Sau khi Duyên Hi đế đồng ý hôn sự của Quân Ly Uyên cùng Mạc Thanh Ca, Hoàng hậu bắt đầu sai người chọn lựa ngày tốt, chuẩn bị triệu Mạc Thanh Ca vào cung. Đối với Mạc Thanh Ca, nàng tuy rằng cũng từng gặp, nhưng không có trò chuyện nhiều, ngay cả quá khứ của hắn, cũng chỉ là nghe Quân Ly Uyên bọn họ nhắc tới.
Những ngày lạnh nhất trong năm theo ngày đầy tháng của hai vị hoàng tôn, lặng yên trôi qua. Trời tuy vẫn lạnh, nhưng cũng không đến mức khiến người ta không dám lộ tay. Ngày Mạc Thanh Ca tiến cung hôm đó, là ngày ấm hiếm có trong mùa đông. Ánh mặt trời làm tan chảy tuyết đọng trên nóc nhà, tích tích tách tách rơi trên mặt đất, âm luật khác biệt.
Mạc Thanh Ca mặc một thân cẩm bào màu tím sẫm, bên ngoài khoác áo khoác da cáo, từ trên xe ngựa xuống, đi vào cửa cung. Hoàng hậu sợ trời giá rét làm người kia lạnh phát bệnh, hài tử của mình sẽ đau lòng, liền phái kiệu đến đón Mạc Thanh Ca tiến cung tại cửa cung.
Mạc Thanh Ca sau khi tạ ơn tâm ý Hoàng hậu, để thị nữ bên người Hoàng hậu trở về hồi bẩm, nói hắn sẽ đi bộ đến Nhã Khôn cung, đây là tôn kính của một người làm thần làm dân, làm hài tử làm dâu đối với trưởng bối.
Hoàng hậu ngồi ở trong Nhã Khôn cung nghe được thị nữ hồi bẩm, cười gật gật đầu. Phàm là hài tử thỉnh an trưởng bối, bất luận vào đông, hay mưa gió bão tuyết, đều phải cung kính đúng mức tới chỗ trưởng bối, thành tâm thỉnh an vấn an.
Đêm hôm trước hạ tuyết lớn, tuyết dày đến mắt cá chân, hành tẩu rất không tiện. Cho dù trong cung có người hầu dọn dẹp mặt đường, cũng khó miễn dường trơn. Mạc Thanh Ca nguyện ý tự mình đi tới, biểu đạt hiếu tâm, trong lòng Hoàng hậu vô cùng vừa lòng.
Ước chừng thời gian uống hai tách trà, tiểu thị chờ ở cửa cung báo lại, nói Mạc Thanh Ca tới rồi. Hoàng hậu tuyên người tiến vào.
Cởi áo khoác giao cho tiểu thị, Mạc Thanh Ca đi đến chính điện, quỳ lạy nói: “Thảo dân Mạc Thanh Ca bái kiến Hoàng hậu nương nương, chúc Hoàng hậu nương nương thân thể an khang, phúc trạch kéo dài.”
“Mau đứng lên đi.” Hoàng hậu nâng tay để hắn đứng dậy, chỉ chỉ xuống ghế dựa, nói: “Ban ngồi, dâng trà.”
“Đa tạ Hoàng hậu nương nương.” Mạc Thanh Ca hành lễ xong mới nâng thân, hơi hơi cúi đầu, để tránh nhìn vào Hoàng hậu. Vững bước đi đến trước, xoay người ngồi xuống. Từ khi Duyên Hi đế đồng ý, Tiểu Ảnh đã gọi hắn đến Sùng Vương phủ, hai người mỗi ngày cùng nhau theo ma ma giáo dẫn học quy củ. Tuy rằng mấy thứ này ở trong vương phủ không dùng nhiều, nhưng vào cung mọi thứ phải làm chu toàn, không thể khiến người ta moi ra nửa phần sai. Nếu không những đôi mắt nhìn chằm chằm bọn hắn kia không chỉ nói ra bọn họ có rất nhiều chỗ không đúng, ngay cả Quân Ly Uyên cùng Quân Ly Triệt, cũng sẽ bị nói thành có mắt như mù.
Nhìn cử chỉ khéo léo của Mạc Thanh Ca, Hoàng hậu gật gật đầu ở trong lòng, tuy rằng quy củ của Khanh tử không nhiều như nữ tử, nhưng nếu muốn làm văn nhã khéo léo, vẫn phải tốn chút công phu.
“Dọc đường đi có lạnh?” Nhìn vành tai Mạc Thanh Ca lạnh cóng đỏ ửng, Hoàng hậu hỏi.
“Không sao. Dù sao cũng đã vào đông, khó tránh trời giá rét, phiền Hoàng hậu nương nương quan tâm.” Mạc Thanh Ca nói.
Tiểu thị bừng trà cùng điểm tâm trước đó đã chuẩn bị đến đặt trên bàn nhỏ bên tay Mạc Thanh Ca, độ ấm nước trà vừa đủ, dễ dàng nhập khẩu.
“Uống chút trà cho ấm áp.” Hoàng hậu nói: “Điểm tâm này cũng là sáng nay mới làm, ngươi nếm thử chút xem hợp khẩu vị không.”
“Vâng, đa tạ nương nương.” Mạc Thanh Ca nâng tách trà lên, chậm rãi phẩm trà, sau đó lại thử một khối điểm tâm, nói mình rất thích.
“Thích là tốt rồi. Trước đây tuy rằng từng gặp ngươi, nhưng chưa nói cái gì. Chuyện Uyên Nhi thích ngươi, bản cung từ sớm đã biết. Cũng may Hoàng Thượng không có làm khó Uyên Nhi, thuận ý nó, nếu không bản cung lại phát sầu.” Hoàng hậu nói đến đây, ngữ khí nhu hòa, còn như là tán gẫu với hài tử của mình vậy.
“Vâng, thảo dân được Hoàng Thượng Hoàng hậu không chê.” Mạc Thanh Ca thật lòng nói.
“Bản cung nhìn ngươi trông quen thuộc, cũng không khỏi thấy thân cận. Tính cách của ngươi không sốt ruột không nóng nảy, trí tuệ cũng không nông cạn, ở bên Uyên Nhi cũng xứng đôi, bản cung rất vừa lòng. Nghe nói ngươi ngoại trừ tinh thông âm luật, cũng rất có lòng ở mảng thi từ sử sách?”
“Nương nương quá khen, thảo dân được người khác chiếu cố, may mắn biết chữ đọc sách, cho nên khi nhàn rỗi, cũng muốn tìm chút sách đến đọc. Bất quá đọc không có trình tự gì, sách loại nào cũng đọc, cho nên học lượng rất tạp.”
“Nếu không dụng tâm đọc, tất nhiên gọi là tạp. Nếu dụng tâm để lý giải, là bác học.” Hoàng hậu mỉm cười nói. Kỳ thật nàng cũng là người thích đọc sách, có điều có câu nói nữ tử vô học mới được đức. Khi còn chưa thành thân, nàng ở nhà đã đọc qua không ít sách, sau khi vào cung, đer tránh mũi nhọn công kích, không để Duyên Hi đế vì nàng đọc đủ loại văn sử quốc thư mà phòng bị bất hoà với nàng, và cũng để ngồi ổn địa vị trong cung, nàng rất ít đọc sách, cho dù muốn tìm sách, nhưng chủng loại cũng phải giới hạn, đọc cũng không được tận hứng, dần dần liền không đọc nữa.
“Hoàng hậu nương nương nói phải, thảo dân thụ giáo.” Mạc Thanh Ca đứng dậy hành lễ.
Hoàng hậu cười khẽ nói hắn ngồi, nàng biết đạo lý này Mạc Thanh Ca hiểu, chỉ là khiêm tốn thôi.
Sau đó Hoàng hậu lại cùng Mạc Thanh Ca hàn huyên chút chuyện trong cung cùng trong dân, chuyện trong cung Mạc Thanh Ca mặc dù không biết, nhưng chuyện trong dân nhiều ít gì cũng có nghe, chọn một số đề tài thú vị mà không hại phong nhã kể cho Hoàng hậu nghe, Hoàng hậu cũng cười thoải mái.
Hàn huyên xong, bất tri bất giác đã qua một canh giờ. Hoàng hậu nhấp ngụm trà, hoãn hoãn ý cười, nói: “Hôm nay tìm con đến, là muốn nói về hôn sự của con cùng Uyên Nhi, không ngờ thành con tới giải buồn khiến bản cung vui vẻ.”
Mạc Thanh Ca mỉm cười nói: “Có thể làm Hoàng hậu nương nương cười, là phúc khí của thảo dân.”
“Con hài tử này.” Hoàng hậu nhẹ nhàng lắc đầu, “Con cứ bình tĩnh thong dong, nếu đễ Uyên Nhi biết bản cung tìm con đến chỉ là tán gẫu việc nhà, nửa câu không đề cấp đến hôn sự, chắc chắn sẽ sốt suột.”
“Vương gia sẽ không đâu.” Mạc Thanh Ca nhẹ giọng nói. Nói đến Quân Ly Uyên, khóe miệng của hắn luôn bất giác gợn lên một ý cười ấm áp.
“Hài tử của bản cung, bản cung hiểu rõ.” Hoàng hậu cười nói: “Uyên Nhi tuy rằng ổn trọng nhìn xa trông rộng, là bởi vì chưa gặp chuyện khiến nó nóng vội. Được rồi, bản cung cũng không vòng vo nữa. Trong lòng bản cung rất thích con, cũng đồng ý cho con cùng Uyên Nhi ở bên nhau. Có điều, hôn sự của hai con chỉ sợ phải kéo dài tới tháng mười.”
Nghe Hoàng hậu đồng ý, Mạc Thanh Ca thật cao hứng. Nhưng nghe phải kéo dài tới tháng mười, Mạc Thanh Ca không rõ nguyên nhân, trong lòng bất an, nhưng không biểu hiện ra ngoài.
Hoàng hậu dù sao cũng đứng đầu hậu cung, Mạc Thanh Ca cho dù biểu hiện có tự nhiên mấy, đôi mắt lảng tránh cùng ý cười nháy mắt cứng ngắc nơi khóe miệng kia, cũng trốn không thoát đôi mắt Hoàng hậu. Nhìn ra được Mạc Thanh Ca rất để tâm hôn sự với Quân Ly Uyên, Hoàng hậu cũng vừa lòng, dù sao làm mẫu thân, nhìn từ bên ngoài, là hài tử của mình bận tâm nhiều hơn, Mạc Thanh Ca lại thản nhiên, không khỏi có chút lo lắng. Hiện tại xem ra tâm tư Mạc Thanh Ca đối với Quân Ly Uyên cũng giống nhau, chỉ là không biểu hiện nhiều. Không phải hài tử của mình đơn phương, cũng không miễn cưỡng Mạc Thanh Ca, như thế, nàng làm mẫu thân đã an tâm.
“Đừng lo. Không phải hôn sự các con có biến, mà là thời gian không khéo.” Hoàng hậu cẩn thận giải thích cho Mạc Thanh Ca, “Uyên Nhi đích tử trưởng, thành thân là đại sự, tất nhiên không thể qua loa. Từ khi chuẩn bị đến cuối cùng thành thân, chuyện trung gian không ít, con mặc dù không phải xuất thân nhà cao cửa rộng, nhưng bản cung cũng không thể ủy khuất con, phải làm y hệt không thể thiếu. Vốn hiện tại bắt đầu chuẩn bị, thì chậm nhất tới tháng năm có thể thành thân. Nhưng không khéo là, năm nay đã đến tuyển tú ba năm một lần.”
Mạc Thanh Ca vừa nghe liền bình tâm trở lại. Đúng vậy, Đại Nghiệp mỗi ba năm đều sẽ tuyển tú một lần, lấp đầy hậu cung cho Hoàng Thượng. Chuyện phải làm rất nhiều, lại rườm rà, lại không thể phạm sai lầm. Trong cung cao thấp chắc chắn đều phải tập trung vào đây, dù sao Hoàng Thượng mới là lớn nhất, cho dù là hôn sự của trưởng tử, cũng phải sắp xếp đến sau khi tuyển tú.
Thấy hắn hiểu, Hoàng hậu cười nói: “Tuyển tú tháng ba sẽ bắt đầu, từ các nơi chọn lọc đến tuyển chọn sau cùng phong vị, có thể phải bận rộn đến đầu tháng sáu. Trong khoảng thời gian này phủ nội vụ chắc chắn phải lấy Hoàng Thượng làm việc chính, tân phi sau khi tiến cung, còn phải rối ren một trận, châm công cục (phường may trong cung) tất nhiên không nhàn được. Hỉ phục của các con phải do châm công cục làm, cũng nửa phần cũng không được qua loa. Hơn nữa các loại nghi thức trước khi thành thân, sự tình mà lẫn vào với nhau, khó tránh làm lỗi. Cho nên phải để các con chờ một chút.”
“Thảo dân hiểu.” Hoàng hậu nghĩ chu toàn đến như thế, Mạc Thanh Ca cũng không có gì dị nghị.
“Kỳ thật bản cung quyết định lùi hôn sự của các con lại, còn có một nguyên nhân chính yếu, là trong khoảng thời gian này không có ngày đặc biệt tốt. Tuy nói có mấy ngày cũng được, nhưng không phải đại cát. Năm nay ngày đại cát thành hôn đều ở sau tháng chín, cho nên chỉ có thể ủy khuất con.” Hoàng hậu nhìn Mạc Thanh Ca, hòa ái cười nói.
“Hoàng hậu nương nương suy nghĩ chu toàn, thảo dân không có gì ủy khuất. Đa tạ Hoàng hậu nương nương lo lắng.” Mạc Thanh Ca đứng dậy hành lễ. Nghe Hoàng hậu nói xong, Mạc Thanh Ca cũng hiểu hẳn là nên lùi lại. Mặt khác hắn tuy không bận tâm, nhưng chuyện lập gia đình cần ngày đại cát, Mạc Thanh Ca cũng không dám qua loa. Dù sao hắn thích Quân Ly Uyên, cũng hy vọng về sau hắn cùng Quân Ly Uyên sống hạnh phúc sự hòa thuận. Tuy rằng tình cảm của bọn họ rất chắc chắc, nhưng có một ngày lành cũng là dệt hoa trên gấm, cớ gì không làm?
“Chỉ cần con không thấy ủy khuất là tốt rồi.” Hoàng hậu tinh tế đánh giá Mạc Thanh Ca, nói: “Bản cung triệu kiến con, chuyện con cùng Uyên Nhi cũng đã định rồi. Bản cung cũng không để ý con hiện tại đổi giọng gọi Hoàng nương đâu.”
Mạc Thanh Ca cúi đầu, mặt nổi lên một tầng phấn hồng. Hắn đã không nhớ nổi mình bao lâu không gọi tiếng “Nương” này rồi. Hiện giờ nghĩ đến, tiếng này thậm chí khiến hắn không hiểu sao cảm thấy xa lạ. Mà mẫu thân thân sinh hắn, hắn ngay cả một lần cũng chưa gặp.
Nhìn Mạc Thanh Ca không biết suy nghĩ cái gì, Hoàng hậu cười nói: “Không cần vội.” Kỳ thật nàng để Mạc Thanh Ca sửa miệng hiện tại, nhiều ít gì cũng có chút đường đột, cũng may hắn là Khanh tử, nếu là nữ tử, chỉ sợ lại thêm đồn đại.
Trước buổi trưa, Duyên Hi đế bên kia phái người truyền lời, mời Hoàng hậu đến dùng cơm trưa. Từ khi các tần phi ở địa vị cao lần lượt bị giáng chức, Hoàng hậu hiện tại có thể nói là chuyên sủng hậu cung, nhẫn nhục nhiều năm như vậy, cũng cuối cùng có hồi báo. Hoàng hậu biết, Duyên Hi gọi nàng qua, hẳn là vì chuyện Mạc Thanh Ca, muốn hỏi một chút người này thế nào. Cho nên Hoàng hậu bỏ ý niệm giữ Mạc Thanh Ca lại dùng bữa, sai người đưa hắn xuất cung.
Hoàng hậu rời đi rồi, Mạc Thanh Ca cũng coi như nhẹ nhàng thở ra. Cho dù thái độ của Hoàng hậu với hắn thế nào, nàng trước sau gì cũng là Hoàng hậu, dưới một người trên vạn người, cho nên nửa điểm cũng qua loa không được. Mạc Thanh Ca không dám bởi vì Hoàng hậu đôn hậu mà quá phận. Cũng may hắn cẩn thận hết thảy, kết quả cũng coi như không tồi. Xem thái độ Hoàng hậu, chuyện của hắn cùng Quân Ly Uyên đã định rồi.
Xe ngựa lộc cộc chạy ở trên đường, khẽ xóc nảy. Mạc Thanh Ca ngồi ở trên xe ngựa, suy nghĩ mọi chuyện từ khi biết Quân Ly Uyên tới nay, trong lòng không khỏi cảm khái, cũng có chút ấm áp. Quân Ly Uyên chưa bao giờ bởi vì hắn lãnh đạm mà bất mãn, cũng không bởi vì hắn nỗ lực ít hơn, mà có chút xa cách. Hắn không biết Quân Ly Uyên vì sao lại tốt với hắn như vậy, tốt đến mức cho dù hắn thật sự nỗ lực, cũng vẫn thấy không đủ. Mà Quân Ly Uyên giống như chưa bao giờ phát hiện nỗ lực của mình nhiều hơn so với Mạc Thanh Ca, vẫn chiếu cố hắn, yêu hắn.
Tĩnh tâm lại, Mạc Thanh Ca nghĩ nên làm chút gì đó cho Quân Ly Uyên, để bày tỏ cảm kích cùng tình cảm của mình. Suy nghĩ một hồi lâu, mới quyết định chủ ý, nhấc rèm cửa xe lên, nói với người hầu đánh xe: “Trước tạm thời không về vương phủ, đến chợ bán thức ăn đã.”
Tiểu thị Quân Ly Uyên an bài tới chiếu cố hắn ngồi cùng người hầu ở trước xe khó hiểu quay đầu lại nói: “Công tử muốn đến chợ bán thức ăn? Đó thật sự không phải nơi ngài nên đến a……” Mạc công tử nhà bọn họ một thân cẩm bào đẹp đẽ quý giá, chạy đến một nơi bẩn như chợ bán thức ăn làm cái gì?
Mạc Thanh Ca nhợt nhạt cười cười, nói: “Đi đi, không sao đâu.”
Tiểu thị bất đắc dĩ gật gật đầu, người hầu quay ngược lại, xe ngựa chạy tới chợ bán thức ăn. Mạc Thanh Ca chính là Vương phi của Dịch Vương phủ bọn họ, hắn muốn đến đâu, không ai ngăn được. Tiểu thị cũng chỉ còn biết nghe lời.
Chạng vạng, Quân Ly Uyên làm việc ở bên ngoài xong xuôi trở lại vương phủ, sau khi vào cửa không thấy Mạc Thanh Ca hẳn đã nên đi ra đón. Từ khi quan hệ của hai người sáng tỏ trở đi, Mạc Thanh Ca cho đã là nửa chủ nhân trong phủ này, đi lại cũng không bị giới hạn, cho nên mỗi lần Quân Ly Uyên trở về, chỉ cần không phải có chuyện không thể dứt ra, Mạc Thanh Ca đều sẽ tới đón hắn.
“Thanh Ca đâu?” Quân Ly Uyên hỏi.
Không đợi người hầu bên cạnh đáp lời, tiểu thị hầu hạ Mạc Thanh Ca bước nhanh đi tới, cười nói trả lời: “Vương gia, công tử ở trong phòng chờ ngài.”
“Sao?” Quân Ly Uyên có chút lo lắng hỏi han: “Hắn bị bệnh?”
“Không phải!” Tiểu thị vội vàng lắc đầu, thần thần bí bí nói: “Vương gia đến rồi biết.”
Quân Ly Uyên bất đắc dĩ lộ ra ý cười, lập tức về viện phía sau.
Đi đến trước cửa phòng, bên trong không có động tĩnh gì, tiểu thị đi theo phía sau đẩy cửa ra, thỉnh hắn vào.
Vừa vào cửa, Quân Ly Uyên liền thấy được Mạc Thanh Ca ngồi ở bên cạnh bàn, trên bàn tròn trước người Mạc Thanh Ca đặt đầy thức ăn đã làm xong, nhìn thì thấy không phải món trong phủ thường ăn. Ở bên trái Mạc Thanh Ca, còn bày đặt một cái bếp lò nhỏ, ở trên đang đun một nồi nước nhỏ, liếc mắt thấy, trong lòng Quân Ly Uyên có một loại ấm áp tỏa ra.
“Đã về?” Mạc Thanh Ca lúc này đã thay ngoại sam màu lam, thoạt nhìn càng thêm trầm tĩnh.
“Ừ.” Quân Ly Uyên đi qua, còn chưa mở miệng, đã bị Mạc Thanh Ca giành lời.
“Ngồi đi.” Nói xong, Mạc Thanh Ca lấy khăn ướt ở bên cạnh lại đây, cho hắn lau tay.
Quân Ly Uyên vừa cẩn thận chà lau ngón tay, vừa nhìn về phía thức ăn trên bàn, đúng là không phải món trong phủ thường ăn, càng giống như thức ăn trước kia ở Phong Nhã các.
“Đây là…… mua từ Phong Nhã các?” Quân Ly Uyên buông khăn ướt, nói: “Ngươi nếu muốn ăn thức ăn ở Phong Nhã các, ta cùng ngươi đến cũng được, một đường mua về thế này, sẽ nguội mất.” Hắn không để ý chuyện Mạc Thanh Ca quay về Phong Nhã các, chỉ cần có thời gian rảnh, cũng vui vẻ cùng về thăm.
Mạc Thanh Ca cười gắp thức ăn cho Quân Ly Uyên, lại múc canh gà đun trên bếp lò ra một chén đặt vào trong tay Quân Ly Uyên, cười nói: “Ăn đi.”
“Được.” Quân Ly Uyên cũng đói, nhấn đũa ăn một chút, thử xong, liền phát hiện món này không phải món từ Phong Nhã các. Thức ăn của Phong Nhã các hương vị nặng, nhưng món này tuy rằng bên ngoài thoạt nhìn rất giống của Phong Nhã các, nhưng hương vị lại nhẹ hơn nhiều, rất hợp với khẩu vị hắn.
Thấy hắn nhận thấy điểm khác biệt, Mạc Thanh Ca khẽ cười giúp hắn rót rượu.
Quân Ly Uyên quay đầu hỏi: “Thức ăn là từ đâu đến?”
“Ta làm.” Mạc Thanh Ca cũng rót đầy chén rượu của mình.
Quân Ly Uyên kinh ngạc nhìn, “Ngươi? Ngươi học nấu ăn từ bao giờ?”
“Vẫn luôn biết mà, chỉ là rất ít làm thôi.” Mạc Thanh Ca bưng lên chén rượu, mỉm cười nói: “Trước kia ta chỉ làm cho mình ăn, bởi vì không có ai đáng để ta làm cho người đó. Hiện tại, có ngươi, học nấu ăn coi như không uổng phí. Cũng cám ơn ngươi, làm nhiều thứ vì ta như vậy.”
Mạc Thanh Ca rất ít nói như thế, Quân Ly Uyên nghe thấy rất ấm lòng, “Không cần cảm tạ ta, ngươi xứng đáng để ta làm bất cứ chuyện gì.” Từ khi nhận định Mạc Thanh Ca, hắn không bao giờ nghĩ sẽ buông tay.
Mạc Thanh Ca cũng không nâng chén lâu, khẽ cụng với chén của Quân Ly Uyên, uống một hơi cạn sạch. Quân Ly Uyên cũng uống cạn chén rượu, sau đó giúp Mạc Thanh Ca gắp thức ăn. Chén rượu này tuy rằng không phải rượu hợp cẩn, lại cực kỳ nồng say lòng người.
Trong tịch gian, Mạc Thanh Ca nói cho Quân Ly Uyên chuyện hôm nay tiến cung, cũng nói hôn kỳ của hai người có thể phải dời lại. Quân Ly Uyên đã vô cùng quen thuộc với chuyện tuyển tú trong cung. Mỗi khi đến lúc này, mỗi tỉnh, huyện đều bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, lại khiến Hoàng tử bọn họ hiển nhiên thoải mái hơn rất nhiều. Dù sao bọn họ cũng không cần sắp xếp nữ tử thân phận thích hợp tham gia tuyển tú, cả quá trình cũng không cần hỗ trợ, bọn họ chỉ cần để ý xử lý tốt chuyện được phân là ổn.
“Chờ thời tiết ấm lên, ta đưa ngươi đi ra ngoài du ngoạn.” Quân Ly Uyên nói. Theo tình hình Đại Nghiệp hiện tại, có thể nói là quốc thái dân an, du lịch lúc này, sẽ tận hứng.
“Được chứ?” Mạc Thanh Ca biết Quân Ly Uyên bề bộn nhiều việc, muốn xuất môn cũng không phải chuyện trong thời gian ngắn.
“Ừ. Chờ chúng ta trở về, vừa lúc thành thân.” Quân Ly Uyên trong lòng hiển nhiên đã có kế hoạch.
Mạc Thanh Ca cười gật gật đầu, hắn cũng chưa đi đến nhiều nơi, có thể mượn dịp này chiêm ngưỡng non sông tươi đẹp của Nghiệp quốc cũng là điều thú vị.
Sau đó hai người bắt đầu lên kế hoạch nơi đến du lịch, thức ăn Mạc Thanh Ca làm bị Quân Ly Uyên ăn đến không còn một miếng, vương phủ cũng bởi một bữa tối ấm áp mà càng giống nhà của hai người, chứ không chỉ là vương phủ Dịch Vương gia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...