Editor: Tiểu Nhã
Khi Chu Nhược Thủy trở lại Thượng Thư phủ, Lý Tông Ngũ sớm đã trở về. Hôm nay, hắn thấy được tài mạo song toàn của Chu Nhược Thủy, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng nếu dựa theo ý tứ mẫu thân, xác thật là chuyện tốt.
Ngẫm lại hôm nay hắn đã chịu kích thích, hắn cùng những công tử thế gia bắt chuyện, lại không có một người để ý tới mình, cùng với học sinh nghèo kết giao, bản thân tương lai cũng không ít thuận lợi.
Càng đừng nói hôm nay phát hiện, có không ít người tài hoa, sang năm kỳ thi mùa xuân, muốn đoạt được hạng nhất thật sự quá khó.
Thần sắc Lý Tông Ngũ tối tăm, trong phòng đi tới đi lui, rốt cuộc hạ quyết tâm, đi hậu viện tìm Lữ thị, tỏ vẻ chính mình đáp ứng đề nghị Lữ thị.
Lữ thị thấy nhi tử đồng ý, lập tức tìm Lý di nương, hai người xác định thời gian, bắt đầu phân công hành động.
Tin của Lữ thị bị Liễu Nhi truyền tới Chu Nhược Thủy, Chu Nhược Thủy dựa nghiêng trên ghế, một đôi mắt mang tầng khói mù.
Sau một hồi, Chu Nhược Thủy mới nỉ non nói: “Nếu đã như vậy, đừng trách ta huỷ hoại các ngươi……”
Chu Nhược Thủy sai bốn nha hoàn gọi vào, dặn dò bốn người, mấy ngày nay phá lệ chú ý, bảo vệ tốt Nhược Hoa Uyển, đừng cho mang đồ vật lạ vào, cũng đừng để đồ Nhược Hoa Uyển lọt ra ngoài.
Bốn nha hoàn nghe xong, tất nhiên đem trên dưới nha đầu dạy dỗ một phen. Cũng may Chu Nhược Thủy trong phòng, bốn người các nàng có thể ra vào, mặt khác nha hoàn và ma ma đều không được tiến.
Bốn đại nha hoàn, mỗi ngày thay phiên canh giữ, cần thiết bảo đảm trong phòng ít nhất có một người. Nha hoàn Nhược Hoa Uyển luôn khẩn trương, sợ làm sai chuyện gì chọc Đại tiểu thư.
Ngày hôm sau, Hiền Vương cùng vài vị đại thần vào Thượng Thư phủ cùng Chu Thái tại Tiền viện thư phòng nghị sự.
Tiền viện tương đối náo nhiệt, Chu Nhược Thủy chờ nữ quyến nơi hậu viện thập phần an tĩnh, nha hoàn canh gác đứng ở ngoài cửa chờ sai bảo, Chu Nhược Thủy đứng ở trước bàn, trên giấy Tuyên Thành luyện chữ.
“Tiểu thư, Nhị tiểu thư cùng Lý tiểu thư lại đây, có muốn cho các nàng tiến vào?”
Mặc Trúc canh giữ ở ngoài phòng vào bẩm báo Chu Nhược Thủy, Chu Nhược Thủy viết xong chữ cuối cùng mới buông bút lông, nhàn nhạt nói: “Để các nàng vào đi…”
Mặc Trúc đi ra ngoài mới Lý Dao, khóe miệng Chu Nhược Thủy gợi lên một tia châm chọc. Chu Nhược Thủy đưa ra thủ đoạn, Mặc Mai bưng vào chậu rửa tay, dùng khăn lau khô sau đó bôi lên hương cao.
Lý Dao vào phòng, liền nhìn thấy Chu Nhược Thủy sai người hầu hạ, trong lòng cảm thấy bất công. Xem cách ăn mặc Chu Nhược Thủy, váy áo xanh trắng đan xen, phía trên thêu đóa phù dung và mẫu đơn. Trên đầu cài một cây trâm nạm ngọc bích trân châu, vừa thấy liền biết đẹp đẽ quý giá dị thường.
Chu Dung cũng rất ghen ghét, chẳng qua đem sự ghen ghét che dấu đi. Lý Dao bức bách luôn nhắc bản thân bình tĩnh, chỉ cần hôm nay chuyện thành công, Chu Nhược Thủy cũng chỉ có thể gả cho ca ca, về sau mấy thứ này, toàn bộ đều của mình!
“Đại tỷ tỷ, Dao Nhi tới trong phủ cũng mấy ngày rồi, chúng ta cũng không cạnh nhau chơi đùa, hôm nay thời tiết vừa tốt kêu Tam muội muội, chúng ta cùng đi Hữu Nguyệt đình uống trà thưởng mai được không?”
Chu Dung nói xong Chu Nhược Thủy hơi hơi nhướn mày, tò mò biểu hiện Chu Dung hôm nay, chẳng lẽ bị mấy ma ma dạy dỗ, thật sự có thể có thay đổi lớn?
“Cũng tốt, khó được Nhị muội muội hứng thú, Mặc Trúc, ngươi thỉnh Tam muội muội đi.”
Mặc Trúc sau khi nghe, hành lễ liền đi Bách Hợp uyển. Chu Nhược Thủy muốn đi Hữu Nguyệt đình, Mặc Mai lập tức lấy một áo choàng từ lông thỏ chế thành khoác trên người Chu Nhược Thủy, lại phân phó tiểu nha hoàn đi Hữu Nguyệt đình chuẩn bị một phen, lúc này mới đỡ Chu Nhược Thủy mà đi.
Dừng ở phía sau Chu Dung cùng Lý Dao, nhìn thấy Chu Nhược Thủy hôm nay nói chuyện tốt như vậy, trên mặt vui vẻ, liếc nhau thep gót Chu Nhược Thủy.
Tới Hữu Nguyệt đình, nha hoàn Phù Dung uyển thực mau bưng tới trà nóng cùng trái cây, ba người ngồi ở trong đình câu được câu không nói chuyện.
Lý Dao nói vài câu, liền uống ngụm trà, đánh giá Chu Nhược Thủy một thân, nhìn chằm chằm cây trâm trên đầu Chu Nhược Thủy hỏi:
“Đại tiểu thư, cây trâm trên đầu rất đẹp, ở cửa hàng nào, ta cũng muốn đi mua một cái.”
Căn cứ vào chuyện lần trước Chu Nhược Thủy không lưu tình, người Lý gia nhìn thấy nàng đều kêu Đại tiểu thư, Lý Dao tuy rằng khó chịu, có thể tưởng tượng đến Chu Nhược Thủy về sau vào cửa Lý gia, về sau nhất định có thể từ trên người nàng đem mọi khuất nhục đòi lại, lúc này mới chịu nhịn xuống.
“Cây trâm này là trân phẩm của Kim Ngọc Mãn đường mới ra, nương mua cho ta…”
Lý Dao vừa nghe Kim Ngọc Mãn đường mắt liền sáng ngời, nàng tuy đến kinh thành không lâu, nhưng cũng biết Kim Ngọc Mãn đường có tràn sức loại rẻ nhất là một ngàn lượng, ngẫm lại trên đầu mình mang cây trâm không đến một trăm lượng, đáy mắt toát ra ghen ghét.
“Thật tốt, ta cũng rất thích cây trâm xinh đẹp… Đại Tiểu thư, không bằng hôm nay chúng ta đổi trang sức đang đeo?”
Chỉ cần đổi, cũng đừng nghĩ lại đổi trở về! Lý Dao âm thầm nghĩ.
Mặc Mai đứng sau Chu Nhược Thủy nghe Lý Dao không biết xấu hổ nói, sắc mặt lạnh lùng, ngẫm lại tiểu thư mỗi ngày mặc đều là thứ tốt, lại nhìn Lý Dao trên người đều mang loại tầm thường, hộp trang điểm cơ hồ cũng không thấy, nàng cũng không biết xấu hổ muốn đổi.
“Ta cũng không có thói quen đổi đồ vật, Lý tiểu thư nếu thích, bảo Lý phu nhân đi mua. Kim Ngọc Mãn đường ở kinh thành có mười mấy căn tiệm, chắc sẽ nhìn thấy…”
Chu Nhược Thủy nhàn nhạt liếc mắt Lý Dao, trực tiếp cự tuyệt.
Lý Dao thầm hận, lại cũng không thể nói gì. Chu Nhược Thủy nói rõ, muốn liền đi mua! Nếu khăng khăng muốn đổi, không phải nói mình muốn đồ vật trên người Chu Nhược Thủy sao?
Chu Dung thấy Chu Nhược Thủy hiện giờ càng thêm khó chơi, nhíu nhíu mày, rót một ly trà đưa cho Chu Nhược Thủy, cười nói:
“Nói lâu như vậy, hẳn là khát nước, tỷ tỷ uống chén nước đi……”
Chu Nhược Thủy ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Chu Dung, nhẹ nhàng cười, Nhị muội muội tiến bộ không ít a……
“Muội muội khó được tự mình vì ta rót một ly trà, tỷ tỷ ta thụ sủng nhược kinh!”
Chu Nhược Thủy nâng chung trà lên, mấy thứ này đều do Chu Dung chuẩn bị, các nàng khổ tâm chuẩn bị kỹ muốn mưu tính mình, sao có thể cô phụ các nàng?
Chu Nhược Thủy thổi thổi trà nóng, mắt lé ngó mắt Mặc Mai, chỉ thấy Mặc Mai lắc đầu, Chu Nhược Thủy ý cười càng sâu.
Chu Nhược Thủy che miệng, đem nửa nước trà đổ xuống khăn tay, đem khăn tay thu vào cổ tay áo.
Chu Dung cùng Lý Dao nhìn thấy Chu Nhược Thủy uống xong nước trà, đều cười. Không một hồi, Chu Dung liền nói:
“Ta xem Tam muội muội, sao lâu như vậy còn không tới… Tỷ tỷ cùng biểu tỷ cứ trò chuyện, ta một hồi liền trở về…”
Chu Dung nói xong liền đứng dậy rời đi, ánh mắt Chu Nhược Thủy hơi liễm, đạm đạm cười.
Chỉ chốc lát, Chu Nhược Thủy choáng váng, ánh mắt có chút mơ hồ, Lý Dao biết rõ cố hỏi, tiến lên đỡ Chu Nhược Thủy: “Đại tiểu thư làm sao vậy? Không thoải mái?”
Chu Nhược Thủy lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Có chút không thoải mái…”
Lý Dao vừa nghe mặt lộ vẻ vui mừng, vội vàng nói:
“Tại sao không thoải mái? Ta liền sai người thỉnh đại phu, Mặc Mai, ngươi mau đỡ tiểu thư nhà ngươi trở về phòng nghỉ ngơi…”
Mặc Mai tuy có chút kinh ngạc rằng Chu Nhược Thủy sẽ choáng váng, nàng mới vừa rồi rõ ràng thấy tiểu thư cũng không uống trà bỏ mê dược.
Tuy nghĩ như vậy, Mặc Mai vẫn đỡ Chu Nhược Thủy hướng Nhược Hoa Uyển. Lý Dao tỏ vẻ rằng mình quan tâm, sai nha hoàn đi thỉnh Trần đại phu lại, tự mình bồi Chu Nhược Thủy đi.
Mà đi nửa đường, theo kế hoạch, không cẩn thận đụng vào Mặc Mai khiến nàng trẹo chân, Mặc Mai đi không nổi, chỉ có thể nói Lý Dao đỡ Chu Nhược Thủy về phòng.
Từ Hữu Nguyệt đình trở lại Nhược Hoa Uyển, phải đi qua hoa viên Thượng Thư phủ, trong hoa viên ngoại trừ hoa, còn có núi giả.
Ba người vừa đi đến núi giả trong rừng, Lý Tông Ngũ liền xông ra. Lý Dao vừa thấy Lý Tông Ngũ, rất cao hứng, đắc ý nhìn thoáng qua Chu Nhược Thủy, hai tay buông lỏng, đem nàng đẩy hướng Lý Tông Ngũ.
“Ca ca, ta đã mang đến, chuyện còn lại tùy ngươi!”
Lý Tông Ngũ nhìn Chu Nhược Thủy trên mặt liền có một trận si mê, tiện đà lại nghĩ đến hôm qua Chu Nhược Thủy đối bản thân phũ phàng, còn có những công tử danh môn quý tộc xem thường, trên mặt xuất hiện một tia hung ác nham hiểm.
“Yên tâm, ngươi mau rời đi……”
Lý Dao gật đầu, mang theo tia đắc ý tươi cười rời đi. Lý Tông Ngũ nhìn Chu Nhược Thủy hôn mê nhẹ nhàng cười, kéo Chu Nhược Thủy đến núi giả.
Lý Tông Ngũ nhìn dung nhan trước mắt tuyệt thế, duỗi tay sờ soạng. Còn chưa đụng tới mặt Chu Nhược Thủy, liền thấy Chu Nhược Thủy mở một đôi mắt, bộ dáng tỉnh táo vô cùng, nào có hôn mê.
Lý Tông Ngũ hoảng hốt, Chu Nhược Thủy lại vung tay, rải thuốc bột. Lý Tông Ngũ còn không kịp hô lên, liền mất đi ý thức.
Chu Nhược Thủy lạnh lùng nhìn trên mặt đất Lý Tông Ngũ đang nằm, đáy mắt lộ ra một tia tàn nhẫn, nâng chân hung hăng đá hắn mấy phát.
Chu Nhược Thủy phòng bị người Lý gia, biết Lữ thị muốn mình bại hoại danh tiết phải gả cho Lý Tông Ngũ, liền chuẩn bị tốt.
Chu Nhược Thủy thừa dịp ngày hôm qua ra phủ, sai nha hoàn đi mấy dược cùng mê dược loại mạnh và xuân dược, mê dược chỉ cần ngửi lập tức liền ngất xỉu, mà xuân dược……
Chu Nhược Thủy cúi đầu nhìn người trên mặt đất nằm đã bắt đầu xé rách quần áo của mình, nhẹ nhàng cười, nơi này núi giả, giờ này cơ bản sẽ không có người lại đây.
Mặc Mai và Mặc Cúc lúc này tiến vào, Mặc Mai nào có một tia đau thương. Chỉ thấy hai người trong tay xách theo hai nha hoàn, Chu Nhược Thủy nhớ rõ, một là bên người Lý di nương, một là nha hoàn bên người Lữ thị.
“Tiểu thư, đây là nô tỳ ở bên ngoài núi giả, muốn xử lý như thế nào?”
“Đặt ở này, Lý phu nhân nếu muốn Lý Tông Ngũ thành thân, ta cũng đến đưa nàng một con dâu, không phải sao?”
Chu Nhược Thủy cười cười, muốn tính kế người khác thì phải có bản lĩnh, Lữ thị ếch ngồi đáy giếng, tham lam, lại cùng Lý di nương cấu kết với nhau làm việc xấu. Lần này chỉ đối phó Lý Tông Ngũ, đến nỗi Lý di nương cùng Chu Dung cùng Lý Dao, nàng có biện pháp khác.
Chu Nhược Thủy lại nghĩ đến, Lý Tông Ngũ không phải muốn tham gia khoa cử sao? Nếu bị vài tên đại thần thấy trò hay, không biết Lý Tông Ngũ còn có thể tham gia?
Chu Nhược Thủy suy tư, mang theo Mặc Mai, Mặc Cúc trở lại Nhược Hoa Uyển, bảo Mặc Lan, Mặc Trúc gọi lại đây, phân phó nói:
“Các ngươi nhìn vào núi giả cùng tiền viện, nếu người Lý di nương đại náo, không cần quản, nếu người ta không có phát hiện, ngươi đem sự tình nói ra ngoài……”
Phân phó hết thảy, Chu Nhược Thủy mừng, nhàn nhã nằm ở ghế sụp nghỉ ngơi.
Chu Nhược Thủy tưởng tượng đến chuyện kế tiếp bùng nổ, biểu tình Lữ thị cùng Lý di nương Chu Dung, khóe miệng gợi lên một tia ý cười.
Một canh giờ sau, hậu viện Thượng Thư phủ phát ra tiếng thét chói tai, Chu Nhược Thủy ngồi dậy, trò hay bắt đầu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...