Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam

Edit: Arisassan

Hai ngày nay Ninh Vũ thật sự được một lần hưởng thụ cảm giác “chúng tinh phủng nguyệt”. Ngôn Khê vô cùng ôn nhu hiểu ý với hắn, cha hắn thì luôn tìm các món ăn bổ dưỡng ngon miệng cho hắn ăn. Ngay cả phụ thân hắn cũng chủ động muốn đưa hắn đi cưỡi ngựa săn thú giải sầu, tất nhiên là hắn kiên quyết cự tuyệt.

Ninh Vũ ăn xong đặt đũa xuống, quả nhiên, những người khác ngồi cùng bàn lập tức trở nên cẩn thận, tự cho là bất động thanh sắc quan sát vẻ mặt của hắn.

“Ta không sao cả, chỉ là không đậu thi Hương thôi mà, không có gì đáng để lo đâu. Người khác ai cũng phải học hành gian khổ trên mười năm, ta chỉ mới học có hai ba năm, nếu ta đậu thì chẳng phải hơi bất công với những người đó sao? Thiên đạo vẫn còn có đạo lý mà.”

“Ta đã bảo rồi, một chút thất bại nho nhỏ như thế này sao có thể đả kích Vũ nhi được, nhi tử ngoan, vi phụ tự hào về ngươi lắm đấy.”

“Ăn nhiều một chút đi, không đậu thì không đậu vậy, Vũ nhi của chúng ta thông minh đến thế mà, do bận chuyện của Tiểu Táo nên lần này mới không tập trung được thôi.”

Tiểu Táo đang cầm muỗng khuấy khuấy cháo trong chén, nghe thấy tên mình thì ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn Ninh cha.

“Ngoan, không gọi ngươi, lo ăn cơm cho tốt đi. Nhìn mấy ngón tay mập ú kia kìa, chẳng khác gì mấy cái bánh tròn tròn bé xinh cả.”

Ninh Vũ cúi đầu nhìn Tiểu Táo đang ngồi trên đùi mình: “Ta đã bảo nó càng ngày càng mập rồi mà, ngồi trên đùi mà đè đau cả chân ta luôn.” Tiểu Táo đúng là xui xẻo, Ngôn Khê cùng phụ thân của bé ỷ vào việc bé không nghe hiểu, liên tục nói xấu Tiểu Táo thôi.

Ninh Vũ trìu mến vuốt vuốt lớp tóc mềm mại trên đầu Tiểu Táo, Tiểu Táo còn vô thức cọ đầu vào tay hắn, miệng nhếch lên cười, nước miếng chảy hết cả ra, đúng là tiểu đáng thương mà.

Đương lúc đang rảnh rỗi, Ninh Vũ đột nhiên muốn động thủ làm một cái xích đu, mọi thứ đều do hạ nhân thực hiện, Ninh Vũ chỉ cần đứng bên cạnh chỉ huy, dựa theo trí nhớ của mình để làm, sau khi xích đu được làm xong, Ngôn Khê còn cố ý may thêm một cái đệm cực kỳ mềm mại. Xét đến trường hợp Tiểu Táo cũng muốn ngồi, Ninh Vũ liền thương nghị với thợ mộc một chút, đóng ra một cái đu có hình dạng trông như một chiếc ghế tựa, ba mặt xung quanh đều có thanh chắn, như vậy thì Tiểu Táo có thể yên tâm mà ngồi chơi.

Ninh Vũ cũng tự tay làm một số chuyện, còn Tiểu Táo thì vui vẻ đi vòng vòng xung quanh hắn, khiến cho hắn mỗi lần bước đi đều phải cúi đầu nhìn, sợ mình bất cẩn đá phải Tiểu Táo, khỏi nói bị vướng bận đến mức nào.

“Ngươi không thể ngồi yên được một chút à?” Lúc Ninh Vũ đang định lấy đồ gì đó ở dưới đất, Tiểu Táo ngay lập tức đạp lên, hết lần này đến lần khác khiến cho gân xanh trên trán Ninh Vũ nổi lên hết cả. Đành phải vẽ một cái vòng tròn trên đất, sau đó bỏ Tiểu Táo vào đó không cho bé đi ra.

“Đây là ngục tù bằng hình vẽ đó, biết chưa?” Ninh Vũ vừa mới vẽ xong, Tiểu Táo đã tè dầm, Ninh Vũ đành phải nhanh tay dời đồ vật trên đất sang chỗ khác.


Trên gỗ vẫn còn gai chưa được mài nhẵn, nên Ninh Vũ không cho Tiểu Táo đến gần, thế nhưng Tiểu Táo lại cảm thấy vô cùng hứng thú với những chuyện mà Ninh Vũ đang làm, Ninh Vũ ngồi xổm xuống đất, Tiểu Táo cũng cong mông ngồi xổm theo, Ninh Vũ nhìn mà chỉ muốn giơ tay vỗ một cái lên nó, ai ngờ Tiểu Táo lại tự mình lộn ngược, co người thành một cục tròn vo, nằm lăn ra đất.

Ninh Vũ trông thấy bộ dáng ngốc nghếch của Tiểu Táo, không có lương tâm mà cười ha hả, Tiểu Táo thấy Ninh Vũ cười thì cũng cong miệng cười theo.

Tống Ngôn Khê đi đến thấy vậy liền đỡ Tiểu Táo lên, phủi sạch đất dính trên quần áo của bé: “Có ai bắt nạt nhi tử như ngươi không chứ?”

Ninh Vũ tỏ vẻ oan ức: “Ta có đụng đến nó đâu, cũng chẳng đạp nó cái nào cả, là tự nó lăn ấy chứ, không tin ngươi cứ hỏi Tiểu Táo xem.”

“Ngươi toàn ỷ vào việc nó không biết gì thôi, được rồi, qua kia ngồi nghỉ một chút đi, để ta bưng trà đến.”

“Ngôn Khê, ta thấy loại xích đu treo bằng dây thừng cũng tốt lắm, có thể nằm được này.”

Kiếp trước Tống Ngôn Khê cũng từng trông thấy loại xích đu đó, là thứ Lý Hàn làm cho đám thị lang của gã. Lúc bọn họ chơi Tống Ngôn Khê từng lén lút đứng xem, còn thừa dịp không có người mà đến thử một chút.

Thế nhưng Ninh Vũ lại không biết dây thừng kiểu đó phải cột như thế nào: “Thôi, chúng ta không xài dây thừng nữa, thô quá, cứ dùng vải vậy, tiện thể bó lại thành nhiều lớp để khỏi sợ đứt luôn.”

Bận bịu hơn nửa ngày, cuối cùng bọn họ cũng làm xong được hai loại xích đu khác nhau, khi cây này nở hoa, nếu ngồi trên xích đu chơi thì cánh hoa còn có thể rơi xuống nữa, khung cảnh lúc đó chắc chắn sẽ vô cùng đẹp.

Ninh Vũ xung phong lên thử trước, hắn dùng sức lắc lư hai lần, thấy cành cây cột xích đu không hề lắc lư chút nào thì Ninh Vũ mới ôm Tiểu Táo đang nóng lòng muốn thử lên, lấy vải cột Tiểu Táo vào tay nắm, sau đó đẩy chân xuống đất.

Tiểu Táo lập tức la lên thật to, khiến cho Ninh Vũ giật cả mình, tưởng Tiểu Táo đang sợ, nhưng khi quay đầu nhìn lại thấy Tiểu Táo đang quơ quơ tay, hưng phấn kêu lên, không hề tỏ vẻ sợ hãi chút nào.

Ninh Vũ bèn đạp chân đu lên cao hơn nữa.

Còn chưa chơi được bao nhiêu, Ninh cha đã thở hổn hển chạy nhanh tới: “Tiểu Táo còn nhỏ, ngươi đừng đánh nó như vậy chứ.”

Ninh Vũ chống chân xuống đất: “Cha, ngươi làm gì mà chạy vội như thế vậy?” Ninh Vũ bước xuống xích đu, vỗ vỗ lưng Ninh cha, giúp y thuận khí.


“Ngươi đang đánh Tiểu Táo đúng không, ta đứng thật xa ở ngoài kia còn nghe được tiếng la của Tiểu Táo đó.”

Ninh Vũ trợn mắt: “Sao ta lại đánh nó chứ? Chúng ta chỉ đang chơi xích đu thôi.”

Tống Ngôn Khê đứng một bên đỡ cả xích đu lẫn Tiểu Táo, Tiểu Táo thấy xích đu không chuyển động nữa, còn lắc lắc mông: “Phụ phụ, tiếp, tiếp.”

“Loại xích đu này nằm cũng được mà ngồi cũng được, cha có muốn thử một chút không?”

“Tuổi tác của ta cũng đã cao rồi, còn chơi cái gì nữa chứ? Các ngươi cứ chơi đi.”

Ninh Vũ ôm Tiểu Táo xuống: “Lên đi Ngôn Khê, để ta đứng phía sau đẩy ngươi cho.”

Tống Ngôn Khê cẩn thận ngồi lên, trong lòng hơi hơi lo sợ.

“Không sao đâu, có ta ở ngay sau lưng ngươi mà, ngươi té thì ta đỡ.”

Để phòng việc Tiểu Táo chạy đến dưới xích đu rồi bị đá trúng, Ninh Vũ dứt khoát bế Tiểu Táo lên, ban đầu Tiểu Táo còn cảm thấy mất hứng, đến lúc trông thấy Ninh Vũ đẩy lưng Tống Ngôn Khê thì bé cũng giơ tay ra đẩy theo, mỗi tội lần nào cũng không chạm tới.

Cơ mà loại xích đu dây vải kia lại không có tay nắm, Ngôn Khê không dám ngồi lên, Ninh cha đứng bên ngoài nhìn, trong lòng cũng rất muốn chơi, nhưng đồng thời cũng cảm thấy sợ, nên ngoài miệng mới bảo là không muốn.

Chỉ có một mình Tiểu Táo là hăng hái nhất, la hét vùng vẫy nhào lên phía trên.

Ninh Vũ tự mình thử một chút, sau đó nhận ra cách chơi cũng rất đơn giản, chỉ cần ngồi thẳng lưng, tay cầm chặt hai dây hai bên là được.

“Cha cũng đến chơi đi, để ta đỡ ngươi.”

Ninh cha ngoài mặt tỏ vẻ ghét bỏ: “Toàn là đồ chơi trẻ con thôi, ta chơi cái gì chứ.” Chân lại bước rất nhanh.


Ninh Vũ nắm chặt xích đu, đạp chân xuống đất để cố định ghế lại, Ninh cha ngồi xuống một cái liền cảm thấy lung lay, trong lòng vừa căng thẳng vừa hưng phấn.

Tay trái của Ninh Vũ ôm lấy vai Ninh cha, hắn nghiêng đầu, chợt trông thấy tóc bạc bên tai cùng nếp nhăn nơi khóe mắt của cha mình, lòng vô cùng bi thương, nhưng cũng đành phải nén xuống: “Nhớ nắm chặt áo của ta đó, ta bắt đầu đu đây.”

Nói rồi chân đạp xuống đất một cái, càng ngày càng đẩy ghế đu lên cao. Ninh cha lập tức cười thoải mái như một tiểu hài tử, cũng không sợ nữa, còn bắt chước Ninh Vũ đạp chân xuống đất, ghế đu cũng không còn vì mất cân bằng mà lắc lư.

Nhờ có Ninh Vũ che chở nên y không còn sợ nữa, càng chơi càng hăng.

Thế nhưng Tiểu Táo lại không chờ nổi, nằm trong lồng ngực của Tống Ngôn Khê mà cứ vùng vẫy muốn nhào ra ngoài: “Phụ phụ, phụ phụ, ta, ta.”

“Được rồi được rồi, các ngươi chơi đi, ta chơi nữa thì chóng mặt lắm.”

Tống Ngôn Khê chỉ dám chơi cái đu kia, không dám chơi xích đu loại này, bởi vì y cứ có cảm giác sẽ bị té xuống vậy, huống chi còn phải ôm Tiểu Táo theo.

Cho nên Ninh Vũ đành phải ôm Tiểu Táo chơi xích đu, hắn sắp thành người chuyên bồi chơi xích đu rồi.

Ninh Vũ không còn lời gì để nói mà nhìn Tiểu Táo đang kêu to, hắn muốn ôm Ngôn Khê chơi cùng cơ, Tiểu Táo thối này, lúc nào cũng chiếm vị trí của Ngôn Khê cả.

“Nhường cho cha ngươi chơi được không?”

“Cha, cha.” Tiểu Táo vừa gọi vừa quơ tay làm động tác đẩy.

Ninh Vũ chỉ đu đu vài cái rồi dừng lại, loại đu này không dễ khống chế, đu mạnh quá sợ Tiểu Táo bị văng ra ngoài, đúng là loại tấm gỗ kia an toàn hơn, chỉ cần cột Tiểu Táo lại là được.

Ninh cha đã rời đi từ nãy rồi, để gia đình ba người bọn họ chơi thoải mái hơn.

“Thiếu gia, Viên Trí Chi đang đứng ngoài cửa, nói là muốn gặp thiếu gia.”

Tống Ngôn Khê ngồi trên xích đu gỗ, quay đầu bốn mắt nhìn nhau với Ninh Vũ, cả hai đều không biết bọn họ có liên quan gì tới Viên Trí Chi.

“Nói là ta không có ở đây, bảo hắn đi đi.”


Sau khi tiểu tư kia rời đi, Tống Ngôn Khê mới cau mày nói: “Viên Trí Chi định làm gì vậy? Một tiểu ca nhi đã thành thân sinh con như hắn mà không ngại đến nhà người khác gặp nam nhân à?” Bảo là đến gặp y thì còn hiểu được, thế nhưng lại muốn gặp phu quân, vạn nhất ngoài cửa có người tình cờ nghe thấy, không biết sẽ đồn thổi như thế nào đây.

“Quan tâm tới hắn làm gì? Dù Lý Hàn không đón hắn đi thì Viên phủ cũng còn ở đó. Ta không quen hắn, chỉ có mối thù một roi trước đây thôi. Đừng bảo là hắn đến đây để mượn tiền nhé?”

Tiểu tư vừa bẩm báo hồi nãy quay lại rất nhanh: “Thiếu gia, chủ quân, Viên Trí Chi đứng trước cửa la hét không chịu rời đi, khăng khăng muốn gặp thiếu gia, còn nói hắn là người của thiếu gia.” Tiểu tư cũng thật sự rất bất đắc dĩ, hắn cũng muốn đuổi người ra ngoài, thế nhưng Viên Trí Chi lại đứng trước cửa kêu la mấy câu rất tổn hại đến thể diện của thiếu gia, nếu cứ để hắn ở ngoài cửa nói loạn như vậy thì người đi đường chắc chắn sẽ tụ tập lại đông hơn.

“Vớ vẩn! Đúng là hồ ngôn loạn ngữ mà!” Tống Ngôn Khê tức giận vỗ một cái lên tay nắm của ghế xích đu: “Bảo hắn tới đây đi, ta muốn hỏi một chút xem hắn là người nào.”

Tiểu tư chuyển mắt nhìn Ninh Vũ, Ninh Vũ gật đầu ra hiệu.

Sau khi Viên Trí Chi theo tiểu tư vào sân, nhìn Ninh Vũ đang ngồi trên xích đu mà sững sờ.

Ninh Vũ bị Viên Trí Chi nhìn đến mức khó chịu, đành lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì không?”

“Ta, ta…” Viên Trí Chi xấu hổ một chút, trên mặt chợt ửng đỏ một cách quỷ dị: “Ta nhớ ngươi, lâu lắm rồi ngươi chưa ghé qua viện của ta lần nào.”

Tống Ngôn Khê nghe mà giận không kiềm được: “Nói hươu nói vượn! Ninh Vũ là phu quân của ta. Lý Hàn mới là phu quân của ngươi.”

“Không phải!” Viên Trí Chi như một người điên mà nói: “Ta nhớ rõ mà, phu quân của ta là Ninh Vũ, ngươi xem, đây là con của chúng ta. Nó không chết, ta đã bảo vệ được con của chúng ta.” Đứa trẻ gầy yếu trong lồng ngực của Viên Trí Chi đột nhiên khóc lớn, thế nhưng Viên Trí Chi lại không thèm để ý chút nào.

Trong lòng Ninh Vũ chợt lạnh, trạng thái hiện tại của Viên Trí Chi vô cùng kỳ dị, Ninh Vũ nhanh chóng đứng lên khỏi xích đu, nhìn chằm chằm vào Viên Trí Chi, đưa Tiểu Táo cho Tống Ngôn Khê bế: “Ngôn Khê, ngươi bế Tiểu Táo rời khỏi đây trước đi.”

Tiểu Táo ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực của Ninh Vũ, hắn vừa động đậy một chút, bé đã nắm chặt áo của Ninh Vũ: “Phụ phụ, ta, ta.”

“Là của ngươi, là của ngươi, không ai cướp được cả.”

Tống Ngôn Khê bế bé đi tới chỗ hạ nhân đang đứng trực sẵn, giao Tiểu Táo cho tiểu thị, đồng thời dặn dò tiểu tư phái người đến hoa viên trông chừng Viên Trí Chi, y cũng cảm thấy đầu óc của Viên Trí Chi có gì đó không đúng, rất không bình thường, cho nên mới đưa Tiểu Táo ra khỏi đó, đề phòng Viên Trí Chi lên cơn hại người.

Tống Ngôn Khê vừa bước vào hoa viên đã nghe Viên Trí Chi nói: “Không phải ngươi luôn luôn ghét Tống Ngôn Khê nhất sao? Ta biết lắm mà, y lúc nào cũng không an phận, muốn đi câu dẫn ngươi. Ta biết, người ngươi thích nhất là ta.”

Đúng là tức muốn chết mà! Đầu óc không bình thường còn hay hoang tưởng chuyện tốt nữa chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui