Edit: Lạc Yên
Dưới bầu trời mùa thu thoáng đãng, Lăng Sầm khoác trên người một bộ lễ phục đỏ rực thêu chỉ vàng, bước từng bước lên đài tế thiên.
Ba máy quay phim bay theo phía sau lưng cậu thu lại toàn bộ bóng lưng, hình ảnh trên màn ảnh phảng phất như trích tiên không nhiễm khói lửa nhân gian, hoa lệ sang trọng nhưng cũng không kém phần ung dung tự tại.
Trên nền lụa đỏ rực rỡ, chỉ vàng thêu một con phượng hoàng đang tung cánh bay vút lên, lông đuôi như ngọn lửa rải khắp toàn bộ vạt áo trải dài trên bật thềm.
Mỗi bước chân, vạt áo lay động, từng cọng lông lấp lánh, sống động đến mức nhìn vào có cảm giác như phượng hoàng sắp bứt ra khỏi áo bay lên không trung.
Lên đến bậc cuối cùng, đứng trên đài cao, Lăng Sầm dừng chân, thong thả xoay người lại.
Dung nhan của cậu bây giờ mới được lộ ra.
Thần thái của Lăng Sầm lạnh nhạt, lại đầy uy nghiêm, lớp trang điểm tôn vẻ diễm lệ vốn có đến tận cùng.
Toàn cảnh nhìn vào khiến thị giác bị trùng kích mãnh liệt, cảm giác như đây không phải người thường, mà là một vị thần có phượng hoàng theo hộ giá một bên.
Cằm hơi nâng, mắt phượng khẽ đảo qua, từ trên cao nhàn nhạt nhìn xuống triều thần cùng các hoàng đế các quốc gia phụ thuộc đang quỳ gối hướng cậu triều bái, khí phách quân chủ trương dương điệt lễ, bễ nghễ chúng sinh.
Màn ảnh được đẩy đến quay cận cảnh góc nghiêng khuôn mặt của Lăng Sầm, rồi lại lần nữa đẩy ra xa thu hết toàn trường từ trên cao xuống.
Đến đây toàn bộ cảnh quay kết thúc.
Đạo diễn Caleb là người đầu tiên lao ra chúc mừng, ông vui mừng kích động đến không nói nên lời, cảm giác như muốn ôm chầm lấy Lăng Sầm nhưng phải tận lực kiềm chế lại.
Corleone cũng theo sau, sau đó là cả đoàn phim.
“Thiên lý chi ngoại” chính thức đóng máy, còn lại là công việc của hậu kỳ.
Tiệc đóng máy diễn ra vào buổi tối, mọi người đùa giỡn thả ga, uống đến say mèm.
Lăng Sầm cũng phải trốn đông trốn tây, giở hết thủ đoạn mới còn giữ được thanh tỉnh.
Corleone ngồi bên cạnh chỉ cười cười không nói gì nhưng cũng có giúp cậu cản ít nhiều.
Khi tiệc rượu kết thúc thì trời đã khuya, Corleone trở về khách sạn cùng Lăng Sầm.
Hailey tối nay còn đang chạy đi lo nốt những việc còn sót lại để bắt đầu từ ngày mai Lăng Sầm yên tâm tận hưởng kỳ nghỉ phép.
Đến sảnh khách sạn Corleone bỗng nhiên dừng bước, ngọt ngào mà nhận đầu cuối cá nhân, Lăng Sầm không nhìn cũng biết chắc chắn là Trần Nặc gọi.
Cười cười lắc đầu, chỉ chỉ về phía thang máy ám chỉ mình lên trước.
Lăng Sầm bước vào, cửa thang máy chưa đóng lại cậu đã thấy nhớ Lục Kiêu rồi.
Chậc, chắc là do bị Corleone và Trần Nặc kích thích thôi chứ cậu không có dính chồng mình đến vậy đâu.
Trong đầu thì lại bay thẳng về Đế Tinh luôn rồi, không biết giờ này Lục Kiêu ngủ chưa.
Thật muốn mở cửa thang máy thấy nhà mình ghê.
Đến khi cửa thang máy đóng còn một khe nhỏ thì bị cản lại, theo cảm ứng lại lần nữa mở ra.
“Đã một tuần không gặp được em rồi nhỉ?” Morris mỉm cười bước vào, theo phía sau là hai Alpha cao lớn mặc đồ đen.
Lăng Sầm hơi hoảng hốt lùi về sát vách thang máy, tim đập như trống nổi.
“Tầng 60.” Morris nói, một trong hai Alpha lập tức quét thẻ bấm thang máy.
Cửa thang máy từ từ đóng lại lần nữa.
Sau lưng Lăng Sầm đổ đầy mồ hôi lạnh, quét máy thấy Corleone đang chậm rãi đi về phía này thì gọi to tên hắn:
“Corleone!!” Âm thanh hoảng hốt đầy vẻ cầu xin.
Corleone nhìn thấy tình hình trong thang máy vội lao đến, cản cửa thang máy.
Hai Alpha định ngăn cản thì Morris đã lên tiếng: “Cứ để hắn vào.”
Corleone vừa vào đã chen đến chắn trước mặt, không chút do dự che chở Lăng Sầm.
Thang máy lên đến tầng 30, Morris đột nhiên lên tiếng:
“À, lại nói tiếp, tháng sau chính là sinh nhật của hắn nhỉ? Nể mặt bạn bè lâu năm, tôi cũng nên đưa một phần đại lễ mới phải phép, em nói có đúng không?”
Lời còn chưa dứt, tay đã ra hiệu, hai Alpha đồng thời quay sang ra tay với Corleone.
Quá đột ngột, Corleone không thể né tránh, hắn cũng chưa từng họ qua võ thuật, lại còn cố ý che chở Lăng Sầm, nên nhanh chóng rơi vào thế yếu, bị đánh ngã xuống.
Lăng Sầm vội đỡ lấy cơ thể Corleone, thì thấy một Alpha ra một quyền cực nặng trúng ngay thái dương khiến Corleone chính thức gục xuống.
Lăng Sầm vội đỡ Corleone dựa vào vách thang máy, quát lên: “Đủ rồi, các người muốn thế nào?”
Morris lúc này kéo cậu khỏi Corleone, một tay vuốt ve má cậu, từ tốn làm màu nói:
“Em cũng thật là xinh đẹp quá.”
Lăng Sầm cảm thấy như có một con rắn đang bò lên mặt mình, da gà nổi lên từng lớp từng lớp.
Theo bản năng cả khuôn mặt cương cứng lại.
Morris càng cười thích thú:
“Tôi thật thích tính cách của em, đủ mạnh mẽ nha.”
Lăng Sầm cắn răng nhìn hắn chằm chằm.
“Vốn dĩ tôi cũng không muốn đối xử thế này với em đâu, không phải người Hoa cổ của các em có câu gì ấy nhỉ? Rượu mời không muốn muốn uống rượu phạt sao?”
Một Alpha bước đến túm lấy tay Lăng Sầm, cậu lách người tránh đi đã bị người còn lại đá vào khủy chân khiến cho cậu mất trọng tâm quỳ sụp xuống, trên cổ bỗng nhói đau, bị tiêm vào một thứ gì đó, ‘bíp’ một tiếng đã tiêm xong.
“Mày tiêm gì vào người tao?” Alpha đã buông tay nhưng Lăng Sầm thử hai lần vẫn không đứng lên nổi, tay chân hoàn toàn vô lực, gian nan cố chống không để cơ thể xụi lơ trên mặt đất, mắt cũng bắt đầu thấy mông lung.
“Thuốc điều chỉnh tin tức tố, à, còn một chút thuốc trợ hứng, sẽ giúp em càng thoải mái hơn.” Morris vẫn ra vẻ vân đạm phong khinh mà nói.
Bọn họ có mang theo thiết bị giúp che chắn truy tung, nên cũng không cần giấu diếm lăng sầm làm gì, biết càng rõ thì sự tình phía sau lại càng vui vẻ.
Lúc này thang máy cũng báo đã đến tầng 60, Morris làm bộ phủi phủi tay áo rồi mỉm cười dẫn đầu bước ra khỏi thang máy.
Hai alpha mỗi người một bên cũng nâng lăng sầm ra theo, còn Corleone thì không ai đếm xỉa tới.
Thần trí Lăng Sầm càng ngày càng hỗn độn, cậu quả thật không thể nào tin được Morris lại điên cuồng đến mức dám ra tay ở khách sạn công cộng.
Cậu cố gắng duy trì ý thức, bỗng một luồng khô nóng bốc lên trong cơ thể cũng giúp cậu thanh tỉnh phần nào.
Morris biết cậu và Lục kiêu chỉ mới đánh dấu tạm thời, bây giờ lại dùng thuốc điều chỉnh, mục đích rõ ràng không cần phải nói.
Cậu không thể đi vào trong phòng, vào phòng là mọi chuyện không thể nào vãn hồi được nữa.
Mọi chuyện sẽ giống kiếp trước, Lục Kiêu sẽ chết, không, có chết cậu cũng không để quá khứ lặp lại.
Lăng Sầm nhận thấy Alpha bên cạnh hơi nghiêng người che chắn lập tức nhớ ra họ sẽ đi ngang một quầy phục vụ ở tầng này.
Cậu xuất hết khi lực từ lúc bú mẹ, vùng ra khỏi Alpha đó, Alpha còn lại giật mình siết chặt tay hơn, Lăng Sầm bất chấp nguy cơ bị sái tay, không màng đau đớn cố chấp giằng ra, loạng choạng bỏ chạy.
Ba người cũng không vội đuổi theo, đáy lòng Lăng Sầm dâng lên hy vọng, lao đến quầy phục vụ, vấp phải thảm trải sàn ngã chúi dụi.
Lăng Sầm cũng không để ý đau đớn trên người, vội đứng lên túm lấy nữ Beta phục vụ: “Báo cảnh sát, giúp tôi báo cảnh sát.”
Nữ phục vụ thấy bộ dáng hung dữ của cậu bị dọa hết hồn lùi ra sau một bước.
“Ngại quá, cậu ấy say quá rồi, làm loạn suốt.” Ba người kia cũng đi đến, hai Alpha túm lấy Lăng Sầm, Morris thì ôn hòa giải thích.
“Tôi không say!” Lăng Sầm dường như cảm nhận được nước thuốc đang chảy qua từng mạch máu trong cơ thể, tiếng nói bên tai càng lúc càng mông lung, vẫn cố gắng bác bỏ.
“Ma men đâu bao giờ chịu thừa nhận mình say rượu.” Morris nhướn mắt với nữ phục vụ tỏ ý cô hiểu mà.
Nữ beta nhìn hắn đầy nghi hoặc, Lăng Sầm vẫn cố giải thích: “Chúng tôi không đi cùng nhau, họ muốn bắt cóc tôi…”
Tay nữ Beta lặng lẽ đưa xuống bàn muốn nhấn nút báo động.
Morris dường như cũng đoán được hành động của cô, rút từ trong túi áo ra một tấm thẻ bạch kim, đẩy đến trước mặt nữ phục vụ.
Cô ta vừa nhìn thấy thì lập tức khép tay trước bụng, cung kính cúi chào.
Lăng Sầm chưa khi nào cảm thấy tuyệt vọng như lúc này.
Ba người kéo cậu đi, bên tai Lăng Sầm dần ù lên.
Trong đầu chỉ còn một ý niệm không ngừng lặp đi lặp lại, không thể như thế này, không ai giúp cậu thì cậu phải tự cứu lấy mình, không thể để Lục Kiêu rơi vào kết cục đó được.
Khi đi ngang qua một ngã rẽ, Lăng Sầm bộc phát sức mạnh, bám hai tay vào góc tường, nhất quyết không chịu buông.
Thêm một chút thời gian, thêm một chút thời gian nữa, cậu sẽ tìm được cơ hội thoát thân, chỉ cần không vào phòng, mọi thứ còn có thể thay đổi.
Hai Alpha cũng lôi cậu cũng không lôi được, đầu ngón tay cậu bám vào trang trí nơi góc tường đến trắng bệch cả lên.
Hai Alpha không biết có nên ra tay mạnh hơn không, đành quay lại nhìn Morris xin ý kiến.
Sức lực của Omega này thật kỳ lạ, chả lẽ họ tiêm nhầm thuốc kích thích à?
Morris quay lại nhìn, không do dự bước đến dùng chân đạp lên hai tay Lăng Sầm.
Tay đau ruột xót nhưng ý niệm trong đầu Lăng Sầm không cho phép cậu buông tay, từ đau đớn cực độ đến chết lặng không còn cảm thấy được hai bàn tay mình cậu vẫn nhất quyết không buông.
Cùng lắm thì phế bỏ hai bàn tay, dù gì bọn họ cũng không dám giết cậu, lúc đó cậu với Lục Kiêu không phải lại càng xứng đôi hay sao? Lăng Sầm tự tìm vui trong khổ mà nghĩ.
Trong mơ hồ, Lăng Sầm nghe tiếng báo thang máy mở ra từ phía xa vọng lại, theo sau là tiếng nói chuyện, một giọng nói quen thuộc….
“Carl, Carl…” Lăng Sầm gào lên vui sướng cùng tràn trề hy vọng.
Đúng là Carl, hắn cùng một Alpha nữa được cử đến đón Lăng Sầm về.
Theo lẽ thường thì họ sẽ chờ Lăng Sầm ở cảng không gian, nhưng hôm nay Hailey đi lo việc khác nên có nhờ họ đến tận nơi, cô không an tâm để Lăng Sầm một mình đi vào lúc khuya thế này.
Sau khi biết Lăng Sầm đã kết hôn, Hailey cũng đoán được Carl là người chuyên đưa đón Lăng Sầm mỗi khi trở về Đế Tinh.
Lần trước Lăng Sầm đã cung cấp quyền hạn cho Carl nên hai người quyết định đi lên giúp Lăng Sầm thu dọn đồ đạc luôn.
Dù gì đây cũng là chức phận của họ.
“Khốn kiếp.” Carl nghe tiếng Lăng Sầm thì chạy vòng ra khúc quanh, nhìn thấy thảm trạng của cậu thì tức giận mắng một tiếng rồi lao vào đánh nhau với đối phương.
Hai Alpha buông Lăng Sầm ra cùng Morris ứng chiến.
Lăng Sầm sợ bị bắt lấy làm uy hiếp vội bò tránh đi, cũng đỡ phải ngộ thương, cậu mà trúng bất kỳ một đòn nào của một trong những người này thì cũng đủ đi đời nhà ma.
Tránh ra xa một đoạn, Lăng Sầm mới dựa tường nằm liệt thở dốc.
Cố gắng mở mắt, khẩn trương nhìn chiến trường trước mặt.
Bên đó có tới ba người không biết Carl có đánh lại không.
Dù gì Carl và Alpha theo cùng cũng là quân nhân huấn luyện chuyên nghiệp, hai đánh ba cũng đánh đối phương đến hoa rơi nước chảy, chẳng mấy chốc đánh cho hai Alpha nằm liệt, chỉ còn mỗi Morris vẫn đang cố chống.
Thấy vậy Lăng Sầm thả lỏng, thần trí cũng dần lâm vào u ám.
Khi cậu gần như mất ý thức thì được nâng lên, hoảng sợ vội mở bừng mắt ra giãy giụa.
“Không sao, là tôi, thế nào rồi?” Carl cũng không còn xưng hô lễ độ nữa, chỉ lo lắng hỏi tình trạng Lăng Sầm.
“Hắn tiêm thuốc vào người tôi.” Lăng Sầm chỉ chỉ cổ mình.
“Khốn kiếp.” Carl lại mắng thêm một tiếng, rồi quát về phía Alpha kia, “Đừng đánh nữa, chúng ta đến bệnh viện.”
Alpha nhìn thấy sắc mặt Carl xanh mét, vội ra một đòn quyết định, cho Morris nằm luôn, bước đến dò hỏi:
“Sao lại thế này?”
Lăng Sầm thấy Alpha tới gần thì lại vùng vẫy né ra, khàn giọng nói: “Tránh xa tôi ra, tôi bị tiêm thuốc điều chỉnh chất ức chế…”
Alpha vô cùng sửng sốt, bước lùi hẳn ra một đoạn.
Tiểu kịch trường:
Hôm nay tiểu kịch trường có tên riêng luôn nha.
Đó chính là: “Tiền nhân hạ dược, hậu nhân đánh ‘pháo’.”
Lục lão đại & Lăng Sầm: Chúng tôi chân thành cảm tạ một vị bằng hữu đã giúp cung cấp thuốc cấm, thành toàn cho cuộc hôn nhân ngọt ngào của chúng tôi, bước thêm một bước tiến lớn.
Người đó chính là Morris!!!!
Đôi phu phu cùng giơ tay giới thiệu.
Đèn Flash, Micro đều hướng về phía Morris.
Morris: Tôi diễn vai ác có đủ tròn vai? Sao bắt cầu ô thước còn phải làm quạ đen? Thiên lý ở đâu?
……….
Lạc Yên: Tên tiểu kịch trường mình để nguyên tiếng Hán nhé, vì nghe hay hơn.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...