Đầu choáng váng mê man, cảm giác chóng mặt quay cuồng khiến cậu muốn ói, trong không gian tràn ngập thứ mùi khó hiểu nào đó. Diệp Phong nhíu mày, chỉ cảm thấy mí mắt như bị viên đá nặng ngàn cân đè ép, rất nặng, rất nặng, cậu đã bắt đầu cảm giác được đây không phải chuyện tốt, rõ ràng đầu óc thanh tỉnh, nhưng lại không sao mở mắt được.
Đúng rồi, đã xảy ra chuyện gì vậy? Không gian xung quanh tĩnh lặng đến lạ lùng, độ cứng lạnh lẽo dưới thân cũng rất rõ ràng, nơi này tuyệt đối không phải là nhà của cậu, cũng không phải là nơi cậu quen thuộc.
Vì cấp ba áp lực học tập và bài vở vô cùng lớn, Diệp Phong đến trường tự học từ rất sớm, phòng đó cũng là nơi dành cho học sinh ở lại qua đêm. Trên thực tế, đa số học sinh năm cuối đều lựa chọn ngủ lại trường, nhưng vì thân thể Diệp Phong không tốt, cũng vì anh trai, cho nên cậu không ở lại.
Cậu ngẫm nghĩ, buổi sáng hôm nay sau khi ăn xong bữa sáng, anh trai đã tự thân đưa cậu tới trường, trước khi rời đi, anh trai còn túm chặt cậu trong xe, liều chết hôn vài lần mới thôi. Diệp Phong nhớ rõ cậu đã tới được phòng tự học, nhưng trên đường đi mót qua nên đã tới WC…….
Đúng rồi, WC! Linh quang chợt lóe trong đầu Diệp Phong, suy nghĩ linh hoạt hơn. Cậu nhớ sau khi cậu vô WC, có một người cũng đi vào, là người quen nên cậu mới không phòng bị, kết quả đối phương tự nhiên bịt kín mũi cậu, thứ mùi hắc hắc nào đó đột nhiên xộc vào khoang mũi, khiến cảnh vật trước mắt cậu chợt đen đặc, hôn mê bất tỉnh.
Lưu Vinh, con trai của cậu Diệp Phong, cũng chính là em học cậu, là một tên ăn chơi trác táng, ngang ngược kiêu ngạo y như Lưu Quốc Hiên. Thứ duy nhất tốt hơn chính là Lưu Vinh còn biết giữ chừng mực, không điên cuồng như Lưu Quốc Hiên, bao nhiêu lần thiếu chút nữa chơi ra tai nạn chết người.
Lưu gia đã vung tiền để Lưu Vinh được vào lớp chuyên, hy vọng thằng oắt này có thể cài tà quy chính, đáng tiếc……….
Diệp Phong chưa bao giờ nói chuyện với Lưu Vinh, cho dù hai người cùng lớp, bọn họ cũng chả bao giờ liên lạc, nước sông không phạm nước giếng.
Thế nên Diệp Phong nghĩ không ra, tại sao Lưu Vinh lại đột nhiên tập kích cậu.
Chẳng lẽ là vì Lưu gia? Không đúng, Lưu gia có điên mới để Lưu Vinh tự thân ra tay, lại còn làm rõ ràng đến thế. Lưu Vinh là đứa con trai bảo bối của mợ cậu, bà ta tuyệt đối không thể để Lưu Vinh dấn thân vào những việc rặc rối.
Nói cách khác, chuyển này hẳn chỉ liên quan tới ân oán cá nhân của Lưu Vinh, thậm chí hiện tại ngay đến Lưu gia cũng chẳng hay biết gì.
Cảm giác choáng váng dần lui, Diệp Phong cảm thấy cơ thể khôi phục không ít khí lực, mí mắt đã miễn cưỡng mở ra được. Mặc kệ Lưu Vinh rốt cuộc muốn làm gì, trước hết cậu phải tìm hiểu xem nơi mình đang đứng là chỗ nào, để tìm cơ hội trốn thoát.
Chậm rãi mở mắt, không gian xung quanh u ám, cậu đánh mắt sang một bên nhìn sàn nhà đầy bụi, lại ngẩng đầu nhìn căn phòng cũ nát cùngcánh cửa sổ bị vỡ kính trên mái nhà. Thoạt nhìn giống một căn nhà kho lâu ngày bỏ hoang, ánh sáng chính là từ khung cửa vỡ kia tràn vào.
Diệp Phong run run cử động, cánh tay chết lặng cuối cùng cũng khôi phục được chút tri giác, nhưng từ khuỷu tay lại truyền đến cảm giác đau đớn, chắc là bị trầy da rồi. Cậu cẩn thận trở mình, chậm rãi từ mặt đất ngồi dậy, sàn nhà lát gỗ cũ kĩ không chịu nổi động tác nhỏ nhặt ấy, phát ra thanh âm kẽo kẹt đầy mục nát.
Tiếng bước chân dồn dập từ ngoài cửa truyền tới, Diệp Phong căng thẳng, mồ hôi chảy đầy lòng bàn tay, cửa RẦM một tiếng bị đá văng ra.
“Đại ca, quả nhiên thằng nhóc này tỉnh rồi.” Đi đầu là một tên dáng người gầy gò thấp bé, gương bị bị che giấu dưới lớp vài đen nên không rõ lắm, cặp mắt lấm la lấm lét lóe ra tinh quang đáng khinh.
Đi theo sau là một người đàn ông cao lớn, gương mặt cũng bị miếng vẻ đen che khuất, nhưng chỉ cần nhìn dáng người cũng khiến người ta liên tưởng tới vẻ mặt tràn đầy dữ tợn.
Người đàn ông nhổ nước bọt, sau đó nhấc chân đạp vào bụng Diệp Phong một phát. Diệp Phong từ khi sinh ra thân thể đã yêu ớt, gầy gò, ngay cả cân nặng cũng nhẹ hơn thể trọng bình thường của nam sinh nhiều lắm. Gã chỉ cần đạp một cước thôi cũng đã khiến cả người Diệp Phong lăn về phía sau, bụng nhất thời truyền đến cảm giác đau xót, cậu theo bản năng cuộn tròn người lại, trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
“Ngủ như lợn chết, tỉnh lại rất nhanh!” Gã thản nhiên liếc mắt miệt thị thiếu niên da thịt trắng nộn dưới đất, khóe miệng nhếch lên nụ cười đầy dữ tợn, “Nếu thức thời thì sẽ cho mày sống tử tế, chờ anh em tao cầm tiền xong, mày có thể về nhà, đừng có làm việc gì ngu ngốc, nếu không……”
“Anh trai mày buôn bán lời lãi lắm tiền như thế, ba nghìn vạn cũng chẳng nhiều nhặn gì đâu nhỉ! Hơn nữa nó thương mày như thế, đến lúc bàn giao, người nhận người, người nhận tiền, đôi bên cùng có lợi”. Cái tên có đôi mắt lấm la lấm lét cầm dây thừng tới trói chặt tay chân Diệp Phong, trước khi rời đi còn không quên nhéo vòng eo nhỏ của cậu một cái.
Diệp Phong đau tới mức chảy nước mắt, tiếng rên rỉ đau đớn thoát qua kẽ răng. Cậu rất ít khi rèn luyện, da thịt trên người đều mềm mềm nõn nà, cơ bản không thể chống đỡ nổi cú đánh của bọn bắt cóc, một cước kia cơ hồ đã khiến lục phủ ngũ tạng trong cơ thể cậu chấn động.
Diệp Phong không ngốc, tuy rằng cậu không biết hai người này có liên quan gì đến Lưu Vinh, nhưng bọn họ đều bịt mặt, điều này chứng minh sau khi giao dịch hoàn thành, khả năng cậu bị giết diệt khẩu rất thấp. Hơn nữa Diệp Phong cũng đã cẩn thận đánh giá thủ đoạn của chúng cùng nút thắt dây thừng trói cậu, buộc kiểu này không chuyên nghiệp tý nào, chứng tỏ bọn họ không hề quen tay làm những chuyện tương tự thế này.
Hiện tại hai người kia đang đứng ngay ngoài cửa, có lẽ đang chờ hồi âm, mà cũng có lẽ là đang thương lượng tính kế, nhưng chỉ cần cậu làm một động tác dù nhỏ nhất thì vẫn lập tức bị phát hiện.
Nghỉ ngơi nửa ngày, Diệp Phong rốt cuộc cũng ngồi dậy được, cậu dựa lưng vào tường, đảo mắt đánh giá căn phòng đầu bụi bặm này.
Ánh sáng u ám như bóng ma chiếu tới cái bàn bị gãy chân cùng chiếc ghế sô pha bọc da màu đỏ. Thậm chí Diệp Phong còn nhìn thấy lớp đệm mút dưới ghế chuyển động, chắc chắn đang có một vị nhân huynh tên gọi là chuột lục lọi bên trong.
Căn nhà này chắc chắn đã bị vứt bỏ từ lâu lắm rồi. Cậu ngẩng đầu nhìn cành cây bên ngoài cửa sổ trên gác mái, có lẽ là vì đang ở vùng ngoại thành nên cây cối mọc rất lộn xộn, không được cắt tỉa. Cả căn nhà ngoại trừ cửa sổ bị vỡ phía trên mái và cửa ra vào thì chẳng còn cửa sổ nào nữa.
Diệp Phong hít một hơi thật sâu, cố gắng bình phục hô hấp, ép đại não phải tỉnh táo lại. Cậu xoa xoa cái trán mướt mồ hôi lạnh, hai tay bị trói không tiện cử động, trên mặt dính toàn bụi tro hòa lẫn với mồ hôi khiến cậu trông như đã biến thành một con mèo mướp, vừa có vẻ chật vật lại vừa buồn cười.
Từ những gì hai tên kia vừa nói, Diệp Phong nghe ra bọn chúng muốn đòi tiền chuộc, nhưng lại là đòi tiền anh trai. Điều này có điểm kỳ quái, nếu đã bắt cóc nhị thiếu gia của nhà họ Diệp thì hẳn phải đòi tiền cha Diệp mới đúng chứ, còn anh trai cậu nhiều lắm cũng chỉ mới được xem như người thừa kế gia nghiệp, cho dù mọi người đều biết anh vô cùng yêu thương cậu, nhưng một người trẻ tuổi thì lấy đâu ra ba nghìn vạn đây?
Diệp Phong biết trong tay anh trai có tiền, nhưng sao bọn bắt cóc này biết được? Trừ phi…..có kẻ có tâm bất chính đã nhìn ra……..
Từ sau khi Diệp Cảnh đoạt được khu đất phía Đông đã tiến hành khai phá, xây dựng lại, quá trình cụ thể thì Diệp Phong không rõ, lúc anh trai bàn chuyện làm ăn tuy không kiêng kị mà nói ngay trước mặt cậu, nhưng vì cấp ba bài vở nhiều, áp lực lớn, cho nên dạo này anh trai cũng không muốn quấy rầy cậu nghỉ ngơi.
Chính vì thế Diệp Phong chỉ biết hiện tại khu đất phía Đông đang được xây dựng để trở thành một nơi thế ngoại đào nguyên, cảnh trí tự nhiên, muôn hoa khoe sắc. Trong thời gian ngắn ngủi đã lập tức trở thành một trong những nơi đặc sắc nhất thành phố A, được gọi là “Kỳ tích thần thoại”.
Nghe nói nơi đó có một dòng suối ngầm trong lòng đất, ngay sau khi khởi công đã được phát hiện ra. Dòng suối ấy chảy trong hang động thạch nhũ lấp lánh bảy màu, tạo nên cảnh trí đẹp đẽ tựa tiên cảnh. Nhất là vào buổi sáng sớm, sương mù mờ ảo còn vương vấn quanh chân núi, đình thai lầu các như ẩn như hiện, kết hợp với tiếng róc rách của nước suối chảy qua mỏm đá, rất có ý vị, hệt như nơi lánh đời của cao nhân thời xưa.
Lại nghe nói, phía sau núi có cả một rừng phong đỏ bạt ngàn, cũng không hiểu vì sao lại nhiều như thế, có lẽ bùn đất ở đó thích hợp cho phong đỏ sinh trưởng. Diệp Cảnh tuyệt bút vung lên, ngay tức thì giữa rừng phong đã tọa lạc một tòa lâu đài nguy nga tráng lệ theo kiến trúc nước Pháp, huy hoàng mà không mất đi nét tao nhã lịch sự.
Lại nghe nói, nơi đó có một động tự nhiên rộng rãi, quang đãng……
Lại nghe nói, nơi đó có một hồ nước trong xanh bốn mùa……..
Lại nghe nói……….
Những thứ đó bất quá cũng chỉ là một phần cảnh trí nổi bật của khu Đông mà thôi, hiện giờ, mỗi khi mọi người nhắc đến cảnh sắc thiên nhiên tuyệt đẹp, thì thứ đầu tiên họ nghĩ tới chính là “Kỳ tích thần thoại” của thành phố A.
Lúc Diệp Cảnh đệ trình dự án cùng bản phác thảo công trình không hề nhắc tới cấu tạo địa chất cũng như cảnh quan đặc thù ở miếng đất khu Đông, hơn nữa giao thông nơi đây vốn không thuận lợi, muốn vào sâu bên trong phải dùng phương tiện di chuyển thô sơ nhất, dường như đã hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài, trong khoảng thời gian ngắn chẳng ai phát hiện nơi đây đặc biệt thế nào.
Kiếp trước, người phát hiện và chiếm được khu đất này là một thương nhân giàu có, ông ta đã cải tạo nơi này thành một khu biệt thự nghỉ dưỡng. Nhưng Diệp Cảnh biết, vì cảnh trí nơi này rất đẹp, nên đã có không ít tổ kịch phim tới đây lấy bối cảnh đóng hoặc chụp hình.
Kiếp này, Diệp Cảnh cũng không trông ngóng sẽ biến nơi này thành tiên cảnh, nhưng sau khi anh cẩn thận quy hoạch mới phát hiện, nơi đây rất thích hợp để trở thành một khu quay phim đầy cảnh sắc, theo đúng phong cách Trung Quốc cổ điển!
Chẳng qua mọi việc đâu có đơn giản, tiền vốn đổ vào để xây dựng cải tạo vô cùng lớn. Cũng may trang web công ty online kiếm được không ít tiền lời nhờ vào kinh nghiệm đánh giá cổ phiếu trước đây của anh, cung cấp cho anh một khoản tài chính khổng lồ. Hơn nữa dù có nhiều tiền, anh cũng không vung tay tiêu pha lãng phí, thu vào nhiều nhưng không động đến nhiều, nếu không mọi người đều đã nhìn ra anh giàu tới mức nào.
Mộ An nhiên chính là cộng sự đầu tiên mà anh nghĩ đến.
Trước mắt “Kỳ tích thần thoại” mới được ra mắt công chúng một phần ba quy mô mà đã dẫn hàng nghìn người tới xem. Ai cũng biết trước kia Diệp thị chỉ phục trách việc mua bán đất, xây dựng lại, sau đó sẽ chuyển nhượng. Đáng tiếc hiện tại, không ít công ty giải trí đã đưa ra yêu cầu hợp tác thu mua, nhưng đều bị từ chối, muốn vòng vo tìm hiểu thì lại phát hiện kẻ đứng sau mọi việc là một nhân vật trẻ tuổi không danh tiếng.
Các ông chủ doanh nghiệp đầu sỏ buồn bực, khó chịu, nghi hoặc.
Tên tiểu quỷ này là ai? Thực lực lớn đến mức nào? Gia cảnh như thế nào?
Nhưng kết quả điều tra chỉ ra duy nhất một kết quả vô cùng đơn giản, người này chính là đại thiếu gia nhà họ Diệp, những người cùng tham gia vào hạng mục này đều là bạn tốt của Diệp Cảnh. Không đúng, có thật là bạn tốt hay chỉ là cộng tác đơn thuần? Người như thế có đáng tin hay không?
Những kẻ có tâm kế đột nhiên nghĩ ra một chuyện, năm đó, khi đại thiếu gia nhà họ Diệp cố ý mua mảnh đất này đều bị những người tự xưng là chuyên nghiệp, có kinh nghiệm công kích, phê bình đủ điều, thậm chí có người còn hoài nghi đầu óc Diệp Cảnh có vấn đề. Nói không chừng lần này cũng như lần đó, vị đại thiếu gia ngang tàng kia vẫn có thể nắm chắc phần thắng trong tay!
Bề ngoài mọi người đều nghĩ rằng mảnh đất đã được chuyển nhượng, nhưng rất ít người biết thật ra Diệp Cảnh vẫn đứng phía sau, trở thành một đại cổ đông, ngày ngày thu lợi.
Ngày hôm nay, sau khi Diệp Cảnh đưa em trai bảo bối tới trường, anh nhìn theo cậu tung tăng chạy vào trường đến khi khuất bóng mới quay đầu xe tới công ty. Nhưng ngay khi ngồi xuống, tiếng chuông điện thoại đã gấp rút vang lên, Diệp Cảnh cúi đầu xem xét, không phải là số điện thoại của người quen.
Vừa định từ chối thì đáy lòng lại dâng lên cỗ cảm giác bất an mơ hồ, vì thế trong nháy mắt, anh ấn nút nhận cuộc gọi, Diệp Cảnh thầm nghĩ nghe đối phương muốn nói đó cũng không sao.
“Xin hỏi ai vậy?” Vĩnh viễn luôn bắt đầu giọng nói ôn hòa lịch sự.
“Chào anh, xin hỏi anh có phải là anh trai Diệp Phong không?” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói nhỏ nhẹ, thanh thoát, có thể nghe ra là giọng nói của nữ sinh.
Một nữ sinh lại đi gọi điện thoại cho mình? Diệp Cảnh nhíu mày, do dự nổi lên.
Mạnh Đình nuốt nước miếng căng thẳng, cô là bạn cùng lớp với Diệp Phong, tuy thành tích học tập không tồi nhưng lại không am hiểu chuyện giao tiếp, bạn cùng phòng Mạnh Đình cũng luôn thấy cô quá buồn tẻ nên chẳng bao giờ trò chuyện, vì thế thường ngày Mạnh Đình chỉ thường xuyên ngồi yên lặng một chỗ trong lớp. Ở lớp, người duy nhất thường nói chuyện với cô có lẽ chỉ có mỗi ủy viên tuyên truyền Diệp Phong.
Diệp Phong thích cười, khi cậu cười rộ lên luôn mang đến hương vị ánh mặt trời ấm áp, bất kể là ai cậu cũng đều có thể trò chuyện thân thiết, thật dễ dàng khiến cả thể xác và tinh thần đối phương thư sướng. Mạnh Đình luôn chú ý tới Diệp Phong, dĩ nhiên cũng dần dần để ý người hay đi bên cạnh cậu là ai, và cô đã nhận ra người có tỷ lệ xuất hiện nhiều nhất lại chính là Diệp Cảnh.
Chỉ là một lần tình cờ ngẫu nhiên, lúc Diệp Phong gọi điện thoại cho Diệp Cảnh, Mạnh Đình cũng đang đứng bên cạnh cậu, vừa nhìn thấy số điện thoại, bạn học Mạnh Đình trời sinh mẫn cảm với các chữ số đã nháy mắt ghi nhớ. Cho đến tận bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ ràng từng con số trong dãy số đó.
“Có chuyện gì sao?” Ẩn chứa trong giọng nói của Diệp Cảnh đã có chút thiếu kiên nhẫn, hiện tại anh chỉ có thể nghĩ ra hai trường hợp, một là nữ sinh này thừa thủ đoạn, thông qua người nào đó mới có được số điện thoại của anh, ý đồ không rõ. Hai là…. Tiểu Phong chủ động nói cho cô nàng biết……
Xoạch! Diệp Cảnh trong nháy mắt đập chết lối suy nghĩ thứ hai.
Mạnh Đình hít một hơi thật sâu, ổn định tâm trạng, sắp xếp lại từ ngữ một chút, sau đó tuôn ào ạt một hơi không ngừng nghỉ, thông báo cho Diệp Cảnh biết Diệp Phong đã xảy ra chuyện.
“Vừa mới nãy em nhìn thấy Lưu Vinh mang theo Diệp Phong rời khỏi trường, cậu ta còn nói với mọi người là thân thể Diệp Phong không khỏe, muốn đưa cậu ấy về ký túc xá nghỉ ngơi, nhưng em nhớ rõ Diệp Phong đâu có ở ký túc……”
“Cái gì?” Diệp Cảnh chỉ cảm thấy trong đầu oanh một tiếng vang lên tiếng nổ lớn. Lưu Vinh, Lưu Vinh là ai? Lại là người nhà họ Lưu?! “Bọn họ đang ở đâu?”
Lửu giận của Diệp Cảnh như xông ra khỏi điện thoại, vọt tới đầu dây bên kia, Mạnh Đình sợ tới mức thiếu chút nữa làm rớt di động.
“Em, em, em thấy Lưu Vinh kéo Diệp Phong ra khỏi cổng trường…..” Mạnh Đình lắp bắp nói, đáp lại câu trả lời của cô là tiếng tút tút kéo dài, Diệp Cảnh đã ngắt máy.
Mạnh Đình ngẩn người, mãi đến khi tiếng tút tút vang lên hồi lâu cô mới giật mình hoàn hồn. Bình thường Lưu Vinh cùng Diệp Phong đâu có nói chuyện với nhau, hơn nữa Lưu Vinh luôn thích lêu lổng bên ngoài, Mạnh Đình nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy có gì đó rất quái lạ, nhưng bọn họ rõ ràng là người một nhà, cô sao có thể liên tưởng được tới việc bắt cóc chứ.
Cùng lúc đó, sắc mặt Diệp Cảnh tối đen lại, đáy mắt hiện lên quang mang u ám, gió lốc xung quanh nổi lên.
Mãi đến đầu giờ chiều, Diệp Cảnh rốt cuộc nhận được một cú điện thoại gọi tới, bọn bắt cóc chỉ đơn giản thông báo số tiền anh phải giao ra cùng thời gian, địa điểm, sau đó lập tức ngắt máy.
Khóe môi Diệp Cảnh nhếch lên, hình thành một độ cong quỷ dị, trên mặt không nhìn rõ hỉ nộ ái ố.
Thật thú vị, còn dám gọi điện cho anh đòi tiền à? Diệp Cảnh nhíu mày, trong mắt anh giờ đây cuộn trào từng cơn sóng cao tới vạn trượng.
Là ai, ai đã phản bội anh, muốn hại Tiểu Phong?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...