Trọng Sinh Chi Phúc

CHƯƠNG 115: LƯU LẠI

Tác giả: Luna Huang
Ngay khi mọi người đồng loạt xuất hiện ý nghĩ giáo huấn Niên Tiêu Kiên thì lại nghe Gia Luật Hy cười khen ngợi tên tiểu quỷ thông minh này: “Tiểu cửu tử quả nhiên thông minh, chính hợp ý tỷ phu. Đến đây tỷ phu có lễ vật tặng ngươi.” Một tay hắn kéo Niên Tiêu Kiên đến chỗ mình, một tay lại cầm hộp gấm lúc nãy đưa cho Niên Tiêu Kiên.

Mọi người lại một phen kinh hỉ, cằm phỏng chừng sắp rơi xuống đất. Nói vậy hắn chưa thành thân đi? Hoàng thất cho phép hắn không cần thành thân sao? Đến thiếp thất cũng không có sao?

Niên Tiêu Kiên nhìn hộp gấm mắt mở thật to đưa hai tay nhận lấy, rất thuận miệng nói: “Đa tạ tỷ phu.” Tay nhỏ lập tức mở ra xem. Bên trong là một ngọc bội thúy lục sắc rất đẹp, cầm lên rất mát tay.

Gia Luật Hy nhẹ giọng hỏi: “Thích không?”

“Thích.” Niên Tiêu Kiên cười đến híp mắt. Xưa nay còn chưa người mang vật trân quý như vậy tặng hắn đâu. Mấy nam nhân muốn thú tỷ tỷ toàn tặng mấy thứ không có gì đặc biệt, vẫn là hợp ý cái ngọc bội này nhất. Mắt hắn rất nhanh thấy được tên của bản thân ở trên ngọc bội, mãn nhãn đều là không tin nhìn Gia Luật Hy.

Đây là sớm dành cho hắn rồi sao?

“Thích là được rồi, để tỷ phu đeo cho ngươi.” Gia Luật Hy lấy ngọc bội trên tay hắn thay hắn treo lên thắt lưng, “Cái này là tỷ phu cố ý mua cho ngươi, vốn nghĩ không có cơ hội tặng rồi.” Câu này hắn nói rất nhỏ, ngay cả Niên Khánh Tụ đứng ở bên cạnh cũng không nghe được, chỉ có Niên Tiêu Kiên nghe được mà đỏ mặt vì ngượng thôi.

Niên Tiêu Kiên đưa tay mân mê ngọc bội bên thắt lưng không rời. Không nghĩ tới tỷ phu chu đáo như vậy, không uổng công bấy lâu nay hắn bất chấp lãnh gia pháp đi phá hoại hôn sự của tỷ tỷ, đổi lại có tỷ phu tốt rồi a.


Thế nhưng hắn nhớ được gì đó lại hỏi: “Tỷ phu sao lại biết tên tiểu đệ?”

“Là Điềm Điềm nói.”

Gia Luật Hy đứng thẳng thắt lưng lại nhìn Niên Khánh Tụ cười. Hắn từ trong đống lễ vật lại lấy ra một chiếc lắc vàng đeo lên tay tôn tử của Niên Khánh Tụ, “Đây là lễ vật của Khải nhi.”

Niên Khánh Tụ cười cười nói với tiểu tôn tử của mình: “Khải nhi mau tạ tạ vương gia đi.” Chỉ nghe Khải nhi a a vài từ mà thôi.

Ai biết bên ngoài đám hỉ nương lại bước vào mang canh thiếp đến cho Khúc thị. Mặt của Khúc thị đông lại, mắt không tự chủ nhìn Gia Luật Hy. Vừa hay Gia Luật Hy lại nhìn số canh thiếp dày đặc trên tay của đám hỉ nương.

Niên Khánh Tụ vội vã mở miệng giải quyết không khí quái lạ nơi này: “Tiêu Kiên, mau mang vương gia đi tham quan đi.”

Niên Tiêu Kiên nghe vậy lập tức vui vẻ đảm nhiệm chức vụ mang tỷ phu đi chơi. Hắn kéo tay Gia Luật Hy, “Tỷ phu, để tiểu đệ đây mang ngươi đi chơi.”

Gia Luật Hy vẫn không rời khỏi đống canh thiếp kia. Hắn cáo từ mọi người xong mới chậm rãi bước đi theo Niên Tiêu Kiên.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Sau khi đến hậu viện, Niên Tiêu Kiên chép chép miệng đánh ngay vào tâm lý lo lắng của Gia Luật Hy, “Đệ biết tỷ phu là lo lắng mấy thứ kia, bất quá không sao đâu, tiểu đệ đây hoàn toàn có thể xử lý nỗi lòng của tỷ phu a!”


Gia Luật Hy nhíu mày, hơi cúi đầu hỏi hắn: “Ngươi biết thứ đó là gì?”

“Đương nhiên rồi.” Niên Tiêu Kiên lại bày ra thái độ hống hách, không hề có chút xấu hổ nói: “Mấy năm nay đều là tiểu đệ ta thay tỷ phu thanh lý đám nam nhân đến gần tỷ tỷ a. Cũng chính vì vậy nên đã thụ không ít gia pháp.”

Gia Luật Hy khẽ cười thành tiếng, đưa tay xoa xoa đầu của hắn: “Vậy tiểu cửu tử vất vả rồi, tỷ phu nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.”

“Có được câu này của tỷ phu là tiểu đệ yên tâm rồi.” Niên Tiêu Kiên mang Gia Luật Hy đến chỗ chuồng bồ câu mà Niên Khai Điềm thích nhất.

Gia Luật Hy tò mò hỏi hắn: “Không biết tiểu cửu tử là thế nào giải quyết đám người đó?”

“Lúc nhỏ. . . vậy thì không nhớ nữa. Sau này ta biết chuyện rồi thì cảm thấy mấy tên đó không vừa mắt nên tìm đủ mọi cách không để tỷ tỷ gả cho bọn hắn.” Niên Tiêu Kiên dùng một hơi dài nói xong cũng không quên nịnh nọt Gia Luật Hy một câu, “Người ta làm tất cả chỉ vì tỷ phu ngươi thôi đó.”

Đương nhiên lúc này mặt hắn cũng đỏ lên không ít. Không phải chuyện lúc nhỏ hắn không nhớ, mà là không hiểu lý do gì, mỗi lần tỷ tỷ bế hắn đi xem mắt là y như rằng tuồng cũ tái diễn. Tỷ tỷ bế trên tay thì an toàn vô sự, nhưng hễ đám nam nhân kia đòi bế hắn thì hắn tè dầm lên trên người của người ta, còn khóc quấy không thôi.

Thế nên mấy mất mặt mũi này, nào để tỷ phu biết được.

“À, hóa ra tiểu cửu tử tốt với ta như vậy.” Hắn thấy được mặt của tiểu quỷ này đỏ lên, cũng đoán được có lẽ là chuyện xấu hổ nên cũng không hỏi tới nữa.


Thấy hắn gật đầy Gia Luật Hy mang theo ngoạn vị hỏi: “Vậy có phải lúc nãy cũng cảm thấy ta giống mấy tên đó nên mới lừa ta không?”

“Ai da, vậy thì không phải.” Niên Tiêu Kiên học Niên Sở Hoằng đưa tay lên vuốt vuốt cái cằm không hề có râu của mình, “Tỷ phu tuấn tú như vậy vừa nhìn liền biết là người tốt rồi, chẳng qua tiểu đệ đây là thử lòng một chút thôi.”

Gia Luật Hy hài lòng với câu trả lời kia mà cười. Tiểu quỷ này mồm mép quá a, nói dối mà một cái chớp mắt cũng không có. “Điềm Điềm áp tiêu vẫn chưa trở về sao?”

“Ân, chừng năm ngày mới với trở về. Tỷ tỷ áp tiêu cực khổ lắm, chỉ là đệ còn nhỏ không giúp được gì.” Nói xong câu này mắt hắn lại len lén quan sát Gia Luật Hy.

Gia Luật Hy khẽ gật đầu, “Ta biết, ta từng cùng nàng áp tiêu cũng biết nàng khổ cực.”

Niên Tiêu Kiên thật không ngờ tỷ phu thoạt nhìn nho nhã thư sinh lại cũng biết áp tiêu a. “Thế nhưng ngươi đi nơi nào để tỷ tỷ một mình nơi này a? Rõ ràng ngươi bỏ tỷ tỷ đi.”

“Là Điềm Điềm bỏ ta một mình, lần này gặp nàng, ta nhất định phải hỏi cho rõ mới được.” Gia Luật Hy lấy ít thóc cho vào tay mặc đám bồ câu bay đến mổ.

“Thế vì sao hôm nay tỷ phu mới trở về đây?” Nguyên lai là tỷ tỷ phụ bạc người ta, lừa gạt tình cảm của tỷ phu tuấn tú lương thiện xong liền phủi tay bỏ đi.

“Ta bận chút việc nên mới chậm trễ trở về.” Hắn lấy được phong hào rồi, được ban đất phong trong đó có Lan Châu. Mà bên hoàng thất cũng không người ép được hắn, hạ mị dược hắn cũng chẳng có tác dụng gì, sử hết mọi hoa chiêu thủ đoạn đều không xong, bởi nên đáp ứng để hắn thú nàng vi thê thôi.

“Làm vương gia a?” Lúc nãy chẳng phải người nào cũng gọi vương gia sao.

Gia Luật Hy bật cười lại gật đầu, “Chức nghiệp không dễ làm chút nào.”


“Thế lúc rời khỏi Lan Châu ngươi đi đâu a?” Niên Tiêu Kiên lại hiếu kỳ hỏi.

“Ở kinh thành.”

Niên Tiêu Kiên nghe vậy mắt sáng lấp lánh như thấy thịt, miệng nhỏ hỏi liên tục. Mà Gia Luật Hy cũng rất kiên nhẫn trả lời hết tất cả thắc mắc của hắn.

Đến chiều, mọi người cùng nhau dùng bữa, Niên Sở Hoằng mở miệng hỏi: “Không biết vương gia đến đã có chỗ ở chưa?” Nếu lại chưa vậy thì mau chóng cho người đi thuê khách điếm thôi, nếu để Điềm Điềm trở về liền khó xử a.

Niên Tiêu Kiên biết rõ Gia Luật Hy là có phủ ở gần Niên phủ nhưng vẫn xem như không biết, vội la lên: “Tỷ phu ở cùng với nhi tử.” Hắn cảm thấy bản thân với tỷ phu rất hợp nhau vì vậy nhất quyết lưu người.

“Ăn nói linh tinh.” Khúc thị khẽ trách Niên Tiêu Kiên. Nào có thể tùy ý ăn nói như vậy được. Nếu không phải lúc sáng nghe được Gia Luật Hy gọi hắn là ‘tiểu cửu tử’ tự xưng ‘tỷ phu’ sợ rằng nàng sớm mang tiểu quỷ này đi thụ hình rồi.

Chỉ là Điềm Điềm bên kia. . .

“Không biết vương gia lưu lại Lan Châu bao lâu?” Niên Khánh Tụ vội chen miệng hỏi. Chỉ cần biết được thời gian Gia Luật Hy lưu lại vậy chẳng phải dể xử sự rồi sao. Thời gian cũng lâu như vậy sợ rằng Niên Khai Điềm cũng không còn lưu luyến gì nữa. Nếu lưu luyến thì đã không chủ động đề nghị đi xem mắt rồi.

“Tuấn Hy ở đến lúc bá phụ bá mẫu cùng nhị bá phụ đuổi mới rời đi.” Gia Luật Hy nói xong câu này, Niên Tiêu Kiên lập tức vỗ tay hưởng ứng.

Bàn tới bàn lui vẫn là để Gia Luật Hy ở cùng với Niên Tiêu Kiên. Bọn họ nào dám mở miệng đuổi vương gia, càng không thể bảo ‘vương gia vì sao không ở khách điếm cho tự tại’.

Hy vọng Điềm Điềm lâu chút mới trở lại a!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận