Ngay sau chuyện kia một tháng, Thất Tử lợi dụng tước vị Tử tước của lão gia tử nhà Quý Thư, lôi kéo lập quan hệ với công an trông coi địa bàn phố nam Hồng Phiên rồi thâu tóm luôn nó, bắc phiên của hắn nhanh chóng khuếch trương sức mạnh không ai có thể cản khiến đông phiên trở tay không kịp.
Ý thức được nguy cơ, đông phiên bắt đầu mượn sức tây phiên đối phó bắc phiên; một mặt khác, đại ca đông phiên – Hùng tử, phát thư khiêu chiến cho Thất Tử, gã muốn vì em trai mình đòi nợ máu nên. (để nguyên đông phiên tây phiên gì gì đó nhé, ý là băng đảng ấy mà.)
“Tình huống hiện tại đại khái là như vậy, chúng ta có nên đi hay không?”
Nghe xong báo cáo tử Tiểu Miêu, Thất Tử cười dài nói: “Đi, vì sao lại không đi? Kêu các anh em đi với anh.
Tiểu Lang, mày sẽ không đi cùng anh, mày đi tìm gặp vị tiểu thư tình nhân của đại ca tây phiên, sau đó đi tìm Quý Thư, nói là làm cho anh vài việc hắn sẽ tự hiểu, mặt khác đừng để Âu San Tuyết biết được.
Hôm nay mày phải thu phục được ả đó cho anh, không làm được thì mày cũng đừng về gặp anh nữa.”
“Anh Thất Tử yên tâm, việc này mà không làm được, em tuyệt đối sẽ không về.” Tiểu Lang tự tin tràn đầy cam đoan, còn kém không lập tức không cử hành quân lễ thề thốt cho lão đại nhà mình xem.
Sắp xếp xong những chuyện còn lại, Thất Tử mang theo một nhóm đàn em hơn trăm người chậm rãi đi đến đường Loan gặp Hùng tử.
Đường Loan là khu trung tâm nhưng lại khá hoang tàn của phố Hồng Phiên, bốn phiên nếu xảy ra tranh chấp hoặc đàm phán thì sẽ ra đường Loan giải quyết.
“Anh Hùng tử, hôm nay tìm tôi có chuyện gì sao?”
Trên bờ cát, mấy trăm người trong tay cầm đao gậy, đằng đằng sát khí phân làm hai phía cảnh giác nhìn bên kia, chỉ chờ lão Đại nói một câu sẽ lao vào hỗn chiến.
“Hôm nay tao phải cho mày xuống xin lỗi em tao.”
Thất Tử suy nghĩ một chút, ném cây đao trong tay ra, nói với Tiểu Miêu đứng sau mình: “Đem thứ đó ra đây.”
Tiểu Miêu nở nụ cười quỷ dị, xoay người tiến vào trong đám đám người, không bao lâu sau thì cùng một đàn em dẫn ra hai con chó vàng lớn từ trong đám người đi ra, trên tay còn cầm một bình thủy tinh chứa đầy chất lỏng, trong bình rõ ràng là ba cái dương v*t.
Thất Tử nhận lấy cái bình, vẻ mặt đăm chiêu nhìn nó (=’’= đăm chiêu nhìn mấy thứ đó?) nói: “Tôi nghĩ anh Hùng tử nhất định rất muốn đem thứ này của em trai về nhỉ? Nó ở trong cái bình này, về phần là cái nào thì tôi cũng không nhớ rõ, nếu anh nhận ra được cứ việc lấy đi, tôi không có ý giữ nó lại.” Nói xong, hắn đưa tay lên đem cái bình ra ngoài.
Cái chai “choang” một tiếng, vỡ nát dưới nền đất.
Hai con chó vàng điên cuồng xông lên, liếm mấy khối thịt lăn lóc trên mặt đất.
Hùng tử trợn mắt gào lên: “Mẹ nó!” Gã vừa gào vừa chạy lên một, hung hăng túm hai ccon chó vứt ra ngoài, quỳ ngồi trên mặt đất ôm lấy mấy cái đó bị cẩu gặm cắn nham nhở, “Tại sao lại thiếu một cái?” Hùng tử tìm thế nào cũng không thấy cái thứ ba, gã quát đám đàn em, “Chúng mày còn đứng đó nhìn cái gì? Còn không mau đi bắt hai con chó kia lại đây cho tao.”
Hơn trăm người lộn xộn đuổi theo hai con chó chạy xung quanh, bộ dạng chật vật lăn lộn ngã ngồi trên mặt đất giống như đang mua vui cho Thất Tử và đàn em của hắn.
“Đại ca, em bắt được nó, ai u, mẹ nó, mày dám cắn tao.”
“Bên kia bên kia, mau chặn nó lại.”
“Ai u……”
“Đại ca, em bắt được nó rồi.”
“Mẹ nó, hình như có tiếng còi cảnh sát?”
“Đại ca, là cảnh sát.”
“Anh Thất Tử, cảnh sát đến.” Tiểu Miêu nhỏ giọng.
Thất Tử nhìn ra đường quốc lộ, mấy chục chiếc xe cảnh sát đang gào thét chạy đến đây.
“Lập tức bảo các anh em vứt vũ khí đi, càng xa càng tốt.
Nhanh lên.”
Một đám cảnh sát chống bạo động xông vào áp sát người bên trong vây thành một vòng, Thất Tử ở trong vòng vây, hai tay ôm đầu, tà tà liếc mắt về phía Hùng tử cách đó không xa.
Mang theo vũ khí tụ tập đánh nhau, mày còn không bị phán ba năm sao.
Thất Tử tà ác cong khóe miệng.
Hùng tử bị giải lên xe, hung hăng trừng Thất Tử, Thất Tử và Tiểu Miêu dường như bị ánh mắt hung hãn dọa sợ, lập tức khép nép trốn sau lưng cảnh sát.
“Anh cảnh sát, người này thật hung dữ, tôi có thể ngồi xe khác không?”
“Trừng cái gì mà trừng, thành thật cho tôi.” Cảnh sát cảnh cáo Hùng tử, tiếp theo lại nói với bọn Thất Tử, “Đừng có trốn, lên xe, đừng có không biết phân nặng nhẹ, chẳng lẽ còn phải chuẩn bị cho cậu một xe chuyên dụng nữa hả?”
Thất Tử cười hì hì nói: “Anh cảnh sát có tâm thế là được rồi.”
“Được cái gì mà được, nhanh lên xe.” Cảnh sát đạp mông Thất Tử, nhét hắn vào xe.
Thất Tử lên xe còn tiếp tục ồn ào: “Anh cảnh sát, em thật sự rất oan uổng, chúng em chỉ là đến đây chơi thôi mà.”
“Có oan hay không đến đồn là biết.”
Cảnh sát đóng cửa xe, xe cảnh sát khởi động.
“Cảnh sát, em thật sự oan mà……”
“Tao phi, oan uổng? Oan uổng mẹ mày đó chó má.” Hùng tử hung tợn nhổ nước bọt.
“Anh cảnh quan, em đã nói em không thể ngồi trong này mà, anh xem hắn dọa người như vậy.
Em phải xuống xe.”
“Đi mẹ mày, mày là đồ tiểu nhân ti bỉ, lão tử không tha cho mày.”
“Tất cả im lặng, nếu không tôi sẽ xử các người tội cản trở người thi hành công vụ.”
Thất Tử nhìn Hùng tử, âm thầm đắc ý cười.
Hùng tử nghiến răng nghiến lợi trừng hắn.
Thất Tử chậm rãi dùng khẩu hình nói: “Trừng đi, bây giờ còn có dịp thì trừng cho thoải mái, bằng không lát nữa sẽ không còn cơ hội.”
Bị bắt vào đồn không lâu, Y Kình nhận được tin tức liền mang theo luật sư tới rồi bảo lãnh cho Thất Tử.
Thất Tử quanh minh chính đi ra khỏi đồn công an, có ông cha nhiều tiền cũng thật tốt, tùy tiện tìm một luật sư lập tức có thể bảo lãnh người ra.
Y Kình cùng luật sư trao đổi vài câu, luật sư rời đi truóc.
Y chuyển hướng về phía Thất Tử, thu lại biểu tình dư thừa, nói: “Có một số việc, chúng ta cần nói chuyện.”
Thất Tử bất cần xoa xoa cổ: “Còn có thể không nói sao?”
Mười phút sau, hai người đã ngồi trong một quán cà phê.
Y Kình nghiêm túc nhìn Thất Tử, nói: “Ta hy vọng con đừng làm những việc như vừa rồi nữa, con cần phải quay về trường học.”
Thất Tử chậm rãi khuấy ly cà phê: “Ông đang lấy thân phận là một người cha để yêu cầu tôi sao?”
“Không cần biết hiện tại ta đang lấy thân phận gì nói với con, ta là vì muốn tốt cho con.”
Thất Tử trào phúng cười một chút: “Lúc trước tôi cũng đã muốn làm một đứa con ngoan, là ông đã làm cho tôi đi đến bước đường này, hiện tại mới muốn làm một người cha tốt, có phải là đã quá muộn hay không?”
“Ta cũng không muốn miễn cưỡng con.”
“Vậy thì không cần quản việc của tôi.” Y Kình còn chưa nói xong, đã bị Thất Tử không kiên nhẫn đánh gãy.
“Tôi không phải con ông, chúng ta không hề có một chút quan hệ nào cả, ông không cần tiếp tục diễn vai một người cha mẫu mực, ông tự do, tôi cũng tự do.”
Leng keng một tiếng, thìa rơi xuống chén đĩa, Thất Tử đứng dậy rời đi, tính cách hắn là vậy, rất thẳng thắn, lại có một loại quyết tuyệt, nó tựa như một con dao sắc bén, hung hăng chặt đứt những người không có quan hệ với hắn không lưu tình.
Bàn tay cầm tách cà phê của Y Kình hơi run rẩy, y nhìn tay mình, thống khổ cùng ưu thương dừng lại ở trong mắt y, làm thế nào cũng không thể che dấu hết.
Bọn họ biến thành tình trạng này rốt cuộc lỗi của ai? Là Đường Tuấn, là Trịnh Tú, là y?
Rời khỏi quán cà phê, Y Kình lái xe đến bệnh viện Mã Lợi Á mà đã lâu y không ghé qua, y đi đến phòng bệnh chăm sóc đặc biệt quen thuộc kia, mở cửa ra rồi đi vào.
Người ngủ trên giường bệnh là một người đàn ông trẻ tuổi, từ trên gương mặt gầy yếu tái nhợt đó có thể nhìn ra hắn đã từng là một người đàn ông có tướng mạo xuất chúng.
Y Kình ngồi xuống ghế trước giường bệnh, hai tay lướt qua gương mặt đó, y dùng thanh âm mỏi mệt nói: “Em ngủ mười tám năm, vẫn chưa ngủ đủ sao?”
Hết chương 43..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...