Trọng Sinh Chi Thâm Độ Dụ Hoặc

“Mang tôi đi cùng?” Sở Cảnh nhíu mày.

“Chẳng lẽ em nhẫn tâm nhìn ông chủ của em không có bạn đi cùng sao?” Tả Dĩ Uyên thoải mái nhìn Sở Cảnh.

“Tôi nghĩ, chỉ cần anh gật đầu một cái, thì ngay cả Tả gia cũng chứa không hết người muốn ứng cử đâu.” Sở Cảnh trêu tức nói.

Tả Dĩ Uyên bật cười đỡ trán: “Nào có khoa trương như vậy? A Cảnh à, em cũng đánh giá quá cao mị lực của tôi rồi.”

Sở Cảnh bĩu môi, từ chối cho ý kiến, lười biếng co người nhích lại gần đầu ghế sô pha, híp mắt nhìn Tả Dĩ Uyên.

Bản thân Sở Cảnh không thể nào ý thức được, bộ dạng cậu như vậy trong mắt Tả Dĩ Uyên, cũng khiến hắn thích không chịu nổi. Vươn tay nhéo một cái trên mặt cậu, Tả Dĩ Uyên cười vang nói: “Được rồi, được rồi, cho dù có nhiều người ứng tuyển như vậy, thì thế nào? A Cảnh, tôi chính là chỉ muốn em trở thành bạn trai đi cùng của tôi.”

Sở Cảnh nghe vậy, tâm khẽ nhảy dựng, nghiêng đầu nhìn cặp mắt Tả Dĩ Uyên vẫn ôn hòa như trước, còn mang theo ba phần ý cười, hai phần nghiêm túc, còn lại vài phần mơ mơ hồ hồ khiến người ta cảm thấy thực chân thành. Vẫn luôn là ánh mắt như thế…. Sở Cảnh có chút thất bại thu hồi tầm mắt. Cậu phát hiện, nếu chỉ đơn thuần nhìn biểu tình trên mặt Tả Dĩ Uyên, cậu hoàn toàn vô pháp biết được rốt cuộc cảm giác của Tả Dĩ Uyên đối với cậu là gì.


Tuy rằng có thể khẳng định Tả Dĩ Uyên thích cậu, hoặc là nói, thích hương vị thanh niên phương Đông huyền bí ở trên người cậu…. nhưng này cũng chỉ gần như là cảm thấy hứng thú mà thôi. Sở Cảnh trong lòng yên lặng thở dài, mà điều cậu phải làm chính là không ngừng đem loại hảo cảm cùng hứng thú này từng bước một làm cho sâu sắc hơn, đi bước nào chắc bước ấy, thẳng tới khi… đạt được kì vọng của bản thân.

“Như vậy, xem ra tôi phải nhanh chóng đi chuẩn bị một phần quà sinh nhật tặng cho nữ sĩ (cách nói trang trọng chỉ phụ nữ) Rendia?” Sở Cảnh cong cong khóe môi cười cười, hướng về phía Tả Dĩ Uyên nghiêng đầu nói: “Boss à… tôi nghĩ, tôi yêu cầu được nghỉ một ngày.”

Tả Dĩ Uyên bị bộ dáng này của Sở Cảnh chọc cười, khẽ vuốt ve mái tóc Sở Cảnh cười nhẹ nói: “Cùng Boss ra ngoài, chẳng lẽ còn phải trừ vào tiền lương của nhân viên sao? A Cảnh, em không khỏi xem tôi quá nhỏ nhen rồi đấy.”

Sở Cảnh chớp mắt nhìn Tả Dĩ Uyên.

“Được rồi, em đi thay quần áo đi, lát nữa, tôi đưa em ra ngoài chọn một phần lễ vật, nhé?” Giọng nói của Tả Dĩ Uyên vừa dỗ dành lại vừa ái muội, khiến Sở Cảnh hơi ngẩn người.

“Tôi liền cung kính không bằng tuân mệnh.” Sở Cảnh cong cong khóe môi, hướng Tả Dĩ Uyên gật đầu, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy, trở về phòng mình.

Tả Dĩ Uyên vẫn ngồi yên trên ghế sa lông, tầm mắt dõi theo bóng lưng Sở Cảnh chưa có thu hồi lại. Thẳng tới khi thấy Sở Cảnh bước vào phòng cậu, đóng cửa lại, lúc này hắn mới mang theo vài phần nghiền ngẫm mỉm cười, lắc đầu châm một điếu thuốc.

Không thể không nói, vô luận từ phương diện nào xem lại, chàng trai phương đông Sở Cảnh này đều khiến người ta mê luyến không dời. Tả Dĩ Uyên biết, từng bước một xâm nhập tiếp xúc, lực chú ý của hắn đặt trên người cậu thanh niên phương Đông này ngày càng nhiều. Điều này đã gần như chạm tới giới tuyến của hắn… nhưng hắn lại không cách nào dừng lại được.

Có rất ít người mà có thể khiến hắn cảm thấy …. thực chờ mong.

Hít sâu một hơi thuốc, sau đó yên lặng nhả một vòng khí.

Kỳ thật, Tả Dĩ Uyên thực sự không thích hút thuốc, nhưng hắn lại thích mùi khói thản nhiên sau khi hút, có một loại hương vị khiến người ta phải say mê. Hắn cảm thấy, cảm giác của hắn với Sở Cảnh tương tự như hương vị câu nhân của thuốc lá. Nói cách khác chính là vừa lúc hợp khẩu vị của hắn.


Thôi kệ, vẫn là thuận theo tự nhiên đi. Tả Dĩ Uyên vươn tay dụi tắt điếu thuốc, trên mặt vẫn lộ ra tia thoải mái. Từ nhỏ tới lớn, từ khi có kí ức tới nay, đã có bao nhiêu đồ vật khiến hắn thích? Bức tranh ngôi nhà bằng sứ thanh hoa, chùm đèn treo bằng thủy tinh mẹ đã mua, còn có con chó Husky thuần chủng một thuộc hạ đã nuôi. Mà hiện tại… mấy thứ kia chỉ còn lại một góc trong kí ức?

Nhưng cũng chỉ là mê luyến nhất thời mà thôi, chẳng sợ hiện tại dù có yêu thích cái gì, chung quy cũng là đổi mới khẩu vị, chẳng qua… chỉ là vấn đề thời gian.

Tả Dĩ Uyên vừa nghĩ như vậy, trong đầu ngẫu nhiên hiện lên thanh âm phản bác, rồi trước khi hắn kịp suy nghĩ sâu xa, đã bị hắn cưỡng chế gắt gao đè tận đáy lòng. Sau đó dần tiêu biến, không muốn cho nó bại lộ dưới ánh mặt trời.

Sau khi cùng sở cảnh dùng cơm trưa xong, Tả Dĩ Uyên liền cùng Sở Cảnh ra khỏi cửa. Bởi vì Chris có nhiệm vụ khác phải làm mà Tả Dĩ Uyên lại không nguyện ý để những người khác lái xe cho mình, vì thế nhiện vụ lái xe này chỉ có thể nhường cho Sở Cảnh.

“A Cảnh, em lái xe không thành vấn đề chứ?” Ngồi ở vị trí phó lái, Tả Dĩ Uyên mang theo ý cười đánh giá Sở Cảnh: “Tôi cũng chưa từng thấy em lái xe bao giờ.”

Sở Cảnh cười khẽ một tiếng, động tác thành thạo khởi động, nhấn chân ga, điều khiển xe đi ra khỏi gara, sau đó nhanh chóng chạy như bay trên đường.

“Tôi nghĩ, tuy rằng kỹ thuật lái vẫn còn kém Chris, nhưng trình độ của tôi cũng không đến nỗi tệ.” Sở Cảnh quay sang cho một cái nhếch môi với Tả Dĩ Uyên: “Ít nhất, nhiệm vụ làm lái xe riêng cho anh… hẳn vẫn còn dư dả.”

“Ừm… hình như tôi đã hơi xem thường em rồi.” Tả Dĩ Uyên thấy thế, cũng không nhíu mày, thiệt tình khen cậu một câu.


Sở Cảnh cười cười, dụng tâm điều khiển xe, không nói nữa.

Ước chừng hơn 10p sau, bọn Sở Cảnh mới rời khỏi lãnh địa tư nhân của Tả gia. Đi tới con đường thông với nội thành, Sở Cảnh mới khẽ nghiêng đầu hỏi Tả Dĩ Uyên: “Tả này, chúng ta hiện tại nên đi đâu đây?”

Tả Dĩ Uyên trầm ngâm một tiếng, nghĩ nghĩ nói: “Đi… phố 13.”

Phố 13. Sở Cảnh nhíu mày. Con phố này chính là phố đen không ai quản lý. Ở nơi đó, không có pháp luật, không có luân lý thông thường. Giết chóc, tình dục, giao dịch ngầm đều như chỗ không người. Phố 13 có thể nói là khiến cảnh sát đau đầu, khiến dân chúng nghe tên mà biến sắc, nhưng lại là thiên đường cho đám tội phạm…. Chỉ cần ngươi đủ ngoan độc, có thể tự bảo toàn tính mạng là điều kiện tiên quyết, thì sẽ có thể sống được ở nơi đầy lang sói đó.

Nhưng mà, đối với địa phương như vậy, Sở Cảnh ngược lại cũng không chút sợ hãi… Buồn cười, không nói cái đó, thì cũng có Tả Dĩ Uyên bên người tọa trấn, chỉ điểm này cũng khiến cậu an tâm, huống chi…

Hơi cong cong khóe môi, Sở Cảnh nheo con ngươi lâm vào hồi ức. Tuy rằng kiếp này cậu còn chưa chân chính dính vào máu tươi… nhưng mà, cũng không đại biểu cho Sở Cảnh là một con cừu non không biết gì. Ừm…. đã từng, cậu nhớ rõ, cậu từng được đám đối thủ gọi là chó điên. Quả thật đó là những hồi ức đã rất xa rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui