Trọng Sinh Chi Thâm Độ Dụ Hoặc

Nửa tháng sau, rốt cục kì nghỉ của Chris cũng kết thúc, cậu ta mặt mày hớn hở trở về đội, tới khi Tả Dĩ Uyên và Sở Cảnh gặp lại Chris thì vẻ mặt cậu ta không giấu nổi sắc thái đắc ý quả thực muốn chọc mù mắt bọn họ.

“Không biết trong kì nghỉ đã phát sinh chuyện gì vậy?” Sở Cảnh mang theo vài phần trêu ghẹo hỏi cậu ta: “Cư nhiên có thể khiến cậu vui mừng lộ rõ trên nét mặt như vậy! Nhặt được tiền à?”

Chris hừ hừ một tiếng: “Nhặt được tiền đã là cái gì? Cho dù tôi có nhặt được chi phiếu triệu đô, tôi cũng không hiếm lạ mà liếc nhìn một cái!”

Tả Dĩ Uyên nghe vậy, vẫn phong thái bình thản ung dung khoanh tay trước ngực nhìn Chris nói: “A, thật vậy sao? Vậy cậu vì cái gì mà một thời gian trước còn luôn hướng tôi đòi tăng lương? Chậc…. ngẫm lại, hình như là chuyện của ba tháng trước thì phải.”

Chris bị Tả Dĩ Uyên nói cho nghẹn họng, gãi gãi đầu, cứng nhắc lảng sang đề tài khác: “Boss, trưa hôm nay mọi người định đi ăn ở chỗ nào… A, có quản gia chuẩn bị rồi sao. Ahaha, vậy rất tốt, trù nghệ của quản gia vẫn là tốt nhất ha hả!”

Sở Cảnh và Tả Dĩ Uyên cũng không hề nể tình, chỉ ngồi một bên, tựa tiếu phi tiếu nhìn Chris, thẳng tới khi Chris bị nhìn tới không nói ra lời nữa mới thôi.

“Đó chỉ là… chỉ là mua chút quà sinh nhật tặng cho Laura mà thôi.” Chris rốt cuộc nhịn không được mà nhỏ giọng nói ra: “Lần trước tôi mua của Boss một số súng đạn mới, kì thật, Boss thật sự một chút cũng không thương tình, chào giá thực sự quá cao! A, trời biết tôi vì những bảo bối đó mà tiêu phí biết bao nhiêu tiền! Tới khi phục hồi tinh thần lại… trong tài khoản cũng chỉ còn hai mươi mấy đô!”


Sở Cảnh liếc mắt nhìn Tả Dĩ Uyên, Tả Dĩ Uyên khẽ ho một tiếng, bất đắc dĩ lên tiếng: “Chris, cậu cũng biết, giá tôi bán cho cậu, đã giảm một nửa so với thị trường, tôi cam đoan, đống súng đạn đó, cậu không tìm thấy chỗ nào bán giá thấp hơn tôi đâu!”

Chris nhún vai, không phản bác.

“Như vậy, cậu rốt cuộc gặp phải cái gì?” Sở Cảnh thấy đề tài dần có chút trật đường ray, nhanh chóng lên tiếng nắn lại, đem lực chú ý một lần nữa kéo về đề tài cũ: “Không thể không nói, Chris, biểu tình hiện tại của cậu, thật sự khiến người ta thấy tò mò.”

Chris nháy mắt một cái, cười nhếch môi, hiện ra một nụ cười ngây ngô tiêu chuẩn, sau đó tách một cái xòe bàn tay trái của mình ra huơ huơ trước mặt Sở Cảnh và Tả Dĩ Uyên mấy vòng: “Tôi đã đính hôn!”

Sở Cảnh và Tả Dĩ Uyên liếc nhìn nhau, Tả Dĩ Uyên chợn mi một cái nhìn Chris hỏi: “Tôi không nhớ là… cậu có tính toán cầu hôn Laura đấy?”

“Khụ, kỳ thật, vẫn luôn có ý định này.” Chris thu hồi tay, vẻ mặt nghiêm túc nói với Tả Dĩ Uyên.

“Huh?” Tả Dĩ Uyên tựa người vào ghế sa lông, cong môi nghe Chris giải thích.

“Chẳng qua, nguyên nhân vẫn luôn bởi vì tôi mà cứ bị trì hoãn mãi.” Chris tiếp tục biện giải.

“Cái gọi là ‘nguyên nhân chỉ vì tôi’ là ý chỉ…” Sở Cảnh khẽ nghiêng đầu, nhìn về phía Chris.

“Chính là… vấn đề chi phí tài chính đó, nào là phí cầu hôn, rồi phí kết hôn….” Chris tiếp tục thực nghiêm túc chỉ ra.

“Như vậy, hiện tại cậu đã tốn bao nhiêu rồi?” Sở Cảnh truy vấn.


“….300 đô.” Chris cẩn thận tính toán một chút, mới líu ríu vô lực phun ra một con số. Lập tức nhìn Sở Cảnh, còn như chứng minh tính chân thực trong lời nói của mình mà dùng sức gật đầu: “Ừm, chính là tầm đó.”

“Cho nên nói… kỳ thật lần cầu hôn này là do Laura chủ đạo đi?” Tả Dĩ Uyên nghe tới đó, rốt cục bừng tỉnh đại ngộ, mỉm cười nhìn chiếc nhẫn bạch kim nạm kim cương nam sáng lấp lánh trên tay híp mắt nói: “Hình như chiếc nhẫn cậu đang đeo là thuộc bộ ‘duy nhất’ gần đây mới được tung ra thị trường thì phải? Tôi nhớ… giá một đôi nhẫn này, hẳn cũng phải hơn ba nghìn đô. Ừm… kỳ thật cùng với số tiền cậu gửi ngân hàng không kém là bao, chẳng qua chỉ thêm một chữ “nghìn” thôi mà.”

Chris xấu hổ cúi đầu: “Cái này…”

“Được rồi, tôi cũng chưa nói gì. Chris, Laura là một cô gái tốt, cậu cũng bắt người ta chờ lâu như vậy rồi, cũng nên ổn định đi, cho con gái nhà người ta một cái công đạo.” Trong giọng nói của Tả Dĩ Uyên mang theo chút trịnh trọng, vươn tay vỗ vai Chris cười nói: “Cậu chuẩn bị khi nào thì kết hôn?”

Hỏi tới vấn đề kết hôn, Chris lại bắt đầu chấn động, lập tức tinh thần tỉnh táo hẳn ra: “Đã chọn được ngày rồi, quyết định sau nửa năm nữa! A, Boss à, lần này thật sự là tốt lắm.”

“Ừm…nửa năm sau.” Tả Dĩ Uyên gật đầu, cười nhìn Chris một cái, theo thói quen mà vươn tay nghịch nghịch mái tóc mềm mại của Sở Cảnh ngồi bên cạnh mình: “Đính hôn đã để cô nương người ta đoạt trước rồi, nên kết hôn cậu cũng không thể tiếp tục hạ giá nữa, nửa năm này cậu hảo hảo cố gắng, nếu biểu hiện tốt…. Hôn lễ nửa năm sau, tôi sẽ tặng cậu một hôn lễ hoành tráng!”

Chris hai mắt tỏa sáng lấp lánh nhìn Tả Dĩ Uyên: “Boss!”

Tả Dĩ Uyên bật cười nhìn Chris biểu tình cảm động không nói nên lời, phất tay dời đi đề tài, chuyển sang bàn chính sự: “Được rồi, cậu đừng ở đây chậm trễ nữa, nếu đã về, vậy nhanh chóng đi xử lý đống sự vụ chất thành núi đi. Đúng rồi… tuần sau chính là sinh nhật của Rendia, bên kia đã gửi thiếp mời, công việc cụ thể, cậu hỗ trợ liên hệ với bên kia một chút.”


Chris thấy Boss đã khôi phục bàn sang chính sự, nên cũng thu liễm tâm tình của mình, nghe xong lời phân phó của Tả Dĩ Uyên, gật đầu đáp ứng. Đợi trong chốc lát, thấy không còn giao việc gì khác, liền lập tức hiểu ý đứng dậy cáo từ đi làm việc, hấp tấp trở về cương vị của bản thân, xử lý đống việc trong thời gian mình nghỉ bị dồn đống lại, văn kiện chất chồng bám đầy bụi.

“Tiệc sinh nhật của Rendia?” Chris đi rồi, Sở Cảnh nghiêng đầu hướng về phía Tả Dĩ Uyên nhíu mi hỏi lại.

Tả Dĩ Uyên gật đầu, lấy ra một cái thiệp mời: “Hôm qua mới nhận được… không nghĩ tới lần này Rendia lại mở tiệc. Nói thật, cô ấy trước nay vẫn không thực thích không khí tiệc tùng, em cũng biết đấy, thân phận của cô ấy quá mức hiển hách cũng quá mức mẫn cảm, những người luôn muốn đặt quan hệ với gia tộc Prora… luôn nhiều không kể xiết.”

Sở Cảnh gật đầu, cậu nghĩ có thể hiểu được những bất đắc dĩ mà quyền cao chức trọng mang lại. Huống chi… vô luận thanh danh hiển hách như thế nào, thì Rendia thủy chung vẫn chỉ là nữ nhân. Còn là một nữ nhân độc thân. Cứ như vậy, động cơ người bên ngoài tiếp cận Rendia liền càng thêm ý vị sâu xa.

Đối với Rendia mà nói, không thể không nói thực sự rất bi ai.

“Đúng rồi, em mấy ngày nay cũng chuẩn bị một chút.” Tả Dĩ Uyên quay sang nhìn Sở Cảnh nói: “Bữa tiệc lần này, tôi sẽ mang em đi cùng.”

Hết chương 22.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui