Cuối tháng hai, không khí dần ấm áp. Lá non trên cành nhú chồi xanh mơn mởn. Cây đào cũng bắt đầu hé nụ.
Biên quan chào đón hai vị khách quý.
Một người là nội tổ mẫu của mặt sẹo ca ca, Diệp lão thái thái. Một người là Đào Cương, theo lệnh hoàng thượng ra biên quan làm thái úy quản sự quân.
Đào Cương là con trai của Đào Mặc Đức, người vừa thay thế cha ta ngồi vào vị trí thừa tướng.
Cả triều đình đều biết cha ta và Đào Mặc Đức có mối thù đoạt thê.
Mẹ ta tên Lam Yên. Ngoại tổ phụ của ta lúc sinh thời từng là thái phó của tiên hoàng.
Đào Mặc Đức là một trong những môn sinh đắc ý nhất của ngoại tổ phụ. Nếu không có gì thay đổi, hẳn mẹ ta đã trở thành chính thê của Đào Mặc Đức. Nhưng sự đời khó ngờ, vào năm Đào Mặc Đức đỗ bảng nhãn, cha ta đỗ trạng nguyên. Sau đó cha ta theo ngoại tổ phụ làm việc một thời gian nên cũng quen biết mẹ ta.
Khi ấy mẹ ta nổi danh là đệ nhất mỹ nhân của kinh thành. Tính tình của bà hiền thục thiện lương. Khi còn trẻ, việc mẹ ta thích làm nhất là đi cứu tế. Tháng nào bà cũng tổ chức hội cứu tế ở Tĩnh An Tự. Ngoài nấu cháo, phát gạo, bà còn may tặng áo quần và giúp người ta gội đầu tết tóc.
Đào Mặc Đức và cha ta luôn xuất hiện bên cạnh mẹ ta vào những ngày cứu tế. Bọn họ không ngừng thể hiện bản thân và mẹ ta thì có cảm tình với cả hai người.
Khi mẹ ta tròn mười tám, hôn sự của bà không thể kéo dài lâu hơn nữa. Ngoại tổ phụ yêu cầu mẹ ta đưa ra lựa chọn, bởi nếu không, mẹ ta sẽ phải tiến cung. Đây là sự nhân nhượng lớn nhất mà tiên hoàng ban cho ngoại tổ phụ. Nếu không phải nể tình ngoại tổ phụ là thái phó, lại mong muốn con gái mình có một gia đình bình thường, thì với nhan sắc của mẹ ta, tên của bà đã nằm trong danh sách tuyển tú từ sớm.
Trước khi cha ta xuất hiện, Đào Mặc Đức không có đối thủ cạnh tranh. Sau khi cha ta xuất hiện, ông ta nhìn thấy nguy cơ tiềm tàng. Vậy là vào khoảng thời gian mẹ ta phân vân lựa chọn, Đào Mặc Đức lập ra một kế hoạch cũ rích, kế sách anh hùng cứu mỹ nhân.
Đào Mặc Đức muốn dàn dựng một vở kịch, khi mẹ ta từ Tĩnh An Tự trở về thì đụng độ một nhóm cướp, sau đó ông ta sẽ tả xung hữu đột cứu nguy.
Cha ta vô tình biết được âm mưu này. Ông không ngăn cản, ông chỉ thò chân ngáng đường.
Khi bọn cướp xuất hiện và Đào Mặc Đức đang giả vờ bay tới bay lui đóng vai anh hùng, cha ta vẫn đóng vai thư sinh trói gà không chặt nhưng hết lòng che chắn cho mẹ ta, khi có một tên cướp hung hăng bay tới chém, cha ta không quản thân mình, bay ra đỡ một nhát.
Cuối cùng, khổ nhục kế của cha ta đã đánh bại anh hùng kế của Đào Mặc Đức.
Mẹ ta trở thành Bạch phu nhân.
Mãi về sau, Đào Mặc Đức vẫn rất căm hận chuyện ngày hôm đó. Ông ta biết chắc đám cướp mà mình mua chuộc đã được dặn dò từ trước, đảm bảo không có tên nào dám làm bị thương mẹ ta. Cho nên, vì đâu xuất hiện một tên hung hăng bay qua chém? Nhất định là cha ta đã giở trò quỷ. Nhưng Đào Mặc Đức lại không thể lôi cha ta ra đối chất nếu không muốn lòi ra chuyện ông ta là người sắp xếp sau màn.
Vậy là mối thù đoạt thê giữa cha ta và Đào Mặc Đức liền kết.
Sau khi mẹ ta sinh con trai đầu lòng, Đào Mặc Đức mới hết hy vọng mà đi cưới vợ. Nhưng mối thù đoạt thê thì ông ta mãi mãi không bao giờ quên. Ông ta ở trong triều luôn đối đầu với cha ta. Con cái của ông ta thì luôn gây hấn với ta và đại ca, giống như tới chết không từ.
Đào Cương là công tử bột chính hiệu, xuất hiện ở quân doanh chẳng khác gì bao cỏ. Hoàng thượng phái hắn ra đây, nhất định là vì muốn dùng hắn để đối phó với ta.
Quân doanh tây bắc là vùng trời của Diệp gia. Có Diệp Vĩnh Thiên ở, ta đã cho rằng Đào Cương sẽ không dám làm ra hành động gì quá phận. Nhưng ta không ngờ mình đã sai rồi.
Ngay sau khi Đào Cương tới, quân doanh có một cuộc họp khẩn cấp. Ngày hôm sau, mặt sẹo ca ca mang theo mười ngàn binh lính xuất quân tấn công quân địch.
Theo lời huynh ấy nói thì chúng ta muốn lợi dụng những ngày giá rét cuối cùng trước khi lập xuân để đánh một trận khiến quân địch trở tay không kịp. Huynh ấy hứa với ta sẽ khải hoàn trở về trước khi mùa xuân tới.
"Tụ nhi, chờ huynh về, sau đó hãy cho huynh cơ hội được chăm sóc muội cả đời, có được không?"
Ta còn có thể bắt đầu một cuộc sống mới sao? Chính ta cũng không biết. Nhưng người nam nhân trước mặt lại kiên định vững tin như vậy, ta động lòng rồi.
"Được, muội chờ huynh."
Đêm hôm đó, Diệp lão thái thái mời ta tới uống trà.
Ngoài sân viện, dưới ánh trăng, hai tách trà bốc khói, bà lão với mái tóc hoa mai, ánh mắt sầu khổ.
Bà ấy nói với ta, cháu trai của bà, đã vì ta mà làm ra một việc trái với tổ huấn. Đó là nhúng tay vào việc triều chính. Hoàng thượng đồng ý viết xuống chiếu chỉ xét lại bản án của Bạch gia bởi vì Diệp Vĩnh Thiên đã hứa sẽ chiếm được Khúc Thành.
Khúc Thành nằm phía bên kia dãy núi, là chốt chặn của quân địch bởi vì nó có địa hình dễ thủ khó công. Quân địch chưa từng thành công tấn công vào Biên Thành của nước ta. Đồng dạng, chúng ta cũng chưa từng thành công tấn công vào Khúc Thành của họ. Thế cục giằng co ở vùng biên thùy tây bắc đã kéo dài hơn nửa đời người, cả hai phe đều không bận tâm muốn phá hủy.
Hiện tại, Diệp Vĩnh Thiên lại muốn phá vỡ cục diện này, chỉ vì ta.
Ta nghe tim mình đau thắt lại.
"Bạch tiểu thư, già đây không phải có thành kiến với tiểu thư. Chuyện của Bạch gia, già cũng rất lấy làm tiếc. Nếu là trước đây, già sẽ vui mừng đón nhận tiểu thư. Nhưng mà hiện tại, Diệp gia không thể trở thành nơi trốn nắng tránh mưa của tiểu thư được. Hy vọng tiểu thư có thể hiểu cho nỗi khổ tâm của già."
Ta lặng lẽ cúi đầu.
Hoàng thượng muốn ta chết vào canh ba, Diệp Vĩnh Thiên lại cố gắng kéo dài hơi tàn cho ta đến canh năm. Chuyện này giống như tát thẳng vào uy nghiêm của hoàng thượng. Sao lại có người ngu ngốc như vậy chứ.
"Diệp lão thái thái, xin ngài yên tâm. Ta sẽ không để ngài khó xử."
Sau khi nói chuyện với Diệp lão thái thái, ta về phòng bảo tiểu Hạnh chuẩn bị hành trang.
"Tiểu thư, chúng ta đi đâu?"
"Vượt qua biên thùy, vào đất người Hé."
Nhưng chúng ta không ra khỏi thành được, Đào Cương đã chặn chúng ta lại.
Khi Diệp Vĩnh Thiên không có mặt ở đây, Đào Cương là người giữ chức vụ cao nhất. Hắn dùng lý do ta là trọng phạm đang chịu hình phạt mà cho người bắt ta lại, định bụng quăng ngược ta vào quân kỹ.
Tiểu Hạnh nhào ra cản, lại để hắn tóm được tiểu Bạch Viễn. Ta lỡ miệng gọi tên thằng bé khiến Đào Cương nhận ra nó là giọt máu của Bạch gia.
Đào Cương bảo Bạch gia đã bị xử tội tru di cửu tộc, đứa bé này không thể sống. Vậy là hắn ném thằng bé vào vách tường đối diện.
Ta trơ mắt nhìn tiểu Bạch Viễn bị sát hại mà không thể làm gì khác ngoài việc gào thét lăn lộn trên mặt đất.
Đào Cương mở miệng cười nham nhở, sau đó cúi đầu nói vào tai ta:
"Hoàng thượng đã có lệnh, tất cả những người giúp đỡ ngươi.. đều phải chết."
Ta mở to hai mắt khó tin nhìn hắn. Sau đó ta chợt hiểu ra, trận chiến ngoài kia là một tử cục. Hoàng thượng muốn Diệp Vĩnh Thiên chết. Vậy là ta gào lên:
"Diệp tướng quân.. mau cứu Diệp tướng quân."
Đào Cương nhếch mép, phất tay bảo bộ hạ mang ta đi.
Lúc này một người bất ngờ xuất hiện, đánh bay đám bộ hạ, cướp lấy ta, nhảy lên ngựa, phóng ra khỏi thành.
Người tới tên Khôi Quý.
Khôi Quý là cận vệ của mặt sẹo ca ca, một người cực kỳ kiệm lời ít nói. Không ai biết xuất xứ của hắn. Nghe bảo hắn được mặt sẹo ca ca cứu sống trong một lần hành quân. Sau đó hắn thề nguyện đi theo mặt sẹo ca ca. Nhưng hắn không đăng lính, chỉ trở thành cận vệ riêng, bởi vì hắn nói mạng của hắn là của mặt sẹo ca ca. Hắn chỉ nghe lời một mình mặt sẹo ca ca, không ai khác có thể ra lệnh cho hắn.
Khôi Quý ôm ta trên lưng ngựa, hỏi thẳng:
"Diệp tướng quân gặp nguy hiểm sao?"
Ta gật đầu:
"Hoàng thượng muốn hắn chết. Trận chiến kia chắc chắn là tử cục."
Ta không thể nói rõ những suy luận vô căn cứ của mình, nhưng ta tin chắc suy luận của ta là đúng.
Khôi Quý im lặng, sau đó bảo:
"Ta tin cô nương."
Chúng ta phóng ngựa xuyên đêm, trời vừa rạng sáng thì đến được rãnh núi nằm gần Khúc thành.
Bên dưới rãnh núi, đội quân của Diệp Vĩnh Thiên đang tử chiến với phe địch. Mà đứng trên đỉnh núi là một nhánh quân của phe ta, do Dương Tam Thông dẫn đầu, nhưng có vẻ hắn không có ý định nhúng tay vào, chỉ im lặng quan sát. Ta nhìn thấy Dương Tam Thông liền biết sự tình không ổn.
"Mau đem Diệp tướng quân rời khỏi chiến trường."
Nhưng không cần ta nói, bởi vì Khôi Quý nhìn thấy mặt sẹo ca ca mang trên người mười mấy vết thương lung lay sắp ngã liền thúc ngựa xông thẳng vào, sau đó Khôi Quý đỏ mắt chém giết xung quanh. Ta nhào xuống đỡ lấy mặt sẹo ca ca. Huynh ấy ngẩng mặt, trông thấy ta liền lo lắng hỏi:
"Tụ nhi, sao muội lại ra đây?"
Nước mắt ta rơi như mưa.
"Sao huynh ngốc như vậy chứ?"
Lại dùng tính mạng của mình để đánh cược với một tên cẩu hoàng đế. Vì ta, đáng sao?
"Ta không có ngốc. Tụ nhi, muội mau.."
Nhưng mặt sẹo ca ca không nói hết câu, huynh ấy dùng tay đẩy ta ngã sang một bên. Khi ta ngẩng đầu nhìn lại, giữa ngực huynh ấy đã bị xuyên thủng bởi ba mũi tên. Tên xuyên từ trước ra sau. Kẻ bắn tên ở sau lưng ta. Mà sau lưng ta, chỉ có quân mình. Ta thật không ngờ, vì một mạng hèn của ta, hoàng thượng lại có thể nhẫn tâm xuống tay với một vị tướng tận trung.
Hoàng thượng, hắn điên rồi.
Mặt sẹo ca ca nhìn ta, vừa nói vừa ọc máu:
"Tụ.. nhi.. mụi.. hãy.. sống.."
Huynh ấy chưa nói hết câu đã tắt thở, ngay cả mắt cũng không nhắm lại.
Người nam nhân này, đến lúc chết vẫn muốn ta sống tốt. Nhưng không có huynh ấy, ta sống tốt kiểu gì?
Ta ôm xác huynh ấy, ngửa đầu cười lớn, xong lại ngào khóc. Ta không biết mình đã ngồi giữa chiến trường vừa cười vừa khóc trong bao lâu.
Bình minh lên rồi hoàng hôn xuống. Bóng đêm bủa vây, khí lạnh lan tràn. Thân xác trong tay ta lạnh ngắt. Thân xác ta cũng lạnh ngắt.
Chợt nhớ hôm nào, khi ta cảm thấy cái chết cận kề, chính người nam nhân này đã mớm thuốc cho ta, cố gắng lôi ta trở về từ bên bờ cõi chết. Ta cúi đầu hôn lên môi huynh ấy. Nước mắt tràn mi.
"Diệp Vĩnh Thiên, thật xin lỗi, muội hiểu ra lòng mình quá muộn. Nhưng mà đời này không còn huynh nữa, muội biết sống vì ai. Nếu có kiếp sau, muội nguyện dùng cả đời để yêu huynh."
Sau đó, ta vòng hai tay ôm huynh ấy từ phía sau, cầm ba mũi tên, vận sức.
Ba mũi tên xuyên qua ngực huynh ấy, đâm vào tim ta, đau nhói. Máu tràn lên cổ họng khiến ta hít thở không thông. Trước mắt ta là làn hơi nước mịt mờ đen thẳm. Ta cảm thấy bản thân đang chìm xuống, chìm vào bóng đêm mãi mãi.
Rồi có ai đó nắm tay ta, kéo lên.
Không khí tràn vào ngực, ta ho ra vài ngụm nước. Cảm giác hít thở không thông biến mất. Cảm giác đau nhói trên ngực biến mất. Làn hơi nước mịt mờ cũng biến mất.
Một bóng người dần dần hiện ra. Người ấy cúi đầu, hai tay ôm lấy mặt ta, tóc tai ướt sũng, ánh mắt lo âu.
"Tụ nhi.. Tụ nhi.."
Ta không dám tin, khàn giọng gọi nhỏ:
"Đại ca.."
Sau đó ta hôn mê bất tỉnh.
Mở mắt ra lần nữa, ta thấy mình đang nằm trên giường, đỉnh màn có thêu hoa đào, là kiệt tác của mẹ ta.
Ta xoay đầu liền trông thấy cha ta đang ngồi chống cằm ngủ gật trên bàn, còn đại ca thì gục ngay cạnh giường, tay huynh ấy vẫn còn nắm lấy tay ta.
Nước mắt ta bắt đầu không khống chế được mà chảy ra. Đây là thật hay là mơ?
Không biết ta khóc bao lâu, cho đến khi tiếng khóc của ta đánh thức hai người trong phòng.
Đại ca nhổm dậy, lo lắng đưa tay lau nước mắt cho ta.
"Tụ nhi, không sao rồi, không sao rồi. Mụi đừng khóc nữa."
Khi thấy ta vẫn rơi nước mắt không ngừng, huynh ấy quay đầu, giọng nói không giấu được sự giận dữ:
"Cha, người muốn nhìn muội ấy khóc đến chết sao?"
Cha ta thở dài, mệt mỏi đứng lên, lê tới cạnh giường ngồi xuống, ánh mắt ông như qua một đêm liền già thêm mười tuổi, nhưng vẫn không giấu được sự ôn nhu cưng chiều mà ta vốn quen thuộc.
"Tụ nhi, được rồi, cha hứa với con, cha sẽ không cản trở chuyện của con và tứ điện hạ nữa. Đợi tứ điện hạ mang lễ vật tới, chúng ta liền định ngày thành thân cho con."
Ta vừa nghe câu đầu tiên đã sững sờ nín khóc, đến câu thứ hai liền hoảng sợ ngồi bật dậy.
"Cha, con không muốn gả cho tứ điện hạ. Cả đời này đều không gả."
Cha ta và đại ca nghe ta nói liền sững sờ không dám tin vào lỗ tai mình. Vậy chuyện khóc nháo rồi nhảy hồ tự tử mấy hôm nay lại là sao nữa?
Đại ca khụ một tiếng, phá vỡ bầu không khí ngưng trọng.
"Cha, Tụ nhi hẳn còn chưa thanh tỉnh. Để muội ấy nghỉ ngơi khỏe lại rồi chúng ta nói chuyện."
Cha ta gật đầu, vuốt tóc ta, dịu dàng nói:
"Tụ nhi, đừng nghĩ quẩn. Cha đã hứa với mẹ con sẽ chăm sóc con chu toàn. Sau này, mọi chuyện đều nghe theo con, có được không?"
Ta nhào vào lòng cha, nước mắt lại không khống chế được mà tuôn ra.
"Cha, thật xin lỗi."
Thật xin lỗi vì sự ngu ngốc của con ở kiếp trước đã khiến cả gia đình bị liên lụy theo.
Cha ta đưa tay vỗ đầu ta.
"Ngoan, nghỉ ngơi cho tốt."
Cha ta đi rồi, đại ca mới đưa tay lên trán giả vờ đo nhiệt độ cho ta.
"Tụ nhi, muội còn biết xin lỗi. Có phải rơi xuống hồ làm đầu óc muội hỏng rồi không?"
Ta ngồi yên, đưa hai mắt nhìn đại ca chăm chú, nước mắt lại có xu hướng chảy xuống. Đại ca hoảng hồn buông tay lau nước mắt cho ta.
"Tụ nhi, muội lại làm sao nữa?"
Ta nhào vào lòng huynh ấy, nấc lên:
"Đại ca.."
Đại ca bất đắc dĩ vỗ vỗ lưng ta, lại dùng mấy câu dỗ ngọt mà ta quen thuộc để xoa dịu tâm tình cho ta.
Khóc một hồi, ta bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng buông tay, ngồi thẳng lên, gấp gáp hỏi:
"Đại ca, khi nào mặt sẹo ca ca mới về kinh?"
Đại ca ngẩng ra:
"Hả?"
Sau đó ta xua tay.
"Quên mất, muội đã biết rồi."
Một tháng sau khi ta tròn mười lăm tuổi, mặt sẹo ca ca sẽ mang quà sinh thần về cho ta. Đây là lời mà thân vệ của huynh ấy từng nói với ta ở kiếp trước.
Ta đảo mắt, suy tính nhanh, ta phải thành thân gấp để dẹp tan mộng tưởng của tứ điện hạ.
"Đại ca, khi nào mặt sẹo ca ca về, nhất định phải bảo huynh ấy tới gặp muội ngay. Không được chậm trễ."
"Hả? Sao vậy?"
Ta liếc mắt:
"Cứ làm theo lời muội là được."
Đại ca gãi đầu.
"Rồi rồi. Vậy huynh về đây, muội nghỉ ngơi cho tốt đó."
Ta vui vẻ gật đầu, đưa tay vẫy vẫy, ngả lưng nằm xuống, chui tọt vào chăn, ngẩng đầu nhìn đỉnh màn.
Đây là phòng của ta.
Đây là phòng của ta ở phủ thừa tướng.
Ta nhắm mắt, cõi lòng nhảy nhót tưng bừng.
Ta thật không dám tin.
Ta đã trọng sinh.
Trọng sinh về năm ta mười lăm tuổi.
Về cái ngày vì muốn ép phụ thân đồng ý mối hôn sự với tứ điện hạ mà ta đã nhảy hồ tự tử.
Sau hôm nay, cha ta mới siêu lòng chấp thuận ngu ý này của ta.
Ba hôm sau, tứ điện hạ sẽ mang sính lễ tới cầu thân.
Mười ngày sau, chúng ta sẽ tổ chức đám cưới.
Nhưng ta đã trọng sinh. Vậy thì những chuyện tiếp theo không cần xảy ra nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...