Trọng Sinh Chi Phúc

CHƯƠNG 37: ĂN NHẦM THUỐC NỔ RỒI
Tác giả: Luna Huang
Niên Khai Điềm vừa về phòng liền ném hộp lễ vật lên giường tức giận, ngồi mạnh xuống khoác tay trước ngực hậm hực mấy tiếng. Nàng vất vả chọn lễ vật cho hắn, hắn lại ở đây trêu hoa ghẹo nguyệt.
Thước nhi bước vào mở miệng khuyên nhủ: “Tiểu thư a, có phải Thủy công tử chọc phải ngươi không?” Đi chơi về còn sinh khí, lần đầu tiên nàng thấy được a!
Niên Khai Điềm càng giận hơn, chân nhấc lên một cái, bục để hài bên dưới giường bay lên lại rơi xuống. Thước nhi nhanh tay chụp lại, kết quả bục để hài không sao nhưng nàng lại hoa lệ tiếp đất tạo nên âm thanh chấn động lớn.
“Đây không phải phủ chúng ta a! Tiểu thư người đến cùng là vì sao a?” Nhỡ là hư hại thứ gì đó chẳng phải lại tốn bạc bồi thường hay sao.
Niên Khai Điềm nghe vậy cũng nén nộ khí xuống, quay người sang một bên lạnh lùng nói: “Không có gì.”
Thước nhi nhăn mặt đứng lên, đặt lại bục về vị trí cũ. Vừa ngẩng đầu nàng lại nhìn thấy được một góc lóe sáng lộ ra trong hộp Niên Khai Điềm vừa mang về. Nàng hiếu kỳ, lật hộp trở lại mở nắp lên xem, nhịn không được mở miệng thán: “A, tiểu thư, người là đi mua thứ này a?”
Niên Khai Điềm hừ một tiếng không đáp. Lương Tuấn Hy đáng chết, uổng công nàng đi mua đồ cho hắn, thế mà hắn, hắn lại, lại dám. . .nghĩ lại một màn khí nãy thì càng tức hơn, hỏa khí vô hình vòng vo chuyển trong ngực để nàng không suy nghĩ được gì nữa.
Thước nhi chạy đến trước mặt nàng, lắc lắc ngân quan hoa lệ trong tay: “Người là mua cho ai? Hứa sư huynh?” Niên Khai Điềm quay đi nơi khác nàng lại chạy sang đó hỏi: “Hay là lễ vật sinh thần của Thủy công tử?”

Cả hai đều không đúng. Niên Khai Điềm đá văng hài trên chân ra nằm xuống giường. Hộp đựng y phục cũng bị nàng đá xuống chân.
Thước nhi thấy vậy khom lưng lấy y phục ra xếp gọn cho lại vào hộp, ngân quan cũng đặt vào rồi đặt vào bọc y phục của Niên Khai Điềm. Đến cùng tiểu thư đang giận thứ gì, sao lại không nói với nàng, nàng nào phải đầu xỏ chọc giận tiểu thư đâu chứ.
Đột nhiên nhớ ra gì, nàng thanh thanh khí khí chạy đến bên giường nói: “Tiểu thư a, người biết gì không? Đám thiên kim của Thủy phủ hôm qua chẳng phải là quấy lấy Hứa sư huynh sao, hôm nay đột nhiên lại vây Hy ca không buông a!”
Niên Khai Điềm nghe được thì có phản ứng, xoay người, hỏi: “Vì sao?” Rõ ràng hôm qua còn nhìn hắn không vào mắt hôm nay lại quấn lấy là thế nào? Không lẽ kinh thành này không có nam nhân sao?
“Là do đêm qua Hy ca thay tiểu thư xuất mã, bộc lộ tài năng vì vậy hôm nay đám thiên kim kia đều bám lấy hắn.” Thước nhi nói như người được hoan nghênh là mình vậy, cười đến vô cùng đắc ý.
“Hừ!” Một âm thanh vừa mạnh vừa chua bay ra từ cái miệng nhỏ nhắn của Niên Khai Điềm. Sau đó nàng xoay người nhắm mắt lại không thèm lưu ý Thước nhi nữa.
Thước nhi không hiểu bĩu môi nói: “Hy ca được hâm mộ vì sao tiểu thư lại không thích a! Rõ ràng người nào thích hắn, vậy thì có gì mà không thích.”
Vốn muốn dùng gối ném Thước nhi nhưng đột nhiên nàng cảm thấy có gì đó không đúng nên thu hồi ý nghĩ kia.
Đúng a! Nàng đột nhiên vì sao lại giận như thế? Nhưng nghĩ lại nhìn thấy hình ảnh hắn được đám nữ nhân vây quanh nàng rất khó chịu, cứ như bị người lấy mất đồ của mình vậy, rất không thể chấp nhận được.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Lại qua một buổi sáng, Niên Khai Điềm vừa mở cửa đã thấy Lương Tuấn Hy đứng ở trước của phòng. Nàng không vui lách qua hắn bước đến chỗ khác.
“Điềm Điềm!” Lương Tuấn Hy nghe âm thanh mở cửa đã gọi nàng một tiếng. Chỉ là cảm thấy có gió lướt qua mình, hắn biết nàng lướt qua mình, người cũng xoay lại nhưng lại không xác định được phương hướng của nàng. “Nàng vì sao giận ta?”
Thái độ này thập phần chính là giận hắn rồi. Lúc trước nàng vẫn thường đối xử với hắn như vậy, chỉ là từ lúc nàng hôn mê tỉnh lại liền có chút khác, hôm nay vì sao lại tiếp tục giận? Hắn nghĩ nghĩ bản thân nào có làm gì để nàng giận a?
Thước nhi tốt bụng giúp hắn chỉnh đúng hướng Niên Khai Điềm đang đứng, nhỏ giọng nhắc nhở: “Hy ca, tiểu thư ăn nhầm thuốc nổ rồi. Từ hôm qua trở về cũng không có mở miệng nói chuyện với ta a!”
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Lúc này Thủy Ảnh Diêu bước đến, nha hoàn sau lưng nàng ta cầm một lồng thức ăn, “Lương công tử sớm như vậy đã thức dậy a!” Ánh mắt hàm tiếu nhìn Lương Tuấn Hy, xem như không thấy Niên Khai Điềm trực tiếp bước đến chỗ hắn.
“Thủy tiểu thư.” Lương Tuấn Hy lịch sự gọi một tiếng, lúc này Lương Vân Kha không ở không người đưa hắn bước đến chỗ nàng. Hắn càng căm ghét đôi mắt này hơn, nếu ở trong Niên phủ sẽ không cảm thấy gì nhưng hễ bước ra khỏi Niên phủ là y như rằng cực kỳ bất lợi.
Thủy Ảnh Diêu dừng cước bộ đến bên cạnh Lương Tuấn Hy, âm thanh dịu dàng như nước vang lên: “Ta cố ý cho người làm chút điểm tâm, Lương công tử nhân lúc còn nóng mau ăn đi.” Nàng chính là biết hắn lưu tâm Niên Khai Điềm nên cố ý làm như vậy. Nữ nhân kia không lưu ý hắn thì càng tốt, nàng có cơ hội rồi. Qua lần trước, phụ mẫu cũng rất thích hắn, nàng không tin không bắt được hắn thú mình.
Hôm qua nàng có bảo hắn gọi tên nàng mà hắn cứ từ chối mãi. Nàng với Niên Khai Điềm nhìn lướt qua cũng biết nàng hơn hẳn, đáng tiếc hắn nhìn không thấy, thế nên nàng mới phải hạ mình như vậy. Trên quan trường biết bao nhiêu người muốn thú nàng, nhưng phụ thân nói qua nàng có mấy tỷ tỷ đã gả rồi, nàng nên tìm thương nhân hoặc người trên giang hồ vậy sau này mới dễ bảo trụ Thủy gia.

Lúc đó nàng ấm ức lắm, lý nào không để nàng gả quan nhân, gả đám người thô tục kia nàng mới khinh thường. Từ lúc Niên gia tiêu cục đến, nàng cũng không cảm thấy như thế nữa. Đâu phải chỉ có quan gia mới có thể nho nhã. Lúc đầu nàng nhìn trúng Hứa Bộ Nam, đáng tiếc tên đó lại không có sở thích như nàng. Sau lại thấy được Lương Tuấn hy xuất sắc như vậy, đương nhiên là chọn hắn rồi.
Hứa Bộ Nam cũng từ trong phòng bước ra, thấy được một cảnh này càng không thích Lương Tuấn Hy hơn nữa. Hừ từ trong mũi ra một tiếng thật khẽ, “Sư muội, Hy huynh, Thủy tiểu thư.” Chào xong hắn bước đến chỗ Niên Khai Điềm hỏi: “Hôm qua cả ngày sư muội đã đi đâu a, ta tìm mãi vẫn không thấy.”
“Thủy công tử mang muội xuất phủ dạo.” Niên Khai Điềm thờ ơ nói xong liền bỏ đi. Ăn điểm tâm, còn là loại cố ý làm? Lương Tuấn Hy đáng chết, cho hắn ăn đến nghẹn đi, tốt nhất lưu lại Thủy phủ luôn đừng theo nàng trở về nữa.
“Điềm Điềm!” Nghe được âm thanh bước chân của Niên Khai Điềm mỗi lúc một xa, Lương Tuấn hy càng lo lắng với theo gọi. Sau đó hắn nói cùng Thủy Ảnh Diêu: “Tạ qua Thủy tiểu thư, tại hạ không đói.” Tay nắm chặt thành quyền đặt ở trước bụng, đôi mày kiếm cau lại không thấy được khoảng trống, lúc này hắn chỉ mong Lương Vân Kha mau trở về thôi.
Hứa Bộ Nam lại có chút cao hứng nói: “Sư muội có ta, Hy huynh không cần lo lắng.” Câu này chứng tỏ là chọc tức Lương Tuấn Hy.
Sau đó hắn hướng Thủy Ảnh Diêu nói: “Tại hạ cáo từ.” Xong liền nhấc chân đuổi theo Niên Khai Điềm.
Thủy Ảnh Diêu nhìn Niên Khai Điềm rời đi lòng đầy đắc ý cười: “Thiết nghĩ Lương công tử đứng đây cũng lâu rồi, chỉ bằng cùng ta đến bàn ngồi đi.” Không để Lương Tuấn Hy đáp ứng nàng phân phó nha hoàn bên người: “Mau đến đỡ Lương công tử đi!”
Kỳ thực nàng muốn tới đỡ hắn nhưng lại kiêng kỵ nam nữ hữu biệt chọc người đạo tam thuyết tứ. Nàng nói cùng phụ mẫu rồi, nhìn huynh đệ hắn có lẽ ở tiêu cục cũng kham khổ đi, nếu là để phụ mẫu nàng mở miệng nhất định hôn sự này đàm xong. Ai mà không muốn gả đến Thủy gia nàng chứ.
Hai nha hoàn của Thủy gia lập tức ứng tiếng, sau đó mỗi người một bên bước đến bên người của Lương Tuấn Hy: “Lương công tử, để nô tỳ đỡ người.”
Lương Tuấn Hy lui về sau ghét bỏ nói: “Không cần, tạ qua hảo ý của Thủy tiểu thư.” Trong lòng hắn lúc này rất loạn, vừa muốn nhị đệ mau trở về, vừa muốn đuổi theo nàng, vừa nghĩ xem bản thân đã làm gì sai khiến nàng giận.
Lương Vân Kha cuối cùng cũng từ ngoài chạy vào, miệng còn há to thở hòng hộc. Do lúc nãy có người trong đám huynh đệ nhiễm bệnh gọi hắn rời đi. Hắn chẩn bệnh khai đan phương xong lập tức chạy trở về vì không an tâm đại ca đứng ở đó.

Hôm qua nhìn thấy thái độ của Niên Khai Điềm liền biết nàng ta ăn nhầm thuốc nổ rồi. Nếu là sáng nay tìm chỗ trút giận chẳng phải là đại ca hứng trọn sao. Mà đại ca lại cố chấp, sáng sớm đã đứng ở trước cửa phòng của nàng ta nói thế nào cũng không ly khai, cứ như sợ nàng ta sẽ như hôm qua đi cả một ngày vậy.
Nghe được tiếng bước chân quen thuộc, Lương Tuấn Hy có chút gấp gáp nói: “Nhị đệ, vừa trở về sao?”
“Ân.” Lương Vân Kha cố gắng điều chỉnh lại hơi thở của mình, nhìn xung quanh xem Niên Khai Điềm thức giấc chưa. Đáng tiếc để hắn thấy được khẩn trương treo đầy mắt của đại ca, đây chứng tỏ là đã bị mang ra phát tiết sao đó bị bỏ lại rồi.
Thủy Ảnh Diêu mím môi nhìn Lương Vân Kha, lúc sáng là nàng cố ý sai người mua chuộc người trong tiêu cục để gạt hắn đi, thế mà nhanh như vậy đã trở lại rồi. Bất quá không tiện thể hiện sắc mặt, “Nhị vị công tử cũng đến đây dùng điểm tâm đi, nhìn Lương nhị công tử vất vả như vậy a!”
“Phải a đại ca, ngồi. . .ngồi ăn điểm tâm trước đi.” Có mắt nhìn đều thấy được Thủy Ảnh Diêu đối xử với đại ca tốt hơn Niên Khai Điềm, thế nên hắn quyết định chọn theo phe nàng ta, tác thành đại ca với nàng ta.
‘Điềm Điềm ra ngoài rồi, nhị đệ mang ta tìm nàng đi!’ Lương Tuấn Hy chính là muốn nói câu này, nhưng lại nghe được âm thanh thở dốc của Lương Vân Kha khiến hắn nói không ra miệng. Mím môi một lúc hắn lại nói: “Vậy nhị đệ lưu lại dùng điểm tâm đi ta tự đi tìm nàng được.”
Sau đó lại nói với Thủy Ảnh Diêu: “Thủy tiểu thư thỉnh chậm dùng, tại hạ còn có việc, cáo từ.” Thoại âm vừa rơi, tay hắn nâng lên mò lấy tường gần mình nhất.
Lương Vân Kha thở dài, không thể làm gì khác hơn là tiến tới đỡ lấy Lương Tuấn hy: “Ta đưa đại ca đi tìm đại tiểu thư!” Sau đó hướng Thủy Ảnh Diêu cáo từ.
“Ta thật vô dụng, luôn làm phiền nhị đệ như vậy.” Lương Tuấn Hy thấp giọng tự trách.
“Cũng không phải do đại ca.” Lương Vân Kha đáp lại một câu.
Sau khi hai huynh đệ Lương gia rời khỏi một khoảng xa, Thủy Ảnh Diêu tức giận hất đổ lồng thức ăn trên tay thị nữ. Lý nào lại như vậy, nàng không tin không bức được hắn. Sau đó là đập bể không ít chậu hoa trong viện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận