CHƯƠNG 112: TRỐNG TRẢI
Tác giả: Luna Huang
Đến chiều Gia Luật Hy đến vẫn không thấy Niên Khai Điềm chỉ nghe Hoa Âm nói: “Đại tiểu thư cho người đến nói sẽ lưu lại Thủy gia vài ngày, không cần đợi nàng.”
Lòng hắn vô cùng khó chịu, mãi cho đến hôm sau thấy được Thủy Ảnh Tư đến đón Thủy Ảnh Diêu xuất cung hắn mới bước đến hỏi: “Thủy công tử, Điềm Điềm. . .nàng. . .” Hắn cũng không biết nên nói tiếp thế nào nữa.
“Điện hạ đúng lúc a, tại hạ vừa mời được một đoàn hí rất nổi tiếng còn muốn mời điện hạ cùng Niên cô nương đến cùng tham gia.” Thủy Ảnh Tư cười đến híp mắt như gặp được hảo hữu vậy.
Gia Luật Hy đột nhiên như nhận được tin tức trái đất tự bạo vậy, mở to mắt thất thố hỏi: “Hôm qua Điềm Điềm không phải đi cùng Thủy công tử sao?”
“Không có a, hôm qua tại hạ không có gặp qua Niên cô nương.” Thủy Ảnh Tư như thật mà đáp trả. Bởi thư của Niên Khai Điềm nhờ hắn giấu chuyện nàng rời kinh hắn không nhận được. Lúc nàng gửi thư có một tiểu thư thầm mến mộ hắn thấy được nên vờ nhận là tiểu thư Thủy phủ mà hủy đi rồi.
Gia Luật Hy lập tức cáo từ trở về tìm Hoa Âm. Cuối cùng nhận được tin tức nàng đã ly khai. Mà Hoa Âm cũng đưa lại cho hắn cây lược lưu ly trước khi rời đi đã dặn nàng khi hắn phát hiện liền trao tận tay cho hắn. Đây có nghĩa là phân ly sẽ không gặp được, chỉ là nàng tiếc nuối cây lược đẹp, tiếc nuối số tiền mua nó nên không bẻ gãy thôi.
Một mình hắn đứng trên tường thành cao lạnh, đưa mắt nhìn về phương hướng Lan Châu, tay nắm chặt cây lược lưu ly, nói ra một lời thề vững chắc: “Điềm Điềm, nàng cứ chờ tiểu cửu tử xuất thế đi, ta lấy được phong hào lập tức trở về Lan Châu tìm nàng. Chỉ cần nàng chưa gả liền sẽ nghênh thú nàng vào cửa.” Cho dù nàng gả, thì hắn vẫn là câu nói đó ‘không phải nàng không thú’. Mà không biết hắn lấy đâu ra lòng tin nàng sẽ không gả đâu.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Khi Niên Khai Điềm ra roi thúc ngựa chạy về đến Lan Châu ngày đêm không nghỉ đã là tản sáng mùng ba rồi. Phu thê Niên gia nhìn thấy nàng lập tức cao hứng không gì sánh được. Mà Niên Sở Hoằng nuối tiếc nhìn phần đất đầy tuyết trống rỗng phía sau lưng nàng, hắn tiếc nuối nữ tế tốt như Gia Luật Hy.
“Cũng do phụ thân không tốt, nếu không đau lưng ngươi cũng không cần bị giữ trong cung lâu như vậy.”
“Mau mau trở về viện nghỉ ngơi trước đi.” Khúc thị nhìn đôi mắt thâm quầng của Niên Khai Điềm mà đau lòng đẩy về viện.
Niên Khai Điềm nhìn cái bụng hơi nhô ra của mẫu thân mà khóe miệng kéo lên.
Tiểu tử, còn tưởng đợi không được ngươi a!
Khi nàng tỉnh giấc đã là tản sáng ngày hôm sau, không nghĩ đến ngủ một giấc liền qua luôn một ngày. Nàng xoay xoay thắt lưng cứng ngắt của mình đã thấy cửa bị đẩy ra, Thước nhi cầm thau đồng tiến đến cười: “Tiểu thư đã về a.”
Niên Khai Điềm ngửa đầu cười ha ha, đợi nàng bước đến đưa tay búng lên cái trán của nàng: “Nha đầu này, khỏi bệnh rồi a!”
“Khỏi rồi, ngươi còn búng nữa lại bệnh tiếp cho xem.” Thước nhi vừa bĩu môi càm ràm vừa vắt khô khăn đưa cho nàng lau mặt.
“Có biết lúc ngươi bệnh đã làm ra loại chuyện mất mặt gì không?” Niên Khai Điềm nhướng mày chọc thước nhi, đôi mắt tràn đầy xảo quyệt của tiểu hồ ly không rời khỏi đôi gò má ửng hồng của đối phương.
Kể từ ngày hồi phục, Thước nhi luôn bị đám người mang ra chọc ghẹo rằng nàng gả cho Lương Vân Kha chắc rồi để nàng không biết nên tìm lỗ nào chui cho tốt, nay lại đến tiểu thư. Nàng mạnh đưa khăn đến trước mặt Niên Khai Điềm: “Tính cách của tiểu thư thật xấu.”
Niên Khai Điềm mạnh giật lấy, quơ quơ khăn trước mặt Thước nhi vờ trách móc: “Ngươi có biết hầu hạ không a? Ở trong cung ta có rất nhiều cung nữ hầu hạ, người nào người nấy đều cung kính quỳ lạy, có người nào làm hạ nhân như ngươi không.”
Thước nhi dẫm mạnh chân mím chặt môi một lúc mới nói: “Vậy sao người không ở đó luôn đi.”
“Ai da, cũng muốn lắm, chỉ tiếc bị đuổi về a!” Niên Khai Điềm vừa lau mặt vừa nói, “Nếu không ta bám rễ luôn ở đó, mỗi ngày cẩm y ngọc thực, có người hầu hạ bóp vai a, về đây mua lễ vật cho ngươi còn bị ngươi bày sắc mặt cho nhìn.”
Thước nhi nghe có lễ vật lập tức cao hứng, mắt sáng như lưu quang bay đến thay Niên Khai Điềm bóp vai: “Tiểu thư a, nô tỳ sai rồi sau này sẽ sửa lỗi, người đừng nên tức giận nữa.”
Niên Khai Điềm hừ một tiếng mới bước đến bao phục lấy lễ vật mình mua ra tặng cho nàng. Sau khi y phục chỉnh tề lập tức bước ra ngoài lấy hồng bao của phụ mẫu cùng nhị thúc.
Niên Khánh Tụ vừa nhìn thấy nàng liền bật cười: “Điềm Điềm mau đến đây nhị thúc cho ngươi hồng bao, chúc ngươi sớm tiếp thu cách tính toán sổ sách a.”
Niên Khai Điềm vốn là mắt sáng nhìn bao đỏ lại bị một lời nói dập tắt hết ngọn lửa nhiệt tình trong lòng. Nàng lấy xong bao đỏ mới nói: “Nhị thúc a, người ta chỉ mới trở về thôi, ngươi cư nhiên chúc như vậy, đây là muốn gây sự có phải không?”
“Nhạn nhi cũng sắp gả rồi, đương nhiên không thể giúp ngươi được, nhị thúc làm sao mà gây sự được a.” Niên Khánh Tụ gõ đầu nàng một cái lại nói: “Nhị thúc đi tìm lão thông gia đánh cờ đây.”
Niên Khai Điềm mang bạc ra giao cho Khúc thị xong rồi lại đi dùng bữa. Nàng nhịn đói một ngày rồi nên giờ đây ăn cực bạo.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Cả một ngày mệt mỏi, mọi người ai cũng cười cười nói nói với nàng nhưng lại không hề nhắc nửa chữ đến Gia Luật Hy, có lẽ kiêng kỵ thân phận của hắn hoặc là sợ chọc đến nỗi đau của nàng. Mà nàng cũng không có tâm tình nghĩ đến nữa.
Sau cùng nàng vào phòng dọn hết đồ có hình bóng Gia Luật Hy ra bỏ vào một chiếc gương giấu xuống gầm giường. Ngay cả hộp gấm hắn tặng nàng là đựng thứ gì bên trong nàng cảm thấy cũng không nên xem nữa, có xem cũng không thể thay đổi được nữa, còn không bằng không xem.
Nàng cũng sẽ không bước đến viện của hắn ở nữa, càng sẽ không bước đến hậu môn cũng không ra cánh rừng kia nữa. Chỉ là trong phủ này hầu như nơi nào cũng có thân ảnh của hắn, luôn để nàng bất giác thấy được hắn đứng ở đó cười với mình.
Chăm sóc quan tâm ấm áp của hắn hầu như ăn sâu vào trong tiềm thức của nàng, nói bỏ liền bỏ sợ rằng nàng làm không được. Mỗi lần nhớ được chỉ khiến lòng nàng đau đến tê dại mà thôi.
Hy a, chúng ta không có hy vọng đâu, ta buông bỏ rồi, ngươi cũng buông tha cho ta đi.
Mỗi lần nói xong nàng đều khóc rất lâu, bởi nàng biết rõ bản thân chưa từng quên hắn nên nơi nơi đều nhìn thấy hắn như vậy. Mà câu này nàng cũng là tự nói với mình, chỉ là nàng không thể kiềm chế được, đời trước nàng có lỗi với hắn nhiều như vậy, chút dằn vặt này đã là gì đâu. Đương nhiên để quên đi hắn nàng cũng ngoan ngoãn theo lời mẫu thân đi xem mắt.
Dạo này Niên phủ rất bận rộn, do hôn sự của Niên Nhạn Thanh mà mọi người đi đâu cũng sẽ thấy hỉ khánh. Thước nhi phải thêu hà bao chuẩn bị cho Niên Nhạn Thanh gả đi mà không còn nhiều thời gian nữa.
Niên Nhạn Thanh ở trong phòng thử giá y, đứng trước mặt Niên Khai Điềm xoay vài vòng hỏi: “Đường muội cảm thấy thế nào a?”
“Đẹp.” Niên Khai Điềm rất không nữ tính gác chân lên tay vịnh của ghế bắt chéo, miệng cắn trái táo đỏ còn nguyên vỏ.
“Đường muội lưu tâm một chút có được không, ta cảm thấy dạo này hơi mập ra mặc vào không đẹp.” Niên Nhạn Thanh xăm soi mình trong gương đồng trên tay nha hoàn thiếp thân, lắc qua lắc lại vẫn là không hài lòng với vòng eo của mình.
“Đường tỷ a, tam sư huynh hắn không dám chê ngươi đâu, hắn mà dám để ta đánh hắn một trận.” Niên Khai Điềm giơ giơ quả đấm lên nói xong lại bật cười khi thấy cái trừng mắt như muốn hỏi ‘ngươi dám’ của Niên Nhạn Thanh.
“Đùa thôi đùa thôi.” Niên Khai Điềm nói xong lại rất dõng dạc tự đề cử bản thân, “Chỉ là lúc đón dâu, ta nhất định để tam sư huynh nhớ giây phút này đến già.”
Nụ cười tà ác xuất hiện trên mặt Niên Khai Điềm để Niên Nhạn Thanh rùng mình khẽ nhắc nhở: “Ngươi đó, hôm đó hạ thủ lưu tình một chút.”
“Lưu mà lưu mà.” Dứt lời lại là một trận cười to của Niên Khai Điềm. Và đương nhiên đó cũng là hôn lễ khó quên của Bá Cao Minh.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Tiểu kịch trường:
Niên Khai Điềm tò mò nhìn Niên Nhạn Thanh hỏi: “Đường tỷ đang xem thứ gì nga?”
Niên Nhạn Thanh ngồi đó cầm một quyển sách, mặc cho đám nha hoàn bà tử ăn diện cho mình, cũng chẳng buồn ngẩng mặt lên đáp: “Tam Thế Duyên nga. Bộ này còn chưa nổi tiếng Luna nương đã vội tuyên truyền Khí Nữ Mãn Thích rồi.”
“Ai. . .chỉ thấy người mới cười nào thấy người cũ khóc a.” Niên Khai Điềm lắc đầu thán, “Đường tỷ chớ lo xem nữa, tam sư huynh đến đón dâu rồi kia kìa.”
“Thật thương thay cho Nhữ Hinh cùng Trưởng Tôn Tề Duyệt a, bọn họ nhất định là đau lòng lắm.” Niên Nhạn Thanh bị trùm khăn kéo ra ngoài mà vẫn không ngừng thổn thức.
Lúc này, ở hoa viên rộng lớn của Bá gia, hai người nào đó đang chờ đợi đón dâu lại đánh mấy cái hắt xì thật to. Nhữ Hinh run người nép sát vào lòng Trưởng Tôn Tề Duyệt nói: “Duyệt, hình như có người nói xấu chúng ta?”
“An tâm, Tam Thế Duyên chưa ai biết đến nên chưa bị phốt đâu.” Trưởng Tôn Tề Duyệt chép chép miệng ôm lấy Nhữ Hinh thì thầm vào tai nàng: “Theo ta thấy hai bằng hữu mới gia nhập kia mới đáng lo ngại, Luna nương tuyên truyền rộng rãi thế cơ mà.”
Nói cũng không quên chỉ tay ra cổng. Phương hướng đó chính là nơi Lung nương đang cầm loa hét vào mặt khách đến tham dự hôn lễ, tuyên truyền Khí Nữ Mãn Thích.
Nhữ Hinh cười khúc khích gật đầu, che miệng khẽ giọng nói: “Xem ra hai chúng ta là hạnh phúc nhất nga.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...