Editor: Tiểu Nhã
Chu Thái vội vàng đi vào Triều Hà Uyển, Dư thị đang ngồi ở sát cửa sổ nhìn thêu khăn, thần thái vô cùng an tĩnh.
Trong nháy mắt Chu Thái ngốc lăng, trường hợp này bao lâu không có nhìn qua? Năm đó nàng mới vừa gả cho mình luôn ôn nhu hiền thục, rốt cuộc vì sao xảy ra tình trạng hôm nay?
Chu Thái cảm thấy Dư thị ghen tị, không cho mình nạp thiếp. Nhưng hôm nay, Chu Thái đột nhiên nghĩ đến tân hôn hai tháng liền đem Lý thị nâng vào cửa, Dư thị một câu đều không nói. Mà mấy năm nay người mới tiến vào, Dư thị cũng chưa bao giờ nói một câu, toàn bộ an bài thỏa đáng. Hậu viện như cũ gọn gàng ngăn nắp, cũng không có phát sinh chuyện xấu xa.
Chu Thái hoảng hốt, mấy năm nay, sự thật hắn tự nghĩ rốt cuộc có phải không đúng không?
"Phu nhân, ngươi tìm ta?"Chu Thái ngồi xuống, nha hoàn bưng trà, liền mở miệng hỏi. Dư thị lúc này mới buông sợi chỉ trong tay, hơi ngước mắt, hai tròng mắt không hề gợn sóng nhìn thoáng qua Chu Thái, nhàn nhạt nói: "Lão gia có biết chuyện xảy ra trong lễ hội hoa đăng liên quan tới nhị cô nương?"
Chu Thái sửng sốt, không rõ nguyên do. Dư thị liếc mắt Hứa ma ma, Hứa ma ma liền nói rõ sự tình.
Chu Thái vừa nghe gân xanh nổi lên, đập một tay lênmặt bàn, lạnh lùng nói:
"Hoang đường! Quả thực hoang đường! Nghiệt nữ đồi phong bại tục!"
Chu Thái tức giận đổi lấy đáy mắt trào phúng cùng khinh thường của Dư thị, Dư thị bưng một chén trà uống một ngụm, còn nói thêm: " Chuyện của nhị cô nương sợ là truyền khắp kinh thành, với thanh danh Thượng Thư phủ cũng không tốt, ngày mai lão gia có lẽ bị ngự sử tấu chuyện. Lại có, trong phủ còn có Nhược Thủy cùng Tam cô nương, Nhược Thủy đã đính hôn, nhưng Tam cô nương có một tỷ tỷ như vậy về sau sợ không tìm được nhà chồng tốt."
Dư thị đem ảnh hưởng từ chuyện Chu Dung mở rộng, Chu Thái càng trong cơn giận dữ, Dư thị thấy thế rèn sắt khi còn nóng.
"Biện pháp hiện giờ đó là cho Nhị cô nương cùng tên nam tử kia đính hôn, nhưng ta nghe người ta nói, tên nam tử kia nổi danh lưu manh, nếu đem Nhị cô nương gả qua, thể diện Thượng Thư phủ cũng mất hết."
"Kia ý phu nhân là?" Chu Thái nghe ra Dư thị không muốn đem Chu Dung gả cho tên du côn, kỳ thật trong lòng hắn cũng không muốn.
Nữ nhi ở nhà giàu xưa nay đều lấy liên hôn làm mục đích, Chu Dung sinh ra lại được Chu Thái yêu thương từ nhỏ, Chu Thái đương nhiên không muốn Chu Dung gả cho một nam nhân không dùng được.
"Không đem Nhị cô nương gả cho nam tử kia, chỉ có đem nàng đưa vào chùa. Có thể nói cách khác với người ngoài, thể diện lão gia cũng có thể bảo đảm."
Chùa? Chu Thái do dự một chút, cũng gật đầu đồng ý. Hắn yêu thương Chu Dung, bởi Chu Dung có thể vì hắn nở mày nở mặt.
Nhưng hiện tại thanh danh Chu Dung bị hủy, chỉ có đưa vào chùa, chờ chuyện qua đi, lại đón trở về, nói không chừng còn có thể gả cho người có chức quan thấp, cũng coi như có tác dụng.
"Lại nói tiếp, nhà người ta, thứ tử thứ nữ đều do chủ mẫu dạy dỗ, thiếp thân tưởng xuất thân Lý di nương từ quan lại nhân gia, cũng coi như có kiến thức, nhưng hiện tại phát hiện mười phần sai. Nhị cô nương hai năm trước còn tính ngoan ngoãn nghe lời, nhưng hôm nay hành sự không thỏa đáng. Lý di nương không dạy dỗ tốt, Hàn Thiên ở dưới gối Lý di nương khó tránh khỏi bị chiều hư, thiếp thân nghĩ có phải nên để Hàn Thiên cho thiếp thân dạy dỗ, Lý di nương chỉ cần hảo hảo hầu hạ lão gia."
Chu Thái nghe Dư thị nói thập phần kinh ngạc, Hứa ma ma có chút giật mình, trong mắt không tán đồng.
"Phu nhân muốn Hàn Thiên được nuôi dạy dưới danh nghĩa chủ mẫu?" Chu Thái thử hỏi.
Đáy mắt Dư thị hiện lên một tia châm chọc, Chu Hàn Thiên tính là cái gì? Nàng có tử có nữ, vì sao phải quan tâm con vợ lẽ?
Bất quá muốn Lý di nương không gặp nhi tử và nữ nhi, Lý thị dám hại Nhược Thủy, mình nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng ta!
"Thiếp thân có Hàn Minh, Hàn Thiên không cần cho thiếp thân."
Chu Thái lúc này sáng tỏ, Dư thị chỉ là ngăn cách Lý di nương cùng Chu Hàn Thiên, không cho Lý di nương dạy hư hắn, Chu Hàn Thiên như cũ là nhi tử Lý di nương. Chu Thái nghĩ nghĩ, liền đồng ý Dư thị.
"Nếu lão gia đồng ý, thiếp thân liền chuẩn bị một chút, ngày mai liền đem nhị cô nương đưa vào chùa, Lý di nương về sau mỗi tháng chỉ có nửa canh giờ gặp Hàn Thiên."
"Hết thảy do phu nhân quyết định liền tốt."
Dư thị gật gật đầu, phân phó Hứa ma ma đem sự tình an bài.
Chu Thái vốn định nghĩ Dư thị kêu mình lại đây, nguyện ý cùng mình chung chăn gối, lại thấy khuôn mặt Dư thị như cũ lãnh đạm, Chu Thái thấp thỏm thử một câu, lại bị Dư thị nhàn nhạt cự tuyệt. Thần sắc Chu Thái có chút xấu hổ, nói vài câu khách sáo, xoay người rời đi.
Khi Lý di nương được Hứa ma ma truyền lại, cả người xụi lơ ở trên giường. Nàng vừa mới biết kế hoạch đêm nay thất bại còn dính dáng đến Dung nhi, nàng không có nghĩ ra biện pháp giải quyết, Dư thị trực tiếp cùng Chu Thái thương nghị xong rồi.
Sau khi Lý di nương phục hồi tinh thần lại, thập phần không cam lòng, nàng muốn gặp Chu Thái, được báo Chu Thái đã nghỉ ngơi. Đi gặp Chu Dung, lại bị ma ma do Dư thị bố trí ở Phù Dung Uyển đuổi đi, ngay Chu Hàn Thiên cũng không thấy được.
Lý di nương không biết làm thế nào mới tốt, từ khi nàng vào phủ đến nay, nàng chưa bao giờ từng gặp chuyện khiến chân tay luống cuống. Lý di nương truyền Vương ma ma tới nghĩ cách, nhưng một đêm qua đi cũng không thể nghĩ ra được.
Nhà mẹ đẻ hèn mọn, so với phụ thân Dư thị tay cầm quyền cao căn bản không đáng giá nhắc tới, so nhi nữ, Chu Nhược Thủy, Chu Hàn Minh ở kinh thành danh tiếng cực hảo, so sủng ái quyền lợi, nàng tuy có sủng, nhưng Dư thị một câu liền đánh mình hồi nguyên hình.
Lý di nương mờ mịt, nàng không biết rốt cuộc mười năm tới cùng Dư thị tranh đấu, rốt cuộc tính toán vì cái gì. Lý di nương không biết, nàng về điểm thủ đoạn, Dư thị chưa bao giờ để ý tới, ỷong mắt Lý di nương tranh đấu, bất quá do một bên tình nguyện thôi.
Ngày sáng sớm tiếp theo, Chu Dung bị mấy ma ma cưỡng chế lên xe ngựa, Lý di nương ở cửa khóc sướt mướt, một chút không khiến Dư thị mềm lòng.
Khi Chu Dung đi rồi, hai mắt Lý di nương oán độc gắt gao nhìn chằm chằm Dư thị phái Hứa ma ma giám sát.
Chu Dung vừa đi, Chu Hàn Minh cũng rời khỏi Lý di nương, mỗi tháng chỉ có nửa canh giờ gặp nhau. Lý di nương chịu đả kích lớn, một chút liền ngã bệnh.
Lý di nương bị bệnh, có ích cho các di nương khác. Chu Thái hàng đêm vui vẻ, khiến Lý di nương càng thêm suy yếu.
Một năm trôi qua, Phong Lan Trân ở Thái Uyển cũng rời đi, Phong Lan Trân mang theo tờ khế đất Dư thị giúp nàng mua, mang theo của hồi môn dọn đi rồi.
Thượng Thư phủ an tĩnh mấy tháng, Chu Nhược Thủy cũng cực kỳ thư thái. Dư thị mỗi ngày dạy dỗ Chu Nhược Thủy làm quản gia, quản lý cửa hàng, mỗi ngày như vậy trôi qua.
Tháng tư, Thủy di nương dẫn theo Vệ di nương vào Triều Hà Uyển, vừa vào cửa liền quỳ xuống đất, khiến Dư thị không hiểu được.
"Phu nhân, ngài phải giúp tì thiếp làm chủ a......"
Thủy di nương khóc hoa lê đái vũ, liên quan Tề di nương, Vân di nương, Vệ di nương, Mã di nương, Tống di nương đều mang vẻ mặt bi thương.
"Các ngươi làm sao vậy?" Dư thị nhíu mày, buông chén trà trong tay nhàn nhạt hỏi.
"Phu nhân, tì thiếp hôm nay đi phòng bếp xem đồ bổ, đi vào liền phát hiện một ma ma lén lút bỏ thuốc, tì thiếp cả kinh lập tức bắt lấy ma ma kia, lại bảo Trần đại phu tới kiểm tra, phát hiện bên trong bị bỏ thêm thuốc tuyệt tử, phân lượng tuy rằng không nhiều lắm, nhưng dần dần qua đi, tì thiếp không bao giờ có hài tử......"
Thủy di nương khóc. Thủy di nương biết mình xuất thân thanh lâu, không có nhà mẹ đẻ dựa vào. Nếu không có một hài tử, chờ tuổi già thì mình tại hậu viện sao có thể sống sót......
"Phu nhân, Hà muội muội bắt được ma ma, tì thiếp cũng sợ hãi, bảobTrần đại phu giúp chúng tì thiếp bắt mạch, phát hiện...... Ô ô, tì thiếp cũng dùng không ít thuốc, có một năm a......"
Tề di nương Vệ di nương đều khóc nỉ non không ngừng. Ai không nghĩ mấy hài tử? Đặc biệt là Tề di nương, nhà mẹ đẻ nàng là phú thương, có rất nhiều tiền, về sau Chu Liên cũng sẽ không gả quá tệ, nếu có huynh đệ giúp đỡ, cuộc sống tự nhiên sẽ không có vấn đề.
Nhưng hiện tại, mọi thứ đều bị huỷ hoại...... Đáy mắt Tề di nương hiện lên một tia tàn nhẫn.
"Phu nhân, ngươi phải giúp tì thiếp làm chủ a......"
Tề di nương sau khi nói xong, trong phòng năm di nương đều khóc sướt mướt, mày Dư thị chau lại, trầm tư, mở miệng nói: "Hà thị, đem ma ma hạ dược dẫn tới, Cẩm Tú, ngươi mời lão gia cùng Lý di nương đến."
Ma ma thực mau bị mang lên, Cẩm Tú cũng ra cửa. Trong phòng còn lại thanh âm nỉ non, Dư thị thập phần không mừng, nhàn nhạt liếc mắt năm người, nói: "Các ngươi trước đứng lên đi, chờ lão gia lại đây, chắc chắn cho các ngươi một cái công đạo."
Dư thị nghĩ đến phòng bếp lớn thế nhưng có người làm loạn, trong lòng sinh ra một cổ tức giận. Dư thị suy nghĩ người trong phủ, đối với thuốc này, Dư thị trực tiếp khẳng định là Lý di nương.
Trong phủ có nhi tử, chỉ có mình, Lý di nương cùng Vân di nương. Vân di nương nhập phủ còn không đến một năm, hạ dược một năm, có thể thấy đều không phải do nàng làm.
Mà Lý di nương, nàng được sủng ái từ trước, xét theo tính cách thì việc này cũng không phải không có khả năng. Khóe miệng Dư thị gợi lên một tia cười lạnh, nếu thật do Lý di nương làm, ngày hôm nay, mình nhất định phải đem nàng hoàn toàn phế đi, dù có một đôi nhi tử nhi nữ, cũng muốn đuổi nàng ra phủ đi.
Một nén nhang sau, Chu Thái, Lý di nương đều tới. Chu Thái vừa thấy một phòng mỹ thiếp đều hai mắt đỏ bừng, chau mày.
Ngồi xuống, Chu Thái quét một vòng, quay đầu nhìn Dư thị, hỏi: "Phu nhân, làm sao vậy?"
Dư thị nhìn thoáng qua Chu Thái, lại nhìn về phía Thủy di nương, "Hà thị, ngươi nói..."
Thủy di nương nhận được ánh mắt Dư thị, khóc sướt mướt đem sự tình nói một lần. Chu Thái nghe xong gân xanh nổi lên, đứng dậy một chân đá ma ma, đem ma ma đá tới nỗi đập vào cột, kêu lên.
Chu Thái ngay sau đó lạnh băng hỏi: "Nói, ai sai ngươi?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...