“Người đoạt giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất của liên hoan phim Edie lần thứ 90 là…” Người công bố cố ý kéo dài âm thanh, “Diễn viên Lăng Sầm.” Nữ diễn viên Beta gạo cội đọc lên cái tên ở trong bì thư.
Lăng Sầm đang nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn về phía màn hình thực tế ảo, nghe tên của mình, cậu khẽ mỉm cười, bình tĩnh xoay người bưng ly trà bạc hà ở đầu giường nhấp một ngụm.
Gần đây cậu rất thích loại trà có hương vị tươi mát này, giúp bản thân tỉnh táo hơn.
Sau khi tên cậu được gọi ra, màn hình chuyển đến ghế ngồi của diễn viên, Corleone đứng dậy, bước lên sân khấu đại diện Lăng Sầm nhận giải.
Hắn lấy ra một tấm card do tự tay Lăng Sầm viết lời phát biểu khi đoạt giải.
“Khi tôi đặt bút viết ra những lời này, còn chưa biết kết quả cuối cùng thế nào.
Nếu có thể sử dụng, chính là vinh hạnh của tôi…”
Corleone nghiêm túc đọc, mọi người ngồi bên dưới nghiêm túc lắng nghe giống như mọi người thật sự tin tưởng những lời này chính là tự tay Lăng Sầm viết ra.
Trong lòng mọi người thật sự rất ngạc nhiên, không nghĩ Lăng Sầm thật sự không đến, người nhận giải thay lại là bạn diễn.
Giải ảnh đế của liên hoan phim cấp bậc này lại không xuất hiện, Lăng Sầm đúng là kỳ nhân.
Lăng Sầm thực sự không để ý mấy chuyện này, vẫn thảnh thơi ở nhà uống trà xem TV.
Ngày hôm sau, tại liên hoan phim Muriel, ảnh đế được quyết định trao cho cả Corleone và Lăng Sầm, [Thiên lý chi ngoại] xem như là đoàn phim thắng lớn nhất, gom về kha khá giải thưởng quan trọng, thậm chí là hai ảnh đế một lần.
Corleone lên nhận thưởng cho chính mình, rồi nhận luôn giúp Lăng Sầm, Lăng Sầm vẫn không xuất hiện.
Corleone lại lấy ra một tấm card, lại nghiêm túc đọc phát biểu thay Lăng Sầm, trong đầu vẫn nhớ đến cuộc gọi của ông chủ nhà mình.
Ông chủ nhờ hắn lãnh giải giúp, bởi vì ông chủ đã có một chiếc bụng thật to, hắn nhìn mà sửng sốt.
So ra thì Lăng Sầm kết hôn sớm hơn hắn không có bao lâu, giờ con của người ta đã sắp ra đời.
Có lẽ hắn và Trần Nặc nên suy xét về thụ tinh nhân tạo và tử cung nhân tạo.
Hiện tại hắn đã đạt ảnh đế, thù lao đóng phim sau này sẽ tăng lên, công việc của Trần Nặc cũng đang càng ngày càng tốt, hai người sẽ không phải trải qua cuộc sống thiếu thốn, tính toán chi tiêu từng tinh tệ nữa.
Thật tốt! Corleone phát biểu xong thực sự nở một nụ cười hạnh phúc.
Trên Tinh Võng hiện giờ thật sự nháo nhào.
Tối hôm qua khi công bố ảnh đế Edie mọi người đã sôi nổi bình luận, Lăng Sầm xưa giờ nổi tiếng là bình hoa, đột nhiên nghiêm túc diễn một lần đạt luôn ảnh đế.
Hôm nay kết quả ảnh đế Muriel công bố, Tinh Võng nổ mạnh như giọt nước văng vô chảo dầu nóng.
[5 năm đu Lăng Sầm, hôm nay thật sự hạnh phúc đến phát khóc]
[Quốc trung hữu đại điểu, ngăn vương chi đình, tam niên bất bỉ phỉ lại không minh…]
[Ai sub dùm xem bên trên nói cái gì không?]
[Là khen nam thần Lăng Sầm, là chim quý, không cất tiếng thì thôi, cất tiếng gáy thì vang vọng trời xanh, đủ vả mặt một số người.]
Antifan trước giờ toàn ca bài ca con cá, Lăng Sầm được có cái mặt, còn lại toàn là tai tiếng nhân phẩm chắc chắn có vấn đề, kỹ thuật diễn nát, chỉ có fan tự luyến thổi phồng chứ chả có cái mẹ gì.
Lần trước bị vả má phải, nhân phẩm người ta không hề xấu, chỉ là không chấp thôi.
Lần này lại vả thêm má trái, đến ảnh để Edie và Muriel cũng đạt còn nói kỹ thuật diễn nát thì ai mới diễn tốt.
Fan Lăng Sầm được dịp thẳng lưng ngẩng đầu nhìn trời mà đứng, vui vẻ tung hô thần tượng.
Thần tượng nhà ai được như thần tượng nhà mình, nhan sắc, phẩm hạnh lẫn tài năng diễn xuất, lại còn biết từ từ vả.
Thật sự đã gì đâu.
[Ban đầu là fan nhan khống, sau thành fan tình cảm vợ chồng, giờ là fan diễn xuất, song ảnh đế Omega]
[Không biết bạn họ Đỗ tên Nhược giờ đang ở đâu, nhớ lúc trước Hòa Thịnh ép Lăng Sầm của chúng ta làm bàn đạp mà mị còn tức, Hòa Thịnh đúng là mắt mù.]
[Lầu trên nói đúng, lúc đó tui còn tức mà đi cãi nhau với fan nhà đó, giờ nghĩ lại mới thấy phí công, căn bản hai người không ở cùng một cấp, so sánh là đang hạ thấp nam thần nhà chúng ta]
[Đồng ý, không cùng đẳng cấp, không biết khi nào nam thần quay trở lại.]
Fan Lăng Sầm hăng hái gáy vang đến nỗi quần chúng ăn dưa qua đường đều lưu lại ấn tượng, Đỗ Nhược thực sự là Omega bình hoa, không có cửa so với Lăng Sầm.
[Thiên lý chi ngoại] thắng lớn tại liên hoan phim, gom về 7 giải thưởng.
Quần chúng không rõ cảm thụ hạnh phúc của fan Lăng Sầm, ngược lại phát hiện một vấn đề khác.
[Mọi người có thấy kỳ kỳ không? Nam thần Lăng Sầm sao lại nhờ Corleone lãnh giải giúp, còn đọc lời phát biểu?]
[Đồng ý với lầu trên, lẽ ra người lãnh giải giúp nên là đạo diễn chứ? Đạo diễn phát biểu giúp lại càng hợp lý]
[Đù đù đù, ý lầu trên có phải nói Lăng Sầm và Corleone… Hai người họ…]
[Thật muốn quỳ lạy mấy người, có phải Lăng Sầm nam thần đi gần ai, chỉ cần người đó là Alpha, các người đều nói cậu ấy và đối phương có một chân… Lăng Sầm là người, không phải bạch tuộc, không có nhiều chân như vậy nha, người ta cũng đã kết hôn rồi.]
[Đồng ý, Lăng Sầm mỗi lần nhắc đến Lục thượng tướng tôi đều nhìn thấy trong mắt cậu ấy toàn tình yêu… Cậu ấy làm sao mà xuất quỹ được? Trò cười]
Một số báo lá cải cũng bắt đầu cắt ghép tung hình hậu trường của Lăng Sầm và Corleone, một số cảnh quay lén hiếm hoi ở phim trường, một số cảnh khác khi hai người tương tác trong buổi họp báo tuyên truyền phim.
Có cảnh cười với nhau, có cảnh châu đầu thầm thì trò chuyện, cắt ghép thật khéo, giống như thật sự có gian tình.
Nhưng phần lớn người xem đều khịt mũi coi thường, thái độ bảo hộ Alpha mình của Lăng Sầm vẫn còn đó, họ thật sự không tin Lăng Sầm xuất quỹ.
So với tin đồn xuất quỹ vớ vẩn, mọi người càng quan tâm vì sao Lăng Sầm nam thần dù đoạt giải cũng không hề xuất hiện trong cả hai buổi trao giải liên hoan phim.
Đối với sự kiện cấp bậc này, minh tinh nhà khác dù không đoạt giải cũng phải chi tiền để có cơ hội xuất hiện, đi thảm đỏ, tạo dáng lồi lõm chụp hình, ra về còn thuê truyền thông tung hô này kia.
Lăng Sầm nam thần từ nửa năm trước tuyên bố tạm biệt là thực sự mất tích, không có bất cứ thông tin nào về hoạt động tiếp theo, chẳng lẽ nam thần thật sự trốn luôn trong nhà không bước chân ra ngoài? Cậu ấy đang bận chuyện gì?
Không đợi mọi người truy ra vấn đề thật sự, Hailey đã mời Trần Nặc xuất hiện.
Hiện nay Trần Nặc cũng là một nhà thiết kế thời trang có chút tiếng tăm trong giới, hắn đã đăng một tin.
[Corleone là chồng của tôi.
Lăng Sầm cùng chúng tôi là bạn tốt, sự nghiệp của tôi được như hôm nay chính là nhờ Lăng Sầm nâng đỡ bước đầu, mong mọi người đừng phỏng đoán sai.]
Trần Nặc còn đăng kèm bản thiết kế trang phục của mình cùng hình đồ thật Lăng Sầm mặc khi tham dự các loại sự kiện khác nhau.
Phòng làm việc của Lăng Sầm cũng công bố hợp đồng của hai người, hóa ra là đều cùng một công ty.
Theo sau là một số văn bản do đoàn luật sư công ty soạn thảo để khởi kiện một số tài khoản bôi nhọ ác ý hai người.
[Lũ bịa đặt, mặt có đau không?]
[Người ta là bạn bè thân thiết, còn dìu dắt nâng đỡ bạn đời của đối phương thế mà đồn thành có gian tình, mấy người cũng quá xấu xa rồi]
[Này là trong đầu toàn phưn thì nhìn đâu cũng thấy phưn, ngửi đâu cũng nghe toàn mùi thối, haha, quá là đáng thương.]
Fan Lăng Sầm được dịp quét ngang Tinh Võng, đánh sập báo lá cải chuyên tung tin nhảm, chửi ngu mặt những antifan muốn bôi đen thần tượng, sau đó quay về trang chủ của Lăng Sầm chờ khen ngợi mới phát hiện Lăng Sầm đến bây giờ vẫn im hơi lặng tiếng.
Lăng Sầm vẫn an tĩnh nghỉ ngơi ở nhà, thông tin vẫn như cũ được Hailey tổng hợp báo cáo lại hàng ngày, cậu cũng không quá quan tâm, so với những điều này cậu chỉ đang chờ không biết khi nào chồng mình về.
Lăng Sầm ở trong phòng treo áo quần lấy ra một cái áo Lục Kiêu mặc bên trong quân phục, là áo trong nên chỉ có tin tức tố của mình Lục Kiêu, không có hơi thở của Alpha khác.
“Haizz…” Lăng Sầm sờ bụng, rầu rĩ thở dài, Lục Kiêu nói anh sẽ nhanh trở lại nhưng lại qua thêm một tuần, quần áo của Lục Kiêu cậu giấu lại không giặt cũng chỉ còn một cái này có tin tức tố của anh, hơn nữa còn quá nhạt, bị cậu mặc vài lần hầu như chỉ có tin tức tố của chính bản thân cậu.
Đến khi hoàn toàn không có chút tin tức tố nào của anh nữa cậu biết phải làm sao đây? Lăng Sầm vừa phiền muộn suy nghĩ vừa cởi hết đồ, khoác áo Lục Kiêu, hai chân trần trụi trắng trẻo bước về phòng ngủ chuẩn bị nghỉ ngơi.
“Chúng ta đều ở bên con, con ngoan ngoãn ngủ đi.” Lăng Sầm vỗ về bụng với bé con đang không ngừng quẫy đạp, không biết là đang nói với bé con hay nói với chính mình.
Tối qua cậu cũng không ngủ được mấy, trưa nay nhất định phải ngủ bù thêm, thật mệt mỏi nhưng cậu không ngủ được, cứ chập chờn.
Lăng Sầm cổ vũ bản thân, cố gắng ngủ.
Trong mộng, tin tức tố của Lục Kiêu trở nên nồng đậm, giống như anh về bên cậu, ôm cậu vào lòng.
Lăng Sầm hạnh phúc mỉm cười.
‘Em ấy chắc chắn không nghỉ ngơi đủ’.
Lục Kiêu báo cáo, bàn giao công việc ở quân bộ xong lập tức phong trần mệt mỏi gấp gáp về nhà, liên tục gần 20 tiếng đồng hồ cuối cùng cũng có thể đến bên giường có bạn đời đang ngủ.
Anh đau lòng muốn ôm chặt Lăng Sầm vào lòng lại sợ đánh thức cậu.
Đưa tay muốn sờ má cũng không nỡ, chỉ dám phác họa theo hình dáng khuôn mặt.
Anh đi mấy tháng, hốc mắt Lăng Sầm đã tím xanh nhàn nhạt, trước giờ chưa từng có.
Khuôn mặt cậu cũng ốm hơn, đến cằm cũng nhọn hơn, không còn mượt mà như trước khi anh đi.
Cậu ngủ có vẻ không yên ổn, mày nhíu chặt, một lúc sau lại tựa như mơ thấy một giấc mộng đẹp mà khẽ mỉm cười.
Anh thật sự không phải là một Alpha tốt, Lăng Sầm nói với anh mọi chuyện đều ổn, anh lại thật sự tin, như thế này có chỗ nào ổn chứ?
Mọi việc anh làm thật sự đúng sao? Lục Kiêu có hối hận cũng có mờ mịt.
Nếu ở nhà không có mẹ anh chăm sóc Lăng Sầm, nếu Lăng Sầm không phải là một Omega có tính cách kiên nghị… Lục Kiêu lắc đầu, là Lăng Sầm thể hiện ra sự kiên nghị để anh an tâm, sau khi đi không phải lo lắng việc trong nhà, anh liền thành thật tin cậu, thẳng bước không lùi.
Để lại mọi khó khăn phía sau để cậu tự mình gánh vác.
Lăng Sầm mang thai, là bé con của hai người, anh thật sự chỉ cung cấp một đoạn DNA là đủ sao?
Rõ ràng anh là người hứa sẽ đối xử với cậu thật tốt, nhưng đây là thật tốt sao? Trong lòng Lục Kiêu chỉ thấy chua sót, không còn kích động sung sướng khi gặp lại vợ con như trên suốt đường về anh nghĩ.
“Ưm!!” Lăng Sầm đã lâu mới cảm thấy ngủ ngon như vậy, thích ý tỉnh lại muốn xoay người, nhưng thân thể nặng nề, chỉ một động tác đơn giản cũng phải cố hết sức, cứ như một chú rùa lật mai.
Lục Kiêu vội đưa tay đỡ eo cho Lăng Sầm.
Lăng Sầm vẫn chưa ý thức được, vẫn đang cố gắng xoay người, động tác đột nhiên khựng lại, cậu nhận thấy sau lưng là một bàn tay to lớn ấm áp quen thuộc, tin tức tố của Lục Kiêu cũng nồng đậm hơn rất nhiều, chưa nhìn thấy đã bật thốt lên: “Lục Kiêu…”
“Ừm, ta đã về rồi.” Lục Kiêu rầu rĩ đáp, trong giọng nói tràn đầy tự trách.
“Chồng ơi!” Lăng Sầm loay hoay vội vã ngồi dậy, nhìn rõ Lục Kiêu liền bước xuống giường, ôm lấy anh, vùi cả người mình vào lòng anh.
“Ơi…” Lăng Sầm vui vẻ gọi chồng ơi chồng à, Lục Kiêu kiên nhẫn đáp lại, cậu gọi mấy lần, anh đáp mấy câu, tâm tình vui vẻ của Lăng Sầm khiến Lục Kiêu cũng vui vẻ theo, thu hồi cảm xúc tiêu cực.
“Nhớ ta không?” Lục Kiêu dịu giọng hỏi, tay khẽ vồ về sau lưng cậu.
“Không nhớ!” Lăng Sầm mạnh miệng đáp ngay không cần suy nghĩ.
“Thật không?” Lục Kiêu cười hỏi lại.
Khi Lăng Sầm ngủ anh nhìn áo Lăng Sầm đang mặc, cảm thấy thật là quen mắt nhưng phần lớn bị chăn che lại, giờ Lăng Sầm đứng lên anh nhận ra là áo của mình.
“…Ừm, nhớ anh, rất nhớ anh!” Lăng Sầm nỉ non đáp.
Cậu thấy ánh mắt Lục Kiêu nhìn mình, áo của anh to hơn người cậu, phủ đến tận đùi.
Đến ngủ cũng mặc áo của anh, cậu nói không nhớ anh chắc chắn anh cũng không tin.
Lục Kiêu giữ lấy gáy Lăng Sầm, cúi xuống hôn lên môi, Lăng Sầm thuận theo miệng hơi hé ra, ngay lập tức Lục Kiêu luồn lưỡi của anh vào.
Hai người thân mật dùng nụ hôn kể ra nỗi nhớ nhung.
Hôn xong Lăng Sầm thỏa mãn kéo tay Lục Kiêu đặt lên bụng mình, để anh sờ Hoa Hồng Nhỏ: “Chồng ơi, anh thấy to không?” Cậu chăm sóc Hoa Hồng Nhỏ thật tốt nha.
Lục Kiêu từ khi nhìn thấy Lăng Sầm chỉ bận nhìn cậu, không chú ý tới bụng, giờ nghe cậu nhắc mới nhận ra bụng Lăng Sầm đúng là to hơn rất nhiều.
Không biết vào lúc không có anh ở bên, cậu làm sao có thể chịu đựng thân thể nặng nề.
“To…” Lục Kiêu đáp mà giọng cũng khàn đi.
Anh lại bị áy náy bao phủ, anh bảo hộ nhân dân Liên bang nhưng bạn đời anh thì anh lại không chăm sóc tốt.
Lăng Sầm lại nghĩ Lục Kiêu được gặp lại bé con nên mới xúc động, bắt đầu huyên thuyên kể ra ngày thường Hoa Hồng Nhỏ ngoan như thế nào.
“Lăng Sầm!” Đợi Lăng Sầm mỹ mãn nói xong, Lục Kiêu thấp giọng gọi cậu.
“Dạ?” Lăng Sầm mềm nhũn đáp một tiếng, lại nhịn không được hôn nhẹ lên má anh một cái đầy quyến luyến.
Lục Kiêu đỡ Lăng Sầm ngồi lên giường, kéo chăn đắp lên hai chân trần của cậu, lại nhìn rõ hai chân Lăng Sầm cũng phù lên một vòng, càng cảm thấy đáy lòng như bị một tấn đá đè nặng đến không thở nổi.
“Thực xin lỗi em!” Lục Kiêu khàn giọng nói.
Lăng Sầm sửng sốt, cuối cùng hiểu ý Lục Kiêu.
Tuy cậu luôn tỏ ra không sao cả, cũng thật sự thấy không có vấn đề gì lớn.
Nhưng hiện tại nghe Lục Kiêu áy náy xin lỗi, bản thân không hiểu sao cũng cảm thấy tủi thân.
“Không sao đâu anh… Em… Em chịu trách nhiệm sinh bé con, anh phụ trách chăm sóc dạy dỗ bé con.
Em chỉ phủi tay ngồi một bên thôi đó.” Lăng Sầm nói nhưng âm thanh có hơi ấm ách, nghẹn ngào.
Lục Kiêu thở dài, ôm cậu, khẽ vuốt tóc, nghiêm túc đáp: “Được, tất cả nghe lời em.”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...