Chạng vạng tối, giờ tan việc Tưởng Mộc Mộc mang theo một thân mùi mồ hôi trở lại ký túc xá, mới vừa tiến vào ký túc xá, cửa liền bị khóa.
Tưởng Mộc Cận ôm hắn từ phía sau lưng lại một lần nữa tiến vào phòng tắm, bị ép buộc trước trước sau sau hành hạ hai lần, trở lại trên giường lại tiếp tục tới tới lui lui ép buộc.
Tưởng Mộc Mộc làm việc cả ngày, một thân tinh lực vốn là đã hao hết sạch, buổi tối lại giằng co một lần, còn chưa tới nửa đêm, liền ngủ đến gắt gao.
Tưởng Mộc Cận ôm ca ca cùng nhau ngủ, rơi vào trầm tư.
Ngày hôm sau Tưởng Mộc Mộc còn phải tiếp tục công việc, rất sớm liền tỉnh lại, hắn dậy sớm đã tạo thành thói quen.
Cũng may nhờ trụ cột thân thể hắn không tệ, lại được Tưởng Mộc Cận hóa giải áp lực ở phương diện nào đó, ngủ ngon, sáng sớm tỉnh lại tinh thần sảng khoái, chỉ là phần từ eo trở xuống đau nhức vô lực.
Hắn trợn mắt nhìn Tưởng Mộc Cận vẻ mặt thỏa mãn, nhắm mắt chui vào xe dị năng của Tưởng Mộc Cận, còn bị ép buộc một nụ hôn nồng nhiệt mới lên đường, mấy phút đã đến vườn nuôi dưỡng.
Thật bất ngờ, sau khi đến đó, Tưởng Mộc Cận cũng không trở về công ty hoặc là trở lại trường học, mà là ở lại vườn nuôi dưỡng giúp một tay.
Có người hỗ trợ, công việc cũng nhanh hơn rất nhiều, vợ chồng anh Hác vui như mở cờ nhìn bọn họ đùa giỡn, cũng không có ý muốn ngăn cản.
Tôn Thánh Nam nói với anh Hác đang ở bên cạnh xoa chân giúp cô: “Tiểu Tây, anh không cảm thấy, người kia nhìn rất quen mắt à, sao em có cảm giác dường như đã nhìn thấy cậu ta ở đâu đó? Cơ mà, lại không nghĩ ra!”
Hác Linh Tây liếc mắt nhìn hai người đang đùa giỡn, mê mang nói: “Em nói ai? Tiểu Phong hay là nam nhân của cậu ta?”
“Biết rõ còn hỏi!” Tôn Thánh Nam tức giận liếc anh một cái.
Hác Linh Tây cũng không pha trò với cô nữa, đi đến trước bàn tròn, cầm một quyển tạp chí lên, ném cho Tôn Thánh Nam: “Này, không phải là cậu ta sao!”
Tôn Thánh Nam cầm tạp chí lên tùy tiện liếc mắt nhìn, rất nhanh đã nhìn thấy Tưởng Mộc Cận trên mặt bìa, ánh mắt trợn to rồi lại trợn to! Nhìn thân ảnh của Tưởng Mộc Cận nói: “Anh nói xem có phải Tiểu Phong là….” bị cậu ta bao dưỡng gì gì đó không hỏi ra được.
Hác Linh Tây đọc hiểu ý tứ của cô, cười nói: “Tiểu Phong là một đứa trẻ ngoan, sẽ không phải như vậy đâu! Hơn nữa, nếu thật là như vậy, làm gì cậu ấy còn phải khổ cực tìm part time như vậy chứ, trực tiếp ôm tôn đại phật kia không phải tốt lắm sao!”
Tôn Thánh Nam thở phào nhẹ nhõm, nhìn hai người bọn họ cũng không giống quan hệ như vậy, thật sự là một đôi người yêu, gật đầu một cái, hiểu rõ nói: “Cũng đúng! Tiểu Phong nhìn cũng không giống người như vậy! Sợ là sợ Tiểu Phong sẽ bị người ta lừa gạt! Cậu ấy ngoan như vậy, lại ngốc như vậy!”
( Tưởng Mộc Mộc: hắt xì…..ai đang nói tôi!)
Trực giác của Tôn Thánh Nam nói với cô, hai người bọn họ cũng không phải như cô nghĩ.
Hác Linh Tây nói: “Tiểu Phong có gì để lừa chứ, một sinh viên bình thường không tiền không thế, có chỗ nào đáng giá cho tôn đại phật kia lừa gạt cậu ta!?”
“Hừ, anh cứ coi như tôi không có mắt là được rồi!” Tôn Thánh Nam tức giận nói.
Hác Linh Tây lập tức im lặng, sao anh lại quên chứ, phu nhân đang trong thai kỳ vô cùng nóng nảy, phải chiều theo cô, sao có thể đột nhiên phản đối chứ? Khiến cô tức giận, lỡ như ảnh hưởng đến đứa nhỏ thì làm sao bây giờ?
Nhìn bà xã đột nhiên biến đổi sắc mặt, Hác Linh Tây cũng không tiện tiếp tục tìm ngược.
“Ai ai, vợ à, không phải như vậy! Anh đứng về phía vợ mà!”
“Hừ!”
“Vợ à ~~”
…..
Bên này ầm ĩ, bên kia ồn ào, nhìn tựa như một nhà bốn miệng ăn hạnh phúc mỹ mãn sinh hoạt cùng nhau.
Sau khi Tưởng Mộc Mộc cùng Tưởng Mộc Cận đem bò cùng gà vịt đều thả ra ngoài, trở về rửa sạch chuồng.
Tưởng Mộc Cận cố ý không mở hệ thống tưới nước phía trên trực tiếp tẩy rửa, mà là cầm ống nước tự mình phun nước, rửa sạch mặt sàn.
Trong lúc đó, cố ý dùng nước phun ra từ trong ống vẩy vào trên người ca ca, Tưởng Mộc Mộc ngây ngẩn mấy giây, cũng cầm ống nước lên chiến đấu với cậu.
Trong lúc nhất thời, công việc vệ sinh biến thành trận chiến tạt nước, quần áo hai người đều đã ướt đẫm còn chưa tận hứng, nếu không phải bên này Hác Linh Tây ho khan mấy tiếng, bên kia khẳng định đã quên mất bây giờ bọn họ vẫn còn là thời gian làm việc.
Hai người bị bắt tại trận, xấu hổ liếc mắt nhìn nhau, nở nụ cười, tiếp tục tẩy rửa.
“Rửa cái gì mà rửa, nhanh đi thay quần áo đi! Hai người các cậu đó, có phải muốn cảm mạo hay không, ông đây cũng không có tiền cho các cậu chữa bệnh đâu, nhanh đi thay quần áo sạch sẽ!” Hác Linh Tây tức giận liếc bọn họ một cái, nhưng cũng không thật sự tức giận.
Sau khi hai người bọn họ tới đây, nơi này cũng trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều, bà xã nhìn cũng cao hứng.
Tưởng Mộc Mộc đi mấy bước, quay đầu lại nói: “Anh Hác, cái đó…. con bò, táo bón…..”
Hác Linh Tây nghi hoặc nhìn hắn: “Táo bón, táo bón cái gì?” Ngay sau đó dường như nghĩ tới điều gì, tức giận trợn mắt nhìn Tưởng Mộc Mộc một cái, lớn tiếng kêu la: “Cậu cho rằng bò nhà tôi nuôi ngu ngốc vậy à, con nào cũng táo bón, thằng nhóc cậu nghĩ đi đâu vậy, cho dù có táo bón thì cũng không để cho cậu hỗ trợ đâu! Cậu cho là mấy con bò này tùy tiện vậy à, sẽ đồng ý để cho một người tay chân vụng về, thiếu hiểu biết như cậu giúp tụi nó đâm PP sao!”
Tưởng Mộc Mộc 囧: nói có đạo lý!
“Ca ca, chuyện gì xảy ra vậy?” Tưởng Mộc Cận nhìn thẳng vào ca ca, nghi ngờ nói.
Tưởng Mộc Mộc cười ngây ngô hai tiếng: “Ha ha, không có, không có gì!”
“Ồ!” Tưởng Mộc Cận đến gần bên tai Tưởng Mộc Mộc, thổi một hơi, nhẹ giọng nói: “Đâm PP là chuyện gì xảy ra?”
Thân thể Tưởng Mộc Mộc căng thẳng, hắn rất muốn nói: “Mộc Cận, em nghe lầm trọng điểm rồi!” nhưng trước sau như một vẫn không nói nên lời.
Tưởng Mộc Cận như có điều suy nghĩ nhìn ca ca, Tưởng Mộc Mộc nói: “Mộc Cận, không phải như em nghĩ đâu!”
“Vậy thì là như thế nào?” Tưởng Mộc Cận vẫn như cũ tươi cười, nhìn ca ca gấp gáp khẩn trương cũng là một loại hưởng thụ.
“Chính là, aiz….. dù sao thì cũng không phải như em nghĩ đâu!” Tưởng Mộc Mộc cũng không muốn giải thích, trực tiếp vào phòng thay quần áo.
Tưởng Mộc Cận như có như không nở nụ cười, đi theo.
Công việc ở vườn nuôi dưỡng vất vả, nhưng cũng vô cùng thoải mái.
Ít nhất thì Tưởng Mộc Cận cảm thấy như vậy, nơi này không pha trộn bất kỳ loại lục đục tranh đấu nào, tùy tâm sở dục lắc lư trong vườn nuôi dưỡng này, cả trái tim đều được thả lỏng.
Nghĩ như vậy, cậu lại càng cảm thấy công việc này thích hợp với ca ca.
Nhìn bóng dáng của ca ca bận rộn trong ruộng đất, không biết tại sao, cậu cảm thấy đây là một loại hạnh phúc.
Nhìn hình ảnh hài hòa như vậy, từ trong đáy lòng Tưởng Mộc Cận mong chờ một cuộc sống như thế, có lẽ ở sâu trong nội tâm, cậu hy vọng cùng với ca ca trải qua cuộc sống như thế này.
Nhưng mà, cậu biết, đây là một loại hy vọng xa vời!
Cho nên, cậu chỉ có thể quý trọng thời gian ngắn ngủi này.
Sau khi hai người làm việc xong, mặt trời còn chưa có xuống núi, liền chuẩn bị buổi tối đi hẹn hò.
Vốn dĩ Tưởng Mộc Mộc đã quên chuyện này, nhưng nhìn sắc trời vẫn còn sớm, chơi một chút cũng tạm được, liền đi theo Tưởng Mộc Cận lên xe.
Xe dị năng rất thoải mái, nhưng cũng không chậm, từ trên không trung nhìn xuống, có thể rõ ràng nhìn thấy cảnh sắc đi qua ở phía dưới, rất có một phen phong vị.
Nếu không phải vì hai chữ “hẹn hò” ảnh hưởng đến Tưởng Mộc Mộc, hắn thật đúng là không có khả năng đi xem cảnh sắc dưới chân đâu.
Bình thường, hắn đều không chú ý tới, cơ mà theo sắc trời dần dần biến thành màu đen, bọn họ bay trên không trung nhìn ánh đèn sáng chói trên đường phố dưới chân, trong lòng rất là kích động.
Bởi vì thời gian thật quá ngắn, lại không có chuẩn bị gì, dứt khoát cứ như vậy ở giữa không trung hóng gió, hưởng thụ chợ đêm yên tĩnh có một phong cách riêng.
Dĩ nhiên, cũng chỉ có người ở trên trời cao như bọn họ mới có được phần yên tĩnh kia, còn phía dưới chính là rất ồn ào.
“Ca ca, mệt không!?” Tưởng Mộc Cận ôn nhu nói, hình dáng gương mặt cậu mơ hồ dưới ánh trăng, lại có vẻ càng thêm mê người.
Tưởng Mộc Mộc ngây ngốc mất mấy giây, mới phản ứng kịp cười gượng hai tiếng: “Ha ha, không!” Vốn là có chút mệt mỏi, nhưng nhìn bóng đêm như vậy, không biết tại sao đột nhiên cảm thấy mệt mỏi cả ngày đều biến mất.
Ngồi xe dị năng bay xung quanh giống như bọn họ cũng không phải không có, nhưng mà không có loại tốc độ nhàn nhã như họ, tựa như muốn đem toàn bộ C thị tất cả mọi nơi đều nhất nhất bơi tới.
Hai người cũng không nói nữa, cứ như vậy hưởng thụ gió đêm.
Cho đến khi cảm thấy mát mát, mang theo một chút lạnh, Tưởng Mộc Cận mới đưa Tưởng Mộc Mộc trở về ký túc xá.
Tối nay, đặc biệt yên tĩnh, có thể là do tối hôm qua chơi đùa quá mức, nên Tưởng Mộc Cận không dám làm càn nữa, chỉ cùng ngủ với ca ca thôi.
Ngày hôm sau, lúc Tưởng Mộc Mộc đứng dậy, Tưởng Mộc Cận đã không còn ở đây.
Buổi sáng hắn rời giường cũng tương đối sớm, bởi vì phải chải chuốt công lực trong cơ thể, còn phải rèn luyện thân thể một chút, nếu không hắn thật sự quên mất nhiệm vụ sư phụ giao cho hắn thì thảm.
Những ngày yên bình kế tiếp khiến Tưởng Mộc Mộc có chút ngoài ý muốn, cái tên Quách Phong tìm hắn gây phiền toái cũng bị hắn quên mất không còn một mảnh.
Nghiêm khắc mà nói, Quách Phong nhìn thấy hắn có thể tránh được thì sẽ tránh, Tưởng Mộc Mộc cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhìn ánh mắt ‘chờ coi’ của Quách Phong, hắn thật đúng là không biết xảy ra chuyện gì.
Chẳng lẽ là Mộc Cận? Hắn cảm thấy không thể nào, mặc dù Mộc Cận rất cưng chiều hắn, nhưng mà những chuyện này hắn đã nói rõ, Mộc Cận cũng đã đáp ứng hắn sẽ không nhúng tay, vậy rốt cuộc là ai khiến cho Quách Phong biến thành bộ dạng như vậy nhỉ?
Tưởng Mộc Mộc nghĩ không ra, cũng không để ý nữa, những ngày kế tiếp vô cùng bận rộn, hắn muốn để ý cũng không có thời gian.
Tu luyện, đi học, công việc đã khiến cho hắn bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, căn bản không có thời gian dư thừa suy nghĩ những thứ này, bộ sách mượn từ thư viện cũng chưa có nghiên cứu xong.
Tuy rằng bận rộn, nhưng ngày trôi qua ngược lại cũng bình tĩnh, nếu gặp ngày nghỉ, Tưởng Mộc Cận cũng sẽ thỉnh thoảng tới đây, Tưởng Mộc Mộc đã thành thói quen.
Công việc dần dần quen thuộc, nhưng vẫn chưa thể đến khu dã thú, mà hết thảy ở khu thực vật cùng khu động vật, đều có thể giao cho Tưởng Mộc Mộc toàn quyền quản lý.
Bởi vì chủng loại ở vườn nuôi dưỡng cũng không nhiều, phần lớn đều có quy luật nhất định, Tưởng Mộc Mộc học qua một lần liền đuổi kịp tiết tấu.
Hác Linh Tây vội vàng bồi bà xã, cả ngày dính lấy nhau, Tưởng Mộc Mộc nhìn thấy trong lòng không dễ chịu lắm, hắn và Tưởng Mộc Cận một tháng mới gặp mặt được mấy lần, gặp mặt rất nhanh liền tách ra, đột nhiên thấy mất mác.
Có điều, hắn nhanh chóng lên tinh thần, không có thời gian và tinh lực lo lắng việc nhi nữ tình trường, trái lại thời gian tu luyện thay đổi nhiều, dường như buổi sáng hắn thức dậy sớm hơn trước kia, mà thân thể của hắn cũng không mỏi mệt như lúc đầu, mỗi ngày đều tinh lực dư thừa.
Trong biển ý thức, nhìn hộp chứa vẫn như cũ chỉ có thể mở ra một cánh cửa, nhưng mà Tưởng Mộc Mộc lại bất tri bất giác cảm thấy khẩn trương.
Bởi vì sắc đỏ hồng kia đã bắt đầu bước vào đỏ sẫm, tuy rằng không quá thu hút, nhưng màu sắc quả thật đậm hơn một ít.
Tưởng Mộc Mộc suy nghĩ không tìm được câu trả lời, lại có thể cảm giác được, màu sắc càng sâu, công lực càng mạnh, liền cao hứng tiếp nhận.
Cuộc sống của hắn chiếm được sự bảo đảm, mặc dù mỗi tháng mẹ vẫn gửi tiền đến đây, nhưng mà Tưởng Mộc Mộc làm một cái thẻ, đem phần mẹ cho hắn bỏ vào thẻ khóa lại.
Mỗi ngày đều trôi qua rất tốt, còn có thể để dành được chút tiền lẻ, dĩ nhiên, cái này cách mục tiêu còn chênh lệch quá xa, Tưởng Mộc Mộc cũng không thể gấp gáp.
Khi hắn cho là mình sẽ không có bất kỳ liên quan nào với Quách Phong nữa, đột nhiên Quách Phong điện thoại cho hắn: “Tưởng Mộc Mộc, món nợ giữa chúng ta cần tính toán một lần!”
Nợ? Vẻ mặt Tưởng Mộc Mộc nghi hoặc, hắn không hiểu được giữa mình và Quách Phong có cái gì có thể coi là nợ, nhưng cũng muốn ở nơi này bình yên vượt qua cuộc sống đại học, Quách Phong biết thân phận của hắn, bất luận như thế nào, hắn cũng không muốn để cho Quách Phong vì cái này mà phá hư kế hoạch của hắn, cuộc hẹn này hắn muốn đi, thuận tiện tìm hiểu một chút, nguyên nhân Quách Phong ôm địch ý lớn như vậy đối với hắn.
END 49
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...