Trọng Sinh Chi Phỉ Quân

Đợi khi Tần Dực cuối cùng ra khỏi phòng tắm, hắn và Phỉ Vô Thuật đã thống nhất ý kiến.

Chuyện một xác hai hồn cộng thêm NPC xuất hiện trong hiện thực, do Phỉ Vô Thuật chính miệng nói sẽ tốt hơn chút.

Nhưng do tinh thần lực của Phỉ Vô Thuật đang suy yếu, hoàn toàn không chống đỡ nổi thân thể hoạt động, vì thế chỉ có thể để Tần Dực truyền đạt.

Mà Tần Dực đối với giọng điệu nói chuyện của Phỉ Vô Thuật trước giờ luôn ghét bỏ, thế là cuối cùng vỗ bàn quyết định, Tần Dực dùng bảng điện tử viết lại lời Phỉ Vô Thuật cho Phỉ Đồ xem.

Mang theo hơi ẩm ra khỏi phòng tắm, liền thấy Phỉ Đồ nghênh ngang bá chiếm giường bệnh, trong cái giỏ gỗ trên bàn cạnh đó là thịt nướng nóng hầm hập, mùi thơm làm ngón tay ngứa ngáy cứ phả vào mũi.

“Ọt ọt…” Ngửi được mùi thơm này, bụng liền kêu, mặt đại thiếu liền đen.

Phỉ Vô Thuật nén cười, nghiêm chỉnh kiến nghị: “Tôi cảm thấy chúng ta cần ăn chút gì, anh xem, từ sau khi phát sinh tập kích, chúng ta chẳng uống một giọt nước, ông già suy nghĩ rất chu đáo.”

Phỉ Đồ nghe tiếng, cũng vui, tay thò vào giỏ túm một miếng thịt nướng ném cho Tần Dực: “Tao đã nói thằng nhóc mày chắc đói rồi mà, nè, thịt mày thích, miếng lớn cố mà ăn, không đủ ông lại đi mua!”

Tần Dực vô thức vươn tay chụp thịt nướng bị ném qua, sau đó quần áo sạch vừa thay đã bị bắn lên mấy giọt tương, giữa kẽ ngón tay cũng bị cảm giác dinh dính chiếm lĩnh, tương dinh dính thuận theo vân bàn tay nhỏ tí tách lên mặt đất.

“…” Tần Dực trầm mặc rũ mắt nhìn chằm chằm thịt nướng trong tay, cánh tay cứng đờ cứ như khúc cây khô, treo giữa không trung, buông cũng không được không buông cũng không được, lẽ nào cứ thế nhét vào miệng?

Phỉ Vô Thuật cuối cùng nhịn không nổi cười: “Tiểu Dực Dực, anh có nhìn nó như thế nào, nó vẫn sẽ không biến mất giữa không trung. Cứ thế ăn đi thôi, anh đã rửa tay sạch thế nào, tự anh biết mà.”

Tần Dực: “…” Cánh tay đó của Phỉ Đồ, mới vừa vuốt cằm.


“Sao không ăn?” Phỉ Đồ quái dị nhìn Tần Dực một cái, “Hử? Nhóc thúi, sao mày lại bắt đầu học biểu cảm của Tôn Thủ rồi!”

Tần Dực đi qua, biểu cảm lạnh nhạt đưa thịt cho Phỉ Đồ: “Ông ăn.”

“Thằng nhóc thúi cư nhiên biết thương người?” Phỉ Đồ cười ha ha, nhận thịt nướng trong tay Tần Dực, đưa lên miệng xé xuống một miếng lớn, “Hay là, mày căn bản không phải con của ông?”

Ngữ khi trước sau của ông đều cực kỳ tùy ý, hoàn toàn không có chút biến hóa nào, nhưng nội dung nói ra lại khiến Tần Dực ngừng động tác đang lau ngón tay bằng khăn giấy.

“Đưa bảng điện tử cho tôi.” Tần Dực xóa đi suy nghĩ đi rửa tay trước, cho rằng giải quyết cái người trước mặt này xong rồi hãy nói. Không cho ba Phỉ một giải thích thỏa mãn, đại khái ngay cả quay người hắn cũng không được cho phép. Đừng nhìn thế ngồi tùy tùy tiện tiện của Phỉ Đồ lúc này, Tần Dực có thể cảm giác được, chỉ cần hắn có một động tác dư thừa, người đàn ông trước mắt này sẽ không chút do dự phát động tấn công.

Hắn không muốn đối đầu với cha của Phỉ Vô Thuật.

Cạnh giường bệnh, bệnh viện có trang bị bảng điện tử chuyên dụng, đương nhiên còn có một vài dụng cụ sinh hoạt giải trí, để bệnh nhân giết thời gian. Phỉ Đồ trực tiếp ném bảng điện tử trên bàn qua cho Tần Dực, thấy hắn động tác chậm rãi lại cẩn thận mở bảng điện tử, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc, ngón tay nhẹ ấn lên màn hình, động tác nhanh chóng trở nên lưu loát.

Nhìn Tần Dực viết chữ quả thật là một loại hưởng thụ, cảm giác tùy ý sảng khoái hành văn lưu loát như mây trôi nước chảy, khiến bất cứ ai quan sát cũng sẽ cảm thấy vui mắt vui lòng, cho dù là lão lưu manh như Phỉ Đồ, cũng không thể không thừa nhận, người trước mắt tuy mang cái vỏ của con mình, nhưng khí chất ưu nhã cao quý hơn thằng sói con nhà ông nhiều.

Một công tử đại gia, một tiểu thổ phỉ ổ lưu manh, khí tràng của hai người hoàn toàn không cùng đẳng cấp. Có cho Phỉ Vô Thuật một trăm năm, thằng nhóc đó cũng không thể mài giũa ra một thân phong độ này. Đây là vấn đề tính cách cá nhân, Phỉ Đồ hiểu rất rõ về con mình.

Mà với người ở góc nhìn thứ nhất, sau khi nói cho Tần Dực viết cái gì, Phỉ Vô Thuật càng an tĩnh nhìn cả quá trình. Chữ viết xinh đẹp thanh dật cứ thế xuất hiện dưới ngón tay, cứ như nơi ngón tay chạm qua sẽ nở ra từng chuỗi hoa, đây là quá trình mỹ diệu khiến người say mê, là người sinh sống ở liên bang rất hiếm khi có thể lĩnh hội được sự tiêu sái uyển chuyển của thư pháp này.

Tần Dực giao bảng điện tử đã viết xong cho Phỉ Đồ, ngữ khí bình tĩnh: “Đây là lời Phỉ Vô Thuật nói.”

“Gọi Vô Thuật! Vô Thuật ca cũng được nha!” Phỉ Vô Thuật chen vào một câu phản bác, “Không phải đã gọi qua từ sớm rồi sao? Trước mặt ông già còn giả vờ cái gì?”


Theo thói quen ngó lơ phát ngôn trong thế giới tinh thần, Tần Dực an tĩnh đợi nghi vấn tiếp theo của Phỉ Đồ.

Những lời được chữ viết no mắt đó viết lại, lúc này hoàn toàn thu vào mắt Phỉ Đồ.

“Ông già, tui biết ông đang lo lắng cái gì, chẳng gì ngoài cho rằng tui đã không còn nữa phải không? Cho dù hiện tại là tui ra, đại khái ông cũng sẽ nghi ngờ tui đang giả trang. Cho nên dứt khoát nói chuyện có thể khiến ông tin. Liền nói sau khi mẹ chết, ông đã đổi bao nhiêu người tình đi… để tui nhớ lại cái đã…”

Đảo xong câu này, sắc mặt Phỉ Đồ lập tức đen như đáy nồi, đen kịt một mảng.

Tần Dực thấy ông xem xong câu này, thò tay ý bảo trả bảng điện tử lại, Phỉ Vô Thuật đã tính ra kết quả rồi, hắn muốn viết xuống.

Phỉ Vô Thuật nhìn cánh tay Tần Dực đưa tới, vô thức ôm bảng điện tử lại, cười cứng đờ: “Ông không hoài nghi gì hết, Lallot vừa rồi đã nói hết cho ông nghe rồi…” Ông chột dạ nhìn gương mặt không biểu cảm của Tần Dực, cười gượng: “Ông chỉ cảm thấy chuyện này quá thần kỳ, muốn tận mắt kiến thức…”

Ông ôm bảng điện tử, nghĩa chính từ nghiêm: “Chẳng qua vừa nhìn chữ này tao đã biết rồi, chuyện một xác hai hồn là thật! Thằng nhóc thúi này cho dù có phân liệt ra nhiều nhân cách thế nào, nó cũng không viết ra được chữ đẹp thế này! Cho nên tình nhân gì đó, không cần viết không cần viết nữa.”

“Có loại ba không tiếc sức đả kích con trai mình thế hả?” Phỉ Vô Thuật bất bình lầm bầm trong thế giới tinh thần, “Tên này nghe lời Lallot, tuyệt đối là nghi ngờ ông tinh thần phân liệt! Không lo lắng ông bị một người khác thay thế, lại nghi ngờ ông có hai nhân cách, đầu của ông già bị nước úng sao!”

Tần Dực lặng lẽ nghĩ, đường tư duy của hai cha con cậu kỳ thật đều không bình thường.

“Chuyện trước đó tôi cũng nghe nói rồi.” Phỉ Đồ lặng lẽ ném bảng điện tử sang một bên, ánh mắt chân thành nhìn Tần Dực: “Tựa hồ cậu cứu Vô Thuật một mạng, chuyện này phải cảm ơn cậu.”

Tần Dực đơn giản phun ra hai chữ: “Không cần.”


Phỉ Đồ nhìn gương mặt thiếu hụt biểu cảm, cười hề hề: “Sao rồi? Xấu hổ? Ngại được khen?”

Tần Dực: “…” Hai cha con một đức tính, cho nên trầm mặc là vàng là phương thức trả lời tốt nhất.

Quả nhiên, thấy Tần Dực nửa phản ứng cũng không cho, Phỉ Đồ vô vị chép miệng, vung tay: “Ăn thôi ăn thôi, đói hư rồi tôi tìm ai đền?”

Lúc này Phỉ Vô Thuật mới phản ứng lại một chuyện: “Tiểu Dực Dực, hỏi ổng, sao ổng lại ở tinh cầu thủ đô? Cho dù biết bên này có chuyện, ổng cũng không thể đuổi tới đây trong một ngày được?”

Tần Dực liếc mắt nhìn bảng điện tử bị ném ra xa, ngữ khí thẳng tắp truyền đạt lại lời Phỉ Vô Thuật.

Da mặt Phỉ Đồ cứng lại, ông hàm hồ nói: “Ông nhớ ra tinh cầu thủ đô có chút chuyện cần làm, chúng mày vừa đi ông liền xuất phát.”

“Vậy sao?… Cậu ấy nói.” Tần Dực bình tĩnh truyền đạt lời Phỉ Vô Thuật, âm điệu không có cảm xúc dao động so với lời nghi ngờ của Phỉ Vô Thuật càng thêm vị chế nhạo.

Thế là Phỉ Đồ không bình tĩnh, ông nhướng mày, vỗ lên giường một cái, cả người đứng lên, nhìn như lý lẽ hùng hồn nói: “Nhóc ông nuôi giỏi giang, muốn vào học viện thủ đô học, ông liền tới xem nghi thức nhập học của nó thì sao! Không được hả!”

“Xem nghi thức nhập học lại không phải chuyện gì quá lớn lao, ông làm gì không đi cùng chúng tôi, nhất định phải lén lén lút lút sau tinh hạm của chúng tôi? Nếu không phải xảy ra chuyện này, có phải ông định yên hơi lặng tiếng xem xong dẹp đường hồi phủ, không thèm nói với tui một tiếng?… Cậu ấy nói.” Tần Dực nhìn ánh mắt chột dạ dời đi của Phỉ Đồ, nhẹ thêm một câu, “Là vì một khi bị Vô Thuật biết ông quan tâm cậu ấy như thế, ông sẽ cảm thấy ngượng ngùng, cho nên mới không rêu rao?… Không phải cậu ấy nói, câu này là suy nghĩ của tôi.”

“Là vậy sao, ông già ông sẽ ngượng ngùng sao?… Cậu ấy hỏi.” Tần Dực lập tức truyền đạt nghi vấn của Phỉ Vô Thuật.

“…” Phỉ Đồ á khẩu nghẹn họng, cứng đờ chớp mắt, hồi lâu mới nghẹn ra được mấy chữ từ cổ họng, “Khó trách Mạc Sinh bảo tôi đừng chọc cậu…” Thật là tên ghi thù! Đàn ông lòng dạ phải rộng rãi! Rộng rãi biết chưa! Giống như chú đây nè!

Tần Dực: “Chú Phỉ, chú nói gì?”

“Ông nói…” Phỉ Đồ cao giọng, lời tới miệng chợt chuyển, “Ngượng ngùng không phải chuyện của đàn ông, ông sẽ dính dáng tới nó sao? Nhóc thúi đừng nghĩ bậy! Ăn đồ của mày đi!”


“Tao tìm chú Tôn Thủ của mày có chuyện, ra ngoài trước.” Phỉ Đồ nhìn sao cũng có bộ dạng gấp không đợi kịp, bước vội ra ngoài, “Thịt nướng không đủ ăn thì kêu tao, tao ở ngoài cửa liên lạc với chú Tôn Thủ của mày.” Nhìn Phỉ Đồ động tác linh hoạt lao khỏi phòng bệnh, đóng cửa cái rầm, Tần Dực mới nhẹ nói: “Tôi thấy lỗ tai ông ấy đỏ lên, Vô Thuật cậu thì sao?”

Phỉ Vô Thuật vui đến lăn lộn: “Tôi cũng thấy a ha ha ha, Tần Dực thật đúng là anh ha ha ha ha ha…”

Phỉ Đồ ngoài cửa mặt đỏ như máu nhìn bộ mặt Tôn Thủ xuất hiện trên màn hình: “Tôn Thủ à, ông nói xem sao tôi nhìn bộ mặt liệt của ông, lại muốn đấm một đấm thế chứ?”

Tôn Thủ lúc này đang ở trong nhà lớn Phỉ gia trên Hải Lam tinh, trên tay còn cầm một xấp báo biểu nhìn kỹ, ngay cả tâm tình ngước mắt liếc nhìn phỉ đầu nhà mình cũng không có: “Phỉ đầu, có người ném gánh nặng chạy đến tinh cầu thủ đô nhìn con trai, quản gia tôi bị bỏ lại đang bận chùi đít cho ông ta, bận vô cùng, không có chuyện gì tôi ngắt liên lạc đây.”

“Ý ý ý! Đợi đã!” Phỉ Đồ vội thu lại vẻ mặt ai oán, đổi sang biểu tình nghiêm túc, “Phỉ gia chúng ta có một nơi mà phỉ đầu các đời mới có thể vào, Tôn Thủ ông trước giờ không biết đúng không?”

Tôn Thủ vùi đầu trong văn kiện cuối cùng ngẩng đầu lên, ông dùng ánh mắt hoài nghi tỉ mỉ đánh giá biểu cảm của Phỉ Đồ, sau khi xác nhận đây không phải là một trò đùa vô vị, mới chần chừ gật đầu.

“Đó là một vệ tinh nhân tạo cỡ nhỏ, luôn trôi nổi trong tinh vực hỗn loạn.” Phỉ Đồ lộ ra nụ cười sảng khoái, “Sau khi xem xong lễ khai giảng của Vô Thuật, tôi sẽ đi chỗ đó một chuyến. Tôi hy vọng ông có thể lặng yên sắp xếp hành động lần này, không để lại bất cứ dấu vết nào__ đặc biệt là đừng để mấy lão hồ ly của quân đội chú ý đến.”

“Được.” Tôn Thủ không hỏi khi nào thì Phỉ gia có thêm một vệ tinh nhân tạo có thể khiến Phỉ đầu hướng tới, cũng không hỏi Phỉ Đồ tại sao đột nhiên muốn đi nơi đó, còn phải làm ẩn mật như vậy, ông chỉ cẩn thận đáp lời, sau đó hoàn thành yêu cầu này thật đẹp.

Quả nhiên giao chuyện cho Tôn Thủ, liền có thể thả lỏng hơn nửa. Nói xong chính sự, Phỉ Đồ cười hì hì lại bắt đầu trêu ghẹo quản gia đại nhân nghiêm túc làm việc, nhận được là một màn hình tối đen không chút lưu tình__ Tôn Thủ dứt khoát ngắt liên lạc.

“Ha ha.” Luôn lấy việc trêu chọc Tôn Thủ làm mục tiêu, Phỉ Đồ vui không biết mệt nhìn màn hình tối đen cười lớn, nhưng phía sau nụ cười, cõi lòng lại dần trở nên nặng nề… trò chơi, NPC… làm gì có trò chơi như thế, làm gì có NPC như Tần Dực đó?

NPC sẽ xuất hiện trong hiện thực, như vậy quả thật không phù hợp thường thức. Nhưng nếu Tần Dực không phải NPC, vậy rất nhiều chuyện sẽ dễ giải thích hơn nhiều.

Chuyện không hợp thường thức, sẽ không xuất hiện trên đời. Chỉ cần tìm được điểm tiếp xúc chính xác để tìm hiểu vấn đề không hợp thường thức.

Không hiểu sao, Phỉ Đồ liền nhớ tới khi tiếp nhiệm phỉ đầu, cha ông mới nói với ông về chuyện ẩn mật mơ hồ không rõ đó.

Xem ra ông cũng cần phải lên Tân Đại Lục OL xem cho rõ. Phỉ Đồ nghĩ, cũng hy vọng, mượn tư liệu lịch sử truyền thừa lại của Phỉ gia từ thời đại đại hàng hải tinh tế, có thể chứng minh suy đoán này của ông là sai lầm… không, nó nhất định phải là sai lầm!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui