Trọng Sinh Chi Tái Nhập Hào Môn

Thật ra như Hàn Cảnh Sâm đã nói, ngoại trừ cái bản đồ vẽ tay đó, trong những "tài liệu" khác thật sự không có bất kỳ điểm nhạy cảm nào. Hơn nữa người giải thích cũng dường như đã trải qua sự lựa chọn kỹ càng, cũng không quá mức tế nhị, thoạt nhìn lại nho nhã lễ độ. Cảm giác giống như đang nghe giảng bài, không có bất kỳ tâm tư kiều diễm nào.

Xem xong giáo trình, Trang Trạch Ân cũng đại khái biết được là chuyện gì xảy ra. Liên quan đến những nội dung đã nói đến trong giáo trình, kỳ thực hắn vẫn duy trì thái độ nghi ngờ. Như vậy thật sự sẽ có... khoái cảm sao? Hắn khó mà tưởng tượng được.

Thế là khép lại máy tín, vừa muốn đem tất cả giáo trình sắp xếp lại, đột nhiên bên trong bản đồ mà hắn vừa mới xem trượt ra mộ cái đĩa CD. Trang Trạch Ân cầm cái đĩa đó nhìn 1 chút, bên trên còn dùng viết lông viết vài chữ: Giáo trình 1.

Đĩa như vậy ở ngoài đường đến đâu cũng có thể mua được, chắc là đĩa trống. Chú Hàn còn ghi vào đĩa cho hắn nữa sao? Thật sự quá có tâm rồi. Nếu như không xem 1 chút, thật sự là cô phụ tâm sức của Hàn Cảnh Sâm. Thế là hắn mở máy tính 1 lần nữa, đút đĩa CD vào. Hình ảnh xuất hiện, Trang Trạch Ân vẻ mặt ngạc nhiên sửng sốt nhìn khuôn mặt đẹp trai đó. Vậy mà là chính bản thân chú Hàn?

Được rồi! Hàn Cảnh Sâm con phục chú rồi, tự mình làm tài liệu giảng dạy, thật sự là tận chức tận trách.

Nhưng mà ngài như vậy có phải cũng quá không biết xấu hổ rồi không? Người khác giảng bài rất phép tắc, đến phiên chú, dùng 1 khuôn mặt nghiêm túc miêu tả tỉ mỉ như vậy, nụ cười cuối cùng đó là muốn như thế nào đây?

Trang Trạch Ân có chút chịu không nổi, hắn đang trong độ tuổi 17, 18 sinh lực dồi dào. Sau khi tắt máy tính rồi, liền cảm thấy máu toàn thân đang sôi trào. Thế là liền chui vào phòng tắm, làm chút chuyện không thể nói ra.

Sau khi ra ngoài, lấy điện thoại di động chụp vài tấm giấy vệ sinh, chụp xong liền gửi cho Hàn Cảnh Sâm. Hàn Cảnh Sâm nhận được tin nhắn, sau khi xem xong, trực tiếp hồi âm vài dấu phẩy.


Trang Trạch Ân cười to lăn lộn trên giường, lại hồi âm tin nhắn cho Hàn Cảnh Sâm: Chú Hàn, ngủ không được, nóng quá...

Chỉ chốc lát, Hàn Cảnh Sâm:!!!!!!

Thế là cả 1 đêm, Hàn Cảnh Sâm mất ngủ luôn.

Ngày hôm sau Trang Trạch Ân vậy mà tinh thần sảng khoái dễ chịu, bởi vì kỳ thi tháng lần này hắn lại đứng hạng nhất. Ngay cả Trịnh Kim Long cả ngày trốn học cũng tăng lên 3 hạng, các thầy cô ai ai cũng ngạc nhiên, lẽ nào Trịnh Kim Long trốn học là vì tìm thầy cô phụ đạo bên ngoài sao?

Ngay cả bản thân Trịnh Kim Long cũng rất khó hiểu, lúc trước học 3 tiết nghe không vào 1 chữ, bây giờ học 1 tiết chỉ cần nghe vào trong tai liền có thể nhớ được. Bây giờ lại ôn tập theo trình tự, chú ý những chỗ quan trọng. Kết quả liền biến thành như vậy, cho dù xin nghỉ 2 ngày, lúc nghe giảng y cũng có thể hiểu được. Nửa học kỳ sau, thành tích của Trịnh Kim Long vậy mà từ hạng cuối lớp tiến lên hàng đầu.

Mọi người đều tỏ vẻ Trịnh Kim Long có phải là có bàn tay vàng hay không?

Không ít bạn học còn chưa hoàn toàn buông bỏ đi tìm y xin chỉ giáo bí quyết tiến bộ, Trịnh Kim Long vẻ mặt mông lung, mờ mịt nhìn mọi người: "Tôi... Tôi không biết a! Đừng hỏi tôi! Tôi cả ngày trốn học, nào có bí quyết gì đâu!"


Các bạn học đều tỏ vẻ Trịnh Kim Long lòng dạ hẹp hòi, chính mình có phương pháp học tập tốt lại không nói với bọn họ. Nếu như nói thật sự có phương pháp học tập gì tốt, Trịnh Kim Long đương nhiên nguyện ý lấy ra chia sẻ với mọi người. Nhưng mà chính y cũng không rõ, tại sao thành tích lần sau so với lần trước tốt hơn. Y vừa mới bắt đầu còn cho rằng mọi người đều từ bỏ rồi, về sau lại cảm thấy thầy cô ra đề càng ngày càng đơn giản. Sau đó nữa mới cảm thấy có cái gì đó không đúng, bởi vì y cảm thấy kỹ năng ghi nhớ và kỹ năng lý giải của mình càng ngày càng tốt. Chỉ cần là thầy cô đã giảng qua 1 lần, cho dù không hiểu, cũng có thể đem đáp án nhớ rõ ràng.

Y trái lo phải nghĩ, đem nguyên nhân dồn về phía quý nhân của y. Từ lúc theo Trang Trạch Ân, cuộc đời liền giống như mở ra bàn tay vàng, quả thật không thể càng thông thuận.

Bởi vì thành tích học tập tiến bộ, đối với việc trốn học và xin nghỉ của Trịnh Kim Long, các thầy cô cũng là nhắm mắt cho qua. Chính là thúc đẩy y tham gia các loại thi đấu thể dục, thành tích thể dục của Trịnh Kim Long vẫn luôn rất tốt, chính là hành vi của y lúc trước không quá nghiêm chỉnh, cho nên các thầy cô cơ bản đều bỏ qua y. Từ sau khi thành tích của y thăng hạng, các thầy cô lại bắt đầu coi trọng y.

Trịnh Kim Long sắp phiền chết rồi, thầy cô cứ lần lượt gọi điện thoại cho hắn, nói chuyện điện thoại xong còn hỏi thăm gia đình, cuối cùng trực tiếp được điều đến lớp giữa. Trịnh Kim Long cũng không còn cách nào khác, đành phải nghiêm túc hơn nửa tháng, tham gia một cuộc thi đấu thể thao - bộ môn chạy cự ly dài, phát huy thế mạnh chân dài, lấy được giải quán quân về. Các thầy cô đều vui mừng, còn chưa từ trong niềm vui sướng phản ứng lại, Trịnh Kim Long lại bắt đầu trốn học... Còn là leo tường mà trốn.

Cuối cùng các thầy cô cũng không quản y nữa, chỉ cần y đúng lúc tham gia thi đấu, đúng hạn đến làm kiểm tra, trốn 2 tiết học cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Trang Trạch Ân nghe thầy cô cằn nhằn Trịnh Kim Long nhịn không được mỉm cười, hiệu quả của nước suối quả nhiên không phải là thứ mà người thường có lý giải được.

Bất tri bất giác đã đến Tết Nguyên Đán, phương Nam mặc dù không có tuyết rơi, cũng có chút ẩm ướt lạnh lẽo. Trang Trạch Ân quấn ở trong chăn, vừa nói chuyện video với Hàn Cảnh Sâm vừa kiểm tra những thứ mình cần đem: "Bên đó lạnh không? Con mang theo 1 cái áo gió được không?"


Hàn Cảnh Sâm nói: "Không cần, bên đó là mùa hè, mang nhiều áo sơ mi tay ngắn là được rồi. Có mang theo quần bơi không?"

Trang Trạch Ân: "... Con không có."

Hàn Cảnh Sâm ồ một tiếng, nói: "Con mặc size bao nhiêu? Chú mua cho con!"

Trang Trạch Ân báo size của mình, Hàn Cảnh Sâm ghi lại, lại hỏi: "Thích màu gì?"

Trang Trạch Ân suy nghĩ 1 chút, nói: "Màu gì cũng được ạ! Đừng quá loè loẹt, đơn giản 1 chút, khiêm tốn 1 chút."

Hàn Cảnh Sâm nói: "Vậy chú xem rồi mua cho con, vé máy bay đã đặt xong rồi, cần chú đi đón con không?"

Trang Trạch Ân nói: "Không cần đâu, con tự mình qua đó được rồi."

Hàn Cảnh Sâm không nói gì nữa, một người thì quấn chăn như 1 cái bánh cuốn, 1 người xem biểu bảng báo cáo. Thấy Trang Trạch Ân quấn chăn nằm trên giường ngủ say rồi, Hàn Cảnh Sâm mới tắt video. Bây giờ Trang Trạch Ân cơ bản đều sẽ trở về thành phố H ở, trên lầu 3 của phố mỹ thực có phòng của hắn, hắn muốn mua nhà ở thành phố H. Trái lo phải nghĩ, còn chưa ra tay. Phòng ở tốt nhất ở thành Nam, hơn nữa bên đó lúc mới đầu giá cả thấp, lấy rồi ngồi đợi tăng giá là có thể kiếm lời.


Trịnh Kim Long cũng dự tính mua nhà, vừa lúc căn nhà bên kia của Hàn Cảnh Sâm tính bán ra, Trịnh Kim Long muốn tìm Hàn mỹ nhân mua 1 căn. Y bây giờ đang đợi tốt nghiệp cấp 3, liền vùi đầu vào công việc khí thế ngất trời.

Hoặc là, vừa nghỉ hè, y liền trở về con phố mỹ thực nằm vùng.

Theo như y thấy, đi học thật tình 1 chút ý nghĩa cũng không có, còn không bằng làm chút chuyện kinh doanh có ý nghĩa hơn. Ít nhất mục đích đi làm mỗi ngày là vì kiếm tiền, còn đi học thì vì cái gì đây? Là tiêu tiền a! Trịnh Kim Long sợ nghèo, sợ nhất là tiêu tiền, nhưng mà còn phải đóng học phí của 1 học kỳ nữa. Nhưng mà bây giờ đối với y mà nói, chút tiền này đã không coi là gì rồi.

Trang Trạch Ân bàn giao với Trịnh Kim Long xong, liền xách valy cùng với Hàn Cảnh Sâm đi nghỉ lễ. Hai người trùng hợp đều mặc quần áo thoải mái, xa xa nhìn qua, là hai anh chàng đẹp trai rất đẹp mắt. Sau khi lên máy bay, lúc Hàn Cảnh Sâm đang cài dây an toàn, Trang Trạch Ân liền nói: "Chú Hàn, cài chặc áo mưa an toàn." (Mã: Chắc em nó phấn khích quá nên nói nhầm í mà!)

Hàn Cảnh Sâm:???

Trang Trạch Ân nói: "Ý của con là, ừm, cài chặc dây an toàn."

Hàn Cảnh Sâm đen mặt, y nhìn xung quanh 1 lượt, thanh thanh cổ họng, cúi đầu nói bên tai đối phương: "Đeo áo mưa an toàn sao có thể khai chi tán diệp (aka sinh con đẻ cái) cho Chân gia đây?"

Đây là con trêu ghẹo chú trước, không thể trách chú nha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui