Trọng Sinh Chi Phỉ Quân

Từ sau cuộc họp của Phỉ gia đó, Phỉ Vô Thuật thoáng cái trở nên nhẹ nhõm một thân vô sự, mấy ngày đầu còn đặc biệt không quen. Trước kia, thời khắc luôn tự nhắc nhở mình phải cảnh giác Phỉ Vô Tranh, cảnh giác Hastings, bảo toàn Phỉ gia, bảo toàn ông già, mà hiện nay sau khi tất cả chân tướng đã hiện rõ, trên đầu cũng có ông già chống đỡ, hoàn toàn không cần y phải nghĩ đông nghĩ tây, thế là lập tức trở nên nhàn tản, gánh nặng trong lòng biến mất, nhẹ nhàng tới mức không thật.

Nhưng mấy ngày sau, lại có chuyện tìm tới y.

“Ha? Làm vệ sĩ cho Angeral?” Phỉ Vô Thuật đơ toàn tập nhìn gương mặt nghiêm túc của giáo quan Văn, “Anh ta là ai vậy?”

Adolf đứng bên cạnh y bắt đầu đưa tay bóp cổ y: “Angeral đấy! Tình nhân đại chung của vô số nam nam nữ nữ liên bang trên từ tám mươi dưới đến ba tuổi đấy! Minh tinh ba lĩnh vực truyền hình điện ảnh âm nhạc đấy! Phỉ Vô Thuật tên khốn cậu vậy mà dám sỉ nhục thiên sứ trong lòng tôi! Tôi không tha cho cậu đâu a a!”

Phỉ Vô Thuật nhanh chóng đạp một cái lên thân dưới của Adolf, nhìn người trước mắt co ro đau đớn như con tôm, nhún vai: “Tôi cho rằng tình nhân đại chúng của liên bang vẫn luôn là Hastings? Còn nữa, tôi sỉ nhục anh ta chỗ nào hả?”

“Cậu không biết anh ấy chính là một sự sỉ nhục!” Adolf che hạ bộ hít sâu, nhưng miệng vẫn không ngừng tranh biện, “Những người đó chỉ dám đặt Hastings ở xa mà ngắm, nhưng họ lại ngày ngày muốn lên giường với Angeral.” Hắn liếc mắt nhìn Phỉ Vô Thuật, “Bây giờ hiểu chưa? Tình nhân đại chúng gì đó ~”

Giáo quan Văn bất thình lình đạp một cái lên dấu chân của Phỉ Vô Thuật vốn đã in trên người Adolf: “Cậu lăn mau! Miệng chó không phun được ngà voi!”

Hắn quay sang giải thích với Phỉ Vô Thuật: “Angeral trừ là một minh tinh, còn có thân phận khác, chính là người phát ngôn từ thiện của liên bang. Cậu ta là một đứa trẻ rất thiện lương cũng rất có lòng thương người, đã làm rất nhiều chuyện tốt cho nhân dân liên bang, đãi ngộ của dân khai thác mỏ ở Tư Nguyên tinh trước kia tăng lên chính là thành quả cậu ta chạy bôn ba khắp nơi hiệu triệu, nỗ lực đạt đến. Người liên bang thích cậu ta, cũng chỉ là vì giá trị thiện lương thuần chân của cậu ta đáng để họ thích.”

Trợn mắt nhìn Adolf đau đớn ôm hạ bộ, giáo quan Văn cười lạnh nói, “Chỉ có mấy tên bẩn thỉu như thế này mới sẽ nghĩ tới chỗ đó__ nếu để người từng được Angeral giúp đỡ biết được có một kẻ dung tục thế này đánh chủ ý lên thiên sứ của họ, một người phun một bãi nước miếng cũng có thể dìm chết tên này!”

Adolf đau đến chảy nước mắt: “Giáo quan Văn, thầy không cảm thấy thiên sứ thuần chân bị vấy bẩn, càng có__ óe__” Lần này giáo quan Văn trực tiếp đá hắn lên cửa.


Phỉ Vô Thuật chớp chớp mắt, xem ra giáo quan Văn cũng là fan của Angeral.

“Được rồi, tôi biết anh ta là ai rồi.” Phỉ Vô Thuật nhanh chóng biểu đạt thái độ, “Nhưng tại sao bảo tôi bảo vệ anh ta.”

Giáo quan Văn ngước mắt lên, mát lạnh nhìn y một cái: “Chỉ là nói bảo cậu làm vệ sĩ, chứ không nói bảo cậu bảo vệ cậu ta, cậu bảo vệ nổi sao?”

Phỉ Vô Thuật: “…” Nè nè, đây là thái độ xin người ta giúp đỡ sao!

“Phía quân đội có người đặc biệt bảo vệ cậu ấy. Nhưng vì thể hiện… ừm, phong cách của trường học chúng ta.” Giáo quan Văn gượng gạo nói, “Mỗi năm học đều sẽ chọn ra một học sinh đại biểu bảo vệ cậu ấy__ nhưng mọi người đều biết, đây chỉ là chủ nghĩa hình thức, không ai chân chính trông mong vào các cậu.”

Phỉ Vô Thuật: “…” Càng nói y càng không muốn đồng ý rồi, có cần xem thường người ta vậy không hả? Các người nghĩ mình là Tiểu Dực Dực sao? Đừng quá khoa trương như vậy!

Giống như nhìn ra suy nghĩ của Phỉ Vô Thuật, giáo quan Văn nhếch môi, hả hê nói: “Đây là nhiệm vụ trường học giao cho cậu, nếu không thể hoàn thành, trừ năm mươi học phần.”

Phỉ Vô Thuật không thể bình tĩnh nữa, mẹ nó một học kỳ chỉ mới có sáu mươi học phần! Cũng có nghĩa nếu y cự tuyệt, vậy y chắc chắn sẽ bị lưu ban, cái chiêu rút củi dưới đáy nồi đoạn tuyệt hậu lộ này thật quá hung tàn!

“Nỗ lực đi.” Giáo quan Văn vỗ vỗ vai y, “Chỉ là làm bối cảnh bài trí thôi, thời gian năm ngày thoáng cái là qua mà. Hơn nữa có thể tiếp xúc Angeral ở khoảng cách gần, người toàn liên bang đều sẽ ghen tỵ với cậu, tư cách vệ sĩ này người khác muốn cũng không được đâu.”

“Tư cách này tôi lấy ra bán đấu giá được không?” Phỉ Vô Thuật bất đắc dĩ trợn trắng mắt.


“Tuyệt đối là giá trên trời.” Giáo quan Văn cười, “Đương nhiên, nếu cậu muốn lưu ban.”

Phỉ Vô Thuật: “…” Đây tuyệt đối là báo thù! Không phải chỉ ném ổng dưới đất làm như không thấy sao? Không phải chỉ là từng thấy bộ dáng mất mặt của ổng thôi sao? Có cần thiết phải gây phiền cho y hay không?

“Mười ngày sau, Angeral đi thăm hỏi chiến sĩ sẽ trở về từ tiền tuyến chiến đấu với phần tử võ trang phản liên bang, biểu diễn ở học viện thủ đô năm ngày.” Giáo quan Văn phất tay, đi ra ngoài, “Mấy ngày này đừng có chạy lung tung__ năm mươi học phần!”

“Biết rồi.” Phỉ Vô Thuật co giật khóe môi, không cần luôn nhắc nhở chuyện năm mươi học phần của y như thế!

Giáo quan Văn tự mình tới cửa rời khỏi phòng ngủ.

Adolf co ro bên góc tường gào thét nhào lên: “Anh em! Anh em! Thương lượng cái đi! Cầu bảo vệ, cầu cận thân, chuyển danh sách đó cho tôi đi!”

Phỉ Vô Thuật liếc hắn một cái: “Nếu cậu có thể thuyết phục giáo quan Văn.”

Adolf cứng người.

“Cái tên nhà cậu thật là may mắn.” Adolf co lại về góc tường oán niệm lầm bầm, “Tại sao không phải tôi? Tôi mới là tân sinh nhập học hạng nhất, tất cả mọi người đều quên rồi sao?”


Phỉ Vô Thuật không để ý tới hắn, cái tên Angeral này, nghiền ngẫm hồi lâu, dần nổi lên một cảm giác quen thuộc.

__ “Em rất muốn làm một ca sĩ như Angeral, người cả liên bang đều thích anh ấy!”

Ký ức hiện về, ban đầu lúc mới tới tinh cầu thủ đô, Phỉ Vô Tranh chính là nói vậy với y. Khó trách đột nhiên cảm thấy quen thuộc… thì ra rất lâu về trước, đã nghe tới cái tên này.

Phỉ Vô Tranh…

Lắc đầu, cười ném cái tên đó ra khỏi đầu, y không hiểu sự căm hận của Phỉ Vô Tranh đối với mình, hiện tại cũng không còn muốn hiểu nữa. Đã buông bỏ, vì không còn để ý, cho nên sẽ không vì người này có bất cứ dao động cảm xúc nào nữa.

Cứ xem như trong sinh mạng chưa từng xuất hiện người này là được, về sau ai có cuộc sống nấy, Phỉ Vô Tranh không thể uy hiếp đến Phỉ gia nữa, mà Phỉ gia cũng không còn người tên Phỉ Vô Tranh này nữa, như vậy rất tốt.

Phỉ Vô Thuật đi tới đá lên đùi Adolf: “Ngu ngốc, cậu có thể mượn cớ tìm tôi, để tiếp cận Angeral mà?”

Ý kiến hay nha! Adolf sáng mắt: “Sau này ông chính là người của cậu rồi!”

“Rất có giác ngộ đấy.” Phỉ Vô Thuật cười vỗ đầu Adolf.

Mà Hải Lam tinh lúc này, Phỉ Đồ nhận được báo cáo của thủ hạ đang giám sát gần tinh vực hỗn loạn, nói là có một tinh hạm vận tải của quân đội từ tinh vực hỗn loạn đi ra, đặc biệt trưng cầu ý kiến xử lý của Phỉ Đồ.

“Hỏi ông nên làm sao?” Phỉ Đồ gầm với người bên kia màn hình, “Ông chẳng phải đã nói rõ ràng từ lâu rồi sao! Bất kể bên trong chứa cái gì, cướp hết về cho ông rồi nói sau!”

Người bên kia màn hình vô tội chớp mắt: “Phỉ đầu, tôi chỉ là theo lệ thông báo một tiếng, kỳ thật vừa rồi đã cướp đồ rồi.” __ Vì biết ngay phỉ đầu sẽ trả lời như vậy mà.


Phỉ Đồ mắt to trừng mắt nhỏ với người bên kia màn hình: “Thứ bên trong là gì? Lấy ra xem thử!”

“Cái này.” Người đó sớm có chuẩn bị, mở lòng bàn tay ra, một cục tinh thạch đen thui lớn cỡ trứng gà lấp lánh lân quang u u, “Đập ra một cục, thuộc loại khoáng thạch chưa biết nào đó. Đã đưa đi kiểm tra thành phần.”

Phỉ Đồ thỏa mãn gật đầu: “Cứ làm thế! Thằng đó có bao nhiêu, chúng ta cướp bấy nhiêu! Trong vũ trụ, trừ khi thằng đó kéo quân đội của một nửa liên bang ra, nếu không đi đến đâu phỉ quân chúng ta đều có thể chặn ngang!”

Tinh cầu thủ đô, nơi đóng quân.

__ Tình báo mới nhất: Trùng anh hắc tinh mới vừa khai thác được đã bị chiến hạm thần bí cướp đi.

Trong phòng sách của Hastings, bầu không khí nặng nề đè nén.

“Là chiến hạm của Phỉ gia.” Tô Đường nhẹ giọng nói: “Họ không có ý che giấu hành tung, huênh hoang ngang nhiên, rất dễ dàng tra được thân phận của họ.”

“Bọn họ tại sao muốn cướp cái này?” Ninh Thanh Lưu nhíu mày, “Chẳng lẽ đã phát hiện tác dụng của trùng anh hắc tinh?”

Hastings lắc đầu, không vui không buồn nói: “Đây là báo thù của Phỉ Đồ, nhưng nếu đã đoạt đi một đợt trùng anh hắc tinh, vậy tác dụng của trùng anh hắc tinh, với sức mạnh khoa học nghiên cứu của Phỉ gia, rất nhanh có thể cho ra kết quả.”

Hắn nhìn chằm chằm tin tình báo đó, trong con mắt màu xám không có chút cảm xúc nào, trầm mặc một lát, lại mở miệng: “Chúng ta cần trùng anh hắc tinh, bất chấp mọi giá, phải thuận lợi vận chuyển nó về.”

“Vâng, thiếu tướng!” Tô Đường và Ninh Thanh Lưu cung kính đáp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận