Edit: Lạc Yên
“Cộc cộc!” nghe tiếng gõ cửa, Lăng Sầm lập tức tỉnh táo lại, không giả điên nữa, vốn dĩ cậu không hề say, chỉ là trong lòng phiền muộn muốn phát tiết một chút thôi.
Bây giờ biết chồng mình đến bên ngoài, cậu như bị một chậu nước lạnh xối từ đầu đến chân, muốn không tỉnh cũng khó.
“Anh đợi em chút, em tới ngay.” Lăng Sầm lượm đồ chạy vào phòng ngủ, quơ đại áo choàng khoác lên, bước ra mở cửa.
Lăng Sầm đẩy xe lăn của Lục Kiêu vào phòng khách, rồi cúi đầu vội vàng lấy nước, lấy trái cây.
“Anh ăn trái cây đi, em vào nhà vệ sinh một chút.”
“Em không sao chứ?” Thấy Lăng Sầm cúi đầu, xoay người muốn đi, Lục Kiêu kéo tay cậu lại hỏi.
“Dạ không, không có gì, em sẽ trở lại ngay thôi.” Lăng Sầm vẫn cúi đầu, tránh tay anh, cũng không để anh nhìn thấy mặt.
Lục Kiêu đành phải buông cậu ra.
Lăng Sầm lập tức vọt vào nhà tắm, bắt đầu lục tung mọi thứ nhưng tìm kiếm hồi lâu, chả tìm được cái gì hữu dụng.
Trong lòng gào thét, ‘Hailey ơi là Hailey, sao một chút kem che khuyết điểm em cũng không chuẩn bị giúp anh.’
Cuối cùng Lăng Sầm đành nhỏ vài giọt thuốc nhỏ mắt, hy vọng có thể khiến mắt bớt đỏ, còn quầng thâm quanh mắt do mấy ngày nay đóng phim vất vả mà xuất hiện, cũng chỉ có thể làm như không thấy… Thiệt là bi thương.
Lăng Sầm chỉnh áo tắm cho ngay ngắn, thắt lại dây, lại muốn đập đầu vào tường.
Bình thường cậu toàn để quần áo bên ngoài… Vất vả lắm Lục Kiêu mới đến thăm cậu, cậu lại mặc áo choàng tắm ra đón anh sao? Bi thương tập 2.
Đúng là uống rượu hỏng việc…
Cậu đi đóng phim, đây là lần đầu tiên Lục Kiêu tới thăm cậu, kết quả là gặp phải tình huống ngu ngốc thế này đây.
Đầu tiên là mượn rượu hồ ngôn loạn ngữ, rồi tự cởi sạch đồ, sau đó là vác một bộ dáng áo choàng tắm lôi thôi lếch thếch, mặt mũi thì phờ phạc đính kèm một combo mắt đỏ, quầng thâm.
Hình tượng hoàn mỹ bao lâu này cậu tạo dựng trước mặt anh, ngày hôm nay chính thức vỡ tan, rơi rụng đầy đất rồi.
Cũng không thể trốn luôn trong này được, Lăng Sầm đành rửa mặt rồi bước ra khỏi nhà tắm.
Cố gắng bình ổn tâm trạng nhưng trong lòng vẫn như có một ngọn lửa nhỏ, đè mãi không tan.
“Anh ơi, sao anh lại đến đây vậy?” Lăng Sầm từ từ đến bên Lục Kiêu, ôn nhu mà hỏi.
“Anh đi đường thuận lợi chứ?”
“Ừ.” Lục Kiêu gật đầu rồi nhìn cậu đầy quan tâm mà hỏi “Sao em lại uống rượu?” Không vui sao?
Lăng Sầm nghĩ lại chuyện lúc nãy thì uất ức lại nổi lên: “Anh vẫn không chịu cho em sử dụng thuốc điều chỉnh chất ức chế đúng không?”
Lục Kiêu không đáp lời, chỉ im lặng nhìn cậu, biểu lộ sự cự tuyệt.
“Vậy anh đi đi, đừng quay lại đây nữa.” Lăng Sầm nhất thời xúc động, bị thái độ của anh chọc cho tức đến không thể kiềm chế.
Nói rồi cậu bước đến, đẩy xe lăn của Lục Kiêu ra ban công, rồi đóng cửa lại.
Lục Kiêu bị đẩy ra ngoài cũng ngơ ngác.
Tới khi gió lạnh thổi vô mặt anh mới biết mình đã ra tới ban công rồi.
Thôi kệ… Dù gì với anh thì gió này cũng chưa đủ để gọi là lạnh.
Trời đêm trong trẻo, còn thấy được cả sao lấp lánh, anh coi như ngồi ngoài này ngắm cảnh một chốc cũng được.
Sau khi đóng cửa, hùng hổ trở lại phòng thì Lăng Sầm lại thấy hối hận.
Ở Tinh Đạo số 2, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm rất lớn, ban ngày có thể lên đến 30 độ mà ban đêm có khi chưa đến 5 độ, chồng cậu vẫn còn chưa khỏe hẳn, lỡ mà bị đông lạnh cậu biết tìm ai mà bắt đền đây.
Vừa nghĩ vậy Lăng Sầm lại vội vã mở cửa kéo xe của Lục Kiêu vào.
Lục Kiêu chỉ mới vừa định ngắm cảnh, còn chưa thực sự làm thì lại thấy trở về phòng rồi.
Anh bị nhốt ở ngoài không đến 5 giây nữa, nhìn Lăng Sầm mà không biết nên khóc hay nên cười.
Lăng Sầm phát hỏa lớn vậy mà vẫn còn quan tâm anh.
“Anh cười cái gì???!” Lăng Sầm thấy ánh mắt anh tràn đầy ý cười thì thẹn quá hóa giận mà gào lên.
“Không có, ta không có cười.” Lục Kiêu giật mình, vội thanh minh.
“Ai…ai..” Lăng Sầm ôm lấy anh giãy nãy than thở, “Em thật là hết cách với anh mà… Sao em lại gả cho một chính nhân quân tử, một Liễu Hạ Huệ như vậy chứ, mỗi ngày ở bên em mà tâm tình có thể bình thản vậy.”
Lục Kiêu nghe mà không hiểu gì hết chơn, lại ngơ ngác hỏi cậu Liễu Hạ Huệ là ai…
“Là anh chứ ai.” Lăng Sầm thật sự bị Lục Kiêu chọc cho tức chết.
Lục Kiêu nghĩ chắc anh lại nói dại gì rồi, không dám mở miệng thêm nữa.
Lăng Sầm lên cơn nên không chịu nói cho anh những việc làm cậu phiền lòng ngày hôm nay.
Cậu không nói, Lục Kiêu cũng không biết phải làm sao mà dỗ cậu.
Lăng Sầm cũng không nói lại những lời đã nói khi giả say, Lục Kiêu cũng không thể tự nhắc lại, không có cách nào hỏi cho ra nguyên do đành bỏ qua.
“Ta có đem cho em một món quà.” Lục Kiêu bất đắc dĩ mà đổi hướng câu chuyện, dù anh cũng thấy không khí lúc này không phù hợp, không biết Lăng Sầm có chịu nhận quà anh đưa hay không.
“Ta để ở phía sau xe lăn, em lấy ra đi.”
Lăng Sầm bước ra phía lưng dựa của xe lăn, lấy ra một chiếc hộp nhỏ.
“Cái này phải không anh?”
Lục Kiêu gật đầu.
‘Quà’ lần trước anh tặng cậu để lại bóng ma tâm lý hơi bị bự, giờ trước khi mở quà của anh cậu theo bản năng mà chuẩn bị tư thế để có thể né ra bất cứ lúc nào.
Đầu cũng hơi hơi nghiêng, sợ có cái gì lại bay ra đập vô mặt.
Chuẩn bị cho đã cuối cùng lại là một món quà quy chuẩn.
Là một đóa hoa Simonsen*, loài hoa siêu cao cấp ở Đế Tinh, được đặt trong hộp pha lê, bảo quản chân không giống như đóa hoa trong ngày tân hôn Lăng Sầm đã từng tặng Lục Kiêu.
(*Mình không có tra ra đây là hoa gì, chắc tác giả để tên tiếng Anh cho sang 朵西蒙森卡花 chứ không có thật, nghi lắm.)
“Cho em à?” Lăng Sầm kích động hỏi.
Lục Kiêu khẽ gật đầu.
Là anh chính tay làm khi còn ở Đế Tinh.
Bạn tốt của anh bày cho anh đó, cũng kêu anh nhất định phải nói với Lăng Sầm.
Nhưng mà Lăng Sầm không chịu hỏi, anh không biết làm sao để khoe ra.
Dù Lăng Sầm không biết điều đó nhưng vẫn rất rất rất vui vẻ.
Cậu đem qua đặt cẩn thận lên bàn trà, rồi lao đến ôm chầm lấy Lục Kiêu.
“Cám ơn anh, em thích lắm, siêu thích luôn.”
Hoa này so với hoa của Kane tặng ý nghĩa là không giống nhau.
Đây là chồng cậu cho cậu đó.
Chỉ cần anh đối xử với cậu tốt thêm một chút là cậu đã cam tâm tình nguyện mà chìm đắm.
Nhân tâm luôn không công bằng, đến tim còn nằm một bên cơ thể nữa là.
Người khác có thể trăm cay ngàn đắng, tốn công tốn sức chưa chắc cậu theo, còn Lục Kiêu chỉ ngoắc ngoắc ngón tay cậu đã u mê quên lối về.
Ai biểu cậu yêu anh chi.
Một đóa hoa khiến cho Lăng Sầm vui vẻ vô cùng, phiền não cả ngày nay lập tức vứt sau đầu.
“Chúng ta vào phòng ngủ đi anh.” Lăng Sầm vừa cười khúc khích, vừa đẩy xe lăn của Lục Kiêu vào phòng ngủ.
Một bộ dạng ôn nhu, săn sóc, vui vẻ, không còn chút gì uất ức, chất vấn khi nãy trên video call.
“Đi đường xa vậy chắc mệt lắm hả anh?” Cậu nhẹ nhàng giúp anh tháo mặt nạ ra.
Rồi lại bán quỳ xuống muốn giúp anh cởi giày.
“Để ta tự cởi.” Lục Kiêu vội cúi người ngăn cậu lại, nhưng chân anh không có lực, thân trên lại cúi xuống quá nhanh, theo quán tính mém tí nữa là ngã khỏi xe lăn.
May mà anh phản ứng nhanh kịp gượng lấy lại thăng bằng.
Lăng Sầm thấy vậy cũng sợ hết hồn, vội đưa tay muốn đỡ anh.
Nhưng may mà anh không ngã thật chứ không chắc chắn Lăng Sầm cũng không đỡ nổi.
“Anh cứ ngồi yên đi.” Lăng Sầm bất đắc dĩ mà nghiêm mặt nói với anh rồi mới tiếp tục giúp anh cởi giày.
Sau đó lại mở tủ treo của khách sạn tìm một cái áo choàng ngủ mới để đưa cho Lục Kiêu thay.
“Lúc nãy em nổi cơn, làm anh ở bên ngoài hứng gió, anh vào tắm nước nóng trừ hàn khí kẻo cảm lạnh.
Em… ở trên giường đợi anh nhé.”
Lục Kiêu đi cả ngày cũng muốn tắm một chút nên gật đầu đồng ý.
Lăng Sầm cũng không phải chờ lâu, chỉ khoảng 10p là Lục Kiêu đã trở ra.
Cậu cũng đã có lần từng hỏi Lục Kiêu là làm gì anh phải tắm nhanh vậy? Chạy giặc sao? Vậy mà Lục Kiêu lại mang một vẻ mặt đầy khó hiểu mà hỏi lại cậu vì sao phải tắm thật lâu, cái gì cần làm đều đã làm xong, ở trong phòng tắm mãi làm gì… Đúng là không thể nói chuyện được mà.
Lục Kiêu vừa ra khỏi phòng tắm, Lăng Sầm đã vội trèo xuống giường, chạy lại đẩy xe đến bên giường, rồi giúp anh dịch người sang.
“Hình như đã tốt lên rất nhiều, phải không anh?” Lăng Sầm ngồi một bên vuốt ve hai cẳng chân của Lục Kiêu, khẽ nắn nắn bóp bóp rồi hỏi.
Cẳng chân khô rút đã dần khôi phục, tuy vẫn chưa có cơ bắp nhưng đã có da thịt, nhìn không dọa người như lúc trước nữa.
“Ừ.” Lục Kiêu cũng vừa đáp vừa mỉm cười với cậu.
Săm soi đã, Lăng Sầm lếch đến sát cạnh anh rồi lăn vào lòng anh.
Lục Kiêu ôm chặt lấy cậu, nhuyễn ngọc ôn hương của anh, cảm giác thật là thỏa mãn.
Trước đây, đã quen với việc cả ngày có Lăng Sầm ở bên, giờ cậu ra ngoài đóng phim, tuy mỗi ngày đều video call nhưng làm sao mà đủ được.
“Hôm nay, đã xảy ra chuyện gì làm em không vui vậy?” Lục Kiêu dò hỏi người trong lòng.
Lăng Sầm không muốn trả lời lắm.
Hiện tại chồng cậu đang ôm cậu, lúc nãy còn mang quà cho cậu, cậu có cái gì mà phiền muộn nữa chứ.
Phiền muộn đã gửi gió theo mây ngàn bay mất rồi.
Lúc này đang hạnh phúc nhớ chi đến những phiền lòng đó chứ.
“Em cũng không nhớ rõ, chắc do dấu hiệu tạm thời tác quái…” Lăng Sầm cũng không quá khẳng định lúc đó mình bị sao.
Lục Kiêu ôm cậu chặt hơn.
Lăng Sầm qua loa mà nói: “Không có gì quan trọng, chắc do em say rượu thôi… Có anh bên em thì em sao lại có thể không vui.”
Trong lòng Lục Kiêu cảm thấy hổ thẹn, là sai lầm của anh, khiến Lăng Sầm phải chịu dấu hiệu tạm thời.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu như có ý an ủi.
Lăng Sầm cảm thấy hoảng hốt mà run rẩy.
Cậu sử dụng thuốc ức chế thời gian dài ít nhiều cũng có ảnh hưởng.
Sự đụng chạm an ủi của Lục Kiêu giúp tin tức tố của cậu dịu đi rất nhiều.
Lăng Sầm ngồi dậy, không hề e lệ, đem toàn bộ áo choàng tắm cởi ra, một lần nữa trần trụi vùi vào lòng ngực Lục Kiêu.
Lục Kiêu thì lại hết hồn, cứng đờ người không dám cử động.
Lăng Sầm bất mãn nhìn anh một cái, rồi chụp lấy tay anh, đặt lại lên lưng mình, ra lệnh.
“Tiếp tục đi anh.”
Lục Kiêu hơi do dự mà vuốt vuốt hai cái.
Lăng Sầm ở trong vòng tay thân thuộc, sau lưng có bàn tay ấm áp của anh vuốt ve, mắt khẽ khép, an tĩnh và yên bình, cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
Nhưng tình trạng này đối với Lục Kiêu là một sự tra tấn ngọt ngào.
Ái nhân trần trụi trong ngực, Lục Kiêu nhớ đến lần Lăng Sầm trở về nhà….
Cơ thể có phản ứng mất rồi.
Lăng Sầm như phát giác ra điều gì thú vị, khẽ cười mà nói: “Vị chính nhân quân tử tiên sinh này, ngài có thể nói cho em biết cái gì đang chọt vào người em hay không?”
“….”
“Hửm? Lục thúc thúc??”
“….” Lục Kiêu vô cùng ngại.
“Ta chỉ lớn hơn em có 3 tuổi.”
“Ồ.” Lăng Sầm xoay người nhổm dậy, rồi hơi nằm đè lên người Lục Kiêu một chút, nhìn sâu vào đôi mắt xanh như biển của anh, bày ra vẻ mặt ngây ngô, dùng giọng điệu non nớt hỏi:
“Vậy, Lục ca ca, em hông hiểu, ca dạy em một chút, được không? Ca!!!”
Lạc Yên: Mode dụ thụ – ON
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...