Edit: Arisassan
Ngón tay Ninh Vũ giật giật, vẫn không chịu đựng nổi tình trạng chỉ cần vươn tay ra là chạm được vào Tống Ngôn Khê nhưng lại không thể chạm được như hiện giờ, lập tức đặt bút lông trong tay xuống, ôm eo Tống Ngôn Khê rồi áp môi mình vào môi y, sau đó, sau đó hắn cũng không biết nên làm gì nữa.
Tống Ngôn Khê vừa định mở miệng nói chuyện, môi Ninh Vũ liền trượt vào trong một chút, cả người đột ngột run rẩy cả lên, có lẽ là do bản năng nên Ninh Vũ vô sự tự thông, chỉ muốn càng gần hơn một chút, càng thân cận với nhau hơn một chút, đầu lưỡi liền tiến vào, liếm mút đến mức thanh âm chụt chụt vang vọng khắp nơi.
Mãi đến khi cả hai dần dần không thể hô hấp thoải mái được, Ninh Vũ mới lưu luyến rời khỏi môi của Tống Ngôn Khê, theo đó mà kéo ra một sợi chỉ bạc, Ninh Vũ thấy thế liền đưa tay lên lau sạch giúp Tống Ngôn Khê. Tống Ngôn Khê hai mắt mông lung, eo mềm nhũn đến mức phải dựa cả người vào Ninh Vũ mới miễn cưỡng đứng vững được, căn bản không hề biết phải phản ứng ra sao.
Ninh Vũ nhìn đôi môi đỏ tươi của Tống Ngôn Khê, không nhịn được tiến lại gần mổ thêm 2 lần nữa: “Tống Ngôn Khê, hồi nãy ngươi ăn vụng kẹo mật phải không?”
Tống Ngôn Khê hồi thần lại, thấy Ninh Vũ đứng gần y như vậy, sắc đỏ cũng lan ra khắp cổ, lập tức dùng sức đẩy Ninh Vũ ra, bản thân thì chống bàn chạy sang phía đối diện, cách Ninh Vũ một cái bàn, run lẩy bẩy nói: “Ngươi, ngươi đừng tới đây.”
Hiện tại Tống Ngôn Khê tựa như một chú mèo con đang dựng lông, trốn tuốt trên nóc tủ cao chót vót, bày ra tư thế cảnh giác với tất cả mọi người.
Ninh Vũ liếm môi một cái, thấy đã đủ rồi, cũng không kích thích Tống Ngôn Khê thêm nữa, tự mình trở về chỗ ngồi tiếp tục luyện chữ.
Đáng thương cho Tống Ngôn Khê, mặc dù có ký ức từ đời trước, nhưng ‘Ninh Vũ’ chưa từng chạm vào y, y cũng chưa từng tiếp xúc với bất kỳ nam nhân nào khác. Kết quả hiện tại Ninh Vũ chỉ cần dựa gần vào y hơn bình thường một chút, y liền hoảng hốt cả lên, hoàn toàn không thể bình tĩnh lại được.
Tống Ngôn Khê cầm một quyển sách lên, ngồi lại vào chỗ ngồi của mình, thế nhưng y không thể nuốt được chữ nào trong sách, không phải y thất thần, mà là thỉnh thoảng y lại không nhịn được liếc sang chỗ Ninh Vũ một chút. Trong lòng thì thầm mắng bản thân không có tiền đồ, không biết rút kinh nghiệm, người làm chuyện đó với y không hề bị ảnh hưởng chút nào, vẫn có thể ngồi viết chữ vô cùng nghiêm túc, vậy mà y lại tinh thần không yên nghĩ đông nghĩ tây. A a a! Điên chết mất.
Ninh Vũ đáng ghét, Ninh Vũ xấu xa. Đúng là một kẻ khốn nạn mà!
Ninh Vũ không hề biết mấy suy nghĩ xoắn xuýt nọ của Tống Ngôn Khê, chỉ cần hắn xác định được mục tiêu, hắn sẽ chăm chỉ cố gắng hoàn thành, đây cũng là một trong số những ưu điểm ít ỏi của hắn. Làm xong bài tập Liễu phu tử giao cho, Ninh Vũ bắt đầu đọc Thiên Tự Văn.
Tống Ngôn Khê hừ hừ hai tiếng trong bụng, cái đấy chỉ có tiểu hài tử mới học thôi, Ninh Vũ lớn tuổi rồi, nhưng vẫn chưa học được, đúng là mất mặt mà.
Tống Ngôn Khê rất muốn lấy sách gõ đầu mình một cái, tại sao y cứ mãi nghĩ đến tên đáng ghét kia vậy.
Đời trước sau khi y thành thân với Ninh Vũ, quan hệ giữa Ninh Vũ và Viên Trí Chi càng ngày càng thân mật, chẳng bao lâu sau, Ninh Vũ liền cưới Viên Trí Chi vào cửa. Tống Ngôn Khê cũng không biết y và Viên Trí Chi ai mới là người đáng thương hơn, Ninh Vũ cùng Viên Trí Chi phu phu ân ái, hai người vượt qua bao chông gai thử thách để đến được với nhau, trong thoại bản còn viết một cố sự lấy cảm hứng từ hai người, khiến cho rất nhiều tiểu ca nhi phải ngưỡng mộ.
Cuối cùng, quãng thời gian nồng tình mật ý còn chưa qua đi, Ninh Vũ liền gặp một “chân ái” khác.
Tống Ngôn Khê cảm thấy Viên Trí Chi cũng có chút đáng thương, lúc Ninh Vũ nạp người thị lang mới vào phủ, tình cảnh vô cùng náo nhiệt, còn Viên Trí Chi thì một mình đứng trong góc tối nhìn cảnh tượng náo nhiệt trong tiền đường, giống như y khi đứng nhìn cảnh tượng Ninh Vũ đùa giỡn với Viên Trí Chi trong lễ bách hoa.
Nhớ lại chuyện cũ, Tống Ngôn Khê liền tức giận vỗ bàn một cái, nam nhân đều là những kẻ khốn nạn có mới nới cũ, bạc nghĩa bạc tình, Ninh Vũ chính là kẻ khốn nạn nhất trong số đó.
Tay của Tống Ngôn Khê cũng vì thế mà đau đến mức ứa cả nước mắt, phải vẩy vẩy tay cho hết đau.
Ninh Vũ bị thanh âm vang lên làm hết hồn, đi về phía trước vài bước liền trông thấy bàn tay của Tống Ngôn Khê đỏ ửng cả lên.
“Buông ra, ta không cần lòng hảo tâm giả, giả dối của ngươi.”
Ninh Vũ đưa đầu sát vào bàn tay của y, thổi thổi từng luồng gió ấm áp vào bàn tay, ôn nhu dỗ dành: “Phù phù là hết đau nha.” Mỗi khi hắn bị thương, cha đều thổi như thế này để dỗ hắn.
Sau khi thổi xong, Ninh Vũ ngẩng đầu lên nhìn Tống Ngôn Khê, bọng nước ngập trong mắt của Tống Ngôn Khê lập tức chảy xuống. Ninh Vũ nâng khuôn mặt y lên, dùng ngón tay cái lau đi nước mắt còn vươn lại trên khoé mắt của Tống Ngôn Khê, nhìn y rồi nói: “Tống Ngôn Khê, ngươi đúng là một tiểu ca nhi kỳ lạ mà. Lúc nào cũng tự làm tổn thương bản thân.” Đời trước thì dùng lửa tự thiêu, hiện tại thì vỗ bàn làm đau tay mình.
Tống Ngôn Khê vừa nghe xong, mũi bỗng nhiên đau xót, trong lòng dâng lên một loại oan ức khó thể giải thích được khiến cho y muốn khóc lớn một hồi. Tống Ngôn Khê nấc lên vài cái, phải cố gắng nhịn, y không thể để kẻ thù của mình cười nhạo khinh thường mình được.
Ninh Vũ lại tự nhỏ giọng thì thầm với bản thân: “Cho nên ta phải trông chừng ngươi thật kỹ, không thể để ngươi tiếp tục tổn thương chính mình được.”
Buổi tối, lúc đang tắm rửa trước khi đi ngủ, Tống Ngôn Khê ngâm mình trong nước ấm, trên mặt nước rải đầy cánh hoa màu đỏ, toả ra hương thơm thoang thoảng dưới nhiệt độ nóng ấm của nước. Nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, Tống Ngôn Khê cũng không để ý, tưởng là Tiểu Trúc trở về sau khi lấy quần áo cho y xong. “Tiểu Trúc, lại đây chà lưng cho ta.”
Tống Ngôn Khê nằm nhoài trên cạnh thùng tắm, lực chà trên lưng không quá mạnh cũng không quá yếu, thoải mái đến mức khiến cho y cảm thấy hơi buồn ngủ. Tống Ngôn Khê vén tóc lên, lộ ra phần lưng trắng mịn như tuyết, xương vai đẹp đẽ đường nét rõ ràng, gầy yếu nhu nhược, làm Ninh Vũ thật sự muốn ôm người vào trong ngực mà thương yêu.
Sau khi chà lưng xong, Tống Ngôn Khê vẫn cứ tiếp tục nằm đấy không có động tĩnh, nước trong thùng lại dần dần lạnh đi, Ninh Vũ sợ Tống Ngôn Khê sẽ bị cảm lạnh, đành mở miệng nói: “Tắm xong rồi thì nên ra ngoài sớm một chút.”
Âm thanh của Ninh Vũ tựa như tiếng sét đánh ngang tai, khiến cho cơn buồn ngủ của Tống Ngôn Khê bay hết sạch.
Tống Ngôn Khê vừa xoay người liền trông thấy Ninh Vũ đang cầm khăn nhìn về phía y, hiển nhiên người chà lưng cho y vừa nãy là Ninh Vũ chứ không phải Tiểu Trúc. Tống Ngôn Khê co người giấu mình vào trong nước, nói: “Tại sao ngươi lại ở đây?”
Nước tắm hoàn toàn trong suốt, dù trên mặt nước có rải một ít cánh hoa nhưng vẫn không thể che hết được, Ninh Vũ từ trên cao nhìn xuống, quang minh chính đại mà nhìn thấy hết tất cả một cách rõ ràng, nghe vậy liền nhíu mày: “Tại sao ta không thể ở đây?”
“Ngươi không được nhìn, mau quay sang chỗ khác đi.”
“Ngươi là phu lang mà ta cưới hỏi đàng hoàng, ta muốn nhìn bao nhiêu thì nhìn bấy nhiêu chứ.”
Mặc dù Tống Ngôn Khê biết nước tắm không thể che hết được cơ thể của mình, nhưng y vẫn không dám bước ra khỏi nước để mặc quần áo, hiện tại tâm trí của y vô cùng mờ mịt, chỉ nghĩ rằng trốn vào trong nước sẽ giúp y cảm thấy an toàn hơn.
Cuối cùng Ninh Vũ vẫn là người chịu thoả hiệp trước, Tống Ngôn Khê không chịu ra mặc quần áo, nước thì đã lạnh cả rồi, ngâm lâu không tốt cho sức khoẻ.
Tống Ngôn Khê thấy Ninh Vũ xoay mặt đi, liền vội vàng ra khỏi thùng tắm, loay hoay lau khô nước đọng trên người, sau đó mặc quần áo vào.
Ninh Vũ không nhìn thấy hành động của Tống Ngôn Khê, nhưng vẫn có thể tưởng tượng được bộ dáng hiện tại của Tống Ngôn Khê từ một loạt thanh âm phát ra từ phía sau.
Tống Ngôn Khê một thân hơi nước, vội vàng mặc quần áo xong liền đi như chạy trốn trở về phòng.
Ninh Vũ rửa mặt sạch sẽ xong, về đến phòng liền trông thấy Tống Ngôn Khê bọc kín chăn ngồi trên giường, đầy mặt xấu hổ lúng túng, vừa thấy hắn bước vào thì ánh mắt ‘e lệ’ kia lập tức trở nên cảnh giác.
Không phải Ninh Vũ luôn luôn cảm thấy phiền chán mỗi khi nhìn thấy y sao? Tại sao bây giờ lại thay đổi nhiều như vậy?
Mắt thấy Ninh Vũ từng bước từng bước một đi về phía mình rồi lên giường, Tống Ngôn Khê định lui ra sau, thế nhưng vì sau lưng y là tường nên không thể lui thêm được nữa.
Ninh Vũ ngồi trên giường nhìn Tống Ngôn Khê: “Ngươi muốn độc chiếm cái chăn này à?”
“Trong tủ còn chăn đó, ngươi đi lấy cái khác đi.”
“Không còn đâu, trong phòng chỉ có một cái chăn thôi.”
“Vậy ngươi kêu người đi lấy.”
Ninh Vũ ôm chầm lấy Tống Ngôn Khê cả người lẫn chăn rồi đè xuống giường, Tống Ngôn Khê bọc kín người bên trong chăn, chỉ lộ ra một khuôn mặt đỏ như mận chín, không biết là do căng thẳng hay do giãy dụa quá mức mà hai gò má đỏ phừng phừng, cái miệng đỏ au cứ thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt hắn, khiến cho hai mắt Ninh Vũ tối sầm lại, nhớ tới vị ngọt dịu nhẹ lúc chiều, lập tức hôn lên.
Ninh Vũ thấy Tống Ngôn Khê bị hắn hôn đến mức không thở nổi, liền buông hai tay hai chân đang áp chế y ra, cởi hết chăn bọc trên người Tống Ngôn Khê, để y có thể hô hấp tốt hơn, trong lòng lại chắc chắn một điều rằng Tống Ngôn Khê rất thích ăn đồ ngọt, vì trong miệng y toàn là vị ngọt thôi.
Ninh Vũ nằm bên cạnh Tống Ngôn Khê, lấy chăn đắp lên cả hai người.
Tống Ngôn Khê tỉnh táo trở lại, lập tức lăn vào bên trong giường, dán lưng vào phía tường, thế nhưng lại bị Ninh Vũ ôm chặt vào trong lồng ngực: “Ngươi muốn bị phong hàn à?”
Ninh Vũ đặt tay lên eo Tống Ngôn Khê, eo của Tống Ngôn Khê rất nhỏ, một vết sẹo cũng không có, chỉ một tay thôi đã có thể ôm được phân nửa rồi, xúc cảm rất tốt. Tống Ngôn Khê lại động đậy giãy dụa, tay Ninh Vũ từ eo của Tống Ngôn Khê dần dần trượt xuống mông.
Vừa vểnh cao vừa non mềm, Ninh Vũ vẫn còn nhớ xúc cảm hắn cảm nhận được ở lần vỗ lúc trước. Bàn tay to lớn của Ninh Vũ vừa đặt lên liền xoa nhẹ hai cái, vỗ nhẹ hai lần: “Đừng nghịch, ngoan ngoãn ngủ đi.” Hồi bé lúc hắn ầm ĩ không chịu ngủ, cha cũng vỗ mông dỗ dành hắn như vầy, chỉ một lúc sau là ngủ ngon ngay.
Qủa nhiên, Tống Ngôn Khê chỉ trằn trọc thêm hai lần nữa rồi bất động.
Đời trước làm hồn ma phiêu đãng suốt mười mấy năm, khát khao được đụng vào phụ thân và cha, khát khao được ôm chặt lấy Tống Ngôn Khê của hắn cơ hồ đã trở thành chấp niệm.
Hiện tại được đầu thai làm người, nhiệt độ của Tống Ngôn Khê trong lồng ngực không ngừng truyền đến, hô hấp ấm áp có nhịp điệu thổi vào hõm cổ hắn, có hơi ngứa một chút, lại vô cùng tốt đẹp, là minh chứng giúp hắn biết rằng, mình vẫn còn sống.
Tống Ngôn Khê một thân một mình sống trong lãnh viện suốt mười mấy năm, chưa từng bị ai ôm ấp qua, cũng chưa từng ngủ chung giường với nam nhân lần nào. Tay chân y vốn hay bị lạnh, đặc biệt là vào mùa đông, làm cách nào cũng không ấm chăn nổi.
Hiện tại cảm giác của y vô cùng kỳ lạ, y rõ ràng rất ghét Ninh Vũ, căm hận tên tra nam đã phá huỷ một đời của mình này, thế nhưng, khi bị Ninh Vũ ôm chặt vào trong lồng ngực, da thịt dán vào nhau, y lại quỷ dị mà cảm thấy an toàn.
Không thể chống cự được, nên Tống Ngôn Khê đành phải tự an ủi mình, người này đang tự nguyện làm ấm giường cho y, hàng miễn phí dâng đến tận cửa tội gì không cần chứ.
Lúc Tống Ngôn Khê tỉnh lại, đầu y đang gối lên ngực của Ninh Vũ, tay còn khoác lên eo hắn, một chân cũng gác ngang eo người kia, chân y thì đang bị thứ gì đó cưng cứng cạ vào.
Tống Ngôn Khê mơ mơ màng màng lấy tay chống nửa người trên dậy, liền trông thấy Ninh Vũ đang lẳng lặng nhìn y, trong mắt không hề có chút buồn ngủ nào.
Tống Ngôn Khê lập tức tỉnh táo lại, nhanh chóng lui ra khỏi cái ôm của Ninh Vũ.
Ninh Vũ cũng chậm rãi nửa ngồi xuống, tay phải vươn về phía mặt của Tống Ngôn Khê.
Tống Ngôn Khê cứng người không dám động đậy gì, sau đó trông thấy Ninh Vũ dùng ngón tay xoa xoa môi y.
Mặt Tống Ngôn Khê “bùm” một phát đỏ hết cả lên, hồi nãy y có thấy chỗ trung y bị y gối lên của Ninh Vũ có một vệt nước, đó nhất định không phải nước miếng của y!!!
Ninh Vũ chuyển động một chút liền không nhịn được nhíu mày.
Tống Ngôn Khê bị hắn nhìn đến ngứa cả tâm can, thà thua người chứ không chịu thua trận, lập tức giương cao cổ: “Gì?”
“Xoa xoa cánh tay này giúp ta.”
“Không thích.”
“Do ngươi gối cả đêm nên mới tê đấy.”
Tống Ngôn Khê đầy mặt không cam lòng: “Không phải do ngươi bắt ta phải gối hay sao.” Miệng thì bất mãn lầm bầm như thế, nhưng Tống Ngôn Khê vẫn nhích lại gần, xoa xoa cánh tay trái của Ninh Vũ.
Tính tình Tống Ngôn Khê vốn thiện lương nhẹ dạ, dù trong lòng ôm hận với Ninh Vũ, nhưng tay của Ninh Vũ cũng vì y mà bị tê, nên tâm lý y hiện tại mâu thuẫn vô cùng.
Bất quá lúc trông thấy Ninh Vũ nhăn mày khi bị y bóp đúng chỗ đau, trong lòng y nhất thời cũng cảm thấy thoải mái hơn hẳn, y biết cảm giác tay tê tệ như thế nào, lập tức dùng thêm sức nắn bóp cánh tay của Ninh Vũ, khiến cho hắn khó chịu hơn, để trả thù lại việc Ninh Vũ bắt nạt mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...