Edit: Arisassan
‘Ninh Vũ’ bắt chước chắp tay một cách quái dị với phu phu gia chủ Viên gia: “Cha ta cũng vì lo cho thân thể của ta quá mức nên tâm tình có chút kích động, xin đừng phiền lòng. Thân thể của vãn bối cũng không có gì đáng lo ngại, không cần truy cứu trách nhiệm lẫn nhau nữa.”
Viên gia chủ sửng sốt một chút, ai cũng biết tiểu tử Ninh gia coi trời bằng vung, bị chiều quá mức, tính tình bá đạo, chưa có lúc nào là chịu thiệt cả, lão còn tưởng chuyện này sẽ không thể xử lý một cách ôn hoà được, Trí Chi ít nhất cũng phải ăn vài đòn khổ da khổ thịt, không ngờ tiểu tử Ninh gia còn có một mặt tri thức lễ nghĩa như thế này.
“Hiền chất thâm minh đại nghĩa, quả là một người chính trực.”
Ninh cha thầm hận trong lòng, lời này trong ngoài đều muốn nói y là một kẻ không đàng hoàng, thích gây chuyện, từ đó tới giờ y có bao giờ phải chịu thiệt như thế này đâu chứ.
Ninh Vũ đứng một bên suýt nữa đã tức đến chết rồi, tên yêu quái này, lại dám cấu kết với người ngoài bắt nạt cha hắn, đợi đến khi hắn, hắn… Ninh Vũ cụt hứng thả lỏng hai vai, vô cùng ủ rũ, với bộ dáng hiện tại này của hắn, chắc chắn cái gì cũng không làm được.
Viên Trí Chi cực kỳ chán ghét Ninh Vũ, lúc nào gặp mặt cũng tỏ vẻ khinh thường, có khi còn động thủ, ‘Ninh Vũ’ lại cao tay hơn một bậc, Viên Trí Chi muốn cho ‘Ninh Vũ’ biết thế nào là lễ độ, cơ mà lần nào cũng tự mình chịu thiệt, do đó càng thêm oán hận ‘Ninh Vũ’, vì vậy cũng hay nhắm vào ‘Ninh Vũ’ hơn.
Trong Ninh phủ, Ninh cha nói với ‘Ninh Vũ’ rằng: “Vũ nhi, lúc ngươi bị thương, Tống gia rất lo lắng cho ngươi, nếu bây giờ thương thế của ngươi đã lành thì theo ta đến Tống phủ báo bình an đi. Ta cũng đã lâu không gặp đứa nhỏ Ngôn Khê kia rồi.”
‘Ninh Vũ’ thầm nói trong lòng, không biết có phải là ảo giác của gã hay không, chứ gã luôn cảm thấy lúc Ninh cha nói đến cái tên Ngôn Khê thì biểu tình vô cùng sâu xa ẩn ý.
Theo Ninh cha một đường đi đến Tống phủ, quản gia đã chờ sẵn ở cửa: “Ninh chủ quân, xin mời vào, chủ quân nhà ta đã ngóng trông ngài đến từ lâu.”
Ninh Vũ đang đứng một bên buồn bực ngán ngẩm nghe người lớn nói chuyện, chợt nghe thấy Tống chủ quân nói: “Chắc Vũ nhi không có kiên nhẫn nghe chúng ta càu nhàu đâu nhỉ, Ngôn Hạo, ngươi dẫn Vũ nhi đi dạo chung quanh đi.”
Ninh Vũ biết, Ngôn Hạo là đại ca của Ngôn Khê, nhậm chức trong quân đội, tuổi còn trẻ đã lên làm phó tướng, bình thường luôn nghiêm túc thận trọng, nên Ninh Vũ có hơi sợ Tống Ngôn Hạo một chút.
Mắt thấy ‘Ninh Vũ’ cùng Tống Ngôn Hạo đã đi xa, Ninh Vũ nhìn cha mình đang trò chuyện vui vẻ với Tống chủ quân một chút, xoay chuyển hai vòng, cuối cùng vẫn không nhịn được mà đuổi theo hướng của ‘Ninh Vũ’.
Thấp thoáng bên trong phồn hoa lục diệp, là một bóng người đang ngồi trên băng ghế cạnh hành lang, đầu tóc đen chảy dài như thác nước, da thịt trắng nõn, vô cùng mịn màng; đôi mắt thì như đang cất giấu cả một suối nước trong veo, sóng nước lấp lánh, như bầu trời đầy sao long lanh.
Ninh Vũ vẫn luôn biết, Tống Ngôn Khê là đại mỹ nhân nổi danh khắp Uyển thành của bọn họ, khi trước lúc hắn cùng cha đi chùa, tình cờ trông thấy dung mạo của Tống Ngôn Khê liền kinh động như gặp tiên nhân, sau khi kinh diễm xong lập tức đi hỏi thăm là tiểu ca nhi nhà nào, quấn lấy cha đòi làm mai cho mình với y.
Lúc đó Tống Ngôn Khê vẫn chưa thành niên, Ninh Vũ không đợi được, liền đòi cha đính hôn trước, miễn cho sau này bị người khác đoạt đi. Còn bị cha lấy đó là chuyện cười mà trêu chọc mãi.
“Ta không quan tâm, nếu sau này bị người khác đoạt mất rồi, ta phải đi đâu khóc đây, cha có thể đi đâu để tìm được tiểu ca nhi xinh đẹp như thế cho ta chứ.”
“Xinh đẹp hơn cha ngươi luôn sao?”
“Cái đó thì không nha, cha là tiểu ca nhi xinh đẹp nhất trên đời, một tiểu ca nhi bình thường sao có thể so với cha được chứ?”
Ninh cha cười chọt chọt vài cái lên trán Ninh Vũ: “Ngươi chỉ được cái biết nịnh nọt, được rồi, ta đã đi mời ông mối tới, cũng đã gửi thư cho chủ quân Tống gia, người là của ngươi rồi, người khác có muốn cướp cũng không cướp được.”
Nhớ tới chuyện xưa, Ninh Vũ chợt cảm thấy vô cùng đau khổ, hắn ngồi xổm dưới tầm mắt của Tống Ngôn Khê, thế nhưng hôn phu xinh đẹp của hắn lại không nhìn thấy hắn.
Tâm trạng ‘Ninh Vũ’ hiện tại có chút bồn chồn, sau khi Tống Ngôn Hạo dẫn gã tới đây thì lập tức rời đi, thiếu niên mặc trang phục tiểu tư kia còn che miệng cười trộm gã hai lần, nói gì đó với chủ nhân của mình rồi lui xuống, để gã ở lại một mình đối mặt với một tên yêu nghiệt yêu khí mười phần, diện mạo như vậy, vừa nhìn liền thấy âm khí mười phần, còn cúi đầu nắm nắm khăn tay nữa chứ, trời ạ, gã ghét nhất là loại người thích giả bộ ra vẻ này, nam không ra nam nữ không ra nữ, cứ như một tên biến thái vậy.
‘Ninh Vũ’ không nói lời nào, Tống Ngôn Khê thì cúi đầu, mặt nóng đến đỏ bừng lên.
Vất vả lắm mới đợi được Tống Ngôn Hạo quay trở về, ‘Ninh Vũ’ liền thở phào nhẹ nhõm, không thể đợi được mà cùng Tống Ngôn Hạo rời đi, cùng Ninh cha cáo từ rời khỏi Tống phủ.
Ninh Vũ cảm thấy vô cùng phiền chán đối với những trận cãi vã đánh nhau giữa ‘Ninh Vũ’ và Viên Trí Chi, nếu là hắn, hắn sẽ không thèm để ý đến Viên Trí Chi luôn. Bất quá ‘Ninh Vũ’ lại rất kỳ lạ, tuy đã biết nếu gặp phải Viên Trí Chi thì sẽ không có chuyện gì tốt lành, chắc chắn sẽ bị mắng một trận, thế nhưng vào lần sau, ‘Ninh Vũ’ vẫn tình nguyện mà xáp tới.
Ngày hôm đó, ‘Ninh Vũ’ vừa bị Viên Trí Chi đánh một roi, ‘Ninh Vũ’ miệng lưỡi bén nhọn, nói đến mức Viên Trí Chi không còn lời gì để nói, khiến cho Viên Trí Chi tức đến giơ chân, lúc đuổi đánh ‘Ninh Vũ’ lại đạp phải vạt áo, suýt ngã xuống đất thì bị ‘Ninh Vũ’ ôm chặt.
“Đồ vô sỉ!” Vậy mà dám dùng thân thể của hắn ôm tiểu ca nhi khác!
Sau đó, Ninh Vũ đi theo bên cạnh Ninh Vũ giả càng lâu, trong lòng càng giận đến mức muốn nôn ra máu. Ninh Vũ giả chân chó đuổi theo phía sau Viên xấu xí, bị Viên xấu xí châm chọc khiêu khích như thế mà còn nhìn tên kia một cách sủng nịch, thấy gã dùng thân thể của hắn để làm ra chuyện xấu hổ mất mặt đến như thế, Ninh Vũ hận không thể lập tức đuổi yêu quái kia ra khỏi thân thể của mình.
‘Ninh Vũ’ cũng không có kiên nhẫn ngồi bồi Ninh cha, miệng thì đáp lời, tâm tư lại không biết đã bay đến đâu, mãi đến khi Ninh cha mở miệng nói: “Ngôn Khê đứa nhỏ này càng lớn càng xinh đẹp, ánh mắt của Vũ nhi thật tốt, chọn đúng lúc Ngôn Khê vẫn chưa nảy nở mà vội vội vàng vàng đính hôn, Ngôn Khê cũng sắp thành niên rồi, ta cùng phụ thân của ngươi đã thương nghị qua với Tống gia, sau khi Ngôn Khê trưởng thành liền tổ chức lễ cưới cho các ngươi.”
“Cái gì?!” Lời Ninh cha vừa nói ra tựa như sét đánh giữa trời quang, khiến cho ‘Ninh Vũ’ vô cùng kinh ngạc.
“Mừng quá nên choáng váng rồi à? Xem chút tiền đồ của ngươi kìa. Ai, chỉ trong nháy mắt, Vũ nhi đã lớn rồi, người cũng sắp thành thân, ta nhớ lúc đầu ngươi chỉ là một bé con nhỏ xíu phấn nộn non mềm, cả ngày cứ luôn miệng gọi cha, không ngờ bây giờ đã sắp thành thân, ta cũng già đi mất rồi.”
‘Ninh Vũ’ không có tâm tư mà nghe Ninh cha lải nhải, chỉ cần tưởng tượng ra cảnh gã kết hôn cùng với tên yêu nghiệt kia, cả người liền run lên một cái, không được, tuyệt đối không được.
‘Ninh Vũ’ từ chối không muốn kết hôn với Tống Ngôn Khê, Ninh phụ cùng Ninh cha cảm thấy vô cùng tức giận, kiên quyết không cho gã hối hôn, phạt ‘Ninh Vũ’ quỳ từ đường rồi vẫn không chịu.
Chạng vạng ngày lễ bách hoa, tất cả nam nhân trẻ tuổi cùng tiểu ca nhi đều ra ngoài đi dạo, tiểu ca nhi sẽ chuẩn bị một túi thơm tự tay mình làm, nam nhân thì chuẩn bị ngọc bội, nếu có ý với ai đó, sẽ đưa cho đối phương; tiểu ca nhi nếu cũng có ý với người nọ thì sẽ tặng túi thơm lại.
Bất quá, nếu là tiểu ca nhi đã có chủ, treo bên hông không phải là túi thơm, mà là ngọc bội, nam nhân cũng y như vậy, bên hông sẽ mang theo túi thơm do tiểu ca nhi nhà mình đưa, tỏ vẻ rằng mình không còn độc thân nữa.
‘Ninh Vũ’ ra cửa, bên hông lại không mang túi thơm do Tống Ngôn Khê tặng, Ninh Vũ bay một bên hừ một tiếng với Ninh Vũ giả: “Coi như ngươi thức thời, không dám mơ tưởng đến người của tiểu gia, một tên yêu quái không rõ lai lịch như ngươi sao xứng với vị hôn phu xinh đẹp như hoa của ta chứ.”
Không phải oan gia thì không gặp mặt, phố lớn như vậy, tự nhiên lại đụng phải Viên Trí Chi, Ninh Vũ bay một bên lườm mắt một cái, sau khi xem hai người cãi nhau theo thường lệ xong, thấy ‘Ninh Vũ’ vươn tay đoạt đi túi thơm của Viên Trí Chi, Ninh Vũ đứng một bên giận đến mức tóc trên đỉnh đầu dựng hết cả: “Túi thơm kia xấu như thế, bộ ngươi không có thẩm mỹ à?”
Dư quang vừa trông thấy thân ảnh thanh thanh đạm đạm trong góc tối khuất đèn kia, Ninh Vũ liền ‘vèo’ một tiếng bay qua, thấy bên hông Tống Ngôn Khê có đeo ngọc bội hắn đưa lúc trước, tâm trạng hết sức hài lòng: “Tống Ngôn Khê ngươi không hề ỷ vào việc mình có dung mạo xinh đẹp mà đi trêu hoa ghẹo nguyệt linh tinh, coi như ngươi biết thân biết phận.” Nhưng ánh mắt của Tống Ngôn Khê lại nhìn chằm chằm về hướng hắn vừa bay đến, Ninh Vũ thuận theo tầm mắt y nhìn sang, giận đến mức bay vòng vòng xung quanh Tống Ngôn Khê. Chỉ thấy ‘Ninh Vũ’ giơ túi thơm của Viên Trí Chi lên cao, để Viên Trí Chi phải nhảy lên cướp lại, lúc Viên Trí Chi rơi xuống thì ngã vào trong lồng ngực của ‘Ninh Vũ’, ‘Ninh Vũ’ duỗi hai tay ra, khẩu hình tựa như đang nói mấy câu như “chủ động đầu hoài tống bão”, chọc cho Viên Trí Chi phải tức giận dẫm lên chân gã, hai người cùng nhau nháo thành một đống, cuối cùng ‘Ninh Vũ’ còn cưỡng chế đeo ngọc bội của mình lên thắt lưng của Viên Trí Chi.
Hiện tại cảm xúc của Ninh Vũ vô cùng nóng nảy, nhưng lại bó tay hết cách, chỉ có thể phiền muộn nhìn mọi chuyện xảy ra.
Ninh Vũ không hiểu tại sao hắn lại bị như vậy, tại sao người trong thân thể hắn kia lại có thể chiếm cứ thân xác của hắn, buộc hắn phải trơ mắt nhìn yêu quái kia sử dụng thân thể của hắn, miệng nói sẽ thay hắn sống tiếp cho thật tốt, lại chọc cho phụ thân hắn giận đến mức ngã bệnh liệt giường, làm cha hắn đầy mặt u sầu, cả ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, chính quân của hắn, chính quân của hắn thì bị đẩy vào trong lãnh viện, bị người trong hậu viện của gã châm chọc khiêu khích, lén lút hãm hại bắt nạt.
“Người của tiểu gia đều nhường cho ngươi hết, vậy mà ngươi lại dám bắt nạt y!”
Ninh Vũ nhìn Tống Ngôn Khê không hề có sinh khí ngồi trong mảnh sân quạnh quẽ, trong lòng không thể không cảm thấy chua xót đau lòng, đôi mắt chứa đầy sao nhỏ sáng long lanh mà hắn từng thích nhất hiện tại tựa như một vũng nước đọng, không chút gợn sóng. Ngoại trừ ở bên cạnh dõi theo y, Ninh Vũ không thể làm gì được.
Trời mới biết, mỗi lần thấy Tống Ngôn Khê mất ngủ nhìn chằm chằm vào cây nến đang cháy, Ninh Vũ thật sự muốn ôm chặt lấy y, mà không phải chỉ có thể dùng trạng thái hư vô vây quanh thân thể càng ngày càng gầy yếu nọ; Tống Ngôn Khê cuộn tròn nằm bên trong chăn, hô hấp yếu ớt, đơn bạc đến mức không nhìn rõ được chập chùng.
Ngày giỗ của Ninh cha, Ninh Vũ ngồi trước bia mộ của cha mình, không biết có phải là vì hình thái này của hắn không có nước mắt hay không, rõ ràng trong lòng vô cùng chua xót, thế nhưng nước mắt lại không thể rơi ra dù chỉ một giọt.
Ninh Vũ ngồi trước mộ của phụ thân cùng cha suốt mấy canh giờ: “Phụ thân, cha, ta phải về rồi, Tống Ngôn Khê rất sợ phải ở một mình, ta phải đi về bầu bạn bên cạnh y, sau này ta chắc chắn sẽ trở lại thăm các ngươi.”
Ninh Vũ mới vừa bay tới cửa viện của Tống Ngôn Khê, đứng từ xa đã trông thấy một đám người tụ tập trong sân viện, Tống Ngôn Khê thì mặc một cái áo đơn, tóc rối bù ngồi dưới đất, bên cạnh là một nam nhân trung niên mập mạp đầy mặt râu mép đang quỳ. ‘Ninh Vũ’ thì đứng ở ngay phía trước đám người kia, sau lưng là mấy thị lang của gã, còn lại là hạ nhân cùng thị vệ.
Ninh Vũ bay xuyên qua đám người, bay tới bên cạnh Tống Ngôn Khê, vươn tay ra làm thành động tác ôm ấp mà ôm lấy y, hắn có thể nhìn thấy vành tai nhỏ bé của y đang run rẩy, hai bàn tay thì nắm thật chặt, có vài tơ máu chảy ra từ kẽ ngón. Ninh Vũ chạm vào những đốm máu trên tay Tống Ngôn Khê, chỉ cảm thấy máu này tựa như có thể bám vào da thịt hắn, biến thành những ngọn lửa nhỏ mà đốt đau cả bàn tay.
“Qua nhiều năm như vậy, tuy giữa chúng ta không có tình yêu, nhưng ta đã cưới ngươi đúng theo hôn ước, cho ngươi địa vị chính quân của Ninh gia ta, cũng coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ. Hiện tại ngươi đã có người trong lòng, ta cũng không phải người cứng nhắc cổ hủ, cho nên sau khi chúng ta hoà ly, ngươi có thể gả cho hắn rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...