Buổi sáng đương lúc cùng mọi người học phao trà đột nhiên nghe thấy tiếng thông truyền, không ai nói ai tranh thủ chạy ra cửa nghênh đón.
Bước vào đầu tiên là Mi Cát, cung kính hướng nữ quan hành lễ xong rồi nghiêm mình mời bát gia.
“Nữ quan đại nhân không cần đa lễ, ta chỉ đến tìm cung nữ Phó thị mà thôi.”
Phó Tuyệt Ca phấn khởi ngẩng đầu nhìn lên, kiềm chế không chạy vội đến ôm chầm bát gia.
Phòng nữ quan mờ mịt quay đầu nhìn mới phát hiện bộ dáng ‘thiếu nữ’ ngượng ngùng của Phó Tuyệt Ca, ý vị thâm trường đánh giá mối quan hệ giữa hai người.
Một người là lệnh ái xuất thân Công tước phủ, một người là đương kim hoàng tước, hai bên nảy sinh tình cảm cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
“Bát gia!”
Nghiêng đầu đảo mắt nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, vừa vặn bắt gặp tiểu ngốc lọt thỏm giữa rất nhiều cung nữ áp đảo chiều cao lẫn tuổi tác.
Có vẻ như e ngại nữ quan nên tiểu ngốc hôm nay ngoan ngoãn đứng yên một chỗ, bất quá Đông Phương Tầm Tuyết không quen như thế, nàng thích tiểu ngốc hoạt bát lanh lợi thích cười.
Phòng nữ quan cố ý đề cao giọng khiển trách: “Phó thị không được hồ loạn, bát gia không chuẩn cho ngươi gọi, mau mau ra ngoài đứng phạt đi.”
Đương giờ học luyện không thể để cung nữ tùy ý ly khai, Phòng nữ quan lại ngại đắc tội bát gia nên đành thuận theo diễn một vở kịch.
Tất nhiên Phó Tuyệt Ca nhìn ra chút kỹ xảo diễn kịch này, chậm chạp đứng dậy bái nữ quan một cái rời khỏi Đông Viện.
Đông Phương Tầm Tuyết hướng nữ quan gật đầu hài lòng, đợi tiểu ngốc đi một đoạn xa mới nhấc chân đuổi theo.
Ngoại trừ cung nữ qua lại quét dọn ra thì ngoài sân Đông Viện vẫn đặc biệt an tĩnh, loáng thoáng nghe thấy tiếng chim hót râm ran trên cành cây.
Phó Tuyệt Ca đi thẳng đến hậu hoa viên thì dừng lại, chờ khoảng vài phân thời gian bắt gặp thân ảnh bát gia cách vài bước chân.
Mắt thấy tiểu ngốc đứng chờ, Đông Phương Tầm Tuyết nhấc tay ra hiệu Mi Cát không cần theo nữa, đơn độc bước đến chỗ nàng trò chuyện.
“Bát gia!”
Đông Phương Tầm Tuyết cười đặc biệt ôn hòa, bắt lấy hai má bánh bao phúng phính của nàng mà miết nhẹ: “Chờ ta có lâu không?”
“Không lâu, chỉ cần ngài đến bao lâu ta cũng chờ được.”
Quả nhiên bát gia da mặt mỏng, nghe xong câu này hai má đỏ bừng, xấu hổ che miệng ho khan hai tiếng.
“Ngươi nói chuyện không bao giờ chú ý, để người khác nghe thấy thì phải làm sao?”
“Người khác nghe thấy thì thế nào chứ?” Phó Tuyệt Ca giả vờ ngây thơ chớp chớp mắt: “Lẽ nào bát gia không thích nghe?”
“Đ-Đừng nói chuyện này nữa.”
Hai má Đông Phương Tầm Tuyết đều nhuộm hồng, mặc dù cố tỏ ra bình tĩnh nhưng giọng nói run rẩy lấp bấp đã vạch trần toàn bộ.
Phó Tuyệt Ca nhẫn cười muốn nội thương, ngày thường bát gia lễ mạo mực thước nhưng hết lần này đến lần khác bị nàng chọc ghẹo đến thất thố.
Cũng may Quý phi nương nương không ở đây, bằng không nhất định sẽ tại chỗ một chưởng chụp chết nàng vì dám trêu đùa hoàng tước.
“Bát gia không muốn nói vậy ta quay về Đông Viện tránh làm mất thời gian của ngài nha.”
“Ngươi nha đầu này!” Miệng trách nhưng sắc mặt dần hòa hoãn trở lại, giả vờ nghiêm nghị quở trách: “Ta gọi ngươi ra mất bao nhiêu công phu lẽ nào để ngươi dễ dàng quay về Đông Viện?”
“Nga? Vậy bát gia muốn cùng ta nói cái gì đây?”
Đông Phương Tầm Tuyết đặt nắm tay dưới mũi ho khẽ hai tiếng, thuận tiện lấy trong tay áo món đồ dúi vội vào tay Phó Tuyệt Ca.
Nghi hoặc mở lòng bàn tay ra xem thử, nguyên lai là dương chi bạch ngọc trạc, trên mặt trạc còn có đường vân nhạt màu như khói.
Thử ướm lên tay, kích cỡ không sai biệt nhưng nếu nàng lớn thêm hai ba tuổi sẽ không còn đeo vừa.
“Bát gia tặng ta sao?”
“Ân, ban nãy đến Nội Vụ Phủ nhìn thấy chiếc trạc này nghĩ đến ngươi nên…”
Vế sau không hỏi cũng có thể hiểu được, Phó Tuyệt Ca vui vẻ nâng ngọc trạc lên cao, ánh sáng mặt trời dịu nhẹ xuyên qua tầng tầng lớp lớp ngọc quý phản quang trong trẻo.
Chưa bao giờ nhìn thấy ngọc trạc nào đẹp như vậy, lại còn đích thân bát gia tặng cho nàng.
“Nhìn ngươi vui vẻ kìa.” Đông Phương Tầm Tuyết thả nhẹ hai vai, áp lực đè nặng cả ngày hôm nay ở trước mặt tiểu ngốc lại dần được buông bỏ: “Trong cung hỉ lễ vật Nhật Bản tiến cống không ít, phần lớn đều là đồ dùng hài tử, có thời gian đến Nội Vụ Phủ ta tìm cho ngươi vài món đồ.”
“Đồ vật quý như vậy ta mới không dám nhận nhiều.” Phó Tuyệt Ca hồi tưởng lại rốt cuộc năm này hoàng cung có hỉ gì nhưng nghĩ mãi không ra, đành thấp giọng dò hỏi thử: “Bát gia nói có hỉ là ý tứ gì? Lẽ nào Quý phi sinh cho ngài muội muội rồi?”
Đông Phương Tầm Tuyết dở khóc dở cười, điểm vào chop mũi nàng giải thích: “Hậu cung có một vị Quý tần người Cao Ly họ Kim rất được phụ hoàng sủng ái, đầu năm nay nàng hoài thai cho nên Phù Tang tích cực đưa đến lễ vật lấy lòng.”
Vị Quý tần họ Kim này Phó Tuyệt Ca vô cùng quen thuộc, chính nữ nhân này năm lần bảy lượt thúc giục nàng bày tỏ tâm ý với tứ nhân tra.
Thành thân được hai năm lại nghe tin Kim tần sau này này Kim phi câu dẫn bát gia khiến Đông Phương Tầm Tuyết rơi vào bãi nước bẩn mà chịu lạnh nhạt của phụ hoàng.
Đến cả nhi nữ của Kim phi là cửu gia cũng phải chịu cảnh dèm pha, hoàng đế vì muốn dẹp yên chuyện xấu trong cung mà trực tiếp đẩy cửu gia đến Tây Tạng không ngày trở về.
Năm đó Kim thị bị gán tội danh hồng nhan họa thủy nhưng hoàng đế không nỡ xuống tay, lạnh nhạt được vài tháng lại tìm cách đưa Kim thị ra khỏi lãnh cung.
Chỉ vì một nữ nhân này mà hai vị hoàng tước suýt chút đã mất mạng, duy nàng ta vẫn nhở nhơ sống trong vinh hoa phú quý.
Ban đầu Phó Tuyệt Ca vốn không có ác cảm với Kim thị, nhưng nghe xong nội tình nghĩ lại rất có thể Kim thị biết bát gia thích nàng nên mới cố tình đẩy nàng đến chỗ Đông Phương Tầm Liên.
Trong chuyện này nhất định có bàn tay đen tối của tứ nhân tra nhún vào, nào ngờ âm mưu câu dẫn thất bại khiến thân sinh nhi nữ phải lưu lạc đến Tây Tạng xa xôi, đây cũng xem như là quả báo của nàng ta.
Đáng thương chỉ có cửu hoàng tước vốn không hề hay biết âm mưu xấu xa này, một mình chịu đựng nhục mạ và lạnh nhạt đến cuối cùng sống chết không ai rõ.
Phát hiện tiểu ngốc một mực ngây người không trả lời, Đông Phương Tầm Tuyết lo lắng huơ tay trước mặt nàng: “Tiểu ngốc!”
Phó Tuyệt Ca giật mình hồi thần, ngơ ngác nhìn gương mặt phóng đại của bát gia: “Ân?”
“Ngươi đang nghĩ gì mà ta nói không trả lời?”
“Ta có chút đói bụng.” Xấu hổ gãi đầu tìm một lý do che giấu thất thố: “Buổi sáng phải đến Hoán Y Phòng nên chưa kịp ăn gì cả.”
“Ngươi phải chú ý sức khỏe chứ.”
Đông Phương Tầm Tuyết xoay người ngoắc tay với Mi Cát, đối phương lập tức khom lưng cung kính chạy vội đến.
“Bát gia có gì phân phó?”
“Ngươi chuẩn bị ít món ngon cho tam lệnh ái đi.”
“Không…”
Còn chưa kịp nói hết câu thì Mi Cát đã đi mất, dáng vẻ vội vã kia rất giống cố ý làm như thế.
Vừa nãy chính miệng bát gia nói muốn chuẩn bị đồ ngon, nếu nàng cự tuyệt người ở giữa như Mi Cát rất khó xử, chỉ có thể nhanh chân hơn bỏ chạy trước khi nàng kịp lên tiếng.
“Đông Viện quy định không được ăn thức ăn của chủ tử đâu.”
“Ta chưa phải chủ tử của ngươi nên quy định này không thể dùng được.”
Đông Phương Tầm Tuyết đưa mắt nhìn trái phải tìm chỗ dùng thiện, nhưng hậu hoa viên ngay cả một cái ghế cũng không có.
Bất đắc dĩ hai người đành di chuyển đến thiện phòng, do quá giờ dùng thiện nên địa phương này tương đối vắng vẻ.
“Bát gia bế!”
Tất nhiên yêu cầu này của Phó Tuyệt Ca không bị cự tuyệt, bát gia một phát đem nàng ôm lên ghế.
Lực đạo hài tử không tính là lớn nhưng ôm một oa nhi bốn tuổi thì dễ như trở bàn tay, thậm chí Đông Phương Tầm Tuyết còn chẳng dùng quá nhiều sức.
“Sáng nay ngài không phải thượng khóa sao?”
“Ta vừa hạ khóa.” Kéo ghế lẫn Phó Tuyệt Ca sát bàn, lo nàng chân ngắn chống không đến ghế liền kê thêm ghế khác cho nàng gác chân lên: “Ngươi học phao trà sao? Bước vào Đông Viện mùi trà rất nồng.”
“Phải nha, nữ quan đại nhân còn khen ta phao trà tốt, sau này ta hầu hạ bên cạnh bát gia sẽ thường xuyên phao trà cho ngài uống.”
Nhìn thấy dáng vẻ khả ái của tiểu ngốc, Đông Phương Tầm Tuyết nhịn không được trêu chọc: “Khách, ngươi muốn hầu hạ bên cạnh ta như vậy sao?”
Nghe ra ý tứ đùa cợt, Phó Tuyệt Ca sẵn giọng nói: “Bát gia không muốn vậy ta đi hầu hạ người khác, cũng không cần bát gia chơi túc cầu, thả diều với ta nữa.”
“Ý ta không phải như thế!!” Trên gương mặt thanh tú lộ vẻ quẫn bách lo âu: “Tiểu ngốc ta chỉ đùa thôi, thật sự đấy, ngươi không nên không tìm ta chơi nữa.”
Nhịn không được che miệng khúc khích cười, quả nhiên bát gia dễ đùa giỡn, nàng chỉ nói vài câu đã dọa bát gia sợ xanh trắng mặt mũi.
So với trong kí ức tính cách bát gia kiếp này không hề thay đổi, vẫn ôn nhu tri kỉ đồng thời lo sợ đánh mất nàng, chút chuyện nhỏ nhặt liên quan đến nàng cũng khiến bát gia hoảng loạn.
Dĩ nhiên Phó Tuyệt Ca không nỡ rời xa, chỉ muốn xem dáng vẻ lo lắng ngốc nghếch đến đáng yêu của đối phương.
Đây chính là quan gia của nàng.
Đông Phương Tầm Tuyết nhận ra bản thân thất thố cũng đã muộn, hai má đỏ bừng bừng như phát sốt: “T-Ta nói, ngươi cười cái gì? Trêu đùa ta vui vẻ như vậy sao?”
“Oan uổng a, ta chưa từng nói gì hết, là ngài nói không muốn ta hầu hạ bên cạnh mà.” Phó Tuyệt Ca dựa vào lợi thế quân quý của mình mà từng chút áp đảo thần kinh thô của bát gia: “Dù sao chuyện này ta cũng không thể tự mình quyết định được, biết đâu có một vị hoàng tước thạc quân muốn ta hầu hạ vậy thì ta chỉ có thể cúi đầu nhận mệnh.”
“Ngươi vào hôm đó đứng khuất phía sau sẽ không bị người khác chọn trúng.”
“Vậy không ai chọn ta thì làm sao? Lẽ nào để công sức học luyện mấy tháng uổng phí?”
Đông Phương Tầm Tuyết bất lực vẫy cờ trắng đầu hàng: “Ta đã nói chọn ngươi rồi mà, tiểu ngốc, ngươi đừng đem ta quay vòng vòng nữa.”
Phó Tuyệt Ca bĩu bĩu môi, ai bảo ngài ban đầu khi dễ ta!?
“Bát gia, thức ăn chuẩn bị xong rồi.”
Dứt câu Mi Cát liền đẩy cửa bước vào, cẩn dực bưng khay thức ăn đặt lên bàn.
Hương vị lẫn màu sắc đều hơn hẳn thức ăn trong thiện phòng, cơn đói bất ngờ ập đến nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.
Đông Phương Tầm Tuyết phất tay cho Mi Cát rời đi, hướng Phó Tuyệt Ca nói: “Mau ăn đi, thức ăn để lạnh không ngon nữa.”
“Bát gia cùng ta ăn đi.”
Không biết có phải Mi Cát cố ý không nhưng trên khay có tận hai đôi đũa hai cái chén, thuận tay cầm một đôi đũa đưa qua cho bát gia.
Đông Phương Tầm Tuyết không cự tuyệt, đánh giá bàn cơm phong phú trước mặt phân vân không biết nên ăn gì trước.
Tranh thủ cơ hội hiếm có này Phó Tuyệt Ca chủ động hầu thiện, gắp thức ăn từ trong dĩa cẩn thận đặt vào chén bát gia, còn hướng nàng cười rạng rỡ.
Đông Phương Tầm Tuyết thoáng lộ vẻ lúng túng: “N-Ngươi làm gì vậy?”
“Ta đang hầu thiện nha, nữ quan dạy ta sau này chủ tử dùng thiện phải ngồi bên cạnh gắp thức ăn.”
Hết lần này đến lần khác bị tiểu ngốc làm cho ngượng ngùng, Đông Phương Tầm Tuyết yên lặng cúi đầu ăn cơm, vệt đỏ trên má lan dần đến vành tai.
Phó Tuyệt Ca lén lút cúi đầu cười, kiên trì gắp thức ăn vào chén của bát gia.
“Ngươi mau ăn đi.”
“Chủ tử ăn xong mới đến nô tỳ bọn ta nha.”
“Chúng ta là bằng hữu, không phải chủ nô, ngươi không cần khách khí.”
Chỉ chờ có thế, Phó Tuyệt Ca nhanh nhẹn gắp thức ăn nhét vào miệng ra sức nhai, hai má bánh bao phúng phính liên tục di chuyển lên xuống.
Quả nhiên thức ăn của bát gia ngon hơn thiện phòng mấy trăm lần, nếu ngày nào cũng được ăn thì tốt biết mấy.
Lâu ngày xa cách trong lòng vô cùng tưởng niệm, ngày ngày đều hy vọng có thể đến Công tước phủ xem tiểu ngốc chốc lát.
May mắn lão thiên gia thương xót, thật sự cho các nàng gặp lại, thậm chí tiểu ngốc còn vì nàng mà cố ý nhập cung làm nô.
Phần tình cảm này không nói cũng có thể minh bạch, khát khao muốn che chở bảo hộ nha đầu khả ái đến ngốc nghếch này.
Tiểu ngốc khác biệt những người nàng từng quen biết, ở trước mặt luôn là con mèo nhỏ nhu thuận động lòng người, với kẻ khác lại vung móng vuốt sắc nhọn.
Một tiếng bát gia, hai tiếng cũng là bát gia, trong mắt tiểu ngốc cơ hồ chỉ chứa dựng duy nhất hình ảnh của nàng.
Năm tháng trưởng thành dần dần thấu rõ trong lòng Quý phi chỉ có ganh đua với Hoàng hậu, năm lần bảy lượt ép nàng phải vượt mặt tứ hoàng tỷ.
Quan tâm chăm sóc kia chỉ đơn thuần làm có lệ, nhiều năm như vậy chưa từng cảm nhận được tình cảm của Quý phi nương nương.
“Tiểu ngốc.”
“Ni?”
Đông Phương Tầm Tuyết ngập ngừng vài phân thời gian rồi nói: “Ngươi nhập cung lần này là cố ý có phải không?”
Vạn vạn không ngờ bát gia sẽ hỏi chuyện này, Phó Tuyệt Ca đặt là đũa xuống khay, tỉ mỉ suy nghĩ nên trả lời như thế nào mới thỏa.
Nếu nói nàng cố ý chính là ngầm thừa nhận nàng quá yêu thích bát gia nên mới làm càn nhưng nếu bảo không sẽ khiến bát gia hiểu lầm.
“Theo ngài ta là cố ý hay là vô ý?”
“Chuyện này phải ngươi trả lời mới có ý nghĩa.” Đông Phương Tầm Tuyết duỗi tay gác lên mặt bàn, nghiêng đầu quan sát gương mặt bầu bĩnh: “Cố ý hay là vô ý, ngươi cũng cần cho ta lời giải thích.”
Phó Tuyệt Ca ngẩn người hồi lâu, đột nhiên cảm thấy dáng vẻ nghiêm túc này của bát gia có điểm xa lạ.
Lần gần nhất nàng nhìn thấy chính là lúc bát gia đến gặp nàng lần cuối cùng trước khi qua đời, khi đó trên gương mặt toát lên vẻ buồn bã khẩn trương.
Ngực như bị ai đó hung hăng nhéo một cái, vô thức dang tay ôm chặt lấy bát gia.
Sợ vòng tay sẽ lạnh, sợ trái tim sẽ đau, càng sợ sẽ biến thành trần ai tan biến.
“Ngươi làm sao rồi?”
“Bát gia, ta cố ý.” Phó Tuyệt Ca chui đầu vào lồng bát gia, chân thành mở miệng nói rõ từng câu từng chữ: “Ta muốn gặp lại ngài, muốn được cùng ngài chơi thả diều, chơi túc cầu nên mới tìm mọi cách nhập cung.
Kì thật ta cũng vì bản thân mình nữa, nhị tỷ phong quang lẫm lẫm được tuyển thẳng vào Trữ Tú Cung, năm tháng sau này ta và nương thân sẽ càng thêm khó khăn.
Cho nên ta phải liều một bước nhưng ta không muốn vào Trữ Tú Cung, ta chỉ muốn được hầu hạ bên cạnh bát gia mà thôi.”
Tâm Đông Phương Tầm Tuyết nhũn thành bãi xuân thủy, ôn nhu tri kỉ vuốt ve mái tóc dài của nàng: “Ngươi nghĩ đến ta là tốt rồi, những chuyện khác ta không quan tâm.”
“Bát gia không tức giận ta chứ?”
“Ta vui mừng còn không hết sao lại tức giận ngươi?”
Phó Tuyệt Ca ngẩng đầu lên, mắt đào hoa kinh diễm hấp háy: “Ngài vui vẻ, Tuyệt Ca cũng vui vẻ.”
Ý cười càng thêm ôn hòa trong trẻo như thủy tuyền, dù là hiện tại hay quá khứ bát gia vẫn luôn hoàn mỹ như vậy.
Phó Tuyệt Ca bỗng nhiên nảy sinh ảo giác, cảm tưởng quá khứ bản thân nằm gọn trong vòng tay ấm áp của bát gia, tỉnh dậy giữa trời thu se lạnh thơm nức mùi hoa hải đường.
Thời khắc đẹp đẽ ấy, cánh tay bát gia choàng qua thắt lưng nàng, ánh mắt ôn nhu quan sát nàng từ từ tỉnh dậy trong giấc ngủ dài.
Nụ cười bát gia so với ánh dương quang ngoài cửa sổ còn rực rỡ hơn, ngón tay thon dài tinh mỹ vuốt ve gương mặt nàng, cúi đầu thì thầm những lời đường mật vào tai.
Phó Tuyệt Ca như say như tỉnh, cảm giác gió lạnh mơn man da thịt phi thường rõ ràng, luyến tiếc hơi ấm từ cánh tay rắn chắc kia mang lại.
“Tiểu ngốc.”
Còn chưa kịp phản ứng thì tiểu ngốc trong lòng đột nhiên chồm lên hôn thật khẽ vào gò má.
Đã là lần thứ bao nhiêu Đông Phương Tầm Tuyết cũng chẳng nhớ rõ nữa, mỗi lần mỗi cảm xúc, trên chóp mũi vương vấn hương phấn trẻ con thơm nị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...