Trọng Sinh Chi Phúc

CHƯƠNG 54: QUYẾT ĐỊNH XUỐNG NƯỚC
Tác giả: Luna Huang
Sáng hôm sau, Niên Khai Điềm từ luyện võ trường trở về lập tức chạy đến tìm Lương Tuấn Hy. Thước nhi ở bên cạnh lải nhải rằng: “Tiểu thư, người trở về tắm qua trước mới đến được không, cả người toàn mồ hôi thế này a.”
Niên Khai Điềm cúi đầu nhìn nhìn bản thân, cũng cảm thấy nên tắm trước, thế là nàng trở về Điềm Viên, tắm qua rồi vận y phục Hứa Bộ Nam tặng. Bởi hiện đã vào hạ rồi, rất nóng, mà y phục mùa hạ của nàng tú phường còn chưa mang đến.
Thước nhi bận rộn ở lại viện phân phó hạ nhân làm việc nên không có theo cùng, một mình nàng đến gặp Lương Tuấn Hy. Khi nàng bước đến hắn đeo một chiếc giỏ mây trên lưng, có lẽ là chuẩn bị ra ngoài hái thuốc, cũng may là nàng đến sớm, nếu không thì không gặp được rồi.
Lương Tuấn Hy nghe được cước bộ của nàng ở sau lưng mình, trong lòng có chút kinh ngạc cùng mong chờ nhưng lại thất vọng hắn xem như nghe không thấy vẫn tiếp tục bước. Một là hắn nghĩ bản thân sinh ảo giác như đêm qua, hai nếu thật là nàng thì nàng cũng sẽ không muốn gặp hắn.
Ai biết, Niên Khai Điềm lại chủ động chạy đến bên cạnh hắn, chân không ngừng bước hỏi: “Còn giận ta?” Lâu như vậy nếu hắn còn giận chính là hẹp hòi.
“Không có.” Hai chữ nhàn nhạt nhẹ nhàng nhưng lại không có ôn độ phát ra từ miệng của Lương Tuấn Hy, rồi cũng không còn từ nào khác nữa. Hắn nghe được âm thanh của nàng, lại cảm nhận được hương khí cùng khí tức của nàng ở bên mình, đáng lẽ hắn nên cao hứng mới phải.
Chỉ là nàng vì sao đột nhiên tìm đến hắn? Cũng không phải bị bệnh, vậy liền là chuyện như ngày hôm đó nàng nói sao? Hắn không muốn nghe.
Niên Khai Điềm bĩu môi tiếp tục hỏi: “Đang đi đâu đó?” Biết rõ mà còn hỏi, là bởi vì nàng muốn theo cùng. Hứa Bộ Nam để sau đi, không hiểu sao nàng lại cảm thấy níu kéo hắn quan trọng hơn.
“Ta ra ngoài.” Lại chỉ là mấy chữ, không nói hơn bất cứ thứ gì.

Có lẽ từ lúc hôn mê tỉnh lại nàng đối xử với hắn quá tốt, nên lúc nàng lại lạnh nhạt với hắn như trước, hắn liền cảm thấy chịu không được. Lúc này đây hắn cảm thấy bản thân thật tham lam, rõ ràng lúc trước cái gì cũng không có, nàng cho hắn một ít, hiện tại lại lấy lại thôi mà, thế mà hắn cũng tính với nàng.
Niên Khai Điềm cau mày khẽ hừ một tiếng, nàng là nữ nhân cũng không để bụng, ngược lại hắn vẫn còn giận a. Chỉ là còn chưa kịp nói gì đã thấy hắn đi phương hướng hậu môn, nàng kinh hô: “Vì sao không đi đại môn?”
“…” Lương Tuấn Hy không đáp, chỉ chuyên tâm mà đi thôi.
Niên Khai Điềm nhìn nhìn hắn lại có chút bất đắc dĩ nói: “Dạo này nhìn ngươi ốm lắm, có phải ăn không ngon miệng không, hay ngủ không được?” Có khi nào từ hôm đó đến nay hắn đều ngủ không ngon không.
“Không có.” Lại là hai từ này.
Niên Khai Điềm cũng không nói gì nữa, bước theo hắn. Trong đầu nàng liên tục nghĩ ra chủ đề để cùng hắn nói, trên đường đi cũng chỉ không ít thứ nhưng hắn cũng không có bao nhiêu phản ứng, chỉ ‘ân’ một từ xem như đáp nàng rằng hắn có nghe.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Rất nhanh, hai người bước đến nơi Lương Tuấn Hy thường hái dược. Chỉ thấy hắn đặt giỏ mây trên vai xuống, cầm lấy một cây cào nhỏ cùng một cây chủy thủ, ngồi xổm xuống bắt đầu công việc của mình.
Niên Khai Điềm túm váy rườm rà lại, xắn tay áo, cũng ngồi xổm xuống với hắn: “Ta giúp ngươi!” Biết trước như vậy lúc nãy nàng không chọn bộ này đâu, giờ đây cảm thấy phiền phức chết được, tay áo quá dài, váy cũng quá dài, làm gì cũng bất tiện.
Khi tay nàng chạm vào cán của cây cào, Lương Tuấn Hy đưa tay dời đi nơi khác, nhỏ nhẹ nói: “Ta tự làm được.” Hắn rất muốn bảo ‘nàng trở về đi’ nhưng không cách nào bật ra miệng được, bởi hơn ai khác, hắn biết rõ bản thân mình nhớ nàng cỡ nào, muốn nàng lưu lại bên cạnh mình cỡ nào.

Niên Khai Điềm im lặng nhìn hắn một hồi, sau đó lại kéo kéo tay áo của hắn hỏi: “Vì sao có thứ ngươi lại đào cả gốc lẫn rễ, có thứ ngươi lại chỉ cắt một chút?”
Lương Tuấn Hy cũng tỉ mỉ giải thích với nàng: “Bởi vì có một số loại phải dùng cả gốc lẫn rễ, giống như nhân sâm vậy, nhưng có loại thì không cần, vậy nên ta chỉ cắt một chút thảo dược, lưu lại rễ để chúng tiếp tục sinh trưởng.” Lâu rồi không cùng nàng như thế này, quả thực rất tưởng nhớ a. Hắn thật muốn giờ phút này ngừng lại để mãi mãi ở bên nàng như vậy.
“A!” Niên Khai Điềm gật gù bày ra vẻ hiểu biết. Nàng cùng hắn ngồi một lúc lại cảm thấy rất chán, đột nhiên nàng nhớ đến một chuyện, liền hỏi hắn: “Ngươi hái xong chưa?”
Lương Tuấn Hy đưa tay sờ sờ đám thảo dược quanh mình, rồi đáp trả: “Hái thêm một chút nữa là xong.”
“Vậy nhanh lên đi, ta đưa ngươi đến nơi này.” Niên Khai Điềm đứng lên, học đám nam nhân trong tiêu cục chấp tay sau lưng huýt sáo.
Lương Tuấn Hy cau mày nghĩ ngợi một lúc, lại hỏi: “Đi nơi nào?” Dạo này nàng phát hiện ra nơi nào thú vị sao?
“Ngươi nhanh lên một chút, tới đó chẳng phải biết sao?” Niên Khai Điềm bày ra thái độ thần thần bí bí khiêu khích trí tò mò của Lương Tuấn Hy.
Do có lúc Hứa Bộ Nam bận nên nàng một mình đến đây chơi, chân bất giác bước đến nơi tìm được thi thể của Thước nhi ở đời trước. Nơi đó tuy đối với nàng là một ác mộng, nhưng phải công nhận cảnh sắc rất là đẹp.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Lương Tuấn Hy hái xong thuốc rồi mang lại giỏ mây trên lưng, “Xong rồi, nàng muốn mang ta đi đâu?”

Niên Khai Điềm cười khúc khích, nắm lấy cổ tay hắn kéo đi: “Theo ta chẳng phải sẽ biết sao! Ta đảm bảo ngươi cũng sẽ thích.”
Đã lâu rồi nàng không có nắm tay hắn, thế nên giờ phút này đây, tâm hắn đập rộn ràng vô pháp bình phục. Hắn rất muốn nắm hồi tay nàng nhưng nàng nắm cổ tay, làm sao mà nắm hồi được.
Thế nhưng hắn tận lực để bản thân bình tĩnh trở lại. Bởi hiện không phải ở Niên phủ, không phải ở Lan Châu, mà là ở trong rừng. Phải biết rằng hắn không nhìn thấy, cho dù có nhìn thấy đi nữa hễ đi lạc liền rất khó thoát ra. Cho nên hắn phải tập trung xem nàng đưa mình đi nơi nào.
Đến lúc cảm thấy không ổn, hắn lập tức dừng cước bộ, cổ tay dùng sức kéo nàng trở về: “Điềm Điềm, ta đột nhiên không khỏe, muốn trở về.”
Niên Khai Điềm quay đầu lại nhìn hắn, hỏi: “Ngươi làm sao? Đi thêm một chút nữa được không? Xem xong chúng ta trở về.” Sắp đến rồi đột nhiên hắn lại không khỏe là thế nào?
“Không được.” Lương Tuấn Hy lắc đầu, kéo cố gắng kéo cổ tay để nàng theo đó cũng bước về chỗ của hắn. Tuy hắn không biết nơi nàng muốn đi là nơi nào, nhưng phương hướng này tuyệt đối không để nàng đi. “Ta, ta không đi nỗi nữa.”
Niên Khai Điềm bước trở về trên dưới quan sát hắn vài lần, đưa tay sờ lên trán hắn thử ôn độ: “Nơi nào không khỏe a?” Nàng thấy hắn vẫn rất khỏe cơ mà, lại cũng chẳng phát sốt.
“Ta. . .” Do trong lòng nóng nảy muốn ngăn nàng thế nên Lương Tuấn Hy đột nhiên bị hỏi cũng nghĩ không ra chỗ nào của bản thân có vấn đề. Thế là lúng túng một hồi hắn ôm đầu nói: “Có lẽ ở đây lâu gió to, ta trúng gió rồi. Chúng ta mau về đi.” Hắn rất muốn cấm nàng đến đó, nhưng nếu nói ra lại không có lý do vậy liền không thể cấm nàng.
“Ngươi đừng hòng gạt ta.” Niên Khai Điềm dùng hai tay kéo hắn đi cùng mình. Chỉ là nàng kéo cũng không bằng hắn dùng chút sức gồng cánh tay bị nàng kéo, khiến cho nàng kéo mãi hắn vẫn đứng yên bất động.
“Chúng ta trở về có được không? Đừng đến đó nữa.” Giọng nói có Lương Tuấn Hy có chút cầu khẩn, tay còn lại của hắn đặt lên tay nàng, chậm rãi kéo về chỗ mình.
Hắn đến cùng vì sao không đi cùng nàng? Hắn sợ cái gì? Hay chỗ đó vốn dĩ là nơi hắn bị đánh ngất? Nếu là vậy nàng càng phải đi.
Thế là nàng hất tay hắn ra hô to: “Ta biết rồi, là ngươi không muốn đi cùng ta chứ gì? Vậy được rồi, ngươi một mình trở về đi, ta tự đi, không cần ngươi nữa.”

Lương Tuấn Hy nghe âm thanh nàng xoay người bước vài bước về phía trước, hắn mím chặt môi lại, cuối cùng gọi lại nàng: “Điềm Điềm!”
“Ngươi không đi tự trở về đi, ta không cần ngươi nữa.” Niên Khai Điềm cười thầm, nàng biết hắn sẽ không bỏ nàng lại một mình đâu, nhưng miệng vẫn giận lẫy nói ra một câu.
“Ta đi cùng nàng.” Lương Tuấn Hy thận trọng bước đến chỗ nàng. Hắn biết giờ có ngăn cũng vô dụng thôi, thôi thì nhỡ như may mắn không nhìn thấy, nhưng nếu nàng thấy vậy cũng là do thiên ý rồi.
Niên Khai Điềm cười ngọt ngào khoác tay phải của hắn nói: “Vậy đi thôi, nơi đó đẹp lắm, ta sẽ diễn tả cho ngươi biết.” Lúc này nàng chỉ tiếc hắn không thể nhìn thấy nếu không có thể cùng nàng bình phẩm rồi. “Nhưng ta nói trước ta không phải hoàng hoa khuê nữ, không biết văn chương như đám thiên kim của Thủy gia, thấy gì nói đó thôi.”
Lương Tuấn Hy là sợ nàng bị kích động mà bỏ chạy, nên lúc này tay trái của hắn đặt lên hai tay nàng đang khoác lấy tay phải của mình, tùy thời nắm lại. Thế nhưng khi nghe được lời của nàng, lo lắng của hắn bỗng dưng biến mất lại trở thành buồn cười, nghĩ gì nói đó trong lòng rất hy vọng là sự thật: “Đây có được xem là nàng ăn dấm không.” Đột nhiên lại kéo đám thiên kim của Thủy gia vào làm gì a.
Mặt của Niên Khai Điềm tự nhiên đỏ lên, hai tai cũng nóng bừng bừng, nàng sao lại ăn dấm của đám nữ nhân đó được. Bọn họ ở tận kinh thành xa xôi cơ mà, còn nàng cùng hắn ở đây. . .Nghĩ đến đây càng cảm thấy không đúng, vì sao nàng phải ăn dấm chứ, nàng nào có thích hắn đâu.
“Thế nào? Không đáp vậy là ta đoán trúng rồi?” Tay của Lương Tuấn Hy nắm chặt lấy tay nàng, âm thanh có chút cao, rõ ràng là trêu chọc.
“Ngươi ăn nói linh tinh.” Niên Khai Điềm dùng tay đánh hắn vài cái mới hả giận. Nàng vừa hạ mình hắn liền leo lên đầu nàng ngồi, làm sao có thể như vậy được. Chỉ là nơi này nhất định phải tới, nàng muốn biết là người nào hại hắn, nhưng người đó rõ ràng không muốn lấy mạng của hắn nên hắn mới có thể toàn mạng trở về.
Cảm thấy hai tay của nàng túm chặt cánh tay mình, Lương Tuấn Hy càng thập phần khẳng định suy đoán của mình là đúng. Nàng vẫn còn dây dưa là bởi vì chưa nhận ra mà thôi, vậy liền đợi nàng nhận ra, cũng không mất bao lâu thời gian.
Hắn mở miệng thỏa hiệp: “Được được, xem như là ta chưa nói gì đi.”
“Nói cũng nói rồi, nghe cũng nghe rồi, xem như chưa nói gì là thế nào?” Niên Khai Điềm vẫn hừ hừ không chấp nhận sự thỏa hiệp này. Nàng còn chưa từng thấy hắn phúc hắc như vậy đâu.
Lương Tuấn Hy không nói gì nữa, chỉ mang ý cười đã lâu không có xuất hiện mà đi cùng nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui