Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa


Mỗi năm vào đêm trừ tịch Triết Thân vương phủ đều thắp sáng đèn để đón bát gia hồi kinh, năm nay cũng không ngoại lệ, cung nữ tính toán thời gian đứng ở cổng sau đón thêm một người nữa – Bát vương phi.

Cạch cạch bốn tiếng với hai tiếng đầu gần kề, tiếng thứ ba cách nhau hai phân thời gian, đây là ám hiệu của chủ tử nương nương.

Cung nữ lập tức đem cổng mở lớn, quả nhiên nhìn thấy chủ tử nương nương kéo mũ che kín mặt lầm lũi bước vào phủ.
Phó Tuyệt Ca tháo mũ trùm đầu xuống, thấp giọng hỏi khẽ: "Bát gia vẫn chưa về?"
"Vẫn chưa."
"Bên ngoài có động tĩnh gì không?"
Cung nữ thành thật lắc đầu: "Sáng nay có vài quan binh đi tuần tra nhưng đến tối thì rất yên tĩnh."
"Được rồi, ngươi đi chuẩn bị vãn thiện và nước nóng cho bát gia đi."
"Tuân mệnh."
Phó Tuyệt Ca nhận lấy ô từ tay cung nữ rồi đứng bên ngoài chờ bát gia, hơn nửa nén nhang thời gian sau mới nghe thấy tiếng xe ngựa lăn bánh nhưng nàng không vội mở cửa, đứng yên chờ người bên ngoài mở lời trước để xác định thân phận.
"Bát gia hồi phủ, mau mở cửa!"
Là tiếng của Thẩm Ngạn Hoan.
Phó Tuyệt Ca lúc này mới vui vẻ bước ra mở cửa, việc đầu tiên làm là tặng cho bát gia một nụ cười rực rỡ: "Bát lang về rồi, đi đường có vất vả lắm không?"
"Nàng chờ ta ở đây nãy giờ sao?" Đông Phương Tầm Tuyết xót xa nắm lấy hai tay lạnh cóng của Phó Tuyệt Ca giấu vào phi phong của mình: "Đồ ngốc, nàng sao không biết yêu quý bản thân gì cả? Bên ngoài lạnh như vậy chỉ mặc một cái áo ấm làm sao chịu được?"
"Không sao, ta cũng chỉ vừa mới đến thôi." Phó Tuyệt Ca thở ra một làn khói bạc, hai má vì lạnh mà ửng hồng: "Chúng ta vào trong thôi, ở ngoài này lạnh lắm."
Đông Phương Tầm Tuyết trực tiếp khom lưng đem Phó Tuyệt Ca bế lên, một đường đi thẳng đến phòng riêng của hai người.

Thẩm Ngạn Hoan ý thức không nên làm phiền chủ tử lúc này nên chủ động rời đi canh giữ cửa lớn.
Ngọa phòng được huân đến phi thường ấm áp, Phó Tuyệt Ca ngồi yên trong lòng bát gia hưởng thụ hơi ấm cùng hương thơm tin tức tố quen thuộc.

Chỉ cần bát gia ở đây nàng cái gì cũng không cần lo, cái gì cũng không cần nghĩ, thoải mái buông lỏng phòng bị dựa dẫm vào vòng tay vững chắc này.
Bên ngoài truyến đến tiếng gõ cửa: "Bát gia, nương nương, nước nóng đã chuẩn bị xong rồi."

Phó Tuyệt Ca ngước mắt nhìn lên cái cằm duyên dáng của bát lang: "Ngài muốn tắm trước hay dùng thiện trước?"
"Tắm trước, ta cả người đều là bụi bẩn."
Gật gật đầu coi như đã hiểu, Phó Tuyệt Ca hướng bên ngoài nói to: "Mang nước vào đi."
Bên ngoài không còn âm thanh gì nữa, qua một lúc sau cửa phòng được cung nữ đẩy ra, khoảng bốn đến năm người tuần tự bưng chậu nước nóng đổ vào dục bồn.

Xong việc liền lui ra ngoài không quên đem cửa đóng lại cẩn thận.
Phó Tuyệt Ca nhanh chóng giúp đỡ bát lang cởi xuống bộ chiến bào đang mặc, toàn thân trần trụi tiến vào dục bồn ngâm mình.

Dụng cụ mộc dục được cung nữ chuẩn bị gần như đầy đủ, Phó Tuyệt Ca kéo tay áo lên cao dùng một dây lụa cột chặt cố định lại, hiếm hoi mới gặp được nhau nàng muốn bồi cạnh bát gia không rời nửa bước.
"Nàng đi đường cả ngày mệt mỏi rồi không cần giúp ta mộc dục đâu." Đông Phương Tầm Tuyết thuận thế nắm lấy bàn tay đang đặt trên vai mình: "Ngoan, qua kia nghỉ ngơi đi."
"Không cần, ta muốn ở cạnh ngài nhiều thêm chút nữa."
"Xem nàng nói kìa, chúng ta chẳng phải sắp được ở bên nhau dài lâu rồi sao?"
"Thương hải tang điền không gì có thể đoán trước được, ở bên ngài được chút nào hay chút đó." Phó Tuyệt Ca vén váy ngồi xuống ghế đẩu, với tay nhặt mảnh khăn thấm ướt nước giúp bát lang tẩy rửa thân thể: "Chút chuyện nhỏ này ta làm được, ngài cứ yên tĩnh hưởng thụ đi."
"Nàng nói không sai, thương hải tang điền, thiên địa chuyển dời khó lòng đoán trước tương lai.

Nhưng có một chuyện ta chắc chắn chính là trận chiến này nay mai sẽ đến hồi kết, người có thể giành thắng lợi không phải tứ hoàng tỷ mà là chúng ta."
"Bát lang mưu tính như thần, thắng lợi ở ngay trước mắt dĩ nhiên sẽ không có sơ suất."
"Chúng ta đợi sáu năm rồi, sáu năm đã đủ để kết thúc tất cả mọi chuyện." Đông Phương Tầm Tuyết giữ chặt cổ tay Phó Tuyệt Ca, dịu dàng áp má vào lòng bàn tay non mềm, nhắm mắt hưởng thụ hương thơm từ tinh dầu an thần: "Sẽ không còn ai có thể ngăn cản chúng ta đến với nhau nữa."
Phó Tuyệt Ca yếu ớt mỉm cười: "Mong sẽ như lời bát lang đã nói."
"Làm sao? Nàng còn gì để lo lắng?"
"Không hẳn là lo lắng nhưng ta không dám tin nương nương sẽ chấp nhận ta làm nương tử của ngài."
"Nàng quản nương nương chấp nhận hay không làm gì, quan trọng người mà ta chọn làm vương phi chính là nàng.

Lần này cứu giá thành công, không chỉ ta lập được công mà nàng cũng vậy, phụ hoàng và nương nương nhất định sẽ nể mặt chấp nhận hôn sự của chúng ta."
"Kì thực nếu Hoàng thượng Hoàng hậu không đồng ý ta vẫn có thể làm thiếp cho..."

"Lại nghĩ linh tinh." Đông Phương Tầm Tuyết không vui đưa tay nhéo má nàng: "Đã nói không được nhắc đến hai chữ 'làm thiếp', hoặc là nàng danh chính ngôn thuận trở thành đích phi của ta còn không thì hoàng vị này ta cũng không cần."
"Bát lang hồ đồ rồi, ngài khó khăn lắm mới đến được ngày hôm nay sao có thể nói từ bỏ là từ bỏ?"
"Ta chuyện gì cũng có thể nhân nhượng nhưng chuyện của nàng thì không bao giờ."
Phó Tuyệt Ca không biết nên cười hay nên khóc, chậm rì rì đặt lên trán bát lang một nụ hôn: "Kiếp này gặp được ngài là may mắn lớn nhất cuộc đời ta."
"Lời này phải để ta nói mới đúng, gặp được nàng, có được tình cảm của nàng, may mắn duy nhất và lớn nhất cuộc đời ta chính là thời khắc này nghe được hai tiếng 'bát lang' của nàng." Ngón tay thanh mảnh dịu dàng vuốt ve gò má non mịn, tương tư sủng nịch kiếp này đều đặt hết lên nữ nhân trước mắt: "Tiểu ngốc, nương tử, cảm ơn nàng đã yêu ta, chờ đợi ta."
"Bát lang nói mấy lời này không sợ ta ngượng ngùng sao?"
Đông Phương Tầm Tuyết sảng khoái ngửa đầu cười lớn, đưa tay nắm lấy bàn tay Phó Tuyệt Ca dìu nàng bước vào dục bồn cùng nhau ngâm mình.

Thân thể ôn hương nhuyễn ngọc từng chút áp sát, bàn tay ở dưới nước không an phận bắt đầu sờ loạn khắp nơi.

Ngoại sam, trung y, lý y từng kiện bị lột bỏ vứt xuống sàn nhà, yếm lụa hồng thêu hoa cúc rực rỡ bắt mắt không thể che đậy toàn bộ đôi nhũ phong no đủ tròn trịa.
Đem cả người đè ép lên đùi lớn của bát lang, Phó Tuyệt Ca hai má phiếm hồng thẹn thùng, cánh tay thon dài vắt qua cổ tình lang thu ngắn khoảng cách giữa hai người.

Đông Phương Tầm Tuyết nhìn chiếc yếm không thuận mắt, nhân lúc tiểu ngốc không chú ý liền soạt một tiếng tháo ra vứt qua một bên.

Nụ hôn nóng rực rơi xuống hõm cổ, Phó Tuyệt Ca khó chịu cựa quậy, dùng tay đẩy mặt bát gia ra xa một chút: "Ngài đừng vội, chúng ta còn chưa nói chuyện xong mà.".

||||| Truyện đề cử: Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng |||||
"Không còn chuyện nào quan trọng hơn chuyện này đâu."
"Hắc, đừng náo, vẫn còn một chuyện." Phó Tuyệt Ca chống hai tay lên vai bát lang nhổm người lên, bàn tay đang đặt ở trên mông nàng trực tiếp rơi xuống nước: "Đêm nay nói không chừng tứ gia sẽ có hành động, chúng ta cứ như vậy viên phòng rất nguy hiểm."
"Vì vậy phải tranh thủ a." Đông Phương Tầm Tuyết không biết xấu hổ túm lấy thắt lưng nàng kéo xuống nước lần nữa: "Ngoan, ta sẽ không làm lâu đâu."
"Không được, n-ngài có lần nào không dày vò ta mấy canh giờ? Hôm nay không thích hợp, lần sau đền bù cho ngài."
"Đợi lần sau làm gì? Nàng ngồi trong lòng ta, ôm lấy ta, bảo ta làm sao mà nhịn được?"

Phó Tuyệt Ca ngượng ngùng giấu mặt vào ngực bát lang lắc đầu cự tuyệt: "Ngài còn nói chuyện gì cũng nghe theo ta, lừa người! Đại sắc lang!!"
"Chuyện gì ta cũng có thể nghe theo nàng nhưng chuyện này thì không thể, nếu không tranh thủ làm sao trưởng tử của chúng ta được sinh ra a?"
"Hừ, trách ngài, người ta hầu hạ mấy năm rồi cũng không có động tĩnh gì."
"Vậy hôm nay vi phu đền bù cho nương tử có được không?"
Không để Phó Tuyệt Ca kịp cự tuyệt Đông Phương Tầm Tuyết đã kéo nàng vào một nụ hôn, bàn tay dưới nước giữ chặt thắt lưng non mềm, nương theo chuyển động của nước chậm chạp tiến vào.

Âm thanh ngân nga khe khẽ như rót mật vào tai khiến toàn thân ngứa ngáy khó nhịn.

Vốn muốn chậm rãi chiếm lấy nương tử nhưng xem ra không cần nữa rõ.
Hơi thở nóng hổi phả trên vành tai, âm thanh thở dốc khàn đục, hai thân thể nóng rực kịch liệt giao triền khiến nước trong bồn liên tục bị đẩy tràn ra ngoài.

Một đêm gió tuyết vần vũ, người trong lòng tóc đan tóc, má kề má, hạnh phúc len lỏi qua từng tế bào cơ thể.
Một đêm này Phó Tuyệt Ca ngủ rất ngon giấc, vùi đầu trong ngực bát gia khe khẽ hô hấp, ngón tay trắng nõn mềm mại ghì chặt vạt áo nhăn nhúm không ra hình dạng.

Đông Phương Tầm Tuyết cũng giống như nàng, trong lòng giữ chặt cơ thể tiểu ngốc, tì cằm lên đỉnh đầu nàng, quẩn quanh chóp mũi là mùi hương tin tức tố thơm ngọt.
Thiếp thân nhất sinh nguyện dữ quân bất li bất tán...
Mồng một, sáng sớm phu thê hai người bị tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc đánh thức, duy trì tư thế ôm chặt lấy nhau không chịu bước xuống giường.

Mãi đến khi cung nữ mang nước nóng vào để rửa mặt súc miệng mới chịu tách nhau ra, còn Phó Tuyệt Ca thì vẫn làm con sâu cuộn mình trong chăn ấm.
Đông Phương Tầm Tuyết tự tay giúp nàng rửa mặt thay y phục, cẩn thận đến mức bắt nàng mặc tận hai lớp áo lông thỏ dày cộm không thấy cổ đâu nữa.

Phó Tuyệt Ca nửa mê nửa tỉnh nằm trong lòng bát lang làm nũng, thích thú hưởng thụ lang quân ôn nhu hầu hạ.
"Ngoan, giơ tay lên, mang thêm tay áo ấm đi."
Phó Tuyệt Ca ngoan ngoãn đưa tay lên để bát gia mặc tay áo ấm, vui vẻ cười cong hai mắt: "Bát lang, hôn một cái."
Đông Phương Tầm Tuyết không bao giờ cự tuyệt yêu cầu ngọt ngào của nương tử, cúi đầu đặt lên môi nàng một nụ hôn như gió thu lướt qua mặt hồ không gợn sóng.

Phó Tuyệt Ca không thích nụ hôn không mặn không nhạt thế này, bất mãn choàng tay qua cổ bát lang đòi hỏi một nụ hôn thật sự.
"Bát lang ngài xấu tính quá!"
Khoái hoạt lớn tiếng ha hả cười: "Nàng đừng nháo, tóc nàng mắc vào y phục của ta rồi."

Hai người còn đang mải mê đắm chìm vào thế giới riêng thì cung nữ lần nữa tiến vào, nhìn thấy cảnh vương gia vương phi ân ân ái ái không khỏi cảm thấy xấu hổ.
"N-Nương nương, thuốc sắc xong rồi."
Phó Tuyệt Ca thò đầu ra xem thử, nhìn thấy chén thuốc đen ngòm trong tay cung nữ liền đưa tay ra: "Hảo, ngày mai cứ chuẩn bị giống như vậy."
Còn chưa kịp cầm lấy chén thuốc cổ tay đã bị bát gia bắt lấy: "Nàng thân thể không khoẻ sao? Thuốc này là thuốc gì? Đã cho người kiểm tra chưa?"
"Ây, không phải, đây là thuốc thúc thai." Phó Tuyệt Ca với tay còn lấy cầm lấy chén thuốc: "Nàng là người giúp ta nấu thuốc, cũng đã dùng ngân châm thử qua rồi, bát lang không cần lo lắng."
"Hử? Thúc thai?"
Để một quân quý như nàng giải thích chuyện này đúng là có hơi ngượng ngùng: "Là thuốc sau khi tước quý quân quý viên phòng xong sẽ uống để mau chóng thụ thai đó."
Đông Phương Tầm Tuyết gật gật đầu coi như đã hiểu, nghiêm túc nhìn Phó Tuyệt Ca uống hết chén thuốc, nhịn không được hỏi thêm một câu: "Mùi vị thế nào? Có đắng không?"
"Xem ngài kìa, muốn uống thử sao?"
"Ta uống thứ này có ích gì chứ? Chỉ lo nàng uống thuốc đắng thôi."
"Không sao, quân quý nào mà không phải uống thứ này, không uống làm sao sinh được hài tử?" Phó Tuyết Ca đỡ lấy hai má bát lang ra sức nắn bóp: "Đều tại ngài, nếu ngài ở bên ta nhiều hơn thì sớm đã sinh được hai ba hài tử rồi!"
"Hảo, hảo, lỗi tại ta, sau khi giải quyết xong chuyện này ta cả ngày đều không rời khỏi nàng nửa bước có được không?
"Hắc, là ngài nói đó nha!"
Hiếm hoi mới có cơ hội bồi bên cạnh nhau nhưng đáng tiếc hạnh phúc luôn ngắn ngủi, bên ngoài cửa Thẩm Ngạn Hoan lớn tiếng nói vọng vào phòng.
"Bát gia, đã đến lúc rồi, chúng ta không thể nán lại kinh thành quá lâu."
"K-Không phải đến tối mới phải đi sao?" Phó Tuyết Ca cuống quít túm lấy hai tay bát gia ngăn cản không cho nàng đi: "Bát lang, ngài khó khăn lắm mới hồi kinh một lần không thể ở lại lâu thêm chút nữa sao?"
"Kì thật ta vốn muốn ở lại đến tối nhưng tứ hoàng tỷ cảnh giác quá cao, ta vừa vào kinh nàng liền cho rút quân, nếu còn nán lại chỉ sợ nàng sẽ cho rằng ta có kế hoạch khác mà không dám hành động."
"Nhưng mà..."
Đông Phương Tầm Tuyết một phát đem nàng bế lên đi về phía giường ngủ: "Ngoan, đợi ta, chuyện này kết thúc phu phụ chúng ta có thể đoàn tụ rồi."
Phó Tuyệt Ca nằm trên giường lớn ấm áp nhưng lòng lại lạnh lẽo: "Ngài quyết định cũng không báo trước với ta một tiếng."
"Ta sợ nàng nghĩ lung tung lại hại sức khoẻ, yên tâm, ta đi nhanh về nhanh với nàng."
"Vậy ngài phải chú ý cẩn thận, vạn nhất bị thương phải cho quân y chẩn trị không được cậy mạnh chịu đựng đâu đó."
"Ta biết rồi, ngoan, nghỉ ngơi thêm đi, cả đêm qua nàng không ngủ được bao nhiêu."
Mặc dù trong lòng không nỡ nhưng vẫn phải để bát gia rời đi, nén xuống nước mắt chia ly hẹn ngày kinh thành vang dội khúc khải hoàn.

Nhìn theo bóng lưng cao gầy khuất sau cửa lớn, Phó Tuyệt Ca yếu đuối vùi đầu vào gối che giấu hai hàng lệ ướt nhoè đôi mắt.
Nguyện quân bình an....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận