Edit: Lạc Yên
“Anh giấu em cái gì vậy?” Lăng Sầm phát hiện hai ngày nay Lục Kiêu luôn lén lút coi gì đó trên đầu cuối cá nhân, sau đó vụng trộm cười đến run rẩy nhưng khi cậu đến gần thì lại tắt mất, ra vẻ nghiêm chỉnh, cứ như là sợ cậu nhìn thấy.
Chẳng lẽ đang lén lút ngắm Omega khác? Nhưng không đúng Lục Kiêu đâu có sở thích ở mặt này, hơn nữa cho dù cậu mang thai thì cũng làm gì có Omega nào đẹp hơn cậu chứ, hừ.
Lục Kiêu lại vội vàng tắt đầu cuối.
…Lại nữa, Lăng Sầm có chút tức giận nhưng không lộ ra, thản nhiên ngồi xuống cạnh Lục Kiêu, một tay gác lên vai anh, một tay tự nhiên lấy đầu cuối cá nhân của anh.
“Anh coi cái gì mà vui vậy? Cho em coi với.” Lúc đầu còn ra vẻ hiền lành nhưng phía sau càng lúc càng có xu hướng nghiến răng nghiến lợi.
Mỗi ngày đều xem đầu cuối, đầu cuối có đẹp hơn cậu sao?
Theo thời gian mang thai tính tình Lăng Sầm càng ngày càng lớn, lý trí lại có xu hướng đình công, không biết sau này nghĩ lại có thấy bản thân mắc cười không.
Lục Kiêu lại hơi tránh đi nhưng nhìn ánh mắt Lăng Sầm lại không dám.
Nhưng thấy ý trốn tránh của anh trong lòng Lăng Sầm tự nhiên trào lên cảm giác chua xót.
Lăng Sầm thấp thỏm nhấn mở lại cửa sổ video Lục Kiêu vừa đóng, video nhảy ra thiếu chút nữa làm mù mắt cậu.
Coi được vài giây, Lăng Sầm quẫn bách gào lên: “Anh coi mấy cái này làm gì? Sao con người anh lại nhàm chán như vậy.”
Không biết dân mạng nào đã đem tất cả những cảnh video cậu bảo hộ Lục Kiêu cắt ghép biên tập lại, còn thêm cả hiệu ứng kính râm, thuốc lá, dây xích, còn phối nhạc xã hội đen, nhìn cậu không khác gì một lão đại.
Đạn mạc ào ào trôi qua đều khen cậu bá khí, giang hồ, kiêu ngạo vừa đủ.
Xem ra Hailey nói không sai, gu của mọi người thay đổi rồi, hiện tại fan đều thích cái gì đâu không, thẩm mỹ vặn vẹo hết sức, Lăng Sầm phun tào trong lòng.
Lăng Sầm xấu hổ đỏ bừng cả mặt, trước đây cậu xây dựng hình tượng mỹ diễm cao ngạo, trước mặt Lục Kiêu luôn tận lực ôn nhu, ai mà không muốn người mình yêu nhìn thấy mặt tốt nhất của mình đâu.
Kết quả Lục Kiêu lại thích xem mấy cái này, trời ơi!!!
Lục Kiêu cười cười kéo Lăng Sầm ngồi lên đùi anh, ôm cậu vào lòng, dỗ dành: “Cái này quay em rất đẹp trai, ta rất thích.”
“Thật vậy sao?” Đang xấu hổ mà nghe Lục Kiêu khen Lăng Sầm vẫn thấy cả người lâng lâng bồng bềnh như mây trắng, dù trình độ nói ngọt của Lục Kiêu chỉ mới thuộc hàng tân thủ nhưng anh chịu khen, cậu vẫn thấy thích.
“Thật mà.” Lục Kiêu mỉm cười, nghiêng cổ gác đầu lên vai Lăng Sầm, thì thầm vào tai cậu.
Lăng Sầm vui vẻ, quay mặt sang khen thưởng cho anh một nụ hôn, môi cậu chạm vào má anh phát ra một tiếng “chụt’ thật kêu.
Từ lâu nay, khi ở phòng hai người Lục Kiêu đã có thói quen không mang mặt nạ, còn việc hôn lên khuôn mặt đầy sẹo của Lục Kiêu với Lăng Sầm là chuyện tự nhiên đến không thể tự nhiên hơn, đổi thành một khuôn mặt bình thường chắc cậu không hạ môi được.
Lục Kiêu một tay ôm Lăng Sầm, một tay lặng lẽ chuyển xuống xoa nhẹ bụng nhỏ của cậu.
Trước kia khi anh ngồi ở ghế, Lăng Sầm không chịu để anh ôm như vậy, luôn sợ anh chịu không nổi, dù anh cũng không biết bản thân sao có thể yếu ớt đến thế, anh là Alpha đó, còn là một quân nhân.
Hiện tại, khi Lăng Sầm mang thai tình tính ít nhiều thay đổi, luôn thích chui vào lòng anh ở bất cứ đâu, muốn được anh ôm ấp vỗ về, hai mắt tròn xoe nhìn đáng yêu không chịu nổi, nhưng cũng coi như anh chiếm được tiện nghi vì anh cũng rất thích ôm cậu.
Cảm xúc dưới tay càng lúc càng mềm mại, Lục Kiêu kinh ngạc: “Bé con hình như lớn hơn.” Hiện tại anh có thể sờ đến một khối gò lên, theo hô hấp của Lăng Sầm mà hơi phập phồng.
Nhiệt độ trong phòng ấm áp, Lục Kiêu không kiêng dè mà mở hai vạt áo của Lăng Sầm ra, cẩn thận săm soi bụng nhỏ của cậu.
Lăng Sầm dưỡng rất tốt, tuy bụng nhỏ đã nhô lên nhưng cơ thể vẫn thon dài tinh tế, nhiều năm rèn luyện cũng không uổng phí.
Lăng Sầm hơi ngại ngùng hỏi:
“Có kỳ quái lắm không anh?” Lúc này chỉ mới hơi nhô lên, sau này sẽ còn to ra, cuối cùng phải to như cái trống, chắc kỳ dị lắm.
“Rất đẹp.” Lục Kiêu cười.
Lăng Sầm chui lại vào lòng Lục Kiêu không nói gì, cậu thật ra rất chú ý hình tượng bản thân bởi vì ngoài hình tượng, cậu… cái gì cũng không có.
Hiện tại sự nghiệp coi như bỏ qua một bên, thân thể thì biến dạng, ‘xấu’ đi gần cả một năm.
Đúng là buồn ơi là sầu.
Lăng Sầm lại rơi vào trạng thái nghĩ vớ vẩn.
Hai người im lặng ôm nhau một chốc, Lục Kiêu bắt đầu nói cho Lăng Sầm biết lịch trình công việc ngày hôm sau của mình.
“Ngày mai bên quân bộ có một điển lễ thường niên, ta phải tham dự.”
“Là duyệt binh hả anh?” Lăng Sầm tò mò hỏi lại, Lăng Sầm nhớ đến trước khi gả cho Lục Kiêu có từng coi một video duyệt binh anh có tham gia, khi đó Lục Kiêu khí phách hiên ngang, tướng mạo anh tuấn, giữa rất nhiều quân nhân vẫn nổi bật.
Vận mệnh đúng là bạc đãi chồng cậu, người hoàn mỹ như vậy mà… Cũng may cuối cùng anh cũng một lần nữa đứng lên.
“Cũng không khác biệt lắm, xem như là hội nghị quân sự đến dịp này hằng năm đều sẽ cử hành, yêu cầu phải mặc lễ phục.” Cùng với lễ phục khi duyệt binh là như nhau nên cũng có thể coi như Lăng Sầm nói đúng.
“Vậy để em chuẩn bị lễ phục cho anh.” Nói xong từ trong lòng Lục Kiêu đứng lên, mang dép lê loẹt quẹt đi vào phòng trang phục.
“Sáng mai lấy ra cũng được…” Hoặc để dì Trần lấy giúp, Lăng Sầm chưa chắc đã biết lễ phục của anh được người giúp việc để ở đâu.
Câu sau còn chưa đã nghe Lăng Sầm hô lên: “Em tìm thấy rồi nè!”
Lục Kiêu ngạc nhiên điều khiển xe lăn đến cửa phòng nhìn vào.
Lăng Sầm đang cầm một bộ lễ phục được đặt trong túi chống bụi.
Đúng rồi, anh đã thay đổi chức vụ, không còn ở cấp chỉ huy ở tiền tuyến, lễ phục cũ không thể mặc, đây là lễ phục mới được đưa đến khi anh nhậm chức.
“Chỗ này hơi nhăn, để em ủi cho anh.” Lăng Sầm lấy trang phục khỏi túi, treo lên ngắm nghía, phát hiện chỗ nhăn hơi nhíu mày nói, lại vội vàng nhấn mở khoang ủi đồ.
Môi Lục Kiêu hơi nhấp nháy định nói để người giúp việc làm nhưng động tác Lăng Sầm nhanh nhẹn, đồ đã đặt vào.
Khoang ủi đồ là tự động, Lăng Sầm chỉ chọn chế độ và đứng một bên quan sát.
Lục Kiêu cũng không ngăn cản nữa, chỉ im lặng ngắm nhìn Lăng Sầm đang ngó nghiêng áo quần trong khoang ủi, không bỏ qua bất cứ động tác nào của cậu, ánh mắt nhu hòa, ấm áp.
Lục Kiêu nghĩ đến Holland, bạn tốt từ nhỏ của anh, trước đây công bố tiêu chuẩn kén vợ phải là một mỹ thiếu niên tóc vàng tinh tế, sau lại đòi cưới một Omega cường thế, cách đây mấy ngày cũng đã tuyên bố phải tìm được một tình yêu ngọt ngào của riêng mình, không cần ăn cẩu lương của anh nữa.
Mỗi lần Holland hỏi anh thích người vợ thế nào, anh đều trả lời là một Omega mang lại cho anh cảm giác ‘gia đình’.
Holland cười bảo anh thật nhàm chán, cảm giác ‘gia đình’ là cái quỷ gì, nghe thật trừu tượng, coi chừng không tìm được bạn đời.
Nhưng giờ Holland vẫn đang tìm, anh thì đã có bạn đời rồi, người mà khi anh về đến nhà ánh mắt sẽ luôn đặt trên người anh, quan tâm đều là anh, sẽ vì anh mà làm những công việc tầm thường này đây.
Bạn đời có thể quan tâm, thấu hiểu, cảm thông cho nhu cầu lẫn nhau, là mối quan hệ lý tưởng anh từng mơ.
“Được không anh?” Lăng Sầm lấy trang phục ra khỏi khoang ủi, mắc lên giá áo mang đến cho anh xem thử.
“Được rồi, thực tốt.” Lục Kiêu cũng khen một câu, Lăng Sầm nhoẻn miệng cười, đem bọc chống bụi bọc vào treo ở phòng ngủ, lại chuẩn bị luôn giày đặt bên dưới để sáng hôm sau Lục Kiêu rời giường là có thể thuận tiện thay đồ.
————————————————————————————————————————————
“Em có xem tin tức giải trí không?” Ăn cơm chiều xong, Lục Kiêu bỗng nhiên hỏi.
“Hông có nơi.” Lăng Sầm đang vừa tản bộ vừa xoa bụng nhỏ tiêu cơm, “Không phải nói có khả năng có phóng xạ sao?” Gần đây cậu ít sử dụng đầu cuối, nhiều khi Hailey liên lạc rất lâu cậu mới trả lời.
Hailey còn chọc cậu nói hay hai người dùng sóng não liên hệ thử xem chứ không biết làm sao để tìm được Lăng Sầm.
“Đó đều là tin vịt.” Lục Kiêu không biết nên nói gì, Lăng Sầm vẫn đang làm người đại diện cho công ty đầu cuối lớn nhất Liên Bang, thế mà lại đi tin đầu cuối có thể sinh ra phóng xạ.
“Anh không hiểu rồi, những việc như vậy thà tin là có.” Cậu cũng biết công nghệ hiện đại đã đảm bảo đầu cuối không có phóng xạ nhưng tổng điểm cậu là B-, Lục Kiêu là S, mọi nguy cơ có khả năng ảnh hưởng đến năng lực bé con, dù mà mơ hồ cũng phải loại bỏ, coi như là làm bản thân an tâm.
Lục Kiêu khẽ lắc lắc đầu, thôi Lăng Sầm thấy an tâm vẫn quan trọng hơn.
Lục Kiêu mở ra đầu cuối cá nhân đưa Lăng Sầm xem, hiện tại trên Tinh Võng, video được chuyển phát nhiều nhất là trailer cuối cùng của [Thiên lý chi ngoại], đặc biệt là hình ảnh xoay người của Lăng Sầm được xưng xứng đáng là đệ nhất mỹ diễm quân vương, vô tiền khoáng hậu.
(Trước không có ai so, sau không ai bằng)
Vừa nghe Lục Kiêu nói lại lời nhận xét của fan Lăng Sầm đã bật cười:
“Ha ha, mọi người nói vậy thật sao? Mọi người đề cao em quá rồi.” Không phải vô tiền khoáng hậu phải để chỉ những vị lãnh tụ khai sang tân thế kỷ của Liên Bang sao, một nhân vật trong phim thôi sao mà xứng với từ này.
Lăng Sầm vừa cười ngặt nghẽo vừa nói, không hề có chút hình tượng nam thần.
“Nhân vật này của em diễn vô cùng tốt! Sao lúc trước em không kể về nhân vật này với ta, một nhân vật thật có sức dãn.”
Lúc chiều anh bị Lăng Sầm bắt gặp xem video đại ca Lăng Sầm kia là do hai video này được song song chuyển phát, mọi người trước thưởng thức một Lăng Sầm thịnh thế ngạo khí mỹ nhan, cả thế gian không gì lọt vào mắt cậu.
Sau lại xem một Lăng Sầm toàn tâm toàn ý kiên định bảo vệ chồng mình, không cho ai phản bác, không cho ai nghi ngờ.
Khí thế như ai phản đối cậu đánh người đó, ngang ngược nhưng đầy tình cảm.
Xong lại tự ngồi hâm mộ ganh tị hận Lục Kiêu, rồi ao ước các kiểu.
Người được mọi người ganh tị giờ đang ngồi khen kỹ thuật diễn của vợ mình, nghĩ đến hình ảnh mỹ nhân trong lụa đỏ của vợ mình tâm tư không khỏi rục rịch, Lục tiểu Kiêu cũng muốn thức giấc.
Lục Kiêu hơi xấu hổ cuộn thân mình, dù sao anh cũng ngồi xe lăn, trời lại tối, chắc Lăng Sầm không thấy rõ.
Từ khi Lăng Sầm mang thai, đã hai tháng hai người không thân mật, anh có phản ứng cũng là bình thường, trong khi Lăng Sầm lại là mộng ảo của bao người, lại đang ở sát bên anh, tươi cười xinh đẹp với anh.
Lục Kiêu cảm thấy nhân sinh của mình cũng không phải quá sung sướng như mọi người tưởng tượng đâu.
Thấy mà không ăn được cũng đau khổ lắm chứ bộ.
Không phát hiện là Lục Kiêu nghĩ thôi chứ Lăng Sầm liếc qua liền nhận ra ngay, trong lòng cũng hơi sửng sốt, vẫn làm ra vẻ không biết tiếp tục cùng anh dạo bước trong vườn.
Mãi đến khi về tận phòng.
“Ta đi tắm rửa!” Lục Kiêu gấp gáp muốn lập tức giải quyết.
“Anh đi đi, nhưng đừng tắm nước lạnh nha, lạnh lắm!” Lăng Sầm ân cần dặn dò.
Bóng lưng Lục Kiêu cứng đờ, hóa ra Lăng Sầm đã phát hiện rồi, chỉ là không nói thẳng ra thôi.
Lăng Sầm nhìn anh đi vào phòng tắm, liền cẩn thận nhẹ chân bước ra ngoài ban công phòng ngủ, mở ra chế độ trò chuyện tĩnh âm, xác định không có người thứ 3 nghe được cuộc gọi mới nhấn liên lạc với đạo diễn Caleb.
“Lăng Sầm?” Âm thanh nghi hoặc của đạo diễn truyền đến.
“Là tôi, đạo diễn, xin lỗi đã trễ mà còn làm phiền ngài.” Lăng Sầm nhỏ giọng nói sợ tinh thần lực của Lục Kiêu quá mạnh dù đã bật bảo hộ cuộc gọi anh vẫn nghe được.
“Ha ha, không muộn, không sao, tôi vẫn chưa đi nghỉ, cậu có chuyện gì sao?” Có âm thanh gì đó, đạo diễn hơi ngừng, tựa như dời đầu cuối qua một bên, giận dữ hét lên: “Mày động não chút đi, coi số nào là số chia, số nào là số bị chia?”
Lăng Sầm bị quát giật cả mình, mém làm rớt đầu cuối.
“Xin lỗi, tôi đang phụ đạo cho đứa nhỏ ở nhà.” Caleb thuận miệng giải thích, bên kia lại nói gì đó ông lại lần nữa gào lên: “Sai rồi, 3 giờ, tao chỉ mày 3 giờ mà mày vẫn không phân biệt được, số chia phải đặt ở trong.”
Lăng Sầm bị dọa đến tim đập bang bang, vội nói: “Đạo diễn, tôi muốn hỏi ngài là trang phục khi vương tử Omega lên ngôi trong bộ phim [Thiên lý chi ngoại], ngài có thể lấy được không?”
Ngày cuối tuyên truyền, bộ áo quần lụa đỏ thêu phượng hoàng tung cánh tinh xảo có được đặt trong tủ pha lê để triển lãm cho giới truyền thông chụp hình.
Hiện tại không biết có còn đặt ở Đế Tinh hay không?
Đạo diễn Caleb hơi dừng, kế tiếp là tiếng bước chân, ông bước đến một nơi yên tĩnh hỏi: “Bộ trang phục kia đang để ở phòng làm việc của tôi…” Ông dự cảm bộ điện ảnh này nhất định ăn khách, liền yêu thích giữ lại bộ trang phục kinh điển.
“Thật tốt quá! Đạo diễn… Ngài có thể gửi cho tôi được không? Tôi sẽ ra giá mua lại, tôi… đặc biệt muốn lưu giữ khoảnh khắc đó.” Lăng Sầm thành khẩn viện lý do.
“Nếu không… Tôi gửi cho cậu một bộ phục chế? Bên phía chuyên viên trang phục vẫn còn mấy bộ cũng tinh xảo không kém?” Đạo diễn Caleb cũng yêu thích không muốn buông tha.
Lăng Sầm lại năn nỉ ỉ ôi, hai người giằng co qua lại, cuối cùng âm thanh của con trai Caleb lại vang lên: “Cha ơi, 35 là số chia hay số bị chia?”
Caleb hơi dừng lại, chắc cúi xuống xem đề, cả giận gằn giọng: “Số bị chia!”
Đạo diễn cảm thấy không thể quản nỗi cả hai đầu, vội muốn dạy dỗ lại thằng con mình nên thỏa hiệp với Lăng Sầm: “Được rồi, ngày mai tôi nói bên phòng làm việc gửi cho cậu.”
“Cảm ơn đạo diễn! Ngài thật tốt quá! Chốc nữa tôi gửi địa chỉ cho ngài, thật sự cảm ơn!” Lăng Sầm rối rít cảm ơn.
Sau khi tắt đầu cuối vẫn cười đến cong cả mi mắt.
Ngày hôm sau, sáng sớm Lục Kiêu đã thay lễ phục.
“Chuẩn bị xong hết chưa anh? Anh cảm thấy thế nào?” Lăng Sầm ngắm nhìn anh, ân cần hỏi.
Lục Kiêu đang ở trước tấm gương lớn trong phòng, xem xét lại quân trang trên người.
Loại lễ phục quân trang như này, lần gần nhất anh mặc anh tưởng như đã lâu lắm rồi, hình thức lễ phục cũng không khác biệt quá nhiều, những người đứng bên cạnh anh hôm nay cũng không còn là những người năm đó, bản thân anh cũng đã thay đổi.
Thật sự đến giờ anh vẫn không tin được mình đã lần nữa khoác lên mình quân trang, quay lại quân bộ làm việc.
Nhớ ngày Lăng Sầm được gả đến đây, anh còn từng nhìn vào tấm gương này không ngừng oán hận bản thân, mọi chuyện tựa như mới hôm qua.
“Cảm giác có chút kỳ quái.” Lục Kiêu bỗng thấy hơi hồi hộp, sửa sang lại áo quần trên người, đặc biệt là nơi tay áo, vết nhăn hôm qua Lăng Sầm đã ủi giúp anh.
Lăng Sầm thấy anh một tay không tiện vội ngồi xuống chỉnh giúp anh.
“Không có gì kỳ quái hết, chồng em rất đẹp trai nha!” Lăng Sầm tháo mặt nạ của anh xuống, đặt lên môi anh một nụ hôn rồi từ từ làm sâu, dù kỹ thuật hôn của Lục Kiêu vẫn không tiến bộ, y như ngày tân hôn thì Lăng Sầm vẫn chịu không được mà mê luyến.
Một nụ hôn qua đi, Lăng Sầm vẫn dùng hai tay giữ đầu Lục Kiêu, trán cọ nhẹ vào trán, chóp mũi chạm chóp mũi, cảm xúc gồ ghề không làm cậu sợ hãi mà là thích thú.
Hai người im lặng tận hưởng không khí gần gũi ấm áp này.
Toàn thân toàn tâm Lục Kiêu đều cảm nhận được tình yêu của Lăng Sầm dành cho anh, không nhất định phải làm tình mới là yêu, ở bên Lăng Sầm mỗi giờ mỗi phút cậu đều có cách gần gũi để anh thấy bản thân mình được trân trọng.
Thời gian mang thai không thể thân cận cũng không sao, anh nhẫn nại một chút cũng sẽ qua.
Một lát sau Lăng Sầm buông anh ra, Lục Kiêu nhỏ giọng nhờ vả: “Em lấy giày giúp ta đi.”
Lăng Sầm thuận tay lấy quân ủng đã đặt sẵn một bên đưa cho Lục Kiêu.
Vì chân anh không thể di động, phải dùng tay nâng, quân ủng lại dài gây khó khăn không ít.
“Để em giúp anh.” Lăng Sầm quỳ một gối.
Lục Kiêu nơi né ra, bụng Lăng Sầm đã phồng lên, cúi người có thể sẽ khó chịu.
“Không khó chịu chút nào đâu anh, em tự biết chừng mực mà.”
Lục Kiêu hơi do dự vẫn để Lăng Sầm giúp, cậu nâng một chân anh đặt lên đùi mình, cẩn thận giúp anh mang ủng, cột dây, nhét ống quần, còn dùng khăn lau bóng mới đổi sang một chân khác.
Chăm chú mà hưởng thụ, không một chút e ngại.
Lục Kiêu chăm chú nhìn hình ảnh hai người trong gương, cảm thấy cả trái tim đều nóng bừng lên.
“Xong rồi, Lục thượng tướng của em, đi tham dự điển lễ thôi nào, cha zổ!!” Lăng Sầm chỉnh lại tất cả nếp nhăn trên quần Lục Kiêu mới đứng lên, giúp anh đeo găng tay, ôn nhu khẽ hôn lên mặt Lục Kiêu một cái rồi đeo lại mặt nạ cho anh.
Tiểu kịch trường:
Lục lão đại: Trong phim vợ tui mặc trang phục quá xá đẹp, nhìn mà tui chịu hông nổi luôn á.
(⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)
Lăng Sầm: Anh thích thì em xin đạo diễn lấy về, tối mặc cho mình anh xem nha nha nha!!! (@^◡^)
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...