“Bản thân tôi cũng là điều phối sư, nhiều năm như vậy, thân thể tự nhiên có lực kháng thuốc nhất định, kiên trì đến khi diệt sạch phế vật vẫn dư dả.” Tần Dực bình tĩnh nói, “Chỉ là không ngờ sau đó vẫn…”
Vẫn thế nào? Vẫn bị y nhân cơ hội? Khó trách lúc đoạt xác, một chút kháng cự cũng không gặp phải. Phỉ Vô Thuật lúng túng nhìn mặt đất, nếu không phải nhân lúc người gặp nguy, chỉ dựa vào thực lực của y, hoàn toàn không thể lấy được thân thể của Tần Dực đúng không?
Cái này gọi là gì nhỉ, rồng lượn vượt cạn bị tôm đùa? Khó trách luôn khinh thường ghét bỏ y… Phỉ Vô Thuật sờ cằm, lại không nén được bật cười, vận khí của y coi như rất tốt, chiếm được tiện nghi lớn như thế, sau này Tần Dực chế nhạo trào phúng y, nể tình Tần Dực bị thua nghẹn khuất trong tay y như vậy, y nhịn là được.
“Nhưng, thể thuật cấp chín… có phải anh chuyển đổi sai rồi?” Phỉ Vô Thuật không tin, “Thể thuật cấp mười mãn cấp, anh xác định anh tiếp cận cấp chín mãn cấp?” Ông già y mới cấp chín được chưa.
“Tinh hệ Hà Việt khác với liên bang của cậu. Các cậu xem cơ giáp là chủ, tu luyện thể thuật và tinh thần lực đều trên nền tảng điều khiển cơ giáp.” Tần Dực phân tích, “Mà ở tinh hệ Hà Việt, chúng tôi chuyên tu luyện thể thuật và tinh thần lực, cơ giáp chỉ là một loại công cụ chiến đấu, giống như súng gươm. Cậu nên hiểu rõ.”
Phỉ Vô Thuật nghe Tần Dực nói, gật đầu, là thế không sai.
Liên bang và tinh hệ Hà Việt phát triển hai loại văn minh, liên bang tôn sùng khoa học kỹ thuật, mà tinh hệ Hà Việt thì tôn sùng tự nhiên. Cơ giáp của liên bang tổng hợp các khoa học kỹ thuật đỉnh cao nhất liên bang, ví dụ quang não, công nghệ kết nối thần kinh. Người điều khiển cần có tinh thần lực cứng cỏi, mới có thể thông qua công nghệ kết nối thần kinh điều khiển cơ giáp. Mà những động tác áp lực cao cường độ cao khi cơ giáp thay đổi tốc độ, xoay chuyển, lại yêu cầu người điều khiển có sức lực cường tráng. Vì thế, rèn luyện tinh thần lực và thể thuật, là cơ sở để điều khiển cơ giáp.
Mà tinh hệ Hà Việt, nghe nói thao tác cơ giáp đều là áp dụng tài liệu sinh vật nguyên thủy, ví dụ xương cốt, khoáng thạch hoặc thực vật, hơn nữa không có quang não trí năng và công nghệ kết nối thần kinh, chỉ có thể dựa vào thao tác tay nguyên thủy nhất, vì thế đối với người của tinh hệ Hà Việt, cơ giáp không phải cường đại đến không ai địch nổi.
Thứ cường đại nhất tinh hệ Hà Việt, là sức mạnh của bản thân con người. Mà cái này lại còn chia làm hai phái, một là thuật thừa sư chuyên tinh thần lực, một là giác đấu gia chuyên thể thuật.
Tần Dực tỉ mỉ giải thích những vấn đề mang tính thường thức này cho Phỉ Vô Thuật.
Thuật thừa sư vô cùng thần bí, họ tu luyện tinh thần lực, không giống như người liên bang, chỉ đơn thuần khiến tinh thần lực trở nên cường đại, mà có rất nhiều bí pháp sử dụng tinh thần lực, công kích, phòng ngự, chế tạo ảo cảnh, rất nhiều thứ mà liên bang dùng khoa học kỹ thuật cũng không thể giải thích được. Đương nhiên, đối với thuật thừa sư, vì cực hiếm khi tiếp xúc Tần Dực cũng không hiểu sâu, bí pháp tu luyện tinh thần lực của hắn cũng chỉ là tu luyện, xem như một loại đặc quyền cho con trai dòng chính Tần Thị__ chỉ có rất ít người mới có thể may mắn nhận được truyền thừa của thuật thừa sư.
Mà giác đấu gia Tần Dực lại hiểu rất rõ, vì hắn đã định vị mình là một giác đấu gia. Giác đấu gia rèn luyện thân thể, dùng trăm ngàn loại phương pháp kỳ dị, phe phái giác đấu nhiều như sao trời, kỹ xảo giác đấu càng đếm không xuể, dùng hết cả đời cũng không thể học hết. Giác đấu gia không phân chia cấp bậc rõ ràng, nhưng sau khi thân thể đột phá một cực hạn, giác đấu gia sẽ có một xưng hô khác__ giới giả. Giới giả sẽ sinh ra một năng lực kỳ dị thuộc về mình vào lúc đột phá, có thể là thân nhẹ như yến, hoặc giả sức lực cực lớn, hoặc có thể khống chế gió tuyết…
Đối với Tần Dực, cấp bậc giới giả chính là truy cầu của hắn. Mà Tần Dực đã có mục tiêu, một lòng rèn luyện, trong hoàn cảnh thể thuật rất phồn hoa như tinh hệ Hà Việt này, luyện đến cảnh giới thể thuật cấp chín, cũng không phải chuyện đáng lấy làm lạ.
Có lẽ nếu hắn không phân tâm đi tu luyện tinh thần lực của thuật thừa sư, hiện tại sớm đã đột phá cấp chín lên đến cấp mười đại viên mãn, cũng chính là cảnh giới của giới giả.
Phỉ Vô Thuật nghe rất ước ao, liên bang có hiền giả tinh thần lực cấp mười, nhưng không có chiến thần thể thuật cấp mười, chiến thần là sự tồn tại trên lý luận. Cấp mười, đó là một cực hạn, đột phá không chỉ dựa vào phấn đấu, càng phải dựa vào phương pháp tu luyện hữu hiệu. Liên bang không có người thể thuật cấp mười, có lẽ do phương pháp rèn luyện thân thể bị thất lạc.
Mà tại thế giới lấy thể thuật làm chủ như tinh hệ Hà Việt, bên cạnh có người đã cực kỳ tiếp cận thể thuật cấp mười, Phỉ Vô Thuật cong mắt cười, cơ hội tốt như thế, nếu y không trở thành chiến thần đệ nhất thì thật không có thiên lý.
Trong quá trình hai người không ngừng trao đổi tin tức, trời đã tối.
Tần Dực nhìn cơm tối cũng đã vào bụng Phỉ Vô Thuật, cuối cùng hỏi: “Chừng nào cậu đăng xuất.”
Chờ anh hỏi mãi đấy, Phỉ Vô Thuật thầm cười lớn, vẻ mặt nghiêm chỉnh trả lời: “Tôi đã chuẩn bị sẽ chiến đấu nửa tháng rồi.”
“Thời gian nghỉ ngơi buổi tối, tại sao cậu không đăng xuấtđi ngủ?”
“Anh rất muốn tôi đăng xuất?” Phỉ Vô Thuật đắc ý nhếch khóe môi.
“…”
“Chẳng qua tôi tuyệt đối sẽ không đăng xuất!” Phỉ Vô Thuật như đinh đóng cột.
“…”
Phỉ Vô Thuật xoa xoa bụng, học ngữ khí Tần Dực, không nhanh không chậm bổ sung: “Yên tâm đi Tiểu Dực Dực, anh đây sẽ nhớ đi tắm ~.”
Hàng này quá thiếu đánh.
Tần Dực nhắm mắt lại trong thế giới tinh thần: “Tôi tu luyện Tung Hải quyết.”
Hê ~ Phỉ Vô Thuật nhếch môi, tâm tình tốt đẹp.
“Tuy không có tôi canh chừng bên cạnh, nhưng vẫn hy vọng hành vi của cậu đừng quá mức phóng túng.” Tần Dực lạnh nhạt bổ sung một câu, “Nếu cơ khát quá, thì thoát ra dùng thân thể của mình làm mấy chuyện đó.”
“Đã nói đừng nhắc chuyện đó nữa!” Phỉ Vô Thuật thật vô lực, cái này xem như vết nhơ cả đời rồi sao?
Tần Dực vừa lòng bắt đầu tu luyện Tung Hải quyết, Phỉ Vô Thuật chột dạ, mắt không nhìn nghiêng tắm xong lên giường, quy quy củ củ dự định vượt qua đêm đầu tiên trong trò chơi.
Nguyên nhân y không muốn đăng xuất, một là cố ý muốn giày vò Tần Dực, hai, cũng là nguyên nhân chủ yếu nhất, y thật sự không muốn đối mặt với thằng em trai trong nhà, vì thế dứt khoát bế quan chơi game tới ngày phải đến tinh cầu thủ đô đi học.
Trong căn phòng cổ sắc cổ hương đối với Phỉ Vô Thuật, nằm trên chất vải dệt bằng tay, ủ trong ổ chăn được phơi nắng, Phỉ Vô Thuật kéo góc chăn cuộn thân thể lại, rất nhanh tiến vào giấc mộng ngọt ngào.
Cả tiểu trấn yên tĩnh, màn đêm sâu hoắm không có màn sáng ảo đủ màu, tựa như tất cả sinh mạng đều đang say giấc, xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ nghe hơi thởđều đều truyền tới từ trên giường. Phỉ Vô Thuật đang ngủ mở mắt ra, con mắt đen kịt dung làm một với sắc trời tối tăm, tĩnh lặng u ám như đêm nay, mang theo hơi lạnh của hạt sương.
Hoặc nên nói, chủ nhân chân chính của thân thể này đã tỉnh lại.
Tần Dực ngồi dậy, nâng tay lên, nhìn xung quanh, giống như hiểu ra gì đó, sau đó lại nằm xuống, kéo góc chăn lại, nhắm mắt, tùy ý cơn buồn ngủ lan ra, rồi chìm vào giấc ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...