Trọng Sinh Chi Ta Là Quý Phi Bạch Tụ

Ta vừa sinh con, cơ thể suy yếu, lại bôn ba đường dài, nên khi về tới thừa tướng phủ, ta giống như một con mèo bệnh sắp chết.

Lão quản gia vào báo tin, cha ta giận dữ xách gậy chạy ra, còn chưa kịp mở miệng trách mắng, nhìn thấy ta xanh mét nằm trong thùng xe, ông đã lệ nóng doanh tròng, vội vàng quăng gậy, chạy tới ôm ta vào phủ, vừa đi vừa quát hạ nhân mau tìm y sư.

Ta mê man chập chờn ngủ suốt ba ngày.

Khi lần nữa mở mắt thanh tỉnh, ta nhìn thấy đại ca đang ngồi bên giường canh cho ta ngủ.

Hỏi thăm mới biết, từ lúc ta đi, cha ta vì giận dỗi nên luôn tỏ vẻ ghét bỏ đại ca ta, sau đó còn bắt huynh ấy mỗi tháng lên Tĩnh An Tự làm từ thiện mấy ngày. Hôm ta trở về chính là lúc đại ca đang đi cứu tế.

"Hài tử của muội đâu?"

"Cha đang bế."

Đại ca nói xong rồi cười lên.

"Cha không nỡ bỏ xuống, thiếu điều muốn đem ngoại tôn của mình vào triều chầu mỗi sớm."

Ta cười cười.

"Đại ca, có muội ở nhà, còn có hài tử, cha sẽ không quản, huynh muốn đi thì mau đi đi."

Mong ước của đại ca là được tòng quân, ra biên cương, làm chiến sĩ. Kiếp trước, vì ta, đại ca quăng bỏ tất thảy, kể cả hạnh phúc của riêng mình. Đời này, ta sao nỡ để huynh ấy hy sinh nhiều như thế nữa.

"Tụ nhi, muội.."

"Biên quan tây bắc đang âm thầm tuyển quân. Huynh tới doanh trại phía đông, tìm người tên Lý Đạt, đó chính là người chịu trách nhiệm khảo hạch. Đừng nói là muội không tuồn tin tay trong cho huynh đó nha."

Đại ca xúc động cầm lấy tay ta.

"Tụ nhi, muội.. thật sự đã trưởng thành rồi."

Ta vừa về, đại ca lại trốn đi. Cha ta muốn tăng xông máu. Ta liền quăng hài nhi vào lòng ông ấy.

"Cha, nó cứ quấy khóc, cha ôm nó đi."

Cha ta đang muốn nổi trận lôi đình mắng chửi một trận, nhưng hai tay phải ôm đứa bé, còn sợ hung dữ quá sẽ làm nó sợ, thế là cha ta xìu xuống, chuyển qua vỗ về ru cho nó ngủ.

Giải quyết cha ta xong, ta đi tìm Tiểu Hạnh.

Đại ca trước khi trốn đi có gặp Tiểu Hạnh. Tiểu Hạnh lại dùng lý do vào quân doanh mà mang theo nữ nhân là không phải phép để từ chối không theo.

Lúc ta tới, Tiểu Hạnh đang ở trong phòng, bần thần ngồi may áo lót cho hài tử của ta. Gần đây đó là việc mà Tiểu Hạnh thích làm nhất.

"Tiểu Hạnh."

"Tiểu thư."

Ta nhìn Tiểu Hạnh, lại như thấy bóng dáng nàng ấy ngồi may áo cho con bên cạnh giường bệnh của ta ở kiếp trước. Ta thở ra một hơi, ngồi xuống, bâng quơ nói:

"Tiểu Hạnh, ngươi có tin vào kiếp số không?"

"Tiểu thư, người có ý gì?"


"Ta từng có một giấc mơ. Trong mơ, đại ca bị cha ta bắt ép phải thành thân, nhưng huynh ấy và phu nhân của mình không hòa hợp. Suốt bao năm, hai người họ đều chưa từng chung chăn gối. Cho đến một ngày, vì đau buồn, huynh ấy gom hết dũng khí thổ lộ với người mình thương. Sau đó huynh ấy mới biết, thì ra người huynh ấy thương cũng thương huynh ấy. Thế vậy mà bọn họ lại bỏ lỡ nhau những mười năm."

Tiểu Hạnh nghe đến đây liền tái mặt.

"Tiểu Hạnh, ngươi có biết sau đó chuyện gì đã xảy ra không?"

"Chuyện gì?"

"Đại ca và người thương lén lút gặp nhau, còn phát sinh quan hệ, cuối cùng người ấy mang thai, sau chín tháng mười ngày thì sinh được một đứa bé trai."

"Bé trai?"

"Phải, thằng bé trắng trẻo mập mạp, khuôn mặt giống đại ca như đúc, nhưng nó có cặp mắt to tròn giống mẹ, còn có một khoảnh ngoặc ngay mép miệng, lúc cười lên như vầng trăng khuyết, tiếng cười của nó trong veo như tiếng suối reo. Nó thích nhất là dùng cả hai tay hai chân ôm lấy ngón tay của người ta rồi đút vào miệng."

Tiểu Hạnh mơ màng theo câu chuyện của ta, giống như có thể thật sự trông thấy tiểu Bạch Viễn.

"Thật sao? Cũng đáng yêu như tiểu công tử à?"

"Tiểu Bạch Viễn đáng yêu hơn cả con ta. Nó không quấy khóc, ngoan ngoãn hiểu chuyện, còn rất thích cười."

"Bạch Viễn?"

Ta nắm tay Tiểu Hạnh.

"Tiểu Hạnh, ngay cả tên cho con của hai người, đại ca cũng đã nghĩ xong rồi. Tỷ.. còn chờ gì nữa?"

Tiểu Hạnh bất an cúi đầu.

"Nhưng mà nô tỳ.."

"Tiểu Hạnh, đại ca chưa bao giờ xem tỷ chỉ là người hầu kẻ hạ. Tấm chân tình của đại ca, chẳng lẽ tỷ chưa từng cảm nhận được hay sao? Chẳng lẽ tỷ muốn hai người sẽ tiếp tục bỏ lỡ nhau?"

"Không, nô tỳ.."

"Tiểu Bạch Viễn đang chờ tỷ mang nó tới thế giới này. Tỷ nỡ để nó đợi sao?"

Nước mắt Tiểu Hạnh lặng lẽ rơi xuống.

"Tiểu thư, nhưng nô tỳ xứng với đại công tử sao?"

"Xứng hay không xứng, do chính đại ca nhận định, không phải do người khác nói. Mà đại ca nghĩ thế nào, chẳng lẽ tỷ còn không nhìn ra?"

Tiểu Hạnh ôm mặt khóc nức nở.

Sau đó ta chuẩn bị hành trang, tiễn Tiểu Hạnh ra tây bắc cùng đại ca.

Bởi vì đại ca chỉ vừa xung quân, còn đang trong thời gian khảo hạch nên Tiểu Hạnh chỉ có thể đến nương nhờ Diệp gia trong Biên thành. Người của Diệp gia thì luôn mở rộng vòng tay đón người Bạch gia vào nhà.

Giải quyết ổn thỏa một cọc tâm tình của kiếp trước, ta an tâm nằm nhà nghỉ dưỡng.

Vài hôm sau, ta nghe được tin, Tĩnh An Tự tổ chức một buổi lễ cầu an.

Ta tự nhiên nghĩ tới, con trai ta đã gần một tháng tuổi mà còn chưa đặt tên. Lúc trước, ta chạy trốn nhanh quá nên chưa kịp bàn với cha nó. Tên ở nhà của nó là Anh Anh. Nhưng tên tự của nó là gì, ta chưa nghĩ ra. Ta không dám mở miệng hỏi cha. Ông mà biết chắc sẽ xung huyết não rồi thăng thiên luôn.


Vậy là ta quyết định mang con trai lên Tĩnh An Tự cầu một cái tên.

Ta không mang theo hộ vệ, chỉ dẫn theo một bà vú và hai người hầu. Ta bảo bà vú trông chừng hài tử còn bản thân thì vào chùa tìm gặp đại sư.

Sư thầy gieo ra một chữ, Thế.

Diệp Vĩnh Thế. Bạch Thế An. Tên nào cũng đẹp.

Đợi xem cha của nó có làm vui lòng ta không, lúc đó ta mới quyết định con ta mang họ gì.

Ở trong chùa, ta đụng mặt một người, Dương Tam Thông.

Dương Tam Thông đột nhiên xuất hiện, thỉnh ta đi gặp chủ nhân của hắn.

Ta giả vờ bình tĩnh từ chối khéo.

Hắn khẽ cười nói:

"Vừa nãy nhìn thấy vú nuôi của Bạch gia đang bế tiểu công tử, chủ nhân nhìn thấy liền đem lòng yêu thích nên đang cùng tiểu công tử chơi đùa bên cạnh hồ sen. Còn thỉnh Bạch tiểu thư ghé qua một chuyến để đón tiểu công tử trở về."

Ta tái mặt run rẩy nắm chặt bàn tay. Đây rõ ràng là uy hiếp trắng trợn. Tứ điện hạ đang muốn làm gì? Dùng con trai uy hiếp ta ư?

Hắn quả thật có thể làm ra chuyện đó.

Ta hận chính mình. Xa kinh thành một thời gian, ta thế mà quên mất nơi này chính là đầm rồng hang hổ. Một thân liễu yếu đào tơ như ta thì lấy gì để tự vệ?

Ta hít sâu một hơi, từ tốn đáp:

"Vậy làm phiền Dương mật sứ dẫn đường."

"Mời."

Dương Tam Thông đi trước vài bước, ta chậm rãi theo sau.

Hồ sen nằm bên ngoài điện thờ, gần cổng ra vào nhưng khuất về một phía nên khá vắng vẻ bởi vì khách hành hương thường sẽ lơ đãng bỏ qua nó trên đường đi vào chùa. Từ điện thờ, chúng ta phải đi hết bậc tam cấp, lại dọc theo lối đi chính, rẽ vào một con đường nhỏ bị che chắn bởi những hàng trúc cao quá đầu người, quanh co một hồi mới tới được hồ sen.

Ta vừa bước đi thật chậm vừa suy tính thật nhanh.

Tứ điện hạ sử dụng Dương Tam Thông mà không phải thân tín nào khác, nói lên rằng, dự định ngày hôm nay của hắn có điều mờ ám. Nếu bây giờ ta tìm được người gửi thông tin về phủ thừa tướng, người ta cũng chỉ thấy ta đi chung với Dương Tam Thông. Cha ta dựa vào đó sẽ chạy đi tìm Dương Đình dằn co. Đợi đến khi ông tra được tới Tứ vương phủ thì có lẽ tứ điện hạ đã thực hiện xong âm mưu của mình, và ta thì sẽ như cá nằm trên thớt mặc người mổ xẻ.

Còn ai có thể ngăn cản tứ điện hạ?

Cõi lòng ta bỗng cảm thấy lạnh lẽo vô chừng.

Sau đó, ta nhìn thấy Liễu Hạ Chi đang trên đường đi lên điện thờ.

Hai mắt ta mở to sáng rỡ, Liễu Hạ Chi, thái tử.

Liễu Hạ Chi kiếp trước bị ép gả cho đại ca ta. Nhưng sự thật thì nàng ấy từ nhỏ đã có hôn ước với một thư sinh họ Lâm, vốn là con trai người bạn chí cốt của cha nàng.


Lâm gia gặp nguy, cả nhà chết hết chỉ còn lại Lâm Trực. Khi Liễu lão gia biết chuyện, ông không những không khinh chê Lâm Trực mà còn mang cậu ta về nhà nuôi ăn nuôi học. Liễu Hạ Chi cũng không chê Lâm Trực mà vẫn một lòng muốn giữ lời hứa hôn của hai nhà.

Lâm Trực lại thấy thẹn trong lòng nên đã thề phải xây dựng sự nghiệp rồi mới dám ngỏ lời cùng Liễu Hạ Chi. Lâm Trực chiếm được vị trí Thám Hoa của khoa thi năm ngoái, sau đó được điều vào làm việc ở Lễ bộ. Dựa vào quen biết với Liễu gia mà Lâm Trực trở thành một trong số quân sư trẻ tuổi dưới tay thái tử.

Chính vì vậy mà kiếp trước khi thái tử gặp nạn, Lâm Trực cũng bị xử tội theo. Liễu gia lúc ấy chỉ có thể tự cứu lấy mình, không thể cứu thêm một người khác họ.

Ta không biết Lâm Trực hiện tại đã đi tới vị trí nào bên cạnh thái tử, đã có thể xin cầu kiến riêng hoặc có thể truyền thông tin trực tiếp hay chưa.

Ta không sợ bọn họ không hiểu lời nhắn của ta. Liễu Hạ Chi là một người cực kỳ thông minh, ta vốn biết.

Vấn đề là, thái tử sẽ chịu xuất hiện sao? Trong mắt thái tử hiện giờ, tứ điện hạ chẳng là ai cả. Thừa tướng phủ rất có uy nhưng thái tử cũng chẳng cần sự ủng hộ của cha ta. Cho nên chuyện xảy ra giữa ta và tứ điện hạ, trong mắt một người như thái tử còn chẳng bằng một màn ca múa của mỹ nhân.

Nhưng ta chỉ có một cơ hội này thôi.

Nghĩ đến đây, ta liền dừng chân. Dương Tam Thông khó hiểu quay đầu. Ta bình tĩnh nói:

"Liễu tiểu thư là người quen của ta, nếu gặp mặt mà không chào hỏi đôi câu sẽ khiến nàng ta nghi ngờ."

Câu này không hoàn toàn là thật nhưng cũng không hoàn toàn là giả.

Ta, Mạc Khả Tuyết, Liễu Hạ Chi và Quan Thư được dân chúng ở kinh thành phong tặng danh hiệu tứ đại mỹ nhân đương thời. Bốn chúng ta, mỗi người mỗi vẻ, không ai thua kém ai. Ta phóng khoáng như gió, Mạc Khả Tuyết nồng nhiệt như lửa, Liễu Hạ Chi trầm lặng như núi, Quan Thư dịu êm như nước. Hơn nữa thân phận chúng ta đều là quý nữ, thường xuyên tham gia đủ loại yến tiệc, trong vòng tròn quan hệ ít nhiều sẽ biết nhau.

Dương Tam Thông khẽ nhíu mày, sau đó lùi qua một bên, xoay người giả thành người qua đường.

Ta biết hắn rất cảnh giác, đảm bảo sẽ không bỏ sót bất cứ lời nào ta nói. Cho nên ta bình thản đứng nguyên tại chỗ đợi Liễu Hạ Chi tiến tới gần, sau đó vui vẻ gọi:

"Hạ Chi!"

Liễu Hạ Chi nghe ta gọi thì có hơi bất ngờ, bởi bình thường ta sẽ không tỏ vẻ thân thiết như thế này, cùng lắm là cúi người thi lễ cho phải phép rồi thôi. Nhưng là một tiểu thư đúng chuẩn, Liễu Hạ Chi sẽ không thất thố.

"Bạch Tụ, đã lâu không gặp."

"Còn chưa kịp chúc mừng chuyện của ngươi và Lâm công tử."

Liễu Hạ Chi nghe ta nhắc đến tình lang liền thẹn thùng cười lên.

"Đa tạ."

"Có dịp chúng ta gặp nhau nhé. Lần trước ta vô tình gặp được người quen của Lâm công tử."

"Là ai vậy?"

"Là người mà Lâm công tử đang tìm kiếm."

Ta nói đến đây liền cười lên.

"Thật ngại quá, không thể ở lại trò chuyện cùng ngươi lâu hơn. Ta còn phải đi đón hài nhi. Ngươi nhớ về hỏi Lâm công tử nhé, lúc nào rảnh thì chúng ta gặp nhau."

Liễu Hạ Chi vẫn chưa kịp hiểu câu nói trước đó của ta nhưng thấy ta muốn đi liền nhã nhặn chào từ biệt.

Ta tiếp tục thong thả đi xuống. Dương Tam Thông đợi ta đi ngang qua một đoạn mới xoay người đi theo.

Liễu Hạ Chi nhận ra Dương Tam Thông, dù sao hắn cũng là chân chạy vặt của Bắc ty Cơ mật viện, thường xuyên phải xuất hiện ở khắp mọi nơi. Nhưng nàng không biết hắn là người của tứ điện hạ. Có điều, Liễu Hạ Chi là người thông minh, nàng cảm thấy thái độ của ta rất không bình thường. Thế là Liễu Hạ Chi quyết định không lên chùa nữa mà lập tức quay về nhà.

Vừa về nhà Liễu Hạ Chi liền đi gặp Lâm Trực.

"Lâm ca, huynh đang tìm kiếm họ hàng sao?"

"Không. Vì sao muội hỏi vậy?"

Liễu Hạ Chi nhíu mày, sau đó kể lại sự việc ở trong chùa. Lâm Trực cúi đầu trầm tư.


"Dương mật sứ không hề đơn giản. Cho nên việc Bạch tiểu thư đi cùng hắn ta cũng không đơn giản. Liễu nhi, muội cảm thấy thế nào?"

Liễu Hạ Chi ngẫm thật kỹ.

"Bạch Tụ có vẻ vui mừng khi nhìn thấy muội. Đây là điểm lạ thứ nhất. Nàng ấy chủ động chào hỏi muội. Đây là điểm lạ thứ hai. Nàng ấy cố tình nhắc tới huynh, còn đặc biệt nhấn mạnh, đây là điểm lạ thứ ba."

"Nhấn mạnh ư?"

"Nàng ấy nhắc huynh tới ba lần. Huynh đến kinh thành năm ngoái, sau khi Bạch Tụ trốn nhà ra đi. Theo hiểu biết của muội thì nàng ấy không thể nào quan tâm đến một người chưa từng gặp mặt như huynh được. Cho nên vì sao Bạch Tụ lại cố tình dừng lại chào hỏi muội rồi nói chuyện về huynh?"

Lâm Trực nhắm mắt, để dòng suy nghĩ chạy loạn trong đầu, sau đó đột ngột mở mắt:

"Huynh phải đi gặp thái tử."

"Có chuyện gì sao?"

"Người mà Bạch tiểu thư muốn gặp, không phải huynh, mà là thái tử."

"Vì sao huynh nghĩ như vậy?"

"Có vẻ như Bạch tiểu thư đang gặp uy hiếp, mà người duy nhất có thể cứu nàng ấy, chính là thái tử."

"Huynh dựa vào đâu đi đến kết luận đó?"

"Thứ nhất, mối quan hệ giữa muội và Bạch Tụ không đủ thân thiết để trò chuyện về huynh. Cho nên nàng ấy chỉ muốn thông qua huynh để nhắn lời cho một người khác. Mà người này thì đang tìm kiếm ai đó."

"Thái tử ca ca đang tìm kiếm ai đó sao?"

"Phải. Nhưng đây là thông tin mật. Đến huynh cũng không biết thái tử đang tìm ai."

Liễu Hạ Chi kinh ngạc hô lên:

"Vậy mà Bạch Tụ lại biết rõ!"

Lâm Trực gật đầu:

"Đúng vậy. Nàng ấy dùng thông tin mật để truyền lời, chỉ có thể nói rằng, nàng ấy đang ở trong một tình trạng nguy hiểm, nguy hiểm đến mức không ngại bộc lộ trước mặt thái tử để nhờ ngài ấy giúp đỡ."

"Ai có thể uy hiếp tiểu thư nhà thừa tướng?"

Lâm Trực xoa đầu nàng.

"Muội không cần biết rõ. Ngoan ngoãn ở nhà chờ huynh."

Lâm Trực nói xong liền gấp gáp chạy vào phủ thái tử xin diện kiến. Còn may hôm nay thái tử không có hứng thú đi đâu cả, đang nhàm chán ở nhà xem ca múa.

Lâm Trực đi vào, nói nhỏ vào tai thái tử mấy câu. Thái tử liền cho người lui ra hết.

"Ngươi thật sự cho rằng lời của Bạch tiểu thư là muốn truyền cho Cô?"

"Quả thật đó là hướng suy luận đúng nhất, thần cho rằng không còn cách lý giải nào khác."

Thái tử cười rộ lên.

"Thật thú vị."

Thái tử vỗ bàn đứng lên.

"Dù sao hôm nay Cô cũng đang nhàm chán, đi dạo một vòng tạo quan hệ với nhà tể tướng cũng tốt. Ngươi nói có phải không Lâm quân sư?"

"Thái tử anh minh."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui