Trọng Sinh Chi Phúc

CHƯƠNG 52: CÓ CHÚT DAO ĐỘNG
Tác giả: Luna Huang
Chuyện của Lương Tuấn Hy với Niên Khai Điềm nhanh chóng truyền khắp tiêu cục. Đám trưởng bối là vui nhất, bởi như vậy chứng tỏ chỉ một đoạn thời gian nữa thôi, Lương Tuấn Hy sẽ không còn cố chấp nữa.
Suốt mùa xuân Lương Tuấn Hy quả thật không đến làm phiền nàng nữa, ngay cả vô tình gặp trên đường cũng không hề có. Nghe đám người nói hắn mỗi ngày chỉ chuyên tâm ở trong viện, rất ít xuất môn, nếu có cũng là đi hậu môn.
Niên Khai Điềm dạo này rất nóng tính, làm gì cũng mau phát hỏa, kể cả Hứa Bộ Nam cũng bị nàng giũa cho vài trận rồi. Nàng cũng không hiểu lý do bản thân phát hỏa như vậy nữa, chỉ biết trong người rất khó chịu.
Dạo này mẫu thân lúc nào cũng sẽ mang sổ sách đến cho nàng xem, mà nàng lúc nào cũng sẽ xem không hiểu. Cả bàn tính cũng đánh không xong, đều là chạy đi cầu cứu Niên Nhạn Thanh. Cũng may hôm nay nàng ta chủ động đến viện tìm nàng a!
“Đường tỷ, ngươi nói xem, đầu óc ta như vậy sau này làm sao tiếp quản tiêu cục?”
“Cố gắng là được, tuyệt không được dựa dẫm vào người khác.” Âm thanh gõ bàn tính lóc cóc vang lên hòa cùng với âm thanh nhẹ nhàng của Niên Nhạn Thanh để người khác cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Niên Khai Điềm hít hít mũi, thẳng thắt lưng nói: “Biết là như vậy, nhưng ta quả thực không thể học được. Hay là. . .” Mắt nàng phát sáng nhìn Niên Nhạn Thanh như thể thấy vàng bạc trân bảo hiếm có trên đời vậy: “Sau này đường tỷ xuất giá, mỗi ngày đều trở về thay ta tính sổ sách, cuối tháng ta phát tiền công, được không?”

Niên Nhạn Thanh khẽ cười lắc đầu: “Sau này ta còn phải quản chuyện của nhà trượng phu, làm sao có thể chạy đến tiêu cục giúp đường muội được. Chẳng phải lúc nãy ta đã nói rồi sao, không được dựa dẫm người khác.”
Lấy tính cách này của Niên Khai Điềm nàng sợ nếu nàng gả đi, bá phụ bá mẫu lớn tuổi sẽ chống không nỗi tiêu cục. Chỉ là cũng không thể trách được, nàng ta y hệt bá phụ, hễ chạm đến sổ sách đều sẽ hoa mắt chóng mặt.
“Ta thực sự đã rất cố gắng rồi!” Niên Khai Điềm cau mày vỗ bàn thán. Vì sao tiểu đệ đệ đến nay vẫn còn chưa xuất hiện? Hy vọng tiểu đệ đệ sẽ thừa hưởng những thứ tốt của mẫu thân tránh như nàng vậy, có gì còn có hắn chống đỡ tiêu cục.
Niên Nhạn Thanh vẫn không rời đầu khỏi đóng sổ sách trước mặt, âm thanh không mặn không nhạt vang lên: “Vậy thì cố gắng hơn đi.”
Niên Khai Điềm bĩu môi cũng không nói tiếp nữa. Đầu nàng lúc này đột nhiên xuất hiện ý nghĩ, không biết hiện tại Lương Tuấn Hy đang làm gì, sau đó nàng lại nhanh chóng lắc đầu vảy bỏ đi ý nghĩ đó. Ý nghĩ này mỗi ngày đều sẽ xuất hiện trong đầu nàng, có lẽ nàng điên rồi.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Lúc này Bá Cao Minh chạy đến chỗ của nàng, hắn thấy được Niên Nhạn Thanh ở cũng rất không tình nguyện bước đến nhưng lại có chuyện muốn nói cùng Niên Khai Điềm, không thể rời đi được. Đôi mày cau lại đầy khó chịu gọi: “Sư muội!”
Niên Khai Điềm xoay người nhìn ra phía sau: “Tam sư huynh, sao đột nhiên lại đến đây a?” Lại là vì chuyện của Niên Tuệ Nhàn đi?

Bên này Niên Nhạn Thanh thu dọn sổ sách đứng lên nói: “Ta trước về viện, sổ sách này ta mang đi, chút nữa sẽ trả lại.” Nàng nâng mắt nhìn Bá Cao Minh rồi lập tức rũ mi xuống che lại buồn phiền của bản thân. Người ta bày rõ không thích nàng, nàng lưu lại để người ta chướng mắt thôi, nàng tự an ủi mình như vậy.
Thấy Niên Nhạn Thanh rời đi, Niên Khai Điềm vỗ bàn gằng giọng: “Tam sư huynh!” Lần nào hắn xuất hiện là Niên Nhạn Thanh đều sẽ rời đi như vậy.
Bá Cao Minh nhún vai nhàn nhạt đáp như thể bản thân rất là vô tội: “Ta nào có làm gì.” Hắn cất bước, tiến đến chỗ Niên Khai Điềm. Lúc lướt qua Niên Nhạn Thanh đều sẽ luôn khó chịu mà nín thở một đoạn, bởi hắn không muốn ngửi được hương khí trên người nàng.
Niên Nhạn Thành dừng cước bộ bên cạnh hắn chưa được một giây lại tiếp tục bước. Ai bảo nàng không so với được Nhàn nhi, nhưng nàng vẫn không hiểu rõ vì sao hắn không thích nàng. Là nàng bức ép Nhàn nhi nên hắn mới như vậy?
Niên Khai Điềm rất nhanh lại bắt được điểm này, nếu một lần hai lần còn không tính, nhưng nàng để ý, lúc nào cũng sẽ là như vậy. Vì vậy nàng đợi Niên Nhạn Thanh đi khuất mới hạ giọng hỏi: “Tam sư huynh đây là thế nào? Muội thấy sơn chi hương rất thơm, không lẽ một mùi thơm cũng đắc tội huynh?”
“Đúng là thơm, nhưng không hợp với nàng ta.” Sơn Chi hoa trắng không tỳ vết biểu tượng cho sự tinh khiết trong sáng, loại nữ nhân nham hiểm như nàng ta tuyệt đối không xứng.
Niên Khai Điềm không vui chống cầm xoay đi nơi khác: “Huynh đến đây tìm ta hẳn là chuyện liên quan đến đường muội rồi?” Nàng rất không hiểu vì sao hắn cứ ghét đường tỷ như vậy, đã hai đời vẫn không hề thay đổi. Hắn là biết được cái gì?
“Sư muội quả nhiên thông minh.” Bá Cao Minh cũng không để Niên Nhạn Thanh làm mình mất hứng, vội ngồi đối diện Niên Khai Điềm, hí hửng nói: “Dạo này tam tiểu thư rất thường đi dạo với ta, muội ấy có nói gì về ta với sư muội không?”

“Không có.” Niên Tuệ Nhàn chưa bao giờ trước mặt nàng nhắc đến hắn, bởi nàng ta luôn hướng dẫn nàng cách thu hút ánh mắt chú ý của Hứa Bộ Nam. Mỗi lần nàng nhắc đến Bá Cao Minh nàng ta liền sẽ đỏ mặt ngượng nghịu chuyển đề tài.
Không có? Mày của Bá Cao Minh khẽ động, sau đó có chút buồn bã thở dài: “Ai. . .Vậy làm sao mà biết được gọi lão gia tử đến hạ sính a!”
“Huynh gấp gáp thú thê như vậy?” Niên Khai Điềm xoay đầu nhìn hắn đầy trêu chọc. Đời trước cũng thế, chỉ do Niên gia thủ tang ba năm hắn cãi lời Bá lão gia, đến khi Hứa Bộ Nam thú Niên Tuệ Nhàn hắn bỏ đi mất.
Bá Cao Minh nhoẻn miệng cười, “Còn phải nói, trước nay ta đều muốn thú nàng(NTN) chỉ là nhiều chuyện xảy ra nên chưa thực hiện được. Nhưng hôm qua ta hỏi, nàng lại chừng chờ bảo phải để sư muội cùng nhị tiểu thư xuất giá trước.”
Chừng chờ? Niên Khai Điềm lúc này bắt đầu có hoài nghi Niên Tuệ Nhàn. Nàng ta dây dưa không rõ với Bá Cao Minh lại cực kỳ am hiểu Hứa Bộ Nam. Vậy có khi nào nàng ta cũng sớm có ý với Hứa Bộ Nam không? Nhưng cũng không có giống, nàng ta hình như muốn nàng gả cơ mà.
“Sư muội, sư muội.” Bá Cao Minh thấy Niên Khai điềm suy nghĩ đến nhập thần liền quơ quơ tay trước mặt nàng. “Đang nghĩ thứ gì a?”
Niên Khai Điềm lắc đầu từ chối cho ý kiến: “Không, không có gì.” Đây chỉ là suy đoán của nàng thôi, không có căn cứ chính xác. Nếu như thực sự như vậy, vậy tại sao nàng ta lại nhường cho nàng?
Bá Cao Minh nhìn nhìn nàng lại cảm thấy Lương Tuấn Hy rất đáng thương. Lúc trước hắn không được Niên Tuệ Nhàn đáp lại thì đồng cảnh ngộ thì không nói, bây giờ hắn mà đi an ủi nhất định chọc vào nỗi đau của người khác.
“Dạo này Hy huynh rất ít nói lại ít ra ngoài, sư muội không dự định đi thăm hắn nữa sao?”

Vừa nhắc đến Lương Tuấn Hy, Niên Khai Điềm lại lửa giận xung thiên đập bàn đứng lên hét to: “Huynh còn dám nhắc đến hắn trước mặt muội?” Nhớ lại thái độ hôm đó của hắn nàng thực sự nuốt không trôi cơn giận này.
“Chuyện đã qua lâu như vậy rồi.” Bá Cao Minh đưa tay tự châm trà đưa cho Niên Khai Điềm uống hạ hỏa: “Nào nào nào, uống trà uống trà đi. Ta chẳng qua nhìn hắn thế này cảm thấy rất khó chịu mà thôi.”
Mỗi lần hắn đến, Lương Tuấn Hy đều sẽ hỏi chuyện của nàng. Khi hắn đề nghị đến đó thì Lương Tuấn Hy lại im lặng không nói đến. Khi hắn uy hiếp rằng, nếu không đi thì đừng hỏi hắn bởi hắn sẽ không nói đâu, Lương Tuấn Hy cũng không có chút phản ứng nào.
Thấy Niên Khai Điềm hạ hỏa ngồi xuống uống trà, hắn lại nói tiếp: “Ta cùng Hy huynh đều là đồng bệnh tương liên nên rất hiểu. Nếu như tam tiểu thư mở miệng nói như vậy với ta, ta phản ứng sẽ còn lớn hơn hắn nữa.”
“Nhưng nếu muội còn dây dưa không rõ với hắn thì hắn sẽ càng cố chấp hơn.” Niên Khai Điềm nghe vậy tâm như đeo đá nặng rồi ném xuống hồ sâu vậy, vĩnh viễn không nổi lên được.
Bá Cao Minh hít thở thật sâu lại nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục giải thích với nàng: “Vậy sư muội làm như vậy hắn có đả thông được đầu óc không, hay là vẫn cố chấp? Như vậy không khác nào tự hành hạ bản thân, lại còn để người xung quanh đau lòng nữa.”
Hắn chính là nghĩ nếu Lương Tuấn Hy cố chấp không phải nàng không thú, vậy cho dù nàng không gả cho hắn(LTH) hắn vẫn sẽ không thú bất kỳ người nào. Chi bằng giao hảo tốt một chút, không thể làm phu thê vẫn có thể làm bằng hữu, nào phải đi đến nông nỗi hôm nay.
“Để muội suy nghĩ.” Niên Khai Điềm có chút dao động. Đời trước nàng gả đi chẳng phải hắn cũng bỏ đi đó sao? Nàng là sợ dẫm lên vết xe đổ của đời trước a! Chỉ là nàng cảm thấy, dường như nàng không như đời trước nữa, cho dù đi chơi với Hứa Bộ Nam nàng vẫn cảm thấy không vui, có lẽ do đời trước cùng hắn ít tiếp xúc nên nàng mới có hứng thú, đời này mất hứng rồi.
“Được, vậy từ từ suy nghĩ, ta đi tìm Hy huynh đây.” Dứt lời, Bá Cao Minh đứng lên ly khai Điềm viên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận