Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Bất Cú

Trong Ngự Thư Phòng, Hoàng thượng đang lật xem tấu chương, thần sắc vui mừng cùng Thái tử trò chuyện. “Lần này phòng lũ ở Lạc Hà tiến triển nhanh chóng, đê ở Giang Châu đã muốn xây xong, kênh đào ở đó cũng có thể mở để lưu thông với Lạc Hà. Quân dân cùng hợp tác quả nhiên là chủ ý không tồi, tốc độ tăng lên không ít. Không những trị được thuỷ mà còn ổn định được lòng dân. Hiên Viên đế quốc chúng ta đã tạo được một công tích lớn!”

“Đều là nhờ hồng phúc của phụ hoàng mới có thể tiến triển thuận lợi như vậy. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ trong vòng hai năm ta có thể kênh đào ở Giang Châu, Hồ Châu, Lịch Thành, Lạc Thành khai thông. Vận chuyển đường thuỷ sẽ trở nên tiện lợi hơn, mậu dịch cũng phát triển, ta sẽ có một nguồn lợi không nhỏ.” Hiên Viên Hãn Thừa lên tiếng. Kiếp này nhờ có quân đội tham gia nên tiến độ công trình còn nhanh hơn cả kiếp trước. Hắn chính là người đã chứng kiến sức ảnh hưởng của việc lưu thông kênh đào đối với Hiên Viên đế quốc.

“Sang năm trẫm định để con thay trẫm đi dò xét vùng Giang Châu…” Hoàng thượng nói với Thái tử. “Con là Thái tử mà trẫm chọn, trẫm hy vọng con trước hết có thể cảm nhận hết sơn sơn thuỷ thuỷ của Hiên Viên đế quốc chúng ta, như vậy con mới có thể càng thấu hiểu dân tình hơn.”

“Vâng. Nhi thần nhất định không cô phụ kỳ vọng của phụ hoàng.” Hiên Viên Hãn Thừa quỳ xuống hứa hẹn, hắn vẫn luôn biết ơn phụ hoàng vì ngài đã dạy dỗ cùng bồi dưỡng hắn, kiếp này hắn nhất định sẽ bảo hộ cùng phát triển thật tốt giang sơn mà phụ hoàng giao cho hắn.

Hoàng thượng sau đó lại nói với Thái tử chuyện tuyển tú. “Tháng ba năm sau là tuyển tú, ý tứ của mẫu hậu con là định tuyển một Thái tử phi cùng hai trắc phi. Nếu lần này có người hợp ý con cũng có thể lựa chọn, thân là Thái tử, thân mình hiện tại cũng đã điều dưỡng tốt, người trong hậu viện cũng nên tăng lên một chút, người trong hậu viện của con quá ít, thật không ra thể thống gì….”

Hiên Viên Hãn Thừa trầm mặt nửa ngày, ngẩng đầu lên nói với phụ hoàng mình. “Mẫu hậu đã chọn được ai chưa?”

“Người được chọn làm Thái tử phi vẫn chưa có, nhưng mẫu hậu con lại thấy Ôn Văn Thiến của Ôn gia rất được, con thấy sao? Còn về phần trắc phi, nữ nhi nhà Lễ bộ thị lang Trương Thuần Vi cùng nữ nhi của Bắc Quảng Tổng đốc Diêu Ngọc Lam đều là những lựa chọn không tồi.” Hoàng thượng hỏi Thái tử. “Con có chọn được ai chưa?”

Hiên Viên Hãn Thừa nghĩ nghĩ, nói. “Trưởng nữ nhà Lễ bộ thị lang quả thật là người được chọn không tồi, địa vị của Trương thị lang trong nhóm văn thần cũng rất có uy vọng. Còn Diêu Ngọc Lam thì phụ thân lẫn đại ca đều có địa vị cao, nhi thần không muốn chọn một nữ tữ có mẫu tộc như vậy làm trắc phi. Mặt khác, nhi thần vẫn chưa muốn lấy bất cứ ai làm Thái tử phi, dù sao thì chúng ta cũng mới vừa tuyên bố Tiết thị chết bệnh, lại còn miễn đi tư cách nhập Hoàng lăng của nàng ta. Nếu sang năm lặp tức thú Thái tử phi, không khỏi có chút lạnh bạc. Trưởng nữ nhà Ôn gia cũng rất tốt, đệ đệ cũng đã đến tuổi nên thú chính thê rồi.”

Hoàng thượng nghe Thái tử nói xong, thật sâu nhìn hắn. “Không nghĩ đến việc thú Thái tử phi, đây là nguyên nhân thực sự?”

“Nhi thần không dám gạt phụ hoàng, nhi thần cảm thấy ba người được mẫu hậu chọn cùng những người chuẩn bị tuyển tú vào năm sau, không ai đủ tư cách lên làm Thái tử phi.” Hiên Viên Hãn Thừa thành thật trả lời. Một đời này, ngoại trừ quai bảo ra, không ai có thể cùng sóng vai với hắn cả.


Hoàng thượng nghe Thái tử nói xong, chỉ thở dài. Hiển nhiên câu trả lời của hắn không thật làm ông hài lòng. “Chờ năm sau tuyển tú lại quyết định tiếp….Nói chung, con ít nhất cũng phải nạp một trắc phi.”

“Vâng. Phụ hoàng…Sang năm đi Giang Châu đường xá xa xôi, nhi thần muốn mang theo Lâm trắc quân đi trước.” Hiên Viên Hãn Thừa nói.

Hoàng thượng suy nghĩ một hồi liền gật đầu đồng ý, lời đầy thâm ý, nói. “Mang theo trắc quân cũng không phải không được. Nhưng trẫm phải nhắc nhở con, làm Thái tử, việc trọng yếu nhất chính là con nối dòng!”

“Tạ ơn phụ hoàng ân điển, nhi thần hiểu được, nhi thần sẽ không để phụ hoàng phải thất vọng.” Hiên Viên Hãn Thừa trịnh trọng nói.

Hiên Viên Hãn Thừa ra khỏi Ngự thư phòng cũng không lặp tức trở về Bình Nhạc Uyển mà tiến thẳng đến Vĩnh Thọ Cung. Cùng mẫu hậu nói chuyện riêng, hắn đem việc tuyển tú hôm nay vừa nói với phụ hoàng kể cho mẫu hậu nghe.

“Trương Thuần Vi xuất thân từ dòng dõi thư hương, tính tình không những dịu ngoan mà còn là một mĩ nhân, nhưng thân mình lại có chút nhược…Về chuyện con nối dòng về sau, bản cung có chút lo lắng. Thực ra thì Diêu Ngọc Lam cũng là một người khá tốt, bằng không con nạp cả hai luôn đi.” Hoàng hậu nói lên sự băn khoăn trong lòng mình.

“Nhi thần quả thực không thích Diêu Ngọc Lam, tuổi còn nhỏ mà lại truyền ra cái gì kinh thành đệ nhất tài nữ. Kinh thành cũng không thiếu danh môn tài nữ, nữ nhi của các đại gia tộc ai mà chẳng tài hoa hơn người. Nhưng vì sao chỉ có một nữ tử vừa đến tuổi cập kê được truyền ra thành kinh thành đệ nhất tài nữ? Có thể thấy, nữ tử này là một người có dã tâm. Bên người nhi thần vẫn còn có Gia Bảo, trải qua sự việc của Từ Tuyết Doanh, nhi thần thực không muốn để một nữ nhân như thế vào hậu cung của mình.” Hiên Viên Hãn Thừa trảm đinh chặt thép, nói rõ việc bản thân hoàn toàn không ưa Diêu Ngọc Lam. “Về sức khoẻ của Trương Thuần Vi, mẫu hậu không cần lo lắng, Tiễn thái y bên người nhi thần y thuật cao siêu, cứ hạ lệnh cho Tiễn thái y giúp Trương Thuần Vi điều trị thân thể liền xong, đợi đến tháng ba năm sau tuyển tú hẳn cũng khoẻ mạnh lên không ít. Còn về phần Ôn Văn Thiến, nàng ta rất tốt, cho đệ đệ thú nàng làm chính phi. Ôn Văn Thiến lớn hơn đệ đệ một tuổi, tính tình trầm ổn cũng rất xứng đôi với đệ ấy.”

Hoàng hậu lắng nghe lời Thái tử cũng hiểu được lời của con mình có lý, thấy hai đứa con của mình huynh hữu đệ cung, Thái tử lúc nào cũng vì Nhị đệ suy nghĩ, nàng vô cùng vui mừng. Đối với đề nghị của Thái tử, nàng cũng thấy rất không tồi. Mà khi nhắc đến Gia Bảo, nghĩ đến tính tình của y, Hoàng hậu cũng có chút cân nhắc. “Vậy trước cứ để Tiễn thái y vì Trương Thuần Vi điều trị thân thể, những chuyện còn lại thì tính sau, dù sao sang năm tuyển tú cũng còn rất nhiều thế gia nữ tử…”

Trên đường quay về Bình Nhạc Uyển, Hiên Viên Hãn Thừa lên tiếng phân phó Nguyên Phúc đang theo bên cạnh. “Triệu Tiễn Xuân Vinh đến nội thư phòng gặp ta.”


Tiễn Xuân Vinh tiến vào nội thư phòng của Thái tử, trong hai năm này, hắn đã trở thành thái y tâm phúc của Thái tử điện hạ. “Thái tử điện hạ, người có gì phân phó?”

“Ngươi nhanh đi tìm hiểu tin tức thực sự về sức khoẻ của Trương Thuần Vi nhà Lễ bộ thị lang…Ta muốn nhanh chóng biết được tin chính xác.” Hiên Viên Hãn Thừa nhớ rõ Trương Thuần Vi ở năm sau, chính là Vận Thái năm thứ tám, thì chết bệnh. Nhưng hắn không nhớ rõ được nàng chết ở thời gian nào, không biết nàng ta có chống đỡ được đến lúc tuyển tú hay không?

“Vâng.” Tiễn Xuân Vinh nhanh chóng tiến hành điều tra.

Tiễn Xuân Vinh sau khi qua nhiều lần tìm hiểu, liền đem kết quả bản thân tìm được trình lên cho Thái tử điện hạ. “Trạng huống của vị Trương tiểu thư kia rất yếu, mặc dù vậy, theo mạch án thì thấy nàng thân thể yếu, cần tĩnh dưỡng. Nhưng theo đơn dược mà đại phu khai ra, Trương tiểu thư đã dùng một lượng lớn hổ lang dược để duy trì sức khoẻ, gan của Trương tiểu thư cũng dần có dấu hiệu suy kiệt…”

“Nếu cho ngươi đến khám và chữa bệnh cho Trương Thuần Vi, nàng ta còn hy vọng bình phục không? Nếu không thì tìm cách kéo dài mệnh cho nàng, để nàng có thể chống đỡ đến khi tuyển tú chấm dứt.” Hiên Viên Hãn Thừa nói với Tiễn Xuân Vinh.

“Thần không dám cam đoan, phải để thần đi chẩn mạch cho Trương tiểu thư xong mới có thể biết được. Nhưng thần nhất định sẽ cố gắng hết sức vì Trương tiểu thư mà trị liệu.” Tiễn Xuân Vinh nói.

“Ngươi mau đến Trương gia xem đi…” Hiên Viên Hãn Thừa ở bên tai Tiễn Xuân Vinh nhẹ giọng phân phó một việc, xong mới để hắn lui ra ngoài.

Quý phủ của Lễ bộ thị lang Trương Đình Huy đèn đuốt sáng trưng, Trương phu nhân đang không ngừng lau nước mắt nhìn nữ nhi vẫn luôn hôn mê bất tỉnh ở trên giường. Trương Thuần Vi từ trong cung trở về liền ngã bệnh không dậy nổi.

Trương Đình Huy sinh khí với thê tử. “Ai cho ngươi tự chủ trương mang Thuần Vi tiến cung hả? Thân thể Thuần Vi đã yếu đến mức này, ngươi lại mang nó ra ngoài, đã vậy còn tiến cung! Sang năm liền có tuyển tú, lỡ như Thuần Vi lọt vào mắt của Hoàng hậu thì biết làm sao? Ngươi có nghĩ đến hậu quả hay không?”


Trương phu nhân ấp úng nói. “Tôi nhận được triệu kiến của Hoàng hậu nương nương nên cũng không dám từ chối. Mấy ngày nay thấy sức khoẻ của Thuần Vi cũng đỡ nhiều nên mới mang nó tiến cung. Ai có ngờ…”

“Vương đại phu nói thể nào?” Trương Đình Huy hỏi.

“Vương đại phu nói có thể Thuần Vi không qua khỏi mùa đông, ô ô…” Trương phu nhân khóc càng thêm thương tâm. Trương phu nhân tổng cộng sinh được ba nam một nữ, đối với nữ nhi duy nhất mà mình có vô cùng sủng ái, chỉ ngặt nỗi thân mình nữ nhi lại yếu nhược, bệnh nặng bệnh nhỏ cứ không ngừng kéo tới, làm tâm bà muốn nát ra.

Trương phu nhân thấy nữ nhi từng ngày từng ngày lớn dần, thoáng cái đã đến tuổi lấy chồng. Nhưng nữ nhi mấy năm nay thường xuyên thỉnh thái y đến xem bệnh, trong kinh thành nơi đâu cũng biết đến nữ nhi Trương gia thể nhược nhiều bệnh, việc hôn nhân của Trương Thuần Vi cũng không có ai đến hỏi. Trương phu nhân liền cùng Trương thị lang nghĩ biện pháp, từ năm trước vừa bắt đầu, phàm là khi nữ nhi trở bệnh họ cũng không thỉnh thái y đến xem. Trương gia đối bên ngoài tuyên bố sức khoẻ Trương tiểu thư đã tốt hơn nhiều. Trong kinh thành cũng không thấy nhà họ thỉnh thái y đến xem bệnh nữa thì ai nấy đều tin. Kỳ thật Vương gia đã trộm thỉnh một vị được xưng tụng là diệu thủ hồi xuân Vương đại phu đến xem trị liệu, vị đại phu kia cũng có chút năng lực, ăn dược mà đại phu khai ra xong, thân mình của nữ nhi cũng bắt đầu khởi sắc trở lại.

Vì vậy Trương phu nhân bắt đầu trở nên sốt ruột với chuyện hôn nhân của nữ nhi, trong lòng bà hiện tại muốn nhất chính là mau chóng tìm một hộ nhân gia đem nữ nhi gả đi. Vừa lo cho bệnh tình của nữ nhi, vừa phải nghĩ biện pháp giấu diếm, lại phải tìm người gả Thuần Vi đi, Trương phu nhân tất cả đều là bất đắc dĩ. Tại Hiên Viên vương triều, nữ tử chưa có hôn thú khi chết đi không có tư cách táng nhập phần mộ tổ tiên. Nếu đính ước xong mà chống đỡ không được, ít nhất nữ nhi nhà bà vẫn còn nơi để về.

Mọi chuyện ngay từ đầu đều thật thuật lợi. Nữ nhi dưới sự trị liệu của Vương đại phu dần dần khoẻ lại. Trong kinh thành ai cũng biết Trương tiểu thư đã khoẻ trở lại, bản thân nàng cũng đã đến tuổi lấy chồng, Trương gia vì thế cũng dần có bà mối đến dạm hỏi. Trương phu nhân cũng vội vàng xem xét, ai ngờ lại nhận được triệu kiến của Hoàng hậu nương nương, nữ nhi sau khi xuất cung lại mắc phải phong hàn bệnh không dậy nổi. Đại phu lại bảo Thuần Vi không qua được mùa đông năm nay, Trương phu nhân cùng Trương thị lang đều cảm thấy quá đột nhiên, không dám tin là sự thật…

Trương phu nhân cùng Trương thị lang không biết một điều, đại phu nhân giang hai người thỉnh tới bất quá y thuật chỉ thuộc hạng thông thường mà thôi. Thân mình của Trương Thuần Vi từ sớm đã là nỏ mạnh hết đà, ngày thường đều cần dùng thuốc bổ hiệu lực mạnh để treo mạng. Vì vậy chỉ một chứng bệnh phong hàn nhỏ nhỏ liền có thể khiến nàng đổ gục.

Lúc này, hạ nhân trong phủ tiến lên bẩm báo. “Lão gia, phu nhân, Tiễn thái y ở Thái y viện đến.”

Vợ chồng Trương thị lang không khỏi kinh ngạc, bọn họ đâu có thỉnh thái y. Trương thị lang bỗng nghĩ đến một điều, thái y trong Thái y viện có họ Tiễn chỉ có hai người, một người là Thái y viện viện thủ (tương đương với viện trưởng), sẽ không tự mình đến chỗ họ. Người còn lại chính là nhi tử của Thái y viện viện thủ, vị tiểu Tiễn thái y này hiện tại chính là tâm phúc bên người Thái tử điện hạ.

Tiễn thái y vì Trương Thuần Vi xin chẩn mạch, phát hiện được mạch của nàng loạn vô cùng, lại nhìn phương thuốc trước đó của nàng, cẩn thận suy nghĩ viết ra phương thuốc mới. Trương phu nhân nhanh chóng bảo hạ nhân chạy đi ngao dược.


Sau đó, Tiễn Xuân Vinh cùng vợ chồng Trương thị lang nói chuyện với nhau một hồi, Trương phu nhân rốt cuộc mỉm cười, chuyện nữ nhi nhà bà cuối cùng cũng có thể giải quyết. Mặc kệ Thái tử điện hạ ban đầu có mục đích gì, Trương gia hiện tại đối với Thái tử vô cùng cảm kích.

Trong Bình Nhạc Uyển, Lâm Gia Bảo đang lật xem sổ sách, tới gần cuối năm, Khâu ma ma mang sổ sách một năm nay của Bình Nhạc Uyển đều đưa cho Lâm trắc quân kiểm tra cùng đối chiếu. Lâm Gia Bảo thực sự cố gắng, một năm này y đã học được từ Khâu ma ma rất nhiều thứ, những điều này hiện tại giúp y không ít.

Hiên Viên Hãn Thừa bồi ở bên người Lâm Gia Bảo, cũng không nhúng tay vào. Nhìn quai bảo cùng Khâu ma ma trao đổi sự vụ trong Đông cung, nhìn thấy y chăm chỉ làm việc, giải quyết mọi chuyện trật tự rõ ràng, vô cùng thoả đáng. Hiên Viên Hãn Thừa biết bảo bối nhà mình đối với cung vụ đã tiêu phí rất nhiều tâm tư, vừa đau lòng vì y phải cố sức lại vừa vui mừng vì thấy quai bảo đã bắt đầu trưởng thành. Cố gắng của Lâm Gia Bảo hắn đều thu hết vào mắt, một bảo bối như vậy quả thực làm người khác muốn nâng niu y.

Buổi tối, Hiên Viên Hãn Thừa và Lâm Gia Bảo cùng nằm trên giường, Hiên Viên Hãn Thừa bắt đầu kể cho Lâm Gia Bảo chuyện sang năm hắn phải đi tuần ở Giang Châu.

“Thật sao? Ta cũng có thể đi cùng sao?” Lâm Gia Bảo cực kỳ vui vẻ, y từ nhỏ lớn lên ở Lâm Gia thôn, về sau lại phải tiến cung nên y cũng chưa từng được đi đâu cả. Vì vậy, đối với lần đi tuần này của Thái tử, y vô cùng mong chờ.

Hiên Viên Hãn Thừa nói tiếp đến chuyện tuyển tú vào tháng 3 năm sau. Không e dè nói hết mọi an bài của mình cho quai bảo nghe, từ chuyện mệnh của Trương Thuần Vi không được bao lâu nữa cho đến việc hắn nạp nàng làm trắc phi…

Lâm Gia Bảo nhớ, bản thân y cũng từng một lần nhìn thấy vị Trương tiểu thư kia, nàng ta có một thân mình mảnh khảnh cùng khuôn mặt tựa tiên tử. “Bệnh của Trương tiểu thư không thể trị hết sao? Nàng như vậy thật đáng thương, rõ ràng người đẹp như vậy, tựa như tiên tử trong tranh…”

“Ta đã cho Tiễn thái y qua xem nàng rồi, hắn sẽ cố hết sức.” Hiên Viên Hãn Thừa ôm lấy Lâm Gia Bảo. “Quai bảo, không cần phải đau lòng…”

“Vì vậy quai bảo nhất định phải khoẻ mạnh…” Hiên Viên Hãn Thừa nói. “Ngày mai tướng công liền dạy ngươi một bộ Ngũ Cầm Hí, cố gắng chăm chỉ học, mỗi ngày đều phải luyện một chút, như vậy đối với thân thể ngươi mới có lợi…”

“Vâng, ta nhất định sẽ học thật tốt.” Lâm Gia Bảo chủ động ôm lấy thắt lưng Hiên Viên Hãn Thừa. “Tướng công cũng phải giữ gìn sức khoẻ, không cần làm việc quá cực khổ, nhất định phải khoẻ mạnh bên Gia Bảo..”

Hiên Viên Hãn Thừa nghe xong lời của Lâm Gia Bảo, trong lòng một mảng hoả nhiệt. Hắn liền dùng sức hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của thiên hạ trong lòng, thời điểm lấy phúc lợi buổi chiều đến rồi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui