Edit: Arisassan
Ninh Vũ và Tống Ngôn Khê cực nhọc suốt mấy tháng, lần này khó khăn lắm mới không có Tiểu Táo chen ngang làm phiền, hai người cũng coi như được trải nghiệm lại thế giới hai người khi xưa.
Do sắp tới thất tịch, nên càng tới gần miếu Nguyệt Lão, bầu không khí càng trở nên hường phấn ám muội, dường như có thể thấy được cả đường mật thơm ngọt bay xung quanh.
Trên đường đi, hai người liên tục gặp phải vài đôi nam nhân và tiểu ca nhi trẻ tuổi ngại ngùng bày tỏ tình yêu với nhau.
Tống Ngôn Khê cười nói: “Chúng ta đã thành thân luôn rồi, còn tới chỗ này làm gì vậy? Ở đây toàn mấy cặp yêu đương lén lút, nhân dịp này ra ngoài hẹn hò, thổ lộ tâm tư của mình thôi.” Bọn họ cả Tiểu Táo cũng có rồi, còn ham vui chi nữa.
Ninh Vũ nói một cách đương nhiên: “Chúng ta cũng đến đây để hẹn hò chứ bộ.” Ninh Vũ vẫn nhớ rõ lần hẹn hò không thành ở lễ bách hoa hồi xưa, từ đầu đến cuối Ngôn Khê đều không thèm để ý đến hắn, dù hắn có cố gắng lấy lòng cỡ nào thì mặt của Ngôn Khê cũng không hề giãn ra, lần này hắn quyết rửa nhục, phải làm cho Ngôn Khê thật vui vẻ, vòng quanh hắn làm nũng muốn tiếp tục đi chơi.
Chính giữa miếu Nguyệt Lão là một cây ngân hạnh có tuổi đời vô cùng lớn, thân cây thô to, trên cành cây treo đầy dây vải đỏ.
Dưới tàng cây có kê một cái bàn, trên mặt bàn đặt bút mực và vài xấp dây vải đỏ để mọi người sử dụng.
Ninh Vũ kéo tay Tống Ngôn Khê: “Chúng ta cũng viết một cái đi.”
Tống Ngôn Khê hơi hơi ngại ngùng, hai người cùng nhau đi viết, đây chẳng phải là đang tỏ rõ cho mọi người biết bọn họ là một đôi sao? Ngoài mặt thì do dự từ chối, nhưng trong lòng lại rất muốn thử, liên tục kêu gào ngươi phải ép ta đi viết đó nha. Ngươi không bá đạo ép ta đi viết thì một tiểu ca nhi phải rụt rè như ta không đi viết được đâu.
Ninh Vũ đương nhiên nhìn thấu bộ dạng nghiện mà còn ngại của Ngôn Khê, cường thế mà đè vai y xuống, đặt bút vào trong tay y, hung dữ nói: “Mau viết đi, đừng lề mề nữa, còn nhiều chuyện phải làm lắm đấy.”
Sau khi hai người viết xong, Ninh Vũ leo thang lên cột hai dây vải đỏ vào kế bên nhau.
Tống Ngôn Khê căng thẳng mà nhìn, sợ Ninh Vũ sẽ mở ra nhìn lén.
Ninh Vũ treo xong, đi xuống hỏi: “Ngươi viết cái gì vậy?”
“Ngươi thì sao? Muốn hỏi người khác thì trước tiên phải nói của mình trước chứ.”
Ninh Vũ giận dỗi: “Không nói thì thôi.” Những lời đáng xấu hổ như vậy, còn lâu hắn mới nói cho Tống Ngôn Khê.
Vào bên trong miếu, phía trước Nguyệt Lão có treo rất nhiều sợi tơ hồng, trong tay Nguyệt Lão thì cầm một quyển sách, là quyển sách trong truyền thuyết ghi lại tất cả nhân duyên trên thế gian.
“Không biết trong đó có tên của chúng ta không nhỉ?”
“Chúng ta đã thành thân rồi, sao có thể không có được?” Ninh Vũ dâng hương rồi quyên góp một chút vào hòm công đức, sau đó cẩn thận chọn lựa tơ hồng ở phía trên.
Ninh Vũ nâng tay Tống Ngôn Khê lên, cột một đầu tơ hồng vào ngón út của y.
“Cái, cái gì vậy?” Tống Ngôn Khê cúi đầu nhìn tay của hai người, không dám ngẩng đầu lên đối mặt với Ninh Vũ.
“Ta cột cho ngươi rồi, ngươi phải cột lại cho ta đó.”
“Chỉ có Nguyệt Lão mới cột tơ hồng cho người ta được thôi, đâu có ai tự cột đâu chứ?” Ngoài miệng thì Tống Ngôn Khê lẩm bẩm như vậy, nhưng tay lại không ngừng, cũng cột chỉ lên ngón út của Ninh Vũ, còn thắt một cái nơ vô cùng xinh đẹp, lần này lúc hai người sóng vai nhau bước đi, hai tay được nối lại với nhau bằng tơ hồng.
“Tự cột không được tính à?” Ninh Vũ thuận thế nắm chặt tay Tống Ngôn Khê, để sát mặt vào, nhẹ giọng hỏi bên tai y.
Nơi bị hơi thở lướt qua trên mặt Tống Ngôn Khê dần dần ửng đỏ: “Tính, tính.”
Ninh Vũ kéo kéo bàn tay có cột tơ hồng kia: “Bị ta cột lại rồi, ngươi chạy không thoát đâu, ta đi chỗ nào thì ngươi cũng phải đi chỗ đó.” Rồi quơ quơ tay mình, đắc ý nói: “Đi nào.”
Tống Ngôn Khê bật cười, vừa mới nói Ninh Vũ lên chức phụ thân rồi thì trưởng thành hơn, giờ lại như trẻ con ấy.
Tống Ngôn Khê theo sát Ninh Vũ, lợi dụng ống tay áo rộng rãi của hai người để che sợi tơ lại, may mà hôm nay y mặc trang phục màu đỏ, sợi tơ kia cũng mỏng nên không lộ rõ ra, chứ không nếu cứ như vậy mà đi với Ninh Vũ trên đường thì sẽ xấu hổ lắm.
Ninh Vũ thấy cảm giác này vô cùng mới mẻ, hắn đi đâu Ngôn Khê cũng đi theo hắn, hai người cứ như bị trói vào nhau thật vậy.
“Ngôn Khê, sau khi về nhà chúng ta viết một quyển sách đi.”
Tống Ngôn Khê lập tức nghĩ tới mấy quyển họa bản mình làm lúc trước, chẳng lẽ phu quân còn muốn viết loại truyện đó sao? Lấy tên của hai người ấy.
“Tên sách sẽ là nhân duyên ký, bên trong đề tên hai chúng ta. Ghi hết tất cả những chuyện xảy ra hàng ngày giữa chúng ta vào, đợi đến lúc chúng ta già rồi thì lấy ra xem, không sợ quên nữa.” Ninh Vũ nói rồi nhìn về phía Tống Ngôn Khê, lo lắng hỏi: “Ngôn Khê, sao mặt ngươi đỏ vậy, bị nóng à?”
Tống Ngôn Khê chột dạ, tránh né ánh mắt của Ninh Vũ: “Không có, đi nhanh quá nên đổ mồ hôi thôi.”
“Vậy chúng ta không đi dạo nữa, đến quán trà ngồi nghỉ một chút với ăn điểm tâm đi.”
Hai người đặt một nhã gian riêng, tay trái của Ninh Vũ bị cột vào tay phải của Tống Ngôn Khê, cho nên nếu Tống Ngôn Khê muốn sử dụng tay phải thì Ninh Vũ phải phối hợp mới được.
Ninh Vũ lại không chịu: “Ngươi phải đút ta trước đã.”
Tống Ngôn Khê bất đắc dĩ, chỉ có thể cầm điểm tâm đút Ninh Vũ. Lúc này Ninh Vũ mới chịu phối hợp di chuyển tay với Tống Ngôn Khê.
“Ta khát.”
Tống Ngôn Khê lườm một cái, đúng là được voi đòi tiên: “Ta cũng khát.”
“Vậy để ta đút cho ngươi. Tay phải của ta rảnh lắm.”
“Sợi tơ này vướng víu quá, cởi ra đi.” Ngoài miệng thì Tống Ngôn Khê tỏ vẻ ghét bỏ, trong mắt lại rất thích thú, tuy hành động này thật sự rất trẻ con, nhưng trong lòng lại không khỏi cảm thấy ngọt ngào.
Hai người ngồi nghỉ ngơi âu yếm nhau xong thì chuẩn bị trở về phủ, hai người không ai nói ra miệng, nhưng trong lòng vẫn rất nhớ Tiểu Táo, đây là lần đầu tiên bọn họ không gặp Tiểu Táo trong một thời gian dài như vậy, hai người chợt cảm thấy vô cùng nhớ nhung.
Đến trước cửa phủ, Tống Ngôn Khê mới lưu luyến cởi sợi tơ hồng ra, cẩn thận cất vào trong túi.
Tiểu Táo vốn đang chơi với Ninh cha rất vui vẻ, vậy mà vừa trông thây hai người đã oa oa khóc lên, cực kỳ ủy khuất, còn quơ quơ hai tay đòi ôm.
Tống Ngôn Khê vô cùng đau lòng, chột dạ bế Tiểu Táo lên, y chỉ lo đi chơi với phu quân, hoàn toàn quên mất Tiểu Táo, đúng là không nên mà.
Đây cũng là lần đầu Tiểu Táo rời xa hai người lâu như vậy, sau khi ôm dính lấy Tống Ngôn Khê xong thì bắt đầu đòi ôm Ninh Vũ. Hai người đành phải dỗ “bảo bảo, ngoan ngoan” thật lâu.
“Không thấy các ngươi thì không khóc, vậy mà vừa thấy đã ra vẻ ủy khuất, khóc không ngừng rồi.”
“Bảo bảo ngoan đừng khóc, ta hứa lần sau sẽ bế ngươi đi chơi theo nha?”
Dỗ một hồi lâu, Tiểu Táo mới sụt sịt không khóc nữa, thế nhưng lúc nào cũng đòi bế, vừa đặt xuống là bắt đầu mở miệng khóc to, hai người đành phải thay phiên nhau bế bé vào lòng.
Ninh cha ngồi nhìn cảnh tượng trước mặt, nhớ lại Vũ nhi khi còn bé: “Hồi đó ngươi cũng hay bám ta lắm, một bước cũng không thể rời đi được, khóc còn to hơn cả Tiểu Táo, ai bế cũng không chịu nín.”
Tống Ngôn Khê tò mò hỏi: “Đứa bé nào cũng như vậy à?”
“Ừa, trẻ con rất nhạy cảm và yếu đuối, chỉ khi ở bên cạnh người thân thì mới có cảm giác an toàn. Cho nên đương nhiên sẽ hay bám dính lấy song thân của mình hơn.”
Đây là lần đầu tiên Ninh Vũ nghe thấy lý thuyết này, ý muốn bảo hộ trong lòng lại càng tăng cao: “Tiểu Táo, ngươi yên tâm, ta sẽ bảo vệ ngươi thật tốt.”
Ninh cha buồn cười nói: “Thôi thôi, đừng nói hưu nói vượn nữa. Ngôn Khê, hôm nay các ngươi ra ngoài có tìm hiểu được gì không?” Ninh cha cũng biết bọn họ ra ngoài là để tham quan cửa tiệm nổi tiếng nhất gần đây.
“Rất mới mẻ độc đáo, khó trách sinh ý lại tốt như vậy.” Tống Ngôn Khê kể hết những gì mình thấy cho cha nghe.
Ninh cha cũng rất hứng thú: “Người này đúng là một kỳ tài kinh thương, thật đáng tiếc.” Kinh thương tuy giàu nhưng không quý, cũng sẽ không làm gia thế của mình cao hơn được bao nhiêu, không phải quyền quý, cũng không phải thư hương thế gia, còn trở thành thương nhân thân ám mùi tiền mà người đời hay lên án, ngoại trừ bạc thì chẳng thể để lại gì cho đời sau.
Nhà bọn họ không dựa vào thu nhập của những cửa hàng để sống, cho nên Ninh cha chỉ hỏi vài câu rồi quên đi, không kiếm bạc được cũng không ảnh hưởng gì đến họ, chỉ cần có chức quan của Ninh Uyên ở kia, mấy thu nhập nọ đều là vật ngoài thân cả.
Những đại gia tộc như bọn họ vô cùng phức tạp, không hề dựa vào mấy cửa hàng nho nhỏ này để kiếm sống. Cùng lắm là sính lễ hồi môn để lại cho con cái thôi.
Tống Ngôn Khê nhớ tới lễ thất tịch, nhân lúc đang rảnh rỗi, định làm một ít bánh xảo tô*, lâu lắm rồi y chưa làm điểm tâm, lần này chợt nổi hứng, dặn trước nhà bếp chuẩn bị xong tất cả mọi việc rồi phấn khởi mà bắt tay vào làm.
[*xảo tô (qiaosu/巧酥): một loại bánh được ăn trong lễ thất tịch, thường có hình bông hoa]
Ninh Vũ bế Tiểu Táo đứng bên cạnh nhà bếp nhìn.
Tống Ngôn Khê dùng bột khoai lang để làm phần da dầu nước* và da mềm bên trong, lấy phần da dầu nước bọc phần da mềm lại rồi cán dẹp thành mặt bánh, sau đó chia thành từng dải nhỏ cuốn thành cuốn có nhiều lớp chồng lên nhau, làm vậy thì đến lúc ăn, phần da bánh sẽ mềm hơn rất nhiều.
[*da dầu nước (?)/水油皮: một hỗn hợp bột làm từ nước, dầu, bột, đường và muối]
Ninh Vũ xem đến say mê, các ngón tay của Tống Ngôn Khê vô cùng xinh đẹp, khiến cho từng động tác trông cũng rất đẹp, làm cho Tiểu Táo còn phải vội vàng quơ quơ tay về phía cha bé, miệng kêu a a.
Trộn bột khoai lang với mật ong để làm nhân bánh, sau khi bọc mặt bánh ngoài nhân rồi ép xuống xong, Tống Ngôn Khê dùng kéo để cắt cho phần rìa tách ra thành từng miếng, cuối cùng là lấy ngón tay nắn lại thành từng cánh hoa. Ngón tay của y lướt đến đâu, từng đóa từng đóa hoa màu vàng xuất hiện đến đấy.
Tống Ngôn Khê đúng là vừa thông minh vừa khéo tay mà, chẳng những diện mạo xinh đẹp, mà điểm tâm y làm ra cũng rất đẹp nữa. Ninh Vũ đứng bên cạnh nhìn, vô cùng nóng lòng được nếm thử mùi vị ra sao, tuy hắn đã ăn qua vô số điểm tâm, nhưng điểm tâm do Tống Ngôn Khê tự tay làm sao có thể so được với những cái khác chứ?
Tống Ngôn Khê đi rửa tay, chuyện còn lại để cho hạ nhân trong bếp xử lý, chỉ một lát sau, một mẻ đầy những bông hoa nóng hổi đã ra lò, chúng được bày ra đĩa, xung quanh trang trí lá xanh, trông rất dễ nhìn.
Tống Ngôn Khê dặn người mang sang cho cha một ít, chỉ để lại hai đĩa trên bàn của bọn họ.
Ninh Vũ nhìn mà không nỡ xuống tay: “Đẹp mắt như vậy, ăn thì tiếc lắm.”
Tống Ngôn Khê bận ngăn không cho Tiểu Táo lấy tay vọc bánh trên đĩa: “Nếu ngươi thích thì sau này ta sẽ làm cái khác cho ngươi nữa, ta còn biết làm bánh hoa quế với bánh đậu xanh.” Tống Ngôn Khê nhìn về phía Tiểu Táo: “Chúng ta cất rượu cho Tiểu Táo đi, đợi đến lúc Tiểu Táo thành thân là lấy ra uống được rồi.”
Ninh Vũ vừa nghe liền đồng ý: “Được đó, chúng ta tự tay làm, sau đó đem đi cất, mười mấy năm sau mở ra thì chắc chắn sẽ là loại rượu tinh khiết và ngon miệng nhất, đem ra uống trong ngày thành thân của Tiểu Táo thì không thể thích hợp hơn.”
“Nếu cất hỏng, không uống được thì sao?”
“Sao có thể như vậy được chứ? Đó là rượu chúng ta cùng nhau làm, đựng đầy ý tốt của chúng ta đối với Tiểu Táo. Nếu cất hỏng thật thì cứ bắt Tiểu Táo uống, dù sao bên trong cũng tràn đầy tình yêu thương của chúng ta đối với nó mà.”
Thương thay cho Tiểu Táo vẫn vô tư ngồi vỗ tay cười bên cạnh, hoàn toàn không biết song thân nhà bé đang bàn chuyện gì.
Ninh Vũ ăn bánh xảo tô, hai tay nâng niu từng tí một, sợ cánh hoa bị đứt rồi rơi xuống, vừa cắn một miếng đã thấy lớp bánh mềm như muốn tan ngay trong miệng, bột phấn cũng theo đó mà dính đầy tay.
Tống Ngôn Khê liệt kê ra những đồ cần thiết cho việc cất rượu, bảo hạ nhân chuẩn bị cho tốt, ngày mai y và Ninh Vũ muốn cất rượu.
Mà bên nhà của Hạ Như Phong lại không được yên bình thoải mái như Ninh Vũ.