Edit: Lạc Yên
Lăng Sầm ngủ rất bất an.
Trong mơ, cậu thấy từ cảnh mình quỳ bên giường bệnh của mẹ khóc lóc cầu xin nàng đừng rời đi, đến những trận đòn roi hàng ngày cùng khuôn mặt xấu xí, tàn ác của Lăng Bình.
Rồi những tháng ngày lá mặt lá trái trong giới giải trí kiếp trước, từng khuôn mặt ve vãn, nịnh bợ, dối trá, những áp lực, thất vọng, những khen ngợi, những mắng chửi… Trong đống hỗn tạp nặng nề ấy, Lục Kiêu xuất hiện như một anh hùng vươn tay kéo Lăng Sầm ra nhưng cậu chưa kịp vui mừng đã thấy anh hùng của mình bị chính tay cậu hại chết, rơi xuống từ trên cao trở thành một đống máu thịt hỗn loạn.
Trước mặt cậu chỉ còn lưu lại ánh mắt lưu luyến đầy phức tạp của anh trước khi chết và âm thanh gió rít điên cuồng.
Lục Kiêu cúi đầu nhìn thấy chân mày cau lại, đầy bất an, cùng những rên rỉ rất nhỏ không kìm được bật ra của Lăng Sầm vội ôm cậu vào lòng vỗ về, mãi một lúc sau cậu mới ngủ yên ổn hơn.
Lục Kiêu rút tay ra khỏi người cậu, lại thử lay nhẹ, vẫn không thấy Lăng Sầm có phản ứng gì.
Bình thường Lăng Sầm ngủ quá nông, kỹ thuật diễn lại còn tốt, Lục Kiêu bị cậu qua mặt mấy lần nên cũng có kinh nghiệm ít nhiều.
Xác thực Lăng Sầm thực sự ngủ say, Lục Kiêu khẽ nhích người ngồi dậy, chỉnh lại chăn cho cậu, dịch người sang xe lăn rời khỏi phòng ngủ.
Xác nhận lần nữa cửa phòng ngủ đã được đóng chặt, Lục Kiêu mới di chuyển xe lăn đến bàn làm việc, dùng đầu cuối cá nhân gọi vào một dãy số.
Sau vài hồi chuông thì có người một giọng đầy oán giận vang lên:
“Anh trai, có biết bây giờ là mấy giờ không?” Một thanh niên tóc vàng vẻ mặt ngái ngủ.
“3 rưỡi chiều.”
“Anh trai à, đó là bên cậu, bên tôi đang là sáng sớm…” thanh niên nhìn thời gian trên đầu cuối, cảm thấy thiệt uất ức: “5 giờ 3 phút.
Hay cậu cúp đi, tôi ngủ tiếp một lát, ngủ dậy sẽ gọi lại nhé.”
Nói thì nói thế thôi chứ thanh niên cũng ngồi dậy, với lấy chiếc áo ba lỗ mặc vào, cơ bắp cường tráng lộ theo từng cử động.
Anh cũng biết bạn mình chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình, nên dứt khoác dậy luôn.
Linh hoạt trèo xuống giường, lệch xệch xỏ dép lê rồi mơ mơ hồ hồ bước vào phòng tắm đánh răng, rửa mặt.
“Holland, tôi nghe theo đề nghị của cậu đến thăm Lăng Sầm.” Lục Kiêu quả thật cũng không thèm để ý lời của Holland, vẫn tiếp tục nói chuyện của mình.
“Ừm, ừm.” Holland vừa đánh răng, vừa gật gù tỏ ý đã nghe, miệng đầy bọt trắng xóa.
Anh cũng có một đôi mắt xanh giống Lục Kiêu, nhưng màu nhạt hơn, tất nhiên hiện tại không có tinh thần mấy.
“Sau đó, hình như… tôi đã chọc cho em ấy tức giận, vừa gặp mặt một lúc, em ấy đã đem tôi nhốt ngoài lan can…”Lục Kiêu hơi nghi hoặc mà nói, anh vẫn không hiểu mình làm gì sai.
Holland vừa nghe liền lộ vẻ hứng thú, phun hết bọt trắng trong miệng ra lập tức hỏi: “Nhốt cậu bao lâu?” Ánh mắt thì đầy quan tâm đến huynh đệ chí cốt, nhưng thanh âm thì lại tràn đầy hóng hớt vui vẻ khi người gặp họa.
“Ở tinh đạo số 2, ban đêm nhiệt độ rất thấp, cậu không bị nhốt đến đông lạnh luôn chứ?” Mới sáng sớm đã làm phiền ông đây, ông đây không đánh lại cậu thì cậu cũng bị Omega nhà mình sửa trị nha, ác giả ác báo đó.
(Tình anh em chắc có bền lâu.)
“Không có.” Lục Kiêu lắc đầu, xòe 5 ngón tay, vừa định nói tiếp.
“5 giờ? Có chút quá phận…” Holland vừa thấy đã gào lên cắt đứt Lục Kiêu, vui vẻ lặp tức bay biến, lần này là đồng tình huynh đệ thật sự.
“Không phải, 5…” Lục Kiêu nhíu mày nhưng không đợi anh nói xong Holland đã lại nhảy vô họng anh ngồi.
“50 phút thôi à, vậy cũng chả lâu mấy.” Holland nhún nhún vai tỏ vẻ không có gì đặc biệt, “Vậy mà cậu cũng đem nói với tôi làm gì, chút thời gian ấy, chịu một tí là qua.”
Lục Kiêu có chút cạn lời: “Cậu có chịu để cho tôi nói hết câu không?”
Holland giơ tay xin tha, cầm lấy nước bắt đầu súc miệng.
Lục Kiêu cũng rất bất đắc dĩ, nếu không phải là người ‘cố vấn tình cảm’, Holland năm lần bảy lượt ngắt lời anh như vậy chắc anh đã chả thèm nói nữa.
“Tôi muốn nói là 5 giây, em ấy vừa nhốt tôi ra ngoài, đóng cửa, rồi lại đi ra đẩy tôi vào.” Lục Kiêu nghĩ nghĩ lại nói.
“….” Holland đang nhổ nước mà có cảm giác như đang phun máu.
“Cậu là tới khoe khoang đúng không?”
“Không phải, tôi muốn hỏi nguyên nhân.” Lục Kiêu đến giờ vẫn còn mờ mịt, Lăng Sầm chỉ nói là tâm tình không tốt.
Anh đánh dấu hiệu lâm thời cho Lăng Sầm, ban đầu là muốn tốt cho cậu, nhưng kết quả là bây giờ cả hai người đều không thoải mái.
“Ha…hả.., tôi bây giờ muốn tắm, cậu cũng muốn tham quan à?” Holland từ chối ăn sáng bằng thức ăn chó, phá giấc ngủ của người khác là để nhét thức ăn chó sao, quá là vô nhân đạo mà.
Lục Kiêu tất nhiên là không muốn xem Holland tắm, nhưng anh còn có chuyện quan trọng hơn cần nói.
Nếu cố vấn tình cảm của anh không muốn tư vấn giúp chuyện tình cảm nữa thì anh nói chính sự.
“Trước cậu khoan hãy tắm, tôi có chuyện chính sự muốn nói.”
Lục Kiêu nghiêm túc nhìn Holland nói.
Hai người là bạn tốt nhiều năm, hiểu nhau rất rõ, thái độ của Lục Kiêu thế này thì Holland biết chắc anh có chuyện cần giúp đỡ, lập tức không đùa giỡn nữa, với tay lấy khăn lau mặt rồi bước ra ghế ngồi xuống ngay ngắn.
“Cậu nói đi.”
“Trưa nay, tôi cùng Lăng Sầm đến nhà hàng dùng bữa, có một người, nghe nói là công tử của tổng tài công ty Danas, theo đuổi Lăng Sầm, đuổi đến tận phòng ăn của chúng tôi.”
Nghe vậy, hai mắt Holland mở to, thẳng lưng chăm chú nghe Lục Kiêu kể lại.
“…Sau đó, Lăng Sầm dưới cơn giận dữ đã nói ra việc kết hôn của chúng tôi.” Lục Kiêu kể tới đây lại khẽ cười.
Tuy lúc đó anh thần trí mơ hồ, nhưng giờ nghĩ lại vẫn nhớ ra một vài sự việc, lúc đó Lăng Sầm còn khẳng định lần thứ hai việc anh là chồng cậu, coi như cắt hết đường lui của chính mình.
Có thể Lăng Sầm nghĩ anh không nhận thức được xung quanh, đúng là anh có mơ hồ, nhưng những gì đang diễn ra vẫn ghi vào não bộ, mỗi lời cậu nói anh đều nhớ kỹ từng từ.
Chỉ cần nghĩ lại trong lòng lại như có nước ấm chảy qua.
Lúc đó Lăng Sầm còn nói, cả đời cậu chỉ thuộc về mình anh, Lục Kiêu lại nhịn không được mà mỉm cười.
Lựa vài câu không quá quan trọng nói với Holland không cậu ta lại trưng vẻ mặt bị nhét cẩu lương.
Holland nghe xong cũng im lặng không nói gì, cẩu lương dù ít dù nhiều thì vẫn là cẩu lương thôi.
Anh đứng lên, rút một điếu thuốc đốt lên, ngậm vào hút một hơi rồi nói.
“Cậu nhặt được bảo vật rồi.” Dù sao thì tự đáy lòng Holland cũng thấy mừng cho bạn mình.
Không chút do dự thừa nhận kết hôn cùng Lục Kiêu, giận dữ cũng không bỏ được quan tâm mà chỉ nhốt Lục Kiêu có 5 giây….
Nói ra chắc người khác chỉ xem như chuyện hài mà cười vui, nhưng tâm tình người trong cuộc có mấy ai hiểu.
Lăng Sầm cũng quân đội Liên Bang không có chút quan hệ nào, nên chắc chắc không hiểu được khi huấn luyện, điều kiện gian khổ nào mà họ chưa trải qua, dù có nhốt ngoài trời 5 giờ thì cũng chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ.
Mà bọn họ muốn đi vào thì có cả vạn cách, chỉ là để dỗ Omega nhà mình nên họ mới cam tâm bị nhốt thôi.
Nhưng vì không biết nên Lăng Sầm mới thật sự đau lòng Lục Kiêu, chỉ nhốt một chút đã lo lắng sức khỏe mà đẩy anh vào.
Loại chuyện khôi hài này, nhưng ẩn trong đó là sự thâm tình, làm người khác cũng cảm động, ước ao.
Holland tuy cũng chỉ có vài lần hẹn hò nhưng ở quân bộ cũng xem là như là một người giàu kinh nghiệm trong đám tướng quân khúc gỗ.
Nếu Lăng Sầm thật sự giống như những lời Lục Kiêu kể, dù tình nhân trong mắt hóa tây thi đi, chỉ cần Lăng Sầm được một nửa thì cũng đã rất đáng quý rồi.
Quả nhiên, thức ăn chó không dễ ăn mà.
Holland có chút ghen tị nha, anh đến giờ vẫn còn độc thân đây.
Như nhớ ra điều gì anh hỏi: “Cậu ấy thực sự chỉ là xứng đôi gen với cậu à?”
Lục Kiêu mỉm cười gật đầu.
Holland dù đã biết vẫn thấy khiếp sợ, anh vẫn luôn cảm thấy trung tâm ghép đôi gen là một trò hề.
Chả lẽ cứ gen thích hợp thì đều là một đôi do đất trời tạo nên hay sao mà ghép người ta lại với nhau.
Con người chứ có phải súc vật đâu.
Mà quả thật trung tâm ghép đôi gen đã tạo nên không ít cặp oán lữ.
Nhưng hiện tại, xem ra họ cũng có được một đôi thành công.
“Có lẽ, tôi cũng nên đến trung tâm gen ghép đôi nhờ họ tìm giúp tôi một Omega.” Hollad nửa thật nửa giả cảm thán một câu.
Anh thấy mình cũng già rồi, các mối tình trước đây, lúc đầu thì đẹp nhưng một thời gian thì hòa bình chia tay vì không có thời gian, vì tính cách không hợp, vân vân và mây mây…Không thể tưởng được, khi không có cơ sở tình cảm, chỉ ghép đôi gen vậy mà tìm được một người yêu thâm tình như vậy.
Tất nhiên Holland cũng chỉ là nói cho vui thôi, trung tâm gen ghép đôi chính là minh chứng cho việc thục lùi trong văn minh nhân loại ở Liên Bang… Thế nào rồi anh cũng tự tìm được người yêu của mình, mà không cần phải dựa vào cái đặc quyền chó má gì đó của Alpha.
Lăng Sầm có lẽ là thật sự yêu thương Lục Kiêu, nhưng Holland không nghĩ mình cũng may mắn như vậy đâu.
Vẫn là tự tìm một người, rồi từ từ chìm hiểu, chầm chậm bồi đắp tính cảm thì tốt hơn.
“Vậy, cậu muốn nhờ tôi làm gì?” Holland hỏi thẳng, không thì ngồi thêm một lúc, ai biết có lại bị nhét thêm thức ăn chó không.
Lục Kiêu cũng thu hồi cảm giác nhộn nhạo trong tim, Lăng Sầm còn đang ngủ trên giường, anh nên nhanh chóng xử lý mọi chuyện rồi nằm ôm cậu thêm một chốc.
“Công ty Danas, cậu giúp tôi điều đình, yêu cầu bọn họ giữ kín chuyện này.” Lục Kiêu cũng nói thẳng yêu cầu.
“Nhưng tôi đâu có quen biết người của công ty đó.” Holland khó hiểu nhún nhún vai.
“Nhà cậu nắm cổ phần công ty Danas.”
Holland nghe vậy thì khiếp sợ, giơ cho Lục Kiêu một ngón cái.
“Huynh đệ, cậu thiệt trâu bò nha, tôi còn không biết, sao cậu biết hay vậy?”
Lục Kiêu biết tính tình của Holland, dễ nghe là có chút tùy tiện, khó nghe chính là ngốc nghếch, vô tâm vô phế, gì cũng không thèm để ý.
“Tôi khi xử lý một số sinh ý trong nhà, có từng cố ý mua một ít cổ phần công ty Hòa Thịnh, là công ty Lăng Sầm đang ký hợp đồng, cũng tiện tay điều tra luôn công ty đối đầu, là công ty Danas.”
Công ty Danas, người ngoài nhìn vào thì thấy người cầm quyền là phụ thân và đại ca của Kane, nhưng cổ phần cả nhà của họ cộng lại cũng chỉ có 27%.
Đại cổ đông phải là gia tộc nhà Holland, chiếm đến 41% cổ phần, chỉ là đó đối với họ đó cũng là chút tài sản không quá quan trọng, nên cũng không quản lý mà nhường quyền lại cho phụ tử nhà Garfield, hàng năm chỉ nhận tiền hoa hồng, kiểm tra sổ sách không có gì khuất tất là được.
“….” Holland bội phục.
“Cậu cũng thật thần thông, mấy chuyện này đúng là tôi chịu thôi, toàn do mẹ tôi quản lý.
Vậy cậu yên tâm đi, nếu công ty Danas là của nhà chúng tôi, thì anh em sẽ giúp cậu.” Anh vỗ vỗ ngực sảng khoái đảm bảo.
Đảm bảo một chút tiếng gió cũng không để giới truyền thông truyền ra.
Nhà bọn họ cũng Lục gia là thế giao, Holland cũng Lục Kiêu là bạn tốt nhiều năm, cùng vào quân đội lại là đồng đội sinh tử, vợ Lục Kiêu tất nhiên cũng là người một nhà.
Việc khó như lên trời đối với Lăng Sầm, lại chỉ là một câu nói của Holland với mẹ anh, lý nào lại từ chối không giúp.
Lục Kiêu vừa lòng gật đầu.
“Cảm ơn cậu.”
“Giữa chúng ta mà còn bày đặt cảm tạ.” Holland chân thành cười, một lát sau lại do dự:
“Lục Kiêu, tôi có một việc, có lẽ không dễ nghe…”
Lục Kiêu ý bảo anh cứ nói đừng ngại.
Holland dụi tắt thuốc lá, rối rắm: “Chúng ta là cộng sự nhiều năm, tôi đều hiểu rõ năng lực của cậu, cậu…không nên chỉ ở nhà xử lý gia nghiệp gì gì đó… đây chính là mai một nhân tài…”
Holland nhìn thẳng vào mắt Lục Kiêu, nghiêm túc nói:
“Trở về đi.” Anh và tất cả những người ở quân bộ đều rất vui mừng khi Lục Kiêu chịu trở lại.
Lục Kiêu hơi hoảng hốt, chớp mắt nói:
“Tôi sẽ suy xét.”
“Được.” Holland nói xong thì thôi, cũng không nhiều lời thêm nữa, Lục Kiêu cũng cần thời gian suy nghĩ.
Anh đứng lên lảo đảo đi đến trèo lên giường.
“Cậu làm gì vậy?” Lục Kiêu khó hiểu dò hỏi.
“Ngủ tiếp chứ làm gì.
Hiện tại mới có 5g30, tôi ngủ tiếp một chút rồi sẽ dậy gọi điện về nhà xử lý chuyện của cậu.” Holland tối qua xử lý công việc tới hơn 2g mới ngủ, ngủ chưa được 3 tiếng đã bị Lục Kiêu phá đám.
Một điếu thuốc cũng không kéo nổi tinh thần đâu.
“Bên tôi đã sắp 4g rồi, cậu rời giường xử lý luôn đi.” Lục Kiêu không lưu tình mà nhất quyết không có Holland ngủ tiếp.
Holland che mặt, chịu thua nói: “Được rồi, được rồi, tôi gọi về nhà ngay đây, nói trước là không phải là vì cậu đâu đấy, là vì em dâu, vì Lăng Sầm.”
“Được.” Lục Kiêu buồn cười đồng ý, vì ai cũng có khác gì nhau.
Cũng chào tạm biệt Holland mà ngừng cuộc gọi.
——————————
Lại nói về Kane, bị đánh thành một cái bánh kem dâu, đã từ chối yêu cầu đưa đi bệnh viện của bên nhà hàng, cũng không đồng ý cáo cảnh sát.
So với việc báo cảnh sát rồi bắt Lăng Sầm bồi thường thuốc men thì hắn còn có chủ ý càng tốt hơn.
Hơn nữa chuyện tán trai rồi bị chồng trai đánh quá nhục nhã, hắn cũng không muốn người khác biết.
Kane tự lếch ra xe huyền phù, dùng máy trị liệu, tạm điều trị những vết thương nặng, chừa lại nhưng dấu tích bên ngoài.
Sau đó, nghiến răng nghiến lợi lái xe tốc độ cao về nhà.
Hắn muốn cáo trạng với nhà hắn.
Lăng Sầm rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, hắn phải cho cậu uống đủ, phải làm cho cậu mất đi tất cả.
Tiểu kịch trường:
Lăng Sầm: Sự nghiệp hủy hết rồi… Cùng đường rồi….
(ಥ﹏ಥ)
Hoắc Lan: Chút chuyện nhỏ thôi mà.
╮(︶▽︶)╭
……….
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...