Lại nói về phía bên này, ta theo chân Dương Tam Thông ra tới hồ sen liền trông thấy tứ điện hạ đang ngồi uống trà trong đình viện, nhìn trái nhìn phải cũng không thấy con trai ta đâu, tim ta xoắn lại.
"Tụ nhi, đã lâu không gặp."
Ta nghe hắn gọi hai tiếng Tụ nhi mà tay chân bất chợt lạnh cóng. Người nam nhân này, lời nói đầu môi ngọt ngào bao nhiêu, tâm địa bày mưu tính kế đáng sợ bấy nhiêu.
"Thỉnh an tứ điện hạ!"
"Tụ nhi, không cần khách sáo với ta như vậy. Nàng ngồi đi."
Ta không định ngồi, nhưng nếu đứng thì thể nào ta cũng sẽ run chân khiến hắn nhìn ra ta đang sợ hãi. Hơn nữa, ta cũng không thể để hắn nhìn ra ta đang bài xích hắn. Vậy là ta bình tĩnh ngồi xuống, cúi đầu uống trà.
Sau đó hắn bắt đầu mở miệng nói chuyện, nói về những kỷ niệm giữa hai chúng ta, nói về những điều chúng ta từng thích, những việc chúng ta từng làm. Ta ậm ừ lắng nghe, không cắt ngang, bởi vì việc này vừa đúng lúc giúp ta câu giờ. Mà hắn thì cho rằng sẽ không ai đủ khả năng phá hỏng dự định hôm nay của hắn, cho nên hắn thoải mái dông dài.
Sau khi cảm thấy đã gợi cảm hứng đủ rồi, tứ điện hạ ẩn ẩn đau thương nói:
"Tụ nhi, lần trước nàng khước từ tâm ý của ta, ta vẫn còn rất thương tâm."
Ta khẽ siết ly trà, sự thương tâm của ngươi đến cũng chậm quá à, hơn cả năm mới xuất hiện.
"Tứ điện hạ thật biết nói đùa. Không phải ngài đã cưới vương phi sao?"
Tứ điện hạ thở ra một hơi, có vẻ tiếc nuối nói:
"Ta vẫn cho rằng, nàng mới nên là vương phi của ta."
"Lời này của ngài thật khiến thiếp thân run rẩy vì sợ."
"Tại sao?"
"Bởi vì thiếp thân là người đã có chồng. Chuyện hồng hạnh vượt tường, thiếp thân không dám nghĩ tới."
Tứ điện hạ híp mắt.
"Thừa tướng phủ chưa từng giăng đèn kết hoa. Nàng lên kiệu tân nương gả đi lúc nào sao ta không biết?"
Ta ôn hòa cười một tiếng.
"Tứ điện hạ không phải người của thừa tướng phủ, không biết chuyện chẳng phải bình thường sao?"
Tứ điện hạ bật cười. Hay cho một câu không phải người của thừa tướng phủ.
"Theo chỗ ta biết thì thừa tướng còn chưa công nhận mối hôn sự kia. Nàng vẫn là hoàng hoa khuê nữ."
Ta mím môi, đây là nỗi đau trong lòng ta. Bởi vì ta chưa thể khiến cha ta đón nhận mặt sẹo ca ca.
"Tứ điện hạ vì sao lại nhắc tới chuyện này? Ta chưa gả hay đã gả rồi đối với ngài có khác gì sao?"
Tứ điện hạ xoa tay, nhìn xoáy vào ta nói:
"Ta đương nhiên không để ý. Tụ nhi, nàng nói xem, nếu hôm nay nàng qua đêm ở Tứ vương phủ, ngày mai ta lại mang sính lễ tới cầu thân, liệu cha nàng sẽ đón nhận chàng rể là ta chứ?"
Ta ngẩng đầu, kinh hoàng nhìn hắn. Đây là dự định của hắn ư? Ép gả ép cưới?
Năm ngoái ta theo mặt sẹo ca ca trốn khỏi kinh thành, xem như thoát khỏi vòng xoáy tình cảm giữa ta, tứ điện hạ và Mạc Khả Tuyết. Những tưởng vết xe đổ của kiếp trước sẽ không lặp lại. Hóa ra có người không muốn để ta yên.
Theo tin tức ta thu được thì Mạc Khả Tuyết đã thay ta trở thành Tứ vương phi. Tứ điện hạ cũng đã lấy được sự ủng hộ của Tả đô ngự sử Dương Đình như kiếp trước.
Nhưng có vẻ một Dương Đình thôi thì chưa đủ.
Cũng y như kiếp trước, một mình cha ta chống lưng thôi thì chưa đủ.
Ở kiếp trước, muốn đối đầu với phe thái tử đang được cả dòng họ bên hoàng hậu nâng đỡ thì tứ điện hạ phải lôi kéo thêm Dương Đình và Đào Mặc Đức.
Dương Đình là ca ca ruột của Dương quý phi, cũng là ca ca ruột của mẫu thân Mạc Khả Tuyết.
Dòng dõi bên Dương quý phi không nắm giữ quyền lực ngợp trời như Liễu gia nhưng vẫn là đối thủ đáng gờm của hoàng hậu. Nói làm sao, hoàng thượng chỉ từng phong hào cho hai vị quý phi. Mà Trần quý phi, mẹ ruột của thái tử, đã qua đời từ sớm. Cho nên, Dương quý phi, dù không con nối dõi thì hiện giờ vẫn là nữ nhân có quyền lực cao thứ hai ở hậu cung.
Liễu hoàng hậu cũng không có con nối dõi nhưng Liễu hoàng hậu có thái tử trong tay. Cho dù thái tử không phải con thân sinh của Liễu hoàng hậu thì không ai dám nghi ngờ chuyện một khi thái tử đăng cơ, Liễu hoàng hậu sẽ nghiễm nhiên trở thành hoàng thái hậu.
Tuy nhiên, thái tử còn chưa đăng cơ, cho nên không ai biết đến cuối cùng ai mới đủ tư cách trở thành nữ nhân cao quý phía sau rèm.
Theo ta biết, vốn Dương quý phi muốn nâng đỡ thất điện hạ Lý Hiền, con trai phi tần Khanh Tự. Khanh gia và Dương gia có một chút quan hệ sui gia. Nhưng thất điện hạ năm nay mới mười hai tuổi, mà hoàng thượng đã bệnh nặng hồi lâu, sợ là thời gian không đợi được.
Dương quý phi không coi trọng tứ điện hạ, người chỉ là con trai của một tài nhân nhỏ bé. Đây là lý do mà ở kiếp trước, khi tứ điện hạ đồng thời ngỏ ý với ta và Mạc Khả Tuyết thì nàng ấy trả lời chậm hơn ta. Kết quả để ta đi trước một bước trở thành Tứ vương phi rồi trở thành Đào phi.
Kiếp này ta buông tay, tứ điện hạ không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể ôm chặt Mạc Khả Tuyết, mà nàng ấy thì yêu đương mù quáng hơn cả ta. Tứ điện hạ nhanh chóng được Dương quý phi và Dương Đình ủng hộ, ta cũng không lấy làm lạ. Hiện giờ, trong số các hoàng tử, chỉ có tứ điện hạ là cùng lứa với thái tử, cũng là người duy nhất có nhiều khả năng đấu ngang cơ.
Ngược lại, Đào Mặc Đức là một tên cáo già. Kiếp trước, phải đến khi thái tử sa cơ thì ông ta mới chính thức bày tỏ ý định ủng hộ tứ điện hạ lên ngôi. Khi ấy, sự ủng hộ của ông ta chỉ là hoa thêu trên gấm. Nhưng khi đó tứ điện hạ nói ngon nói ngọt để ta cảm thấy việc dùng ông ta không phải là ý kiến tồi. Hiện tại nghĩ lại, có ai trong triều không biết chuyện mâu thuẫn giữa Đào Mặc Đức và cha ta kia chứ. Có lẽ Đào Mặc Đức chính là quân cờ mà tứ điện hạ muốn cài cắm sẵn để dùng vào việc tiêu diệt Bạch gia khi cần thiết.
Dựa theo tình hình hiện giờ, Đào Mặc Đức, thân là Lại bộ thượng thư, còn là người tính toán tỉ mỉ chi li, chắc chắn sẽ không ngu dại mà bày tỏ thái độ rõ ràng.
Mà hiện tại phe thái tử đang rực rỡ như mặt trời ban trưa.
Theo ta nhớ thì mặc dù hoàng thượng rất thiên vị tứ điện hạ Lý Thiện nhưng ông cũng không hề ghét bỏ thái tử Lý Nhân. Dù sao thái tử cũng là con của Trần quý phi quá cố, người từng là sủng phi bậc nhất một thời. Cho nên, trừ phi, cũng như kiếp trước, tứ điện hạ có thể tìm được nhược điểm của thái tử, bằng không, thái tử sẽ danh chính ngôn thuận đăng cơ sau khi hoàng thượng băng hà.
Mà nhược điểm của thái tử, ở kiếp trước, là do ta dâng lên.
Từ sau khi trọng sinh, ta quyết định không nhúng tay vào bất kỳ sự tranh đấu quyền lực nào. Ta chỉ có ba mục tiêu muốn hoàn thành, khiến cha ta thỏa ước nguyện cáo lão hồi hương, khiến đại ca thỏa ước nguyện tiến vào quân đội, khiến mặt sẹo ca ca tỏ tình với ta, rồi cả nhà chúng ta an an ổn ổn sống hết một kiếp này.
Ta không muốn làm con thiêu thân lao đầu vào lửa như kiếp trước, nhưng người ta vẫn muốn bắt ta ném vào chảo dầu sôi.
Chuyện ngày hôm nay chỉ có thể nói lên một điều, tứ điện hạ nhìn được thế cục trước mắt, cho dù bản thân vùng vẫy cỡ nào cũng ở dưới cơ thái tử. Cho nên hắn muốn sử dụng chiêu trò dơ bẩn.
Thật đáng chết, người đầu tiên hắn muốn đụng tới, vậy mà lại là ta.
Ta đã không nghĩ tới mối hận diệt tộc vào kiếp trước, bởi vì ta sợ tứ điện hạ là chân long thiên tử, ta muốn đấu cũng đấu không lại. Nhưng mà người không phạm ta, ta không phạm người. Nhưng người phạm đến ta, vậy xin lỗi, ta không vì mình trời tru đất diệt.
Giết hắn thì ta không thể nhưng ta sẽ không an phận ngồi im chờ chết nữa. Còn may lúc nãy ta đã lường trước một bước, chỉ không rõ thái tử có hứng thú đi một chuyến hay không?
Đúng lúc này, một người từ bên ngoài thong thả tiến vào, dáng vẻ nhàn nhã như đang dạo chơi ở nhà mình.
"Tứ đệ, thật không ngờ đệ cũng có nhã hứng ngắm hoa sen."
Ta thấy thái tử xuất hiện, trái tim liền đập từng hồi rộn rã.
Ta không rõ ý tứ của thái tử ra sao, anh ta đến vì mồi nhử ta đưa ra hay vì một lý do nào khác. Nhưng ít ra sự xuất hiện của thái tử sẽ khiến tứ điện hạ không dễ dàng thực hiện được mưu đồ bất chính. Cho nên ta rất cảm kích mà cúi người hành lễ sâu.
"Tham kiến thái tử điện hạ!"
"Thỉnh an hoàng huynh!"
"Miễn lễ. Hình như đã lâu rồi Cô chưa gặp Bạch tiểu thư."
"Bẩm thái tử, lần cuối thiếp thân có vinh hạnh diện kiến điện hạ là ở du hội lập đông vào năm kia."
"À.. lúc ấy Cô và Bạch tiểu thư từng đấu một trận cờ người, có phải không?"
"Thưa phải."
"Cô còn chưa gặp được một kỳ phùng địch thủ ngang sức ngang tài như Bạch tiểu thư đây."
Ta bối rối cúi đầu. Năm kia ta mới mười bốn tuổi, còn chưa biết sợ là gì. Vì muốn trổ tài ở du hội mà ngay cả thái tử thách đấu cũng dám dũng cảm đứng ra nhận, hơn nữa còn chơi hăng đến độ bình cờ với thái tử.
Về nhà, ta bị cha ta mắng cho một trận. Cha ta không muốn ta trở nên quá nổi bật. Bởi vì mong ước của ông cũng giống như mong ước của ngoại tổ phụ dành cho mẹ ta, đó là con gái của ông vui vẻ gả cho người ta thương, bình an sống trọn một đời. Ta được xếp vào danh sách tứ đại mỹ nhân kinh thành đã làm ông cảm thấy bất an. Nếu ta còn bộc lộ trí thông minh thì cuộc sống của ta sẽ còn xoay vần như thế nào nữa.
Nhưng chính ông cũng không thể ngờ vì lần trổ tài ở du hội đó mà ta bị tứ điện hạ coi trọng.
Đúng là nghiệt duyên.
"Đã khiến điện hạ chê cười."
Thái tử sảng khoái cười lên.
"Bạch tiểu thư không cần khiêm nhường như thế. Sẵn hôm nay gặp nhau, không biết Bạch tiểu thư có nhã hứng cùng Cô chơi một trò chơi hay không?"
Ta chỉ muốn rời đi ngay lập tức nhưng chuyện này không phải bản thân ta muốn là được.
"Thiếp thân nào dám trái ý. Nguyện bồi cùng điện hạ."
Thái tử lại quay sang bên cạnh.
"Tứ đệ, đệ cũng chơi chung đi. Cô vừa được người ta mang tặng một trò chơi rất thú vị, gọi là Tam Quốc, một lần cần ba người đánh."
Tứ điện hạ khẽ nhíu mày. Nếu thái tử thật sự nổi hứng, có thể ngồi chơi cờ suốt một ngày. Hắn làm gì có nguyên một ngày mà ngồi đây bồi người. Nhưng hắn làm sao dám mở miệng khước từ chứ.
"Là vinh hạnh của đệ."
Thái tử cho người chạy về phủ mang trò chơi tới.
Đó là một mô hình khá lớn, nằm trên một bàn xoay hình tròn. Mô hình tái tạo hình ảnh núi non sông ngòi cùng đồng bằng thung lũng. Các địa hình này còn được phân chia rạch ròi với những đường kẻ nhạt giống như phân ô trên bàn cờ. Ngoài ra còn có ba đường kẻ đậm chia toàn mô hình thành ba phần bằng nhau. Mỗi một phần là một quốc gia, sẽ do một người cai quản.
Mục tiêu của người chơi là phát triển và mở rộng lãnh thổ. Ai chiếm được lãnh thổ lớn nhất, người đó thắng.
Chuyện đầu tiên cần làm là chọn lãnh thổ khởi đầu. Đây là bước rất quan trọng, bởi vì ba phần đất trên mô hình không phân chia ưu khuyết điểm một cách công bằng. Một lãnh thổ gần như chỉ có núi non thung lũng. Một lãnh thổ thì toàn đồng bằng sông suối. Chỉ có một lãnh thổ là sở hữu đầy đủ các loại địa hình.
Để công bằng, ba người đứng ở ba hướng khác nhau rồi xoay bàn tròn. Khi bàn xoay dừng lại, phần đất dừng trước mặt người nào sẽ là lãnh thổ của người đó.
Ta lấy được lãnh thổ chỉ toàn đồng bằng sông suối. Thái tử lấy tới lãnh thổ chỉ toàn núi non thung lũng. Tứ điện hạ may mắn nắm giữ lãnh thổ có đầy đủ địa hình, là người có điều kiện phát triển tốt nhất.
Người hầu đốt nhánh hương đầu tiên. Đây là khoảng thời gian mà cả ba lãnh thổ phải tập trung phát triển cơ sở hạ tầng, không cho phép vượt qua biên giới khởi động chiến tranh.
Cơ sở hạ tầng của một quốc gia trong trò chơi này chia ra làm hai loại, nhân lực và tài nguyên.
Tài nguyên lại chia làm ba thứ, thực phẩm, khoáng sản và giáo trường. Kết hợp song song thì nhân lực cũng chia ra làm ba loại là nông dân, nhân công và quân binh.
Địa hình đồng bằng và sông suối chỉ có thể phát triển mảng thực phẩm, quyết định lựa chọn đất trồng thực phẩm sẽ gia tăng số lượng nông dân. Địa hình núi non thung lũng chỉ có thể sản sinh ra khoáng sản, quyết định lựa chọn đào khoáng sản sẽ gia tăng số lượng nhân công. Còn giáo trường thì có thể xây dựng ở bất kỳ địa hình nào, phát triển giáo trường sẽ gia tăng số lượng quân binh.
Quân binh còn được chia ra thành ba nhánh là bộ binh, kỵ binh và pháo binh.
Kỵ binh có sức tấn công cao nhưng sức mạnh bộc lộ thế nào phải tùy vào địa hình. Pháo binh chuyên về phòng thủ, gần như không thể di chuyển trừ phi mượn lực từ bên ngoài. Bộ binh có sức công thủ trung bình nhưng có thể phát huy tốt trên mọi địa hình.
Bởi vì đây là trò chơi tranh giành lãnh thổ cho nên quân binh là yếu tố quan trọng nhất.
Nông dân trồng thực phẩm để nuôi sống quân đội. Nhân công đào khoáng sản để cường hóa quân đội. Không có kho lương thì quân đội sẽ chết đói. Không có vũ khí thì quân đội sẽ không mạnh. Mà không có quân đội thì không thể mở rộng lãnh thổ.
Thời gian một nén nhang đầu tiên là để người chơi đưa ra lựa chọn phương hướng phát triển cho quốc gia của mình. Muốn lựa chọn mảnh đất nào phát triển theo hướng nào, người chơi sẽ cắm cờ vào giữa mảnh đất ấy. Cờ vàng tượng trưng cho đất canh tác thực phẩm. Cờ xám tượng trưng cho đất khai thác khoáng sản. Cờ đỏ tượng trưng cho giáo trường huấn luyện.
Sau khi đã cắm cờ xong, một vị thái giám sẽ dựa theo màu cờ mà phân phát số lượng nhân lực thích hợp cho từng người. Nhân lực trong trò chơi này là các mô hình bằng gỗ, được đẽo khắc tỉ mỉ công phu.
Lựa chọn phân bố nhân lực thế nào sẽ giúp nâng cấp tài nguyên. Ví dụ, đặt hai phần số lượng nông dân vào đất canh tác sẽ giúp mảnh đất này thăng lên một cấp. Sau khi thăng cấp lại được bổ sung một phần nhân lực cho cấp bậc mới. Hoặc ví dụ, ghép đôi hai mảnh đất gần kề nhau sẽ tạo ra một mảnh đất cao hơn một cấp. Quy luật này cũng đồng thời áp dụng cho hai loại tài nguyên khác.
Người chơi còn có quyền ghép đôi khoáng sản và giáo trường để cường hóa cho quân binh của mình. Ví dụ, bộ binh thuần túy sau khi ghép đôi có thể lựa chọn phát triển thành bộ binh hạng nặng hoặc bộ binh trường dài, kỵ binh thuần túy có thể phát triển thành kỵ binh xạ kích hoặc kỵ binh thiết mã, pháo binh thuần túy có thể phát triển thành pháo binh hạng nặng hoặc xa luân thủy chiến.
Lựa chọn phát triển và nâng cấp thế nào là tùy ở người chơi.
Khởi đầu, ta dư lương thực nhưng thiếu khoáng sản, cho dù phát triển quân đội thì cũng chỉ là những tên lính èo uột. Hơn nữa, ta giống như vựa lúa khổng lồ, nhất định sẽ là đối tượng bị cả hai đối thủ nhào vào cắn xé.
Thái tử nhắm vào ta là trường hợp bất khả kháng, anh ta không có điều kiện nuôi trồng thực phẩm. Sau nén nhang đầu tiên, anh ta phải đánh cướp thành công một kho lương để duy trì sự sống cho đội quân của mình. Tứ điện hạ không thiếu thốn, nhắm vào ta chắc chắn là vì muốn mở rộng lãnh thổ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...