Edit: Lạc Yên
Phòng ngủ của Lục Kiêu được bố trí theo thói quen của anh trong quân bộ, đơn giản, gọn gàng.
Sau khi Lăng Sầm chuyển vào, đã đặt thêm kha khá đồ vật cậu yêu thích.
Một căn phòng, hai loại phong cách nhìn có vẻ xung đột nhưng lại hòa hợp một cách kỳ lạ.
Hai người ôm lấy nhau nằm trên giường, câu được câu không nói chuyện phiếm rồi hôn hôn một chút.
Lăng Sầm hỏi Lục Kiêu về chuyện trước kia, cậu muốn hiểu thêm về con người anh.
“Cuộc sống của ta cũng không có gì đặc biệt… Chính là… đi học, huấn luyện, thi cử, thi đấu liên hợp, rồi vào quân bộ công tác.” Lục Kiêu cố gắng nhớ lại, rồi khái quát tất cả trong một câu.
Những người bạn cùng trường của anh có thể sẽ oán hận thi cử quá khó khăn, chương trình học quá nhiều, quá cực khổ, thi rớt thi lại, yêu đương tán tỉnh thất tình nhưng anh thì lại không có các trải nghiệm đó.
Anh chỉ đi học, rồi thuận lợi tốt nghiệp loại ưu, trực tiếp vào quân bộ, sau đó là các công tác quân sự, những công tác này tương đối bảo mật nên anh cũng không thể kể cho Lăng Sầm nghe được.
Lăng Sầm sửng sốt, trả lời thế này khác nào không nói gì, chồng cậu đúng là có bản lĩnh, cứng nhắc, ngắn gọn, đúng trọng điểm, cứ như đi đánh giặt vậy.
Thôi cậu cũng không ép hỏi anh thêm làm gì.
Thuận miệng mà kể cho anh nghe chuyện của Corleone.
“Em mua cho họ một bộ trang sức?” Tài khoản của hai người là trói định, Lăng Sầm chi khoản nào thì anh cũng đều được thông báo, lúc trước anh có thấy khoản chi nhưng cũng không để tâm, hóa ra là Lăng Sầm dùng vào việc này.
“Đúng vậy, em thấy Corleone kết hôn lại không có đủ tiền mua cho bạn lữ một cặp nhẫn cưới đáng giá, tâm sự khá là nặng nề nên em muốn giúp họ một chút, nhưng lại sợ làm tổn thương lòng tự tôn của hắn, đành phải nhờ Hailey mua cả một bộ trang sức, nhưng chủ yếu là em muốn tặng nhẫn thôi.”
Dù gì cũng là một khoản chi không nhỏ, cậu cũng nên nói cho Lục Kiêu một tiếng, không nên để bất cứ điều gì khuất tất giữa hai chồng chồng.
“Hắn có nhận không?”
Lăng Sầm tiếc nuối lắc đầu.
“Hắn nhận, nhưng sau đó hắn lại cùng người yêu của mình đem trả lại.
Dù gì em cũng muốn tặng quà mừng cho bọn họ nên đã lấy vòng tay tặng đi.”
“Ừ.” Lăng Sầm của anh vẫn luôn thiện lương như vậy.
“Em có đem bộ trang sức về nè.” Lăng Sầm đứng lên, lấy trong hành lý ra đưa cho Lục Kiêu coi.
Dù gì cũng là trang sức quý giá, ở phim trường đông người qua lại, đặt ở khách sạn cũng không đủ an toàn, cũng không thể đem trả lại hãng vì vòng tay đã tặng đi nên cậu quyết định đem về nhà cất.
“Anh xem, là cái này nè, anh bỏ vô ngăn kéo cất đi giúp em nhé.”
Lục Kiêu định nói để anh để vào két sắt nhưng nhìn thấy dây đeo cổ lại thay đổi chủ ý, vẫy tay với Lăng Sầm.
Cậu thuận theo, ngồi xuống hỏi: “Sao vậy anh?”
Lục Kiêu không trả lời, đưa tay tháo sợi dây đang đeo nhẫn cưới của họ trên cổ Lăng Sầm xuống, thay bằng dây chuyền đính kim cương xanh hoa lệ.
Lăng Sầm hiểu ý, hơi cúi đầu để anh tùy ý anh đeo cho mình.
“Đẹp không anh?” Lăng Sầm mỉm cười hỏi.
Lục Kiêu nhìn không chớp mắt.
Trước giờ, ngoài trừ không thể đeo nhẫn cưới nên cậu lồng vào dây chuyền đeo lên cổ thì Lục Kiêu chưa thấy Lăng Sầm đeo bất cứ trang sức nào.
Lần đầu tiên nhìn thấy cậu đeo trang sức quý giá, Lục Kiêu có chút bị mê hoặc.
Anh đã tham gia rất nhiều tiệc tùng quý tộc, cũng thấy qua không ít trang sức quý giá trên người bọn họ, ấn tượng lưu lại chỉ là cảm giác phù phiếm, phô trương, chướng mắt.
Nhưng trên cần cổ trắng nõn của Lăng Sầm, cùng cộng hưởng với nhan sắc mỹ diễm, sợi dây chuyền đính đến năm viên kim cương xanh mà lại mang đến cảm giác lịch sự, tao nhã nhưng không kém phần phóng khoáng.
Lục Kiêu cười rộ lên lắc lắc đầu, Lăng Sầm của anh quá thần kỳ rồi, hoặc anh trúng độc của cậu quá sâu…
“Khó coi sao?”
Lăng Sầm khẩn trương đưa tay định tháo xuống.
Lục Kiêu giữ tay cậu lại, cười nói:
“Không phải, rất là đẹp.”
“Vậy sao anh lại lắc đầu?” Lăng Sầm vẩu môi hờn dỗi nói.
“Ta nghĩ tới chuyện khác.” Lục Kiêu cảm thấy có lẽ anh nên vơ vét trang sức trong nhà để Lăng Sầm đeo, thật là một mỹ cảnh.
Lục Kiêu đưa tay khẽ vuốt sợi dây chuyền trên chiếc cổ trắng ngần của Lăng Sầm, tay chạm tới khóa thì phát hiện ra một bí mật.
“Em chờ một chút.” Lục Kiêu ý bảo Lăng Sầm đừng cử động, nhẹ nhàng tháo dây chuyền xuống, phát hiện trên dây chuyền còn có hai khóa ẩn, giúp rút ngắn và thay đổi hình dáng dây chuyền.
Lục Kiêu nhướn mày, anh đoán được dụng ý của thiết kế này, đủ kỳ diệu, thỏa mãn tâm lý đùa giỡn của Alpha.
Lục Kiêu chỉnh lại dây chuyền, lần nữa đeo lên cổ Lăng Sầm.
Cậu ngồi quay lưng lại không hề biết động tác của anh, theo bản năng cảm thấy không phải chuyện gì tốt, nhưng vẫn thuận theo, ngoan ngoãn ngồi im.
“Ư..” Lăng Sầm khẽ khép mắt, có chút chật, cậu cảm thấy hít thở có chút khó khăn, như bị một vòng xích khóa cổ lại.
Lục Kiêu vội nới lỏng ra một chút, Lăng Sầm ngạc nhiên hỏi:
“Anh làm dây chuyền thành dạng gì rồi…” Lăng Sầm cũng đoán được, nhưng không muốn tự xem, khẽ nhếch nhếch môi, tà mị hỏi Lục Kiêu một câu.
“…” Lục Kiêu lúc này thật sự bị điểm huyệt câm.
Phim và quảng cáo của Lăng Sầm anh đều đã xem qua hết, rất nhiều dáng vẻ, nhưng dâm mỹ, mị hoặc đến mức này anh chưa từng thấy.
“Rất… rất xinh đẹp.” Lục Kiêu quyết định cất kỹ vòng cổ này, để dành từ từ sử dụng, bạn lữ phối hợp như vậy, làm anh đột nhiên xuất hiện kha khá ý tưởng thú vị.
Lăng Sầm giữ tay Lục Kiêu lại, cười cười: “Nếu đẹp thì anh ngắm chút nữa đi, đừng tháo vội.”
Thật không ngờ dây chuyền Hailey lựa lại có thêm bí mật nho nhỏ này… Có lẽ cô cũng không biết chứ không chắc đã nói với Lăng Sầm rồi.
Lăng Sầm dở khóc dở cười, vốn định dùng làm lễ vật đưa tặng phu phu nhà Corleone, kết quả người sử dụng lại là chính mình.
Mà có vẻ chồng cậu lại khá là hứng thú.
Lăng Sầm cười, khẽ khép hai mắt lại rướn người gần như khẽ chạm vào môi Lục Kiêu nhưng không hôn xuống, chỉ như chờ đợi, lại như mời gọi.
Lục Kiêu vừa thấy thì cảm xúc dâng trào, thật sự là tuyệt đẹp đến không còn lời nào để tả, chiếc cổ thon trắng nõn được vươn dài hết cỡ, quấn bởi trang sức tinh mỹ lại có cảm giác tù cấm, ngược đãi, cảm giác như chỉ một bàn tay anh cũng có thể bao trọn, hoặc bóp nát.
Lăng Sầm còn ngại chưa đủ, cầm lấy tay anh đặt lên cổ của mình, giữ lấy đầu ngón tay đặt vào chính mạch đập, từng nhịp khe khẽ nẩy lên thật nhẹ dưới ngón tay anh.
Cảm giác nắm giữ hoàn toàn khiến Lục Kiêu bất giác khẽ nhúc nhích siết nhẹ tay lại, Lăng Sầm lại càng nhu thuận rướn cổ lên chạm nhẹ lên môi anh lần nữa, cánh môi khẽ mở như tùy ý muốn anh xâm phạm.
Lục Kiêu sao còn có thể nghĩ được điều gì, lập tức công thành chiếm đất, anh chỉ muốn nuốt trọn người này vào lòng mình mà thôi, lưỡi anh đảo khắp miệng cậu, cuốn lấy lưỡi cậu, mạnh mẽ xâm lược, lúc sâu, lúc nông, có khi mút chặt lưỡi cậu đến phát đau, rồi lại ôn nhu trằn trọc qua môi mềm, như đang thưởng thức mỹ vị tuyệt nhất trần đời, lại như đang muốn hút sạch dưỡng khí để cậu chỉ thuộc về anh.
Một nụ hôn kết thúc, Lục Kiêu không khỏi thỏa mãn than nhẹ một tiếng, sau đó mới mỹ mãn mà giúp Lăng Sầm tháo vòng cổ ra.
Lăng Sầm cũng thở một hơi nhẹ nhõm, vòng cổ quả thật vẫn còn chút siết chặt quá, cậu còn ngẩng cổ thời gian cũng khá lâu, thích thì thích thật nhưng có hơi mỏi.
Lăng Sầm khẽ lắc đầu qua lại thả lỏng cổ.
Lục Kiêu sau khi cất dây chuyền vào hộp bảo hộ thấy vậy thì nhẹ nhàng đặt tay lên cổ, lấy lòng mà xoa bóp cho cậu.
“Em… có được không?”Lăng Sầm thoải mái rên hừ hừ, cũng không quên quay sang Lục Kiêu cầu khen ngợi.
“Rất… tốt!!” Lục Kiêu bị bộ dáng này của Lăng Sầm chọc cho bật cười ra tiếng.
Nhớ đến lần trước cậu còn đòi đánh giá sao, bảo bối của anh thật lắm trò.
Hai người thân mật cho đã mới nhớ ra là còn chưa có dùng cơm trưa, vừa về đã trốn vào phòng cho đến tận bây giờ.
Lục Kiêu định cùng Lăng Sầm xuống nhà dưới dùng cơm nhưng Lăng Sầm cản anh lại.
Cậu vẫn không quên anh mới bị té ngã, cũng không biết có bao nhiêu chỗ vẫn còn đau, vẫn là không nên di chuyển nhiều thì tốt hơn.
Tuy cậu nghĩ vậy nhưng không muốn để Lục Kiêu lại nghĩ nhiều, chỉ làm nũng lăn lộn kêu mẹ không có ở nhà, xuống dưới ăn cũng chỉ có hai người, chi bằng ăn tại phòng giống trước đây, lại có thể vừa ăn vừa thân thân một chút.
Lục Kiêu bị cậu dụ dỗ tất nhiên không nghĩ nhiều, lập tức chiều theo.
“Vậy anh chờ em nhé, em đi lấy cơm mang lên.”
Nói rồi Lăng Sầm đứng lên, nhanh nhẹn mặc quần áo cho đàng hoàng, đi xuống nhà dưới, nhờ người giúp việc chuẩn bị hai phần cơm trưa, lại từ chối yêu cầu giúp đỡ, tự mình bưng lên.
“Cơm đến rồi đây.” Lăng Sầm nghiêng người đẩy cửa, bước vào phòng đặt cả khay cơm lên bàn.
Lục Kiêu vừa định dịch người xuống giường, đã bị Lăng Sầm cản lại.
“Anh ngồi yên nào, em mang đồ ăn tới đây luôn.”
Nói rồi cậu dùng đầu cuối cá nhân điều khiển mở ra bàn trên giường.
“….”Lục Kiêu bị cậu làm cho á khẩu, anh cũng không phải không cử động nổi, bất đắc dĩ đành thương lượng:
“Vẫn là để ta đến bàn ăn đi.”
“Không cho… chân anh còn đau, cứ ở yên tại chỗ đi.” Cậu cảm thấy anh ngã không nhẹ tí nào, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy đau rồi.
Lục Kiêu nghĩ thầm trong đầu ‘sao chân ta đau ta không hề biết mà em lại biết hay vậy?’.
Nhưng anh cũng biết cậu lo lắng cho anh, nên không đành lòng cự tuyệt.
Lăng Sầm thấy Lục Kiêu chỉ nhìn cậu cười một cách chiều chuộng, lại cũng không phản đối nữa thì cũng nhoẻn miệng cười với anh:
“Anh thật là tốt!”
Nói rồi mới xoay người bưng cơm đặt lên bàn, trèo lên cùng ăn với anh.
“Ta… buổi chiều muốn đến bệnh viện một chút.” Ăn được một nửa thì Lục Kiêu do dự nói.
Lăng Sầm sửng sốt, vội buông đồ ăn trong tay, nhẹ giọng hỏi:
“Đến bệnh viện… làm gì hả anh?”
“À, có một buổi giao lưu y học tổ chức ở Đế Tinh giữa các chuyên gia của chúng ta và người bên Liên Bang Ike, họ có mang theo một số thiết bị tiên tiến.” Ban đầu anh không định tham gia, mẹ cũng đã có khuyên nhủ vài lần nhưng anh cảm thấy cũng không cải thiện được cái gì nên nhất quyết không đi.
Có đi cũng chỉ đổi lại một kết quả thất vọng.
Nhưng không hiểu sao bây giờ anh lại muốn đi, lại muốn hi vọng thêm một lần nữa, biết đâu…
Hoạt động giao lưu này phải 10 năm mới tổ chức một lần, vì bên họ và bên Liên Bang Ike không làm tốt quan hệ đối ngoại, chính phủ cũng không duy trì.
Nên anh muốn tìm một cơ hội, hi vọng bản thân có thể không để cho chuyện hôm nay một lần nữa tái diễn.
“Được, vậy chiều em đi cùng anh.
Có cần hẹn trước không anh? Bây giờ đặt lịch hẹn có kịp không? Ở bệnh viện nào vậy anh?” Lăng Sầm hỏi liên thanh.
Cậu có nghe nói trình độ khoa học kỹ thuật bên Liên Bang Ike khá cao, có khả năng có thể chữa cho Lục Kiêu.
Cậu còn trách Lục Kiêu không chịu nói sớm với cậu, cơ hội khó có được, chắc chắn phải tranh thủ nắm lấy.
Lục Kiêu im lặng, anh không biết mình làm vậy có đúng không.
Hi vọng càng nhiều thì thất vọng cũng sẽ càng lớn.
Anh đã trải qua nhiều lần nên đã có thể bình thản chấp nhận, nhưng Lăng Sầm thì chưa cùng anh lần nào, anh không đành lòng khiến Lăng Sầm cũng phải trải qua cảm giác thất vọng nặng nề này.
“Ở bệnh viện Hạo Hồ.”
Đây là bệnh viện của Lục gia mà, Lăng Sầm từng đến đó cùng Lục lão phu nhân, vừa nghe Lăng Sầm đã thấy vui, nhà mình thì không cần lo không thể tham gia rồi.
“Thật là tốt, vậy anh ăn đi, rồi mình cùng chuẩn bị qua đó.”
Sau khi ăn xong, Lăng Sầm có hỏi ý kiến của Lục Kiêu rồi liên lạc với Lục lão phu nhân.
Nàng vừa nghe Lăng Sầm nói thì đã giật mình, không phải nhất quyết không chịu đi à, con với chả cái, mẹ nói thì cãi nhoen nhoẻn, vợ vừa về lập tức nghe lời ngay.
Nàng thì không dám ép buộc Lục Kiêu cái gì, sợ làm hại anh trở nên u ám như ngày trước.
Vồn định mai lại dụ dỗ thêm lần nữa, ai ngờ Lăng Sầm vừa về đã chủ động muốn đi.
Chậc! Lăng Sầm quả là phúc tinh.
Lục lão phu nhân lập tức tạm biệt các bạn, nhanh chóng trở về nhà.
“Lăng Sầm.” Vừa vào cửa thấy Lăng Sầm, Lục lão phu nhân đã đi đến ôm cậu một cái.
“Mẹ…” Lăng Sầm bị dọa cứng đờ, không hiểu nàng có ý gì.
Lục lão phu nhân cũng không giải thích, chỉ cười: “Chúng ta đi thôi.”
Nàng lên xe ngồi ở ghế phó lái.
Lăng Sầm cũng giúp Lục Kiêu ngồi lên ghế sau, xếp xe lăn cất đi rồi di chuyển qua bên kia ngồi xuống bên cạnh anh.
Cả nhà cùng nhau đi đến bệnh viện.
Tác giả có lời muốn nói: Chương nào đó vẫn bị khóa, không được tháo.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...