Edit & Beta: Hoa Cúc
Chu Vũ Đồng lui giới trở thành tin tức kinh thiên động địa, ngay cả những người nhàn hạ trong đoàn phim《Bí mật sương mù》cũng thảo luận chuyện này. Lâm Trạch Xuyên là người cùng công ty đương nhiên biết được tin sớm nhất. Anh nhìn Chu Vũ Đồng đi từng bước tới đỉnh cao, anh biết Chu Vũ Đồng yêu thích say mê sự nghiệp diễn xuất của mình thế nào, cho nên khi nghe tin Chu Vũ Đồng lui giới, ban đầu cũng rất ngạc nhiên.
“Cậu cảm thấy Chu Thiên Vương vì sao lại lui giới?” Trần Hi Hàm đưa trà hoa cúc cho Lâm Trạch Xuyên, sau đó cúi đầu tới, hỏi.
Lâm Trạch Xuyên uống một ngụm trà, nhẹ cau mày nói “Không rõ lắm.”
“Cậu đoán thử xem.”
“Tự cậu đến hỏi Chu Thiên Vương chẳng phải sẽ biết sao.” ánh mắt Lâm Trạch Xuyên đừng lại trên kịch bản, thuận miệng đáp.
“Tôi cũng muốn lắm, nhưng hành tung không rõ thì tìm thế nào a a a Tôi là fans hâm mộ trung thành của Chu Thiên Vương đấy, tim thật đau.” Trần Hi Hàm vẻ mặt táo bón tay ôm tim tru lên.
Lâm Trạch Xuyên “…”
Mấy tháng sau,《Bí mật sương mù》cơ bản đã quay xong toàn bộ, bắt đầu tiến vào giai đoạn chế tác hậu kỳ.
Sau khi Lâm Trạch Xuyên mở họp báo làm sáng tỏ mọi tin tức, lời mời kịch bản và quyền phát ngôn quảng cáo ùn ùn kéo đến như tuyết, nhưng Lâm Trạch Xuyên để Giang Ấn Thiên bỏ hết. Trong khoảng thời gian này, công việc chủ yếu của anh là hoàn thành các cảnh quay của《Bí mật sương mù》 và tuyên truyền cho 1/2CITY. Về phần các công việc sau này, có thể sắp xếp khi《Bí mật sương mù》quay xong.
Cho nên khi《Bí mật sương mù》đã hoàn thành phần cơ bản, Lâm Trạch Xuyên có một thời gian ngắn để nghỉ ngơi. Giang Ấn Thiên cũng nói anh quá mệt mỏi, yêu cầu nghỉ ngơi và hồi phục trạng thái một chút. Nên sắp xếp công việc của anh đến tháng sau.
Mấy tháng nay quay phim cả ngày cả đêm khiến Lâm Trạch Xuyên tương đối mỏi mệt, sau khi công việc hoàn thành, anh ngủ sớm dậy muộn tĩnh dưỡng gần một tuần, mới chính thức khôi phục tinh thần.
Cố Viêm giữa trưa trở về, không nhìn thấy Lâm Trạch Xuyên. Trở lại phòng ngủ, thì thấy chăn cuốn thành một cục, hiển nhiên Lâm Trạch Xuyên còn chưa dậy.
“Sắp ngủ thành đồ lười rồi.” Cố Viêm vỗ nhẹ chăn. Sau đó, có bàn tay trong cục chăn kia vươn ra kéo đi, toàn bộ cục chăn di động lên trên, ngay cả mặt Lâm Trạch Xuyên cũng ở trong. Ý tứ rất rõ ràng muốn Cố Viêm đừng phá mình. Cố Viêm cười lắc đầu, sau đó đi ra khỏi phòng.
Cuối cùng, Lâm Trạch Xuyên cũng bị đói mà tỉnh, đứng lên rửa mặt xong đi xuống lầu.
Từ cầu thang trên cao đi xuống thấp, Lâm Trạch Xuyên lập tức nhìn thấy Cố Viêm ngồi trên ghế salong, “Anh còn chưa ăn cơm?” Lâm Trạch Xuyên hỏi.
“Chờ em.” Cố Viêm cười đứng lên.
“À, vậy cùng nhau ăn.” Lâm Trạch Xuyên nhẹ nhàng ngáp một cái.
Cố Viêm đi đến trước mặt Lâm Trạch Xuyên, vuốt một sợi tóc bị rối khi anh ngủ.
Lúc ăn cơm, Lâm Trạch Xuyên sau khi uống một ngụm canh rồi buông thìa xuống, “Cố Minh ở đâu?”
“Bị giữ trong nhà cũ của Cố gia.” Cố Viêm không hề ngạc nhiên với câu hỏi của Lâm Trạch Xuyên, y biết Lâm Trạch Xuyên chưa từng có ý muốn buông tha mọi thứ, đây là sự bế tắc ở đáy lòng.
“Mang tôi đi.” Lâm Trạch Xuyên rũ mắt xuống, chậm rãi nói.
“Trạng thái tinh thần Cố Minh không tốt lắm, tôi sợ anh ấy làm thương tổn em.” Cố Viêm nói.
Lâm Trạch Xuyên nghe Cố Viêm nói, khóe miệng khẽ cong, “Mang tôi đi.” Anh thản nhiên lặp lại.
Cố Viêm nhẹ nhàng hít một hơi, “Cơm nước xong, tôi mang em đi.”
Lâm Trạch Xuyên nhẹ khẽ lên tiếng. Sau đó, không ai nói gì nữa.
Ăn cơm chiều, ngồi trong phòng khách nghỉ ngơi một thời gian, Cố Viêm theo hứa hẹn, mang Lâm Trạch Xuyên đến nhà cũ Cố gia. Vốn nhà cũ Cố gia là để Cố lão gia tử đến đây nghỉ ngơi, nhưng sau khi Cố lão gia tử đi Canada tĩnh dưỡng, thì ngôi nhà này bắt đầu để trống, mãi cho đến khi Cố Minh xảy ra chuyện, Cố Minh bị Cố gia đưa đến nơi này phái người trông giữ.
Xe Cố Viêm chạy thẳng vào nhà, dọc theo đường đi không chút trở ngại. Lâm Trạch Xuyên xuống xe, được Cố Viêm mang vào nhà chính. Nhà cũ Cố gia xây dựng theo phong cách cận đại, tuy luôn được tu sửa, nhưng dù sao thời gian dài không có người ở, cho nên trong phòng vẫn có vẻ tối tăm âm trầm.
Bên ngoài nhà chính có người trông coi, trong phòng lại trống trải vắng lặng.
“Cố Minh bị nhốt ở trong này?” Lâm Trạch Xuyên nhìn căn phòng tối mờ, nhíu mày hỏi.
Cố Viêm hơi vuốt cằm, nói “Người ở bên ngoài đều tới trông coi anh ấy, anh ấy không thể đi ra khỏi căn phòng này một bước.”
“Trạng thái tinh thần anh ta không tốt?” âm thanh Lâm Trạch Xuyên mang hàn ý lạnh lùng.
“Anh ấy luôn sống trong thế giới của riêng mình, cho tới bây giờ vẫn thế không bước ra ngoài.” âm thanh Cố Viêm nghe không ra bất kỳ cảm xúc nào, “Là chúng tôi sơ suất. Luôn cho rằng anh ấy đã thôi không khép mình nữa. Từ sau khi những chuyện đó xảy ra, trạng thái tinh thần của anh ấy vẫn luôn bất ổn.”
“Có bệnh phải trị, giữ lại để gây tai họa cho người khác sao?” Lâm Trạch Xuyên lạnh lùng nói.
Cố Viêm đem đưa Trạch Xuyên đến cửa một căn phòng, cửa là loại cửa kéo từ bên ngoài.
“Tôi đi cùng em?” Cố Viêm nói.
“Không cần.” Lâm Trạch Xuyên thản nhiên nói. Càng tới gần Cố Minh, thần kinh Lâm Trạch Xuyên càng căng thẳng, máu không tiếng động thiêu đốt. Con ngươi càng phát ra ý lạnh lãnh liệt.
Cố Viêm không nói gì nữa, nhẹ nhàng vỗ thân thể có vẻ hơi cứng ngắc của Lâm Trạch Xuyên, khẽ ấn lên thái dương của anh một nụ hôn. Có một số việc trong quá khứ, chỉ có thể một mình đối mặt.
“Tôi ở bên ngoài chờ em.”
Lâm Trạch Xuyên đẩy cửa ra, sau đó đi vào. Cánh cửa lần thứ hai bị kéo lại.
“Là mày?” Cố Minh đã không còn khí phách phấn chấn như trước kia, một đôi mắt vô thần không khí trầm lặng. Khi Lâm Trạch Xuyên tiến vào anh ta chỉ ngây ngẩn nhìn cửa sổ.
“Là tao.” đôi mắt Lâm Trạch Xuyên nhẹ buông xuống, che đi cảm xúc trong mắt, âm thanh lạnh như sương băng.
“Là Cố Viêm mang mày tới hả, nếu không ‘ngài’ sao có thể đi vào đây? Mày đã không còn là thiếu gia nhà họ Trình nữa rồi.” Cố Minh trào phúng nói. Lời Cố Minh khiến thân thể Lâm Trạch Xuyên cứng đờ, con ngươi Lâm Trạch Xuyên nâng lên sự thù hận bên trong không hề che dấu.
“Bây giờ mày chẳng qua chỉ là sủng vật của thằng em họ thân yêu nhà tao mà thôi.” Cố Minh khẽ cười nói, “Mày có hận tao thì thế nào? Mày có thể làm gì? Giết ta? Khi mày nằm mơ thì có lẽ sẽ làm được đấy.”
Những câu Cố Minh nói đâm sâu vào đáy lòng Lâm Trạch Xuyên, một vết đâm một vết máu. Đáy mắt Lâm Trạch Xuyên màu máu nổi lên. Anh nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, anh không thể bị Cố Minh khống chế tâm trạng.
Cố Minh nói đúng, anh bây giờ giết không được Cố Minh. Đừng nói đến thế lực phía sau, cho dù mặt đối mặt một đối một, anh cũng không thể giết nổi Cố Minh.
Nhưng——
Khóe miệng Lâm Trạch Xuyên nhẹ cong một tia cười lạnh lẽo. Đối với Cố Minh, chết không phải là thứ không thể chịu đựng được. Có lẽ cái chết đối với Cố Minh mà nói, là một sự giải thoát. Muốn Cố Minh sống không bằng chết, cũng chỉ có ——
Lâm Trạch Xuyên đến gần Cố Minh, ngồi xuống đối diện với Cố Minh.
Anh nhẹ nhàng cười nói “Cố Minh, mày yêu Tần Minh phải không? Vì Tần Minh, mày giết tao.”
“Là mày đáng chết.” Cố Minh mỉm cười nói, “Tao yêu A Minh, vì cậu ấy, tao có thể làm tất cả.”
Lâm Trạch Xuyên cười nhạo một tiếng, “Mày cũng chỉ dám làm những trò rối trá đó ở sau lưng mà thôi. Nếu Tần Minh biết mày giết tao, mày cho là Tần Minh hy vọng mày còn sống?” Anh đứng lên, nhẹ nhàng nói bên tai Cố Minh “Anh ta sẽ tự —— mình —— động thủ giết mày.”
“Cậu ấy sẽ không biết. A Minh sẽ không giết tao.” trạng thái tinh thần Cố Minh vốn không ổn định, đặc biệt khi đề cập đến Tần Minh. Cố Minh không ngừng lặp lại những lời này.
Lâm Trạch Xuyên lui về phía sau một bước, nhìn ánh mắt Cố Minh dần dần hỗn độn.
Cuối cùng Cố Minh vẫn ổn định được cảm xúc, “A Minh bị Tần gia tạm giam trong quân đội, sao có thể biết được chuyện này.”
Lâm Trạch Xuyên lấy từ trong túi ra một đồ vật nhỏ bằng cúc áo. Thứ này Cố Minh đương nhiên biết, đồ nghe trộm chuyên dụng của quân đội “Thứ này ghi lại cái gì, mày biết không?”
“Mày ——”
“Không tồi, đêm đó tao đem theo nó để ghi âm.” Lâm Trạch Xuyên mỉm cười, “Sau đó tao liên hệ với Tần Minh một chút…”
“Mày nghĩ mày vẫn là thiếu gia nhà họ Trình? Mày có thể liên lạc được với Tần Minh trong quân đội?” Cố Minh vẫn cố gắng duy trì sự trấn định.
“Phương tiện liên lạc riêng của Tần Minh chỉ sợ mày cũng không biết được nhỉ.” Lâm Trạch Xuyên lạnh lùng cười nói, “Năm đó Tần Minh vào quân đội để tiện liên lạc với tao, nên có dùng một đường liên lạc riêng. Cho dù Tần Minh ở trong quân đội, tao vẫn có thể tùy tiện liên lạc với Tần Minh. Đường liên lạc này, chỉ sợ ngay cả mày cũng không biết.”
Sắc mặt Cố Minh trở nên trắng bệch. Đối với những gì Lâm Trạch Xuyên nói, thật ra Cố Minh tin. Bởi vì Trình Hướng Nam quan trọng thế nào với Tần Minh, Cố Minh biết. Nên chuyện này đương nhiên rất có khả năng.
Thực ra lời Lâm Trạch Xuyên nói đều là thật. Nhưng đường liên lạc này, Trình Hướng Nam cũng không dùng nhiều.
“Đoạn này ghi âm, tao đã cho Tần Minh nghe.” Lâm Trạch Xuyên ghé sát vào Cố Minh, ở bên tai Cố Minh mỉm cười nói, “Để Tần Minh biết, mày yêu anh ta như thế nào nha.” Lâm Trạch Xuyên tuy rằng cười, nhưng âm thanh lại mang theo hơi lạnh thấu xương.
“Mày đoán xem khi Tần Minh nghe thấy đoạn ghi âm này, đã phản ứng như thế nào?”
Không chờ Lâm Trạch Xuyên nói xong, hai mắt Cố Minh đỏ lên, dùng sức bóp cổ Lâm Trạch Xuyên, “Sao mày không chết đi!” trong lòng Cố Minh tràn đầy hình ảnh khi Tần Minh biết được sự thật anh ta giết Trình Hướng Nam, Tần Minh hận anh ta, Tần Minh muốn tự tay giết anh ta, Cố Minh không chịu nổi! Tần Minh là thứ duy nhất để Cố Minh theo đuổi sự sống, cho dù Tần Minh không nhìn anh ta, anh ta cũng không chịu nổi, sao có thể chịu được khi Tần Minh chán ghét anh ta! Đều do người trước mắt giở trò!
Thật ra lời Lâm Trạch Xuyên nói có trăm ngàn lỗ hổng, nghi ngờ nhất là Tần Minh vẫn chậm chạp chưa xuất hiện. Nếu Tần Minh đã biết chân tướng, theo tình yêu của anh ta đối với Trình Hướng Nam, tự nhiên sẽ dùng tất cả các biện pháp để đối phó với Cố Minh. Nhưng từ đầu đến cuối Tần Minh vẫn không xuất hiện.
Vì trạng thái tinh thần của Cố Minh vốn đã rất kém nay bị Lâm Trạch Xuyên lấy Tần Minh ra kích thích, rõ ràng tinh thần bắt đầu rối loạn, lỗ hổng dù có lớn, Cố Minh cũng không thể tự hỏi được nữa. Bây giờ trong đầu Cố Minh chỉ muốn giết chết người vướng bận trước mắt, nếu như không có người này, Tần Minh chính là của anh ta. Nếu không phải do người trước mắt, thì Tần Minh sẽ không chán ghét anh ta. Vừa nghĩ tới ánh mắt Tần Minh đầy hận thù chán ghét, vừa nghĩ tới Tần Minh sẽ tự tay giết mình, Cố Minh cảm thấy cả thế giới bắt đầu nổ tung.
Lâm Trạch Xuyên bị Cố Minh dùng lực đẩy ngã trên mặt đất, tay Cố Minh tàn nhẫn dùng sức. Lâm Trạch Xuyên nhìn con ngươi Cố Minh u ám điên cuồng, khẽ nở nụ cười. Cố Minh chỉ miễn cưỡng duy trì thần kinh yếu ớt như bình thường, nên bị anh đập nát.
Lâm Trạch Xuyên cảm thấy hô hấp càng ngày càng khó khăn, nhưng anh nhưng không sợ hãi, chết đi cũng không có gì đáng sợ. Mà bây giờ, anh quá mệt mỏi——
Đúng lúc này, cửa đột nhiên bị mở. Cố Viêm bước vào, đẩy Cố Minh đã lâm vào trạng thái điên cuồng ra, ôm Lâm Trạch Xuyên ra khỏi phòng.
“Canh chừng anh ấy.” Cố Viêm nói với nhân viên chăm sóc đi theo sau.
Sau đó Cố Viêm ôm Lâm Trạch Xuyên đến một gian phòng ngủ, đẩy Lâm Trạch Xuyên lên giường, lạnh giọng nói “Em đang muốn chết.” Cố Viêm lần đầu tiên lạnh mặt nói chuyện với Lâm Trạch Xuyên.
Lâm Trạch Xuyên nhẹ nhàng nở nụ cười, anh vuốt dấu vết màu tím ở cổ, dây thanh quản dường như bị tổn thương, âm thanh hơi khàn “À… Tôi muốn chết thì sao, tôi vốn đã chết.”
Cố Viêm dùng sức bóp cằm anh, “Đừng để tôi nghe được em nói như vậy lần nào nữa. Tôi không nên đưa em tới gặp Cố Minh!” Cố Viêm hung hăng hôn Lâm Trạch Xuyên, khiến Lâm Trạch Xuyên ngay cả âm thanh cũng không phát ra được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...