Edit: Lạc Yên
Ở nhà ăn, ba người Lục gia đều đang an tĩnh dùng bữa sáng, khi Lăng Sầm tiến vào là lúc Lục lão phu nhân vẫn đang hài lòng mà nhìn ngắm con trai mình.
Tốc độ khôi phục của anh nhanh hơn rất nhiều so với dự đoán, kể cả về sức khỏe hay tâm lý.
Loại tự tin cường thế của một quân nhân Alpha dường như đã trở lại trên người anh.
Tất cả đều là công lao của Lăng Sầm, Lục lão phu nhân càng nhìn càng thấy vui vẻ.
“Lăng Sầm, con đã trở về!!!” Nàng vừa dời mắt khỏi con nàng thì thấy Lăng Sầm từ cửa nhà ăn bước vào, tức khắc kinh ngạc mà thốt lên.
Lục Kiêu vừa nghe vậy lập tức quay người lại nhìn, động tác quá nhanh làm dao ăn xẹt qua đĩa sứ phát ra một tiếng vang thanh thúy.
Anh xấu hổ, buông dao nĩa xuống, ho nhẹ một tiếng.
Lăng Sầm thấy anh vì mình mà thất thố thì cảm thấy siêu vui vẻ.
Cậu một đường trở về đều mang theo tâm trạng có chút bất mãn, rồi lại tự an ủi, rồi lại tức giận tuần hoàn mà lặp lại.
Vậy mà giờ nhìn thấy cảm xúc mong đợi lộ ra của anh thì thấy trong lòng nhẹ bẫng.
“Dạ vâng, ba mẹ, con đã trở về.” Lăng Sầm bước nhanh đến bàn ăn, lên tiếng chào hỏi phu thê Lục tướng quân.
“Nào mau ngồi xuống, con đã dùng bữa chưa?” Lục lão phu nhân nhìn thoáng qua đầu cuối cá nhân, mới 7 giờ hơn.
Lăng Sầm là từ Tinh Đạo số 2 mà trở về, giờ này đến đây chắc chắn phải thực hiện bước nhảy vũ trụ.
Rất nhiều Omega khi trải qua trạng thái này đều ăn không vô.
Quả nhiên, Lăng Sầm khẽ lắc đầu.
“Dạ chưa.”
“Ai nha, đứa nhỏ này, vất vả con rồi, nhanh, nhanh ngồi xuống dùng bữa cùng chúng ta.” Lục lão phu nhân vội nói.
Nữ giúp việc nhanh nhẹn tiến lên giúp kéo ghế và bày biện đồ ăn trước mặt cậu.
Lăng Sầm hạ vai đặt chiếc vali lên mặt đất, rồi thong thả ngồi xuống, ở dưới mặt bàn cậu vươn tay mơn trớn phần eo sườn của Lục Kiêu rồi khẽ nháy mắt với anh một cái, giống như là động tác trêu chọc nhỏ giữa tình nhân với nhau.
Lục Kiêu nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Lăng Sầm từ khi bước vào cửa đều không nói với anh tiếng nào, làm anh cảm thấy hình như cậu đang giận anh, có lẽ quà anh tặng khiến cậu không hài lòng.
Tối qua anh đợi thật lâu cũng không thấy Lăng Sầm gọi video với anh, anh trằn trọc soạn soạn sửa sửa mấy tin nhắn xin lỗi nhưng sao cũng thấy không ổn, cuối cùng đành im lặng không biết nên làm gì.
Cũng may, Lăng Sầm vẫn thân mật với anh như cũ.
“Lăng Sầm, con mang theo cái gì vậy?” Lục lão phu nhân thấy vali nên tò mò hỏi.
“Dạ, là một ít đặc sản của tinh hệ Carlvert, con mang về.”
“Ừm.” Nghe vậy Lục lão phu nhân cũng không có hứng thú.
Lục Kiêu thì tất nhiên là biết trong vali này là cái gì, tâm trạng có chút vi diệu…
Thói quen ở Lục gia là ăn không nói nên Lục lão phu nhân quan tâm hỏi han Lăng Sầm hai câu cũng không tiếp tục nói chuyện nữa, để Lăng Sầm có thể chuyên tâm ăn uống.
Không khí nhà ăn trở lại yên tĩnh như trước khi Lăng Sầm bước vào.
Lục lão tướng quân rời đi sớm nhất, ông hôm nay phải ghé quân khu huấn luyện tân binh, tuần tra một vòng rồi mới quay lại quân bộ.
“Lăng Sầm, về nhà rồi thì nghỉ ngơi cho tốt.” Lục lão tướng quân trước khi đi cũng dặn dò cậu một câu.
“Dạ vâng, cảm ơn ba.” Lăng Sầm vừa nghe thì lập tức buông dao nĩa, ngồi nghiêm trang mà trả lời.
“Được rồi, ông đi nhanh đi, để yên cho con nó ăn.” Lục lão phu nhân thấy vậy thì xua chồng mình đi.
Đúng là hai cha con ruột mà, nói chuyện lúc nào cũng cứng nhắc…
Lục lão tướng quân bị vợ mình đuổi thì bất đắc dĩ nhanh chóng rời đi.
Chỉ còn lại Lục lão phu nhân vui sướng ngồi ăn cùng con dâu.
Nàng nhớ lại Anna gặp nàng lúc nào cũng oán giận không thể nào hòa thuận với con dâu, dù mỗi tháng chỉ gặp mặt một lần, thế mà con dâu bà ấy đều có cách là cho Anna tức giận đến nửa tháng tiếp theo cũng chưa nguôi.
Con dâu bà ta lúc nào trở về cũng tìm cách đào đi một ít sản nghiệp của gia tộc Valentine để trợ cấp cho nhà mẹ đẻ, bà ấy vì nể mặt nhi tử, cũng không muốn nháo chuyện mất mặt nên đành nhịn, dùng vốn liếng riêng mà bù đắp các lỗ hổng.
Kết quả là nuôi lớn lòng tham của con dâu, để cô ả thậm chí dám bòn rút cả tiền thuế… Sau khi Anna phát hiện, vội vàng bổ sung, rồi đem chuyện này nói cùng trượng phu, thành ra có thêm một người cùng bà phiền não.
Hiện tại mỗi ngày, hai vợ chồng già còn phải nhìn chằm chằm công việc gia tộc của tiểu bối.
Anna tâm trạng phiền muộn đến sinh ra một đống nếp nhăn.
Lục lão phu nhân sờ sờ khóe mắt được bảo dưỡng kỹ càng của mình, nàng nghe vậy chứ không có dám khoe ra con dâu của nàng có bao nhiêu tốt.
Nàng thấy như thế không khác nào đổ dầu vào lửa, sợ Anna càng không vừa mắt con dâu, sẽ nổ ra đại chiến gia tộc mẹ chồng nàng dâu.
Nàng cũng không có biện pháp, con dâu nàng tốt vậy đó, làm nàng cũng không có phiền muộn mà ra được nếp nhăn đâu, người ta vừa ngoan lại vừa một lòng một dạ yêu thương chăm sóc con nàng chu đáo đến là như vậy.
Mấy ngày trước bác sĩ tâm lý còn yêu cầu nàng thuận theo tự nhiên, đừng can thiệp vào cuộc sống hai vợ chồng, nàng còn do dự có nên bỏ qua lời khuyên mà kêu Lăng Sầm trở về không, nhưng dù sao người chuyên nghiệp là Watts nên nàng cứ đắn đo mãi.
Không nghĩ tới nàng chưa rối rắm xong thì Lăng Sầm đã tự động trở về rồi.
Đây mà còn không là con dâu tốt thì không có ai là con dâu tốt trên đời nữa rồi.
Lục Kiêu vẫn luôn ngồi bên chờ Lăng Sầm dùng xong bữa sáng mới chuyển động xe lăn về phòng, Lăng Sầm lập tức bước đến đẩy xe cho anh giống như trước đây.
“Để em đẩy anh đi.” Lăng Sầm ôn nhu mà nói với anh.
Lục Kiêu gật đầu với cậu.
“Mẹ, tụi con lên phòng trước.” Lăng Sầm hướng Lục lão phu nhân lễ phép nói.
Lục lão phu nhân nhìn Lăng Sầm hòa ái, đúng là càng nhìn càng thấy hài lòng.
Phu thê hai người càng tình cảm nàng lại càng thấy vui nên lập tức gật đầu mỉm cười xua tay.
Lăng Sầm đẩy Lục Kiêu về đến phòng.
Theo thông lệ, buổi sáng anh sẽ xem một ít tư liệu, nhưng hiện tại Lăng Sầm ở bên, anh chỉ muốn ngắm nhìn cậu một chút, ngắm con người chân thật chứ không phải hình ảnh ba chiều qua đầu cuối cá nhân.
“Anh nhìn cái gì vậy?” Lăng Sầm cười với anh một cái rồi đem cái vali nhét vô lòng anh.
“Nè, trả cho anh.
Thiệt là không nghĩ anh lại đưa em cái này…” Chớp chớp mắt, “Em còn cho rằng… là cái khác kia.” Lăng Sầm nói rồi đem xe lăn đẩy đến bên cạnh thảm lông, rồi khoanh chân ngồi bệt xuống.
“Em không thích.” Lục Kiêu trầm giọng nói, đem vali đặt qua một bên, trong lòng cảm thấy thật thất bại, nghĩ lại cũng thấy phần quan tâm này cũng hơi kỳ quái, đúng là không thể nào xem như một lễ vật hoàn mỹ được.
“Cũng không hẳn… Chỉ là em không ngờ tới thôi.” Lăng Sầm ôn nhu mà sửa lại, cầm lấy tay anh, ngẩng đầu nhìn vào mắt anh.
Nhìn anh như một chú cún cụp đuôi ủ rũ khi làm sai, thiệt là không đành lòng mà.
Cậu nhớ tới một chuyện, chưa nói đã thấy buồn cười, nên vừa cười vừa mở đầu cuối cá nhân đưa cho Lục Kiêu tấm hình cậu tự chụp khi mũi bị đập đỏ bừng.
“Anh coi nè, em không có ngờ đây là một không gian áp súc luôn, nên lúc mở ra bị bay ngay vào mặt.
Anh nhìn mũi em nè, buồn cười lắm đúng không?” Lăng Sầm chỉ vào tấm hình, giờ nhìn lại cậu cũng thấy thiệt là buồn cười.
Nhưng Lục Kiêu nhìn thấy chóp mũi sưng đỏ trên hình, không cảm thấy buồn cười chút nào, chỉ cảm thấy đau lòng.
Anh dùng một tay khẽ vuốt ve những sợi tóc mềm mại của cậu, tự trách mà nói:
“Thực xin lỗi em.”
Lăng Sầm thuận thế quỳ lên, nghiêng đầu nằm gác lên đùi anh ý bảo anh tiếp tục vuốt ve… Hai người không nói gì thêm.
Lăng Sầm đã tiêm thuốc ức chế nên bản năng Omega sẽ không thể hiện.
Nhưng khi tuyến thể của Omega được bạn lữ hoặc người yêu vuốt ve sẽ sinh ra một cảm giác an tâm kỳ lạ.
Bàn tay to và ấm áp của Lục Kiêu không ngừng vuốt ve, tuyến thể được trấn an, cảm giác thoải mái làm Lăng Sầm càng ngày càng thả lòng, cả người rũ ra như một chiếc bánh mèo, yên tâm mà hưởng thụ, thậm chí còn phát ra các tiếng rầm rì thỏa mãn.
Lục Kiêu cúi đầu là có thể nhìn thấy cần cổ trắng như tuyết tinh tế của Lăng Sầm, phơi bày không chút che giấu trước mắt anh, tuyến thể thì nằm dưới tay anh, đang được anh mơn trớn.
Anh có cảm giác bất luận anh muốn làm gì với Lăng Sầm, cậu cũng đều sẽ vui vẻ chiều theo, không giữ lại chút gì.
Một lúc lâu sau Lăng Sầm mới híp mắt nhìn Lục Kiêu mà nói: “Anh xin lỗi, nhưng em không tha thứ cho anh đâu.”
Lục Kiêu sửng sốt, anh không nghĩ Lăng Sầm sẽ trả lời như vậy… Trong thời gian bọn họ ở cùng nhau, điều quá đáng hơn anh cũng đã làm, lần nào cậu cũng sẽ bao dung anh, nâng đỡ anh đến tận hôm nay.
Vậy mà lần này anh làm cậu tức giận đến mức không chịu tha thứ.
Lục Kiêu là một người bình tĩnh, gặp nguy không loạn.
Vậy mà giờ phút này, anh lại cảm thấy vô cùng bối rối.
Liệu cậu có không bao giờ tha thứ cho anh không? Cảm giác sắp sửa mất đi Lăng Sầm làm anh cảm thấy vô cùng khủng hoảng.
Lăng Sầm vừa nhìn thấy liền biết suy nghĩ của Lục Kiêu, lập tức buông tay anh, trấn an anh nói: “Anh nghĩ đi đâu đó, ý em không phải vậy.”
Rồi cậu đứng lên, ngựa quen đường cũ mà nhấn hạ tay vịn hai bên xe lăn, chân dài lại khóa ngồi lên đùi Lục Kiêu.
Anh luyện tập phục hồi hơn tháng nay, bả vai cũng có cảm giác dày rộng thêm ra rồi.
Lục Kiêu theo bản năng đưa tay ôm lấy eo cậu, cách một lớp áo mỏng, hơi ấm của cậu truyền đến tay anh rõ ràng.
Lục Kiêu đang do dự không biết nên làm gì tiếp theo thì nghe thấy Lăng Sầm kề sát bên tai anh mà thủ thỉ: “Anh hôn người ta một chút, thì người ta liền không tức giận, hôn hôn thì người ta liền tha thứ cho anh, biết không? Xin lỗi mà nói miệng không là không đủ thành ý đâu.”
Ngay sau đó, cậu tháo mặt nạ của anh ra, tùy tiện ném xuống thảm.
Lục Kiêu nhìn thấy Lăng Sầm cười giảo hoạt rồi nhắm mắt lại, lông mi dày rậm như hai cánh quạt khẽ rung động, cằm hơi nhướng lên chờ đợi.
Sáng sớm ánh nắng vừa vặn chiếu đến chỗ họ, phân tách với bóng tối trong góc phòng như hình thành hai tầng không gian.
Lăng Sầm như ánh dương quang, lại chủ động bước vào bóng tối của anh, đem anh kéo về ánh dương quang sáng lạng.
Anh không muốn để cậu phải vất vả gắng sức mà kéo anh nữa, anh nguyện ý cũng cậu sóng vai bước ra khỏi âm u tăm tối.
Lục Kiêu cúi đầu hôn khẽ lên má Lăng Sầm.
“Anh lại như vậy nữa rồi…” Lăng Sầm trợn mắt bĩu môi bất mãn mà oán giận.
Chồng cậu thiệt là ‘hiền lành’ quá đi, cứ như vậy sợ là hài tử nhà người ta làm lễ kết hôn, hài tử của bọn họ chắc mới được sinh ra.
Lăng Sầm nhắm mắt lần nữa, chủ động hôn lên môi anh.
Lúc này thì Lục Kiêu đưa tay giữ cổ cậu lại gia tăng thêm độ sâu cho nụ hôn, răng môi tương giao, Lăng Sầm thuận theo đem quyền chủ động giao vào tay anh, tùy ý anh càng quét trong miệng cậu.
Một nụ hôn kết thúc, Lăng Sầm trầm mê mà thở dốc, cảm xúc thô lỗ làm cậu động tình không thôi, cảm giác muốn thân cận một chút, cậu nghiêng đầu cọ cọ vào anh như một chú mèo lớn.
Miệng thì rầm rì:
“Tha thứ cho anh đó.”
“Ừ!” Sau nụ hôn này tâm tình của Lục Kiêu cũng tốt lên rất nhiều, không còn do dự nữa mà ôm chặt cậu vào lòng mà vuốt ve.
“Em trở về được mấy ngày?”
“Em chỉ ở được một ngày, đêm nay em phải đi, phim bên kia vẫn đang quay.” Lăng Sầm áy náy mà giải thích.
Lục Kiêu nghe vậy nhíu mày, không phải vì Lăng Sầm chỉ ở bên anh được một ngày mà là…
“Công tác của em quan trọng, lại vất vả, di chuyển bằng bước nhảy vũ trụ liên tục vậy không tốt cho cơ thể em chút nào, chưa kể nghỉ không lý do sẽ khiến cho đồng nghiệp bất mãn, dễ lưu lại ấn tượng xấu.”
Lục Kiêu hiếm có mà nói được nhiều lời như vậy.
Anh đương nhiên vô cùng hưởng thụ bạn đời cố ý trở về thăm anh.
Nhưng anh dù gì cũng lớn tuổi hơn cậu.
Mẹ cậu mất sớm, phụ thân lại thờ ơ… Giờ chỉ có anh quan tâm cậu, dù có thể những lời này cậu không thích nghe nhưng vì muốn tốt cho cậu anh không thể không nói.
Chỉ là lời nói của anh luôn không đủ uyển chuyển, có thể chọc cho cậu mất hứng.
“Em biết rồi… Lần này trở về em đã có xin phép và đạo diễn đã đồng ý rồi.” Lăng Sầm cúi đầu nói.
Lục Kiêu không nói thêm gì nữa, vẫn là vì anh mà cậu mới cố ý trở về.
Chờ sau khi cậu trở lại công việc anh sẽ nhắc nhở thêm sau.
Lăng Sầm buông Lục Kiêu ra, đứng dậy khỏi người anh, dò hỏi: “Anh muốn đi thư phòng xem văn kiện không?”
Cậu nhớ rõ buổi sáng hàng ngày là thời gian Lục Kiêu xem một ít tư liệu.
Lúc trước còn là cậu tự tay chuẩn bị cho anh điểm tâm hoặc trái cây để vừa xem vừa dùng.
“Ừ.” Lục Kiêu gật đầu, nắm lấy tay Lăng Sầm, “Em vào cùng ta đi, ghế nằm của em ta vẫn để ở đó.”
“Đúng rồi, cân nặng của anh đã tăng lên chưa?” Lăng Sầm nhớ đến yêu cầu của mình trước khi đi quay phim nên vừa cười vừa chớp chớp mắt nhìn anh mà hỏi.
“….”Lục Kiêu lại không biết nên trả lời thế nào.
Cân nặng của anh rất nhanh đã khôi phục rồi.
Đối với một Alpha có kinh nghiệm luyện tập mà nói thì yêu cầu tăng 2kg của Lăng Sầm là quá dễ dàng để đạt được.
Nhưng mà thừa nhận thì cảm giác giống như anh đang khoe khoang để được khen, cũng giống như anh đi luyện tập phục hồi chức năng là do bị cậu ép buộc.
Nên anh làm sao cũng không nói ra lời.
Lăng Sầm vốn là muốn chọc anh thôi, thấy bộ dáng bất đắc dĩ của anh cậu liền hiểu ngay.
Nháy mắt cười làm ra một vẻ mặt bỉ ổi nói:
“Em biết rồi nha, chồng em thiệt là ngoan, nhất định là tăng cân thành công.
Buổi tối nhớ cho em ‘kiểm tra’ một chút nha.” Sau đó còn dịu dàng mà bổ sung, “Kiểm tra xong em sẽ lập tức thưởng cho anh, được không, chồng iu?”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...