Edit: Lạc Yên
Bức màn dày che đi phần lớn ánh sáng mặt trời bên ngoài cửa sổ, một làn gió nhẹ thổi qua khẽ làm lung lay một góc, trong phòng ngủ chỉ còn lại một mảnh tối tăm yên tĩnh.
Lục Kiêu vẫn duy trì tư thế ôm lấy Lăng Sầm.
Cậu nói sẽ ở bên cạnh cùng anh nghỉ ngơi nhưng vừa dính gối lại lập tức ngủ thiếp đi mất rồi.
Lục Kiêu không muốn đánh thức cậu nên không dám nhúc nhích mảy may, nằm nghiêng suốt, lại còn bị đè lên khiến cả nửa người của anh đều tê mỏi, cảm giác như có hàng vạn con kiến đang nhâm nhi mà cắn khắp nơi.
Nhưng điều này không quan trọng, người anh yêu ngủ ngon là được.
Cái khó chịu đựng nhất chính là hương vị của người trong lòng, mỗi một nhịp thở đều tỏa ra hương thơm tươi mát.
Vì Lăng Sầm đã tiêm thuốc ức chế nên mùi tin tức tố không nồng, chỉ phảng phất trong không khí, mỏng nhẹ như hàng vạn sợi tơ mỏng, lại như kết thành một tấm lưới bao lấy anh.
Tin tức tố của Omega, mỗi Alpha khác nhau sẽ nghe ra hương vị khác nhau, tùy vào mùi hương mà Alpha mong muốn nhất, ảo tưởng nhất.
Mùi hương mà Lục Kiêu ngửi thấy ở Lăng Sầm là mùi hoa hồng, chứng tỏ trong khát vọng của anh, trong ảo tưởng của anh cậu như một đóa hồng rực rỡ kiêu sa, mà cũng chứng tỏ anh thích nhất là mùi hương hoa hồng.
Vì Lăng Sầm rúc vào lòng Lục Kiêu nên anh nằm cao hơn cậu một khoảng.
Từ đây nhìn xuống, xuyên qua làn áo ngủ đơn bạc anh có thể thấy rõ xương quai xanh xinh đẹp mê người như ẩn như hiện theo từng nhịp thở.
Làn da tuyết trắng oánh nhuận bên dưới lớp áo lụa chỉ cần đưa tay là có thể chạm được, lại càng mở rộng không gian liên tưởng.
Hô hấp Lục Kiêu càng lúc càng trầm trọng.
Lần trước khi hứa với Lăng Sầm mỗi ngày sẽ không trốn uống canh bổ nữa thì anh thật sự thành thành thật thật mỗi ngày đều uống các loại canh có hương vị kỳ quái đó.
Không biết có phải canh bổ thật sự có tác dụng hay không, hoặc là do rèn luyện phục hồi chức năng đã giúp cơ thể anh hồi phục rất nhiều, đã gần đạt được trạng thái khỏe mạnh trước đây mà tinh lực thực sự dồi dào hơn nhiều lắm.
Lục Kiêu xấu hổ phát hiện bản thân chỉ nằm ôm vợ mình mà cũng có thể nổi lên phản ứng.
Cái ‘ấy’ của anh vậy mà đã dựng lên, đụng vào eo thon của Lăng Sầm rồi.
Đang ngủ mà bị chọt một cái thế này làm Lăng Sầm khẽ ‘hừ’ nhẹ một tiếng, hơi khẽ nhúc nhích tránh ra lại làm cho Lục Kiêu cảm thấy xấu hổ muốn chết.
Cả người anh càng thêm cứng ngắc, ngay cả thở mạnh cũng không dám, khẩn trương chờ Lăng Sầm tiếp tục ngủ.
Mãi đến khi nghe hơi thở của cậu bình ổn, vững vàng trở lại anh mới dám thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng hoàn cảnh như vậy lại càng khiến thần kinh anh hưng phấn, muốn xúc động của thân thể tự nhiên hết đi là không có khả năng.
Lục Kiêu đắn đo giữa việc vào nhà vệ sinh tự xử hay tự xử tại chỗ.
Cuối cùng anh chọn xử ngay tại giường thôi.
Lăng Sầm ngủ khá nhẹ, mà anh không giống người khác, muốn đến phòng vệ sinh phải ngồi dậy, dịch người qua xe lăn, động tác nào cũng mạnh bạo, chỉ sợ xe lăn anh chưa kịp di chuyển đã làm Lăng Sầm thức giấc mất rồi.
Lục Kiêu khẽ nhấc tay ra khỏi người Lăng Sầm, từ từ xoay người, mỗi động tác anh làm đều cực kỳ cẩn thận, thời khắc đều chú ý động tĩnh của Lăng Sầm.
Phảng phất như không phải anh đang buông người yêu ra mà giống như đang di chuyển trên một trận địa đầy bom.
Tốn một thời gian dài anh mới rút tay về và xoay người được, tất cả các cơ bắp trên người đều phải phối hợp một cách hoàn mỹ.
Bây giờ chỉ còn một vấn đề cần lựa chọn, vì anh đang cùng cậu đắp chung một cái chăn, nên hoặc là trong cùng chăn mà xốc lọ hay là vén chăn ra, phơi thân trần trụi ra ngoài mà tự xử.
Cuối cùng anh lựa chọn vẫn miễn cưỡng đắp chăn chỉ xoay lưng lại với cậu.
Dù vậy, nơi chóp mũi anh vẫn nghe hương hoa hồng của Lăng Sầm quẩn quanh không dứt, anh thuận theo bản năng mà cố gắng bắt lấy tất cả tin tức tố mỏng manh trong không khí.
Một bên là khoái hoạt, một bên là xấu hổ cực đại mà chưa bao giờ anh phải trải qua trong đời.
Anh chỉ hi vọng Lăng Sầm đừng tỉnh lại trước khi anh giải quyết xong mọi chuyện.
Ngàn vạn lần đừng phát hiện quẩn cảnh của anh.
Cảm xúc khẩn trương không thể triệt tiêu khoái cảm mà chỉ làm nó kéo dài ra, không nhanh chóng mà giải quyết ngay được.
Trong đầu Lục Kiêu lúc này lại tưởng tượng ra cảnh Lăng Sầm phát hiện ra, cảnh tượng hai người nhìn nhau sẽ xấu hổ thế nào, rồi lại trong cảnh tượng xấu hổ đó anh lại nhìn thấy xương quai xanh phiếm ngọc thạch gợi cảm khẽ nhô lên của cậu, rồi lại là diện mạo ngạo thị chúng nhân của cậu, rồi những dịu dàng ôn nhu của cậu, rồi hương hoa hồng cứ quẩn quanh, đan kết, trói buộc.
Người như vậy từ khi kết hôn với anh, đã đem đến cho anh một tình yêu bao dung, một trái tim nhân hậu, toàn tâm toàn ý yêu anh, luôn khẳng định anh là người chồng tuyệt vời nhất.
Là cậu đã giúp anh lấy lại sự tự tin, đã khiến anh từng bước bước ra khỏi bùn lầy tăm tối.
Người tốt đẹp như vậy, chỉ thuộc về anh, chỉ yêu mình anh, chỉ dịu dàng với anh.
Mùi hương hoa hồng mê hoặc này chỉ là của riêng anh mà thôi.
Đang trong ảo tưởng tốt đẹp, đê mê, Lục Kiêu cảm thấy hương hoa hồng như dần nồng đậm hơn.
Rồi trên bàn tay đầy mồ hôi đang vận động của anh bỗng được phủ lên một bàn tay khác, bên tai cảm nhận được hơi thở ấm áp nồng đậm hương hoa hồng và một âm thanh trầm nhẹ, dịu dàng đầy bất đắc dĩ: “Sao anh không gọi em dậy?”
Thật ra ngay khi eo bị… ‘chọt’ một cái cậu đã sớm tỉnh rồi, chẳng qua cậu muốn xem thử xem Lục Kiêu sẽ làm thế nào mới phải dùng kỹ thuật diễn cao siêu của mình giả bộ ngủ thật say.
Cậu còn tưởng anh sẽ lợi dụng lúc cậu ngủ, âm thầm làm ra vài hành động tình thú của phu thê.
Không nghĩ tới, chồng cậu thế mà lại quay lưng lại với cậu.
Lăng Sầm ở phía sau nên không phát hiện sự quẫn bách của Lục Kiêu lúc này.
Cậu vươn tay, một tay xoa nhẹ eo Lục Kiêu, một tay thì đẩy bàn tay của anh ra, thay thế mà nhẹ nhàng an ủi.
Hơi thở của cậu ngay sát bên tai anh.
Lục Kiêu cảm thấy như đi vào cõi thần tiên.
Xấu hổ bị khoái cảm mênh mông nuốt trọn.
Cứ nghĩ đến dục vọng của anh đang được một người cao quý, lãnh diễm như Lăng Sầm phục vụ, trấn an, đây quả là giấc mộng kiều diễm của mọi Alpha mà lại chỉ có mình anh có được.
Đây còn là bạn đời hợp pháp của anh.
Hai tầng khoái cảm từ thể xác và tinh thần cùng song song đánh úp đến khiến Lục Kiêu xúc động thở hổn hển, dục vọng càng bành trướng hơn nhưng vẫn kiềm nén không phát ra âm thanh.
Lăng Sầm nhận thấy điều đó thì càng nổi lên ý xấu, kề sát vào lỗ tai anh mà vừa thở hổn hển theo, vừa vờ cắn môi dưới, phát ra âm thanh ngâm nga từ cổ họng: “Lão công…yêu…yêu…anh!!!” Rồi còn thêm vài tiếng rên rỉ không rõ.
Lục Kiêu bị hơi thở nóng ấm của Lăng Sầm phả vào tai, lại còn là âm thanh kiều diễm không ngừng, sau đó bên vai gáy lại được một mảng nóng ẩm chạm vào, anh nhận ra là cậu đang vừa hôn, vừa liếm láp.
Anh cảm thấy dục vọng của mình trướng phát đau.
Bọn họ sau kết hôn cũng có thân mật chút chút, nhưng chưa bao giờ anh mất khống chế như vậy, anh không biết nên làm sao cho phải.
Lục Kiêu chụp lấy tay Lăng Sầm, nửa muốn đẩy cậu ra để hòa hoãn một chút, nửa lại muốn cậu nắm chặt hơn.
Lăng Sầm phát hiện rối rắm của anh, bên môi hiện lên ý cười nhợt nhạt, lựa chọn buông tay ra, tạm ngưng hỗ trợ hoặc là tra tấn.
Hê hê.
Cậu cũng có một chút tức giận nha.
Cậu đã cố ý vờ ngủ say để anh có thể thuận tiện ‘giở trò’, vậy mà anh dám xoay người, đem cậu vứt qua một bên tự xử.
Hiện tại, cậu muốn đổi một cách khác ‘tra tấn’ anh thêm chút nữa.
“Honey, anh có nhớ em từng hứa hẹn với anh không?” Lăng Sầm vẫn dựa sát bên tai anh mà thầm thì.
“Xét thấy anh ngoan ngoãn ăn uống, rèn luyện, tăng vượt chỉ tiêu 2kg đề ra nên em quyết định…thăng cấp phần thưởng cho anh một chút…”
Lục Kiêu lúc này đầu cổ đã đầy mồ hôi, vẫn chưa thoát khỏi mông lung nên không kịp phản ứng, mà Lăng Sầm cũng không cho anh cơ hội phản ứng, vừa nói xong liền kéo anh nằm ngửa ra, lập tức trườn xuống, cúi đầu, ngậm lấy dục vọng của anh.
Trong sinh hoạt Lục Kiêu vẫn luôn nghiêm khắc tự hạn chế.
Khi vào trường quân đội, sống kiếp quân lữ với mật độ huấn luyện cao, thường xuyên chinh chiến dã ngoại, mỗi khi có nhu cầu sinh lý của Alpha anh cũng chỉ dùng tay để giải quyết.
Cho nên so với Alpha khác anh không có bao nhiêu kinh nghiệm thực tiễn trong chuyện này.
Thật không ngờ, sau khi kết hôn lại được hưởng phúc lợi siêu cấp thế này.
Bây giờ thì trong đầu anh thật sự không nghĩ được gì nữa, chỉ theo bản năng mà nhắm mắt lại, một tay giữ gáy Lăng Sầm để dục vọng của bản thân có thể tiến càng sâu.
Lăng Sầm bị hành động thô lỗ của anh khiến cho khoang miệng trướng đau nhưng cậu vẫn ôn nhuận thả lỏng môi răng, cổ họng để anh dễ dàng tiến càng sâu, hưởng thụ càng nhiều khoái cảm.
Vì Lục Kiêu làm loại sự tình này, cậu không chỉ cam tâm tình nguyện mà còn cảm thấy hạnh phúc, vui vẻ tràn đầy trong lòng.
Thật lâu sau, Lăng Sầm cảm thấy chết lặng, chỉ có thể dựa theo động tác của Lục Kiêu mà nuốt vào nhả ra, thì dục vọng của Lục Kiêu mới giật giật mà bắn ra, Lăng Sầm không phản ứng kịp mà nuốt vào tinh hoa của chồng cậu, nhịn không được mà ho khan một hồi.
“Em có sao không?” Lục Kiêu thấy Lăng Sầm nằm trở lại bên cạnh anh thì vội nghiêng người sang xấu hổ dò hỏi.
“Không có việc gì.” Lăng Sầm nhoẻn miệng cười, khàn giọng mà đáp.
Dù cổ họng vẫn còn đau nhưng thấy dáng vẻ khẩn trương của chồng mình cậu vẫn cảm thấy trái tim tràn đầy ấm áp.
Cậu chồm lên nằm sấp lên ngực Lục Kiêu, bán manh giả giọng điện tử mà nói: “Người sử dụng tôn kính, xin mời ngài đánh giá cho lần phục vụ này, 1 sao là không hài lòng, 2 sao là hài lòng, 3 sao là vô cùng hài lòng.”
Lục Kiêu nghe vậy thì tai hồng thấu, chỉ chăm chăm nhìn cậu mà không trả lời, Lăng Sầm thấy ánh mắt si ngốc của anh thì bật cười rồi nhích lên hôn sườn mặt anh.
Môi cậu hạ lên tầng tầng lớp sẹo cũng không ảnh hưởng cảm xúc hạnh phúc trong lòng, Lục Kiêu cũng không tránh đi.
Hai người im lặng nhìn nhau mà tận hưởng khoảnh khắc tĩnh lặng tràn đầy yêu thương.
Trong không khí còn phảng phất mùi xạ hương phản ánh những gì vừa phát sinh.
“Đau không?” Ngón cái của Lục Kiêu khẽ vuốt ve khóe môi Lăng Sầm, có chút đau lòng mà hỏi.
Khi nãy anh thật sự mất khống chế mà thô lỗ với cậu, làm khóe miệng của Lăng Sầm hơi rách ra, lộ ra một chút tơ máu.
Lăng Sầm đưa tay lau qua, không để tâm mà nói: “Không đau, chút xíu này một chốc là khỏi ngay.
“Là ta không đúng mực.” Lục Kiêu ôm cậu vào lòng nhận sai.
“….” Lăng Sầm không buồn đáp lại, không, là anh quá có chừng mực.
Cậu khẽ hiếp đôi mắt đào hoa, một chốc thì hỏi: “Anh xem qua loại phim Porn (phim khiêu dâm) chưa?”
Lục Kiêu không biết nên trả lời thế nào.
Anh cũng không phải người trẻ không biết gì.
Nhưng công việc bận rộn, anh lại cũng cảm thấy chuyện này cũng không có bao nhiêu lạc thú nên không muốn lãng phí thời gian xem loại phim vô bổ đó.
Chính nhận định sai lầm này đã khiến anh chả có tí kinh nghiệm thực tế nào.
“Sau này, anh nên thử xem qua.” Lăng Sầm cười nói: “Một người chồng tốt là nên tranh thủ chiếm một chút tiện nghi khi Omega của họ ngủ.
Nếu Omega thích thì chắc chắn sẽ không tức giận.”
“Còn một số ‘hành động’ khác, nếu cưỡng bức thực hiện khi Omega không muốn thì sẽ vi phạm pháp luật Liên Bang, nhưng nếu là Omega nguyện ý thì…” Lăng Sầm ghé sát lỗ tai Lục Kiêu, kéo dài giọng: “gọi là… ‘tình thú phu phu’.”
Nghe đến đây, Lục Kiêu liền nhận ra rằng Lăng Sầm đã sớm tỉnh ngủ, mà anh chật vật lựa chọn toàn bộ cậu đều thấy tất cả rồi, anh không khỏi xấu hổ lại ho khan một tiếng.
Lăng Sầm bật cười, ngửa đầu hôn nhẹ vào cằm Lục Kiêu, nhẹ giọng dụ dỗ: “Em đảm bảo, em sẽ ngủ thật say, thật say…Nhất định sẽ không tỉnh lại, cho đến tận khi anh hài lòng, được không?”
————
Lục lão phu nhân đang ở phòng nghỉ nghe báo cáo tình huống của Lăng gia.
Nghe nói bọn họ đã thu thập của cải cùng các sản nghiệp còn lại, bán lấy tiền mặt chuẩn bị đến Đế Tinh nhờ cậy con dâu nàng, nàng cũng không để ý.
Nàng cầm dũa cẩn thận mà mài mài móng tay tinh xảo, đầu cũng không buồn ngẩng lên.
Bên kia màn hình thực tế ảo, thuộc hạ của nàng nghi hoặc dò hỏi: “Lão phu nhân, chúng ta không cần ngăn lại sao?” Bọn họ đóng ở Tinh Đạo số 4, vô cùng thích hợp để ngăn chặn Lăng gia giữa đường.
Lục lão phu nhân để họ theo dõi động tĩnh của Lăng gia không phải là để họ kịp thời ngăn cản không để cho Lăng gia đến quấy rầy Lục gia hay sao?
“Không cần, các người không cần xen vào việc này, chỉ cần báo cáo cho ta họ đi đâu, làm gì là được.” Lục lão phu nhân buông công cụ, lười nhác đáp.
Nàng thay đổi chủ ý.
Lăng gia nếu muốn đến thì cứ để họ đến, ngăn cản bọn họ chi đâu.
Vừa lúc Lăng Sầm cũng đi đóng phim mà không ở đây, tranh thủ Lăng Sầm vắng mặt nàng thay con dâu giải quyết mối phiền nhiễu này luôn.
Lăng gia suy tính cái gì, nàng dùng đầu ngón chân cũng đoán được, chẳng qua là muốn dựa hơi Lục gia, tiếp tục kinh doanh ở Tố Nguyệt Tinh.
Hay cho chủ ý tìm đại thụ dựa vào.
Đáng tiếc, theo ý nguyện của Lăng Sầm, ‘đại thụ’ Lục gia chắc chắn cậu không muốn cho Lăng gia dựa, có chăng Lăng gia đối với nàng vẫn có chút tác dụng…Đó là để nàng duỗi tay lăn qua lăn lại bọn họ một chút, giúp Lăng Sầm hả giận.
Hi vọng điều này có thể giúp nàng và con dâu thân thiết hơn.
Chứ nhờ phúc của con nàng, chắc con nàng đã thành công xây dựng một tượng đài “ác bà bà” trong lòng Lăng Sầm rồi.
Người ta vừa đưa hết tài sản cho con nàng quản lý, nàng lại đưa cho một cặp trang sức quý giá vô nghĩa, khác nào vả mặt người ta.
Nhớ lại chuyện này nàng chỉ muốn thở dài.
Nhà người khác, con trai luôn cố gắng để mẹ chồng và con dâu hòa hợp, con trai nhà mình thì chỉ biết quấy rối cho mờ mịt.
Nàng cảm thấy thật mệt tâm, không muốn yêu nữa rồi.
Lục Kiêu thân thể dần khôi phục nên nàng cũng dám oán hận anh một hai câu như lúc trước rồi.
Mỗi lần nhớ tới Anna cùng con dâu nàng ta gian nan tranh đấu, mỗi ngày trải qua đều dầu sôi lửa bỏng, nàng đều phải đi an ủi giúp đỡ.
May mà Lăng Sầm tốt tính, không có như vậy….
Lục lão phu nhân nhấn tắt thực tế ảo, ra khỏi phòng tản bộ.
Thật là phải ‘cảm tạ’ Lăng gia thật tốt.
Chờ Lăng Sầm lần sau trở về, nhất định khiến con dâu nàng hài lòng với các an bài nàng dành cho Lăng gia.
Tiểu kịch trường:
Khoang giường vũ trụ: Ta di chuyển quá nhiều, cũng trải qua quá nhiều sự kiện ‘kinh tâm, động phách’…
Lạc Yên: Mọi người thấy thế nào? Có vui không? Có hài lòng chút nào với miếng đậu hũ à không là ‘thịt thầy chùa’ này không?
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...