Trọng Sinh Chi Quân Tẩu

Editor: Tứ Phương Team

Triệu Kiến Quốc nói: “Vậy anh ở nhà nghỉ ngơi đi, đợi năm sau xem sao rồi ra ngoài làm việc. Chuyện năm mới…” anh vốn muốn nói bản thân nghĩ cách, nhưng làm thế nào được, nhà này anh không dám làm chủ.

Hứa Hân là người đã sống qua một đời vì vậy rất hiểu chuyện, vừa nghe cuộc nói chuyện của bọn họ lập tức không do dự tiếp lời: “Chuyện tiền qua năm mới chỗ bọn em còn một chút tiền anh chị cầm về, không đủ đến lúc đó chúng em lại gửi.”

Cô nói xong liền lấy ra ba mươi đồng trước đây Triệu Kiến Quốc đưa cho, nhưng bây giờ chỉ có mười đồng. Nhưng mười đồng chắc sẽ đủ cho một nhà qua năm, con số này đối với nhà nông mà nói thì không ít.

“Chị dâu, chị cầm đi.” Hứa Hân một chút cũng không keo kiệt, dẫu sao đời này cô dự định quan hệ thật tốt với gia đình họ.

“Không được, bọn em ở trong thành phải chi tiêu nhiều, chúng ta ở quê tạm bợ là có thể sống, lại nói để em chăm sóc trẻ nhỏ nhiều ngày như vậy vốn dĩ đã là chiếm hời rồi.” Trương Tú Lan sao có thể nhận, sống chết lắc đầu lùi ra đằng sau.

Hứa Hân cười nói: “Chị dâu, chị sao có thể tính toán với chúng em như vậy, đều là người họ Triệu còn phân biệt những cái đó, hơn nữa anh chị ở nông thôn chăm sóc bố mẹ với cả nhà vốn dĩ đã không dễ dàng.” Cô rất biết nói chuyện, không lâu đã cho tiền vào trong túi của Trương Tú Lan, cô chỉ biết cảm động nước mắt cũng rơi xuống.

Đây chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, mặc dù nói sau khi em trai kết hôn, nghe phong thanh vài chuyện, nhưng gặp rồi mới biết em dâu người ta là người thẳng thắn, hoặc đã làm mất lòng người nào đó nên bị đồn đãi thành như thế không biết chừng. Dù sao, Trương Tú Lan dường như đã nhận định em dâu này rất dễ ở chung rồi.


Triệu Kiến Minh cũng thấy có chút ngại ngùng, nói: “Bọn em lúc nào có ngày nghỉ thì về nhà đi, ở nhà vẫn còn mấy còn mấy con gà mái, làm thịt cho bọn em bồi bổ.”

Hứa Hân nghe rồi nhíu mày nói: “Anh cả, anh vẫn là giữ lại cho chị dâu thì hơn, nhìn chị ấy gầy như thế nào rồi. Em như thế này còn cần phải bồi bổ sao?” Nói xong duỗi cánh tay ra, ý muốn để cho anh cả nhìn bản thân mình cả người toàn thịt làm gì có chỗ nào cần bồi bổ.

Triệu Kiến Minh khoé miệng co rút, người em dâu này rõ ràng vẫn còn rất trẻ con, em trai mình thật đúng là nhặt được món hời.

Triệu Kiến Quốc cũng cảm thấy vợ mình vẫn còn tính tình trẻ con, liền nói: “Anh, anh chị vẫn chưa ăn cơm…”

“Thôi, bọn anh đi tàu hoả sớm một chút.” Triệu Kiến Minh nói.

“Tàu hoả mấy giờ, nếu không em luộc chút sủi cảo nhé, làm nhanh còn có thể mang lên tàu ăn.” Nói xong Hứa Hân liền đi bật bếp đun nước.

Triệu Kiến Minh nhìn Triệu Kiến Quốc một cái, yên tâm nói: “Em trai, vợ em rất được, em lớn tuổi rồi nhường cô ấy một chút, đừng có suốt ngày sầm mặt.”

“Em…” cũng đâu muốn sầm mặt đâu.

“Em trai à, người ta là đại tiểu thư của thủ trưởng đến nhà chúng ta chắc chắn không quen, đợi vết thương em tốt rồi thì làm đỡ em dâu nhiều một chút, giữa vợ chồng với nhau không có cái gì là thiệt với không thiệt cả.” Trương Tú Lan vừa thu dọn túi cho bé Hổ mang đi vừa nói.

Triệu Kiến Quốc: (Rốt cuộc ai mới là em trai ruột của mấy người?).

“A?” Trương Tú Lan lôi ra một bộ quần áo nhỏ, đây là cái váy hoa nhỏ làm bằng vải bông, nhìn rất đẹp, sờ cũng rất dễ chịu. Rồi lại lấy ra một hộp sữa, hai cái tã lót mới, hai cái khăn tay mới. Rõ ràng những thứ này đều là Hứa Hân chuẩn bị.

“Đây đều là em dâu làm cho phải không, rất đẹp. Tay em dâu làm sao mà khéo như thế, cái váy nhỏ này làm chắc tốn không ít tiền?” Cô lấy ra nhìn,càng nhìn càng thích nhưng trước giờ cô không quá thích chiếm hời từ người khác, khó tránh được có chút ngại ngùng.

Hứa Hân bưng sủi cảo lên nói: “Em dùng vải cũ làm, có chỗ nào dễ nhìn đâu cơ chứ, anh cả, chị dâu nhanh ăn cơm, em ôm bé Hổ một chút.” Đứa nhỏ này mặc dù mới ở đây mấy ngày nhưng cô đã nhớ rồi, ngay cả Đinh Đinh và tiểu Đường nghe được em gái nhỏ phải đi cũng không vui vẻ.

Trương Tú Lan thấy dáng vẻ của Hứa Hân liền biết cô thích, nói: “Tuổi hai người cũng không còn nhỏ nữa, sớm chút sinh một đứa còn không phải được rồi sao?”


“Vâng.” Hứa Hân nhanh chóng đáp, sắp đến kế hoạch hoá gia đình rồi, đến lúc đó muốn sinh hai đứa cũng khó, nhânh lúc còn sớm vẫn là nhanh chóng sinh lấy hai đứa. Nếu như bản thân có thể, còn sinh nam nữ đủ cả. Hứa Hân cũng tính toán trong lòng, bây giờ cô rất không nỡ để người ta ôm đi đứa nhỏ trong lòng.

Cuối cùng đợi khi vợ chồng Triệu Kiến Minh ăn xong vẫn là ôm đứa nhỏ đi, Triệu Kiến Quốc tìm xe tiễn bọn họ ba người lên bến xe, bởi vì còn phải trông hai đứa nhỏ nên Hứa Hân cũng không đi tiễn.

Bây giờ Triệu Kiến Minh mặc dù còn đang bị thương ở tay nhưng một tay cũng đủ để có thể chăm sóc hai mẹ con họ. Thấy bọn họ ba người lên xe nước mắt Hứa Hân liền rơi xuống, thế nào lại không phát hiện ra trọng sinh một đời cô lại dễ dàng rơi nước mắt đến vậy, nước mắt nói rơi liền rơi.

Triệu Kiến Quốc thấy mà đau lòng, nói: “Hay là qua năm chúng ta quay về thăm họ một chút?” Lại nghĩ đến nhà đó, vợ mình nhất định sẽ không quen, có chút khó xử.

“Được đó, chỉ sợ đến lúc đó bé Hổ không nhận ra em nữa.”

Hứa Hân đáp ứng, cô cảm thấy nên quay về một chuyến, dẫu sao đời trước cũng không quay về, quá không hiểu chuyện.

Triệu Kiến Quốc mắt sáng lên, sau đó khoé miệng nhếch lên cười không tự nhiên nói: “Chúng ta quay về thôi, Đinh Đinh với tiểu Đường còn đang ở nhà.”

“Được rồi.” Hứa Hân vươn tay đỡ lấy Triệu Kiến Quốc, một chút một chút cùng anh quay về.

Bên đường còn có vài tiếng thì thầm của mấy người vợ quân nhân: “Trước đây hai người đó không phải thường xuyên cãi nhau sao, thế nào mà giờ lại tốt như vậy?”

“Có lẽ là vì tiểu cô nương đau lòng nam nhân của mình, dẫu sao cũng là vợ chồng. Lúc mà tôi vừa mới kết hôn cũng không hiểu chuyện, nhưng là có một ngày chồng tôi đột nhiên cả người toàn máu quay về doạ tôi một trận, sau này anh ấy ra cửa một cái tôi cũng không yên lòng.”


“Khó trách, nhà tôi vừa ra cửa làm nhiệm vụ tôi có lúc còn gặp ác mộng.”

Bọn họ ở một bên nói cũng không để ý, nhưng Hứa Bân nhân lúc nghỉ đến thăm vợ chồng Triệu Kiến Quốc lại vì em gái của mình tìm được lý do tại sao lại thay đổi thành như vậy. Đây là biết đau lòng chồng mình, vậy nên mới trưởng thành như vậy. Nói thật, cô trưởng thành hiểu chuyện còn rất đáng yêu.

Cầm theo hoa quả gõ cửa, đợi cửa mở liền thấy Hứa Hân đang ngồi một bên mắt đang đỏ, biểu tình của Triệu Kiến Quốc cũng không dễ nhìn.

“Làm sao lại khóc rồi?” Lại gây chuyện à?

“Dì, nhớ bé Hổ.” Đinh Đinh ở một bên bám vào lưng của Hứa Hân, sau đó giọng lanh lảnh nói với Hứa Bân.

“….” Hứa Bân nhìn Triệu Kiến Quốc một cái, anh gật đầu nói: “Anh cả và chị dâu vừa đi, cô ấy liền khóc.” Bản thân không biết làm sao mà khuyên người khác, đang rất sốt ruột.

Hứa Bân nhếch miệng nói: “Nhớ con người khác làm gì, tự mình sinh một đứa.” Nói xong liền đặt hoa qủa lên bàn.

“Anh à anh đứng nói không thấy đau lưng sao, ai có thể lập tức sinh a.” Hứa Hân trừng anh một cái, nhưng cuối cùng vẫn là cầm hoa quả vào bếp rửa, gọt cho Đinh Đinh và tiểu Đường ăn, đương nhiên cũng cho Triệu Kiến Quốc một nửa quả táo, còn lấy hạt đem chôn xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui