ngươi cái nghiệt tử này, bực này bất hiếu không chỉ dạy nữ nhân của ngươi cũng dám mang đến trước mặt ta thật mất mặt!”
Còn không chờ Nhạc Hưng A tỏ thái độ, Ô Nhật Na đã bị tức giận đến cũng ngoan độc quăng ngã chén trà trên tay, “Công công, ngươi để ta kính trà cho a miêu a cẩu, truyền ra ngoài bị người cười chê cũng không phải ta. Ta ngược lại muốn nhìn xem ai dám nói ta ngỗ nghịch bất hiếu!”
“Tốt, ngươi dám!” Long Khoa Đa từng bị đối đãi bực này bao giờ, tiểu bối ở trước mặt hắn giống như cún con vậy ngoan ngoãn nghe lời, càng chưa nói những nữ hậu viện kia, ngoại trừ Lý Tứ ra ai dám tỏ thái độ với hắn, còn có ai dám ở trước mặt hắn làm càn, nhất thời tức giận đến một cước muốn đem Nhạc Hưng A đang quỳ gối ở trước mặt lật té.
Ô Nhật Na tay mắt lanh lẹ đem Nhạc Hưng A kéo đi, miễn cho ăn một đạp oan ức, quát lớn với nhũ mẫu cùng chung mối thù bên người nói, “Nhũ mẫu, ta lại không làm gì sai, cái công công này quá không giảng đạo lý, đây rõ ràng chính là không nhân từ a, ta không kính trà cho tiểu thiếp của hắn, liền muốn đánh giết con của hắn. Ta phải nói cho thái hậu, đi!”
Lý Tứ nghe uy hiếp như thế, trái lại có chút bình thản nhàn nhã, lôi kéo Long Khoa Đa đang muốn nổi giận, “Gia, Ô Nhật Na cách cách muốn vào cung như vậy sao được, Ô Nhật Na cách cách thân thể không khỏe, không thể ra ngoài gặp khách, nàng còn phải phụng dưỡng tỷ tỷ ni.” Lý Tứ đây là muốn tìm lý do đem Ô Nhật Na cách cách giam cầm như Hách Xá Lý thị.
Thế nhưng chiêu này đối với Ô Nhật Na vô tác dụng, Ô Nhật Na ở Đông gia lại không có điểm để cho nàng cố kỵ, Ô Nhật Na còn chưa lên tiếng, nhũ mẫu bên người đã hắng giọng, “Ba ngày sau cách cách phải về nhà, Đông gia các ngươi có để ý hay không thì thái hậu cũng phải gặp cách cách một mặt.”
“Vả miệng ác nô!” Long Khoa Đa đối với hạ nhân bên người nói, người nọ lập tức đứng dậy, đối với vị nhũ mẫu kia động thủ, một roi của Ô Nhật Na quật xuống đem tay hắn xé ra.
“Người của bản cách cách còn chưa tới phiên người bên ngoài đến giáo huấn!” Ô Nhật Na cách cách bao che người của mình, càng chưa nói người bên cạnh nàng đều là tinh anh do thái hậu tuyển chọn, nhất cử nhất động đô không cho người Đông gia can thiệp.
Long Khoa Đa giận dữ cười, vỗ vỗ tay nói, “Ô Nhật Na cách cách, Đông gia còn chưa tới phiên ngươi làm càn. Người đâu, Ô Nhật Na cách cách có triệu chứng bị điên, đem nàng giam lại miễn cho làm người khác bị thương.” Nói rồi hướng Nhạc Hưng A đang giả chết một bên nói, “Nghiệt tử, Ô Nhật Na cách cách cùng ngươi thành đôi, việc vui biến thành chuyện buồn, chứng điên đột nhiên nổi lên, ngươi nói có đúng hay không!”
Nhạc Hưng A vốn dĩ thấy thê tử đùa giỡn uy phong trong lòng đang vui vẻ, nghe được câu này nhất thời trợn to hai mắt, thấy vẻ mặt a mã cho rằng chuyện này là hiển nhiên, còn có dáng vẻ đắc ý của Lý Tứ, phẫn uấn ở trong lòng, cổ họng tắc nghẹn không nói ra lời.
“Đại thiếu gia, nên suy nghĩ cho ngạch nương ngươi một chút, ngẫm lại tiền đồ của ngươi, chớ không nghe lời a mã ngươi.” Lý Tứ mặt mang tiếu ý, đang nói chợt cơn đau nhức trên mặt kéo tới, “A! Mặt của ta!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...