Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích

TSCPTĐK - Chương 133

Chương 133: Dịch Phàm đã đến

Vân Hổ nhìn Dịch Phàm đi dẫn đầu, đè thấp thanh âm hỏi: "Hắc y nhân kia là ai? Sao hắn lại ăn mặc kỳ quái như vậy?"

"Phẩm vị của tên kia chính là như vậy." Trang Hạo nói.

"Hắn nhìn qua rất không dễ chọc."

Nghĩ đến cảnh tượng lúc trước Dịch Phàm dễ như trở bàn tay liền dùng rồng nước ném hắn đi, Vân Hổ liền có chút hoảng hốt, nếu Dịch Phàm là địch nhân, vậy hắn đã sớm chết.

Vân Hổ gãi gãi đầu, luôn có một loại cảm giác tất cả mọi người xung quanh đều thâm tàng bất lộ, không hợp với hắn một chút nào.

Vân Hổ nhìn Trang Hạo, lại nhìn Kỳ Thiếu Vinh, tin tưởng bị đả kích đã trở lại một ít.

Trang Hạo nhìn Dịch Phàm đi ở phía trước: "Tính tình tên kia ban đầu đã không tốt, gần đây hẳn là lại càng thêm không tốt, ngươi tốt nhất là cách hắn xa một chút."

"Vì sao gần đây tính tình của hắn lại càng thêm không tốt?"

"Thật vất vả mới khai huân (??), kết quả không bao lâu đã bị tách ra, không cần nghĩ cũng biết hiện tại tính tình tiểu tử này nhất định không tốt."

Vân Hổ nhìn Trang Hạo: "Ngươi đang nói cái gì vậy?"

"Không có gì."

"Hình như thực lực của tên kia rất mạnh!" Vân Hổ tràn đầy khâm phục cảm thán.

Trang Hạo gật đầu: "Đối với ngươi mà nói nói quả thật là rất mạnh."

"Đối với ta mà nói đã rất mạnh, vậy đối với ngươi mà nói liền càng thêm mạnh, ngươi còn không bằng ta đâu."

Trang Hạo: "......"

"Vì sao tiểu tử ngươi lại quen được nhiều người lợi hại như vậy chứ?" Vân Hổ khó hiểu hỏi.

Trang Hạo: "......"

"Ở lâu bên cạnh nhiều người lợi hại như vậy, áp lực của ngươi hẳn là rất lớn đi?"

Trang Hạo: "......"


............

Dịch Phàm chầm chậm đi về phía Trang Hạo, Trang Hạo nhìn người tới, cười cười nói: "Cảm ơn ngươi đã tới đây."

Dịch Phàm lắc đầu: "Ta không tới vì ngươi!"

Trang Hạo gật đầu: "Ta biết."

"Nghe nói trong khoảng thời gian này ngươi trải qua rất là muôn màu muôn vẻ?"

Trang Hạo: "......"

"Quyết định của ngươi là chính xác, trên đường ta tới rừng rậm Mây Mù gặp được không ít người Nhung Quốc." Hiển nhiên sắp đặt trạm kiểm soát chỉ là bước thứ nhất, bước thứ hai chính là tìm tòi.

"Người Nhung Quốc? Gặp được người Nhung Quốc thì làm sao vậy?" Vân Hổ thò đầu qua hỏi.

Dịch Phàm nhàn nhạt liếc nhìn Vân Hổ một cái, quay đầu nghiêm túc hỏi Trang Hạo: "Ta nói, hiện tại ngươi đã tự thân khó bảo toàn, mang theo một con heo như vậy, thật sự là ổn sao?"

Vân Hổ: "......"

"Không có biện pháp, ta đã đáp ứng gia gia hắn!" Trang Hạo nói.

"Không nói với ngươi, ta đi tìm thiếu gia."

Vân Hổ nhìn Dịch Phàm rời đi, quay sang hỏi Trang Hạo: "Vừa rồi hắn nói heo là chỉ ta sao?"

"Không phải."

"Không phải? Sao lại không phải, hắn rõ ràng là nói ta!"

"Để ngươi nhìn ra rồi, quả thật là ngươi."

Vân Hổ nắm chặt nắm tay: "Tiểu tử này, tiểu tử này, sao hắn có thể coi thường người khác như vậy!"

"Địch tập!" Thanh âm Kỳ Hằng trong rừng quanh quẩn vang lên.

Hai mắt Trang Hạo sáng lên, một cây pháp trượng xuất hiện trên tay Trang Hạo, âm thanh tiếng sấm vang lên ầm ầm, những sát thủ trốn trong rừng lập tức liền bị đánh thành tro bụi.

Vân Hổ ngơ ngác nhìn Trang Hạo, "Ngươi......"

Kỳ Hằng nhìn Trang Hạo một cái: "Hỏa khí thật vượng! Không lưu lại một người sống nào!"


Trang Hạo nhàn nhạt nói: Sẽ không chỉ có một đám này, đợi lần sau rồi lưu lại đi."

Vân Hổ không dám tin tưởng thốt lên: "Ngươi...... Không phải, không phải ngươi không biết ma pháp cùng đấu khí sao? Sao có thể......" Thực lực của tiểu tặc, thật quá mạnh!

"Trước đó xảy ra chút chuyện cho nên ma pháp cùng đấu khí đều bị phong ấn." Trang Hạo đáp.

Vân Hổ ngơ ngác trừng lớn mắt: "Là như vậy sao! Khó trách...... Có phải thực lực của ngươi rất mạnh không?"

"Cũng bình thường."

Cả người Vân Hổ cứng đờ lại, năng lực trong một hơi liền hạ gục nhiều sát thủ như vậy cư nhiên còn dám nói là bình thường!

............

Vân Hổ ngồi bên đống lửa nướng thịt, trên mặt ít đi vài phần ngây ngô, nhiều thêm vài phần ngưng trọng.

"Ngu ngốc, ngươi làm sao vậy?"

"Đừng gọi ta là ngu ngốc." Vân Hổ bất mãn nói.

"Hắn tên là gì?" Vân Hổ lén lút chỉ về phía Trang Hạo hỏi.

"Không phải tên kia đi theo ngươi làm tiểu đệ mười mấy ngày sao? Sao đến bây giờ ngươi còn không biết tên hắn là gì?" Kỳ Hằng nói.

Vân Hổ ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Trước đây ta toàn gọi hắn là tiểu tặc!"

Kỳ Hằng: "......" Tiểu tặc, đúng là xưng hô thú vị.

"Ta nghe thấy một tiểu tặc khác thường gọi hắn là A Hảo, hắn là A Hảo sao? Một người nam nhân, vì sao lại tên là A Hảo? Cái này cũng quá nữ tính rồi." Vân Hổ tràn đầy ghét bỏ nói.

Kỳ Hằng trợn mắt nhìn Vân Hổ: "Tiểu tử ngươi đúng là một nhân tài!"

Cư nhiên có thể nghe A Hạo thành A Hảo, thiếu gia quả nhiên nói không sai, đầu óc tiểu tử này hoàn toàn bị thịt heo lấp đầy rồi.

Vân Hổ xấu hổ vò đầu: "Kỳ thật, ta...... cũng không tính là nhân tài gì."

"Hắn là Trang Hạo."

Vân Hổ nghiêng đầu: "Tên này nghe có chút quen tai. A, ta nhớ ra rồi, hắn có giá trị một trăm vạn đồng vàng, nếu bán hắn đi, ta liền có một trăm vạn, hiện tại ta......" Có thể mang Trang Hạo đi bán không? Một trăm vạn, đó chính là một trăm vạn a! Nếu hắn có nhiều tiền như vậy, cần gì lo sầu chuyện không ăn được thịt heo nướng nữa.


Kỳ Hằng cười nhạo một tiếng: "Trang đại thiếu gia, một trăm vạn cũng không mua nổi hắn......"

Vân Hổ trừng lớn mắt: "Tên kia đáng giá như vậy sao? Hắn đáng giá như vậy, vì sao còn......"

"Hổ lạc Bình Dương, không mở được nhẫn không gian, nghĩ lại cũng thật buồn cười, có một tòa kim sơn trước mặt lại không thể dùng được."

Vân Hổ đỏ mặt lên, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì: "Nói như vậy trước đây có nhiều người tới chỗ chúng ta tìm bảo bối là đang tìm hắn sao?"

Kỳ Hằng nhìn Vân Hổ: "Ngươi cuối cùng cũng không đến nỗi hết thuốc chữa."

Vân Hổ chớp chớp mắt, thầm nghĩ: Tỷ tỷ nói quả nhiên không sai, nếu không có duyên phận, cho dù bảo vật ở trước mắt, hắn cũng chỉ có thể bỏ qua.

"Ngươi làm sao vậy?" Kỳ Hằng hỏi.

Vân Hổ gãi gãi đầu: "Hình như trước đây ta không lễ phép với hắn lắm."

"Ngươi không phải chỉ không lễ phép thôi đâu."

Vân Hổ tức khắc có loại cảm giác da đầu nổ tung, hắn cư nhiên coi đại thiếu gia của Trang gia lớn nhất Nguyên Quốc thành tùy tùng sai sử, hắn thật sự là...... tìm chết mà!

Vân Hổ nhìn về phía Kỳ Thiếu Vinh bên cạnh Trang Hạo: "Vậy hắn là ai?"

"Đó là thiếu gia nhà ta —— Kỳ Thiếu Vinh."

Vân Hổ trừng lớn mắt: "Chính là lão bản bán đồ trang điểm lừa gạt người kia?"

Kỳ Hằng bất mãn nhìn Vân Hổ: "Thiếu gia chưa bao giờ gạt người."

Vân Hổ vội gật đầu: "Đương nhiên, đương nhiên, là ta nói sai lời."

Vân Hổ nhìn Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo, trái tim bang bang đập loạn.

Vân Hổ cắn chặt răng, một lúc lâu sau mới có thể từ từ bình tĩnh lại, nếu tiểu tặc là Trang Hạo, vậy người này muốn tiến vào rừng rậm Mây Mù hẳn không phải là hành động lỗ mãng mà đã có dự tính, như vậy hắn cũng không cần quá lo lắng sẽ chết trong rừng rậm Mâu Mù.

............

Kỳ Thiếu Vinh ngồi bên cạnh đống lửa, tay quấn chặt quần áo: "Nơi này lạnh quá!"

Nếu ma pháp còn ở đây, hắn nhất định sẽ không phải chịu khổ chịu cực như thế này.

Trang Hạo nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Hình như ngươi rất sợ lãnh a?"

Kỳ Thiếu Vinh liếc mắt nhìn Trang Hạo một cái: "Đúng vậy!"

"Nếu ngươi sợ lạnh như vậy, có thể tới ôm ta." Trang Hạo ra vẻ chính trực đề nghị.

Kỳ Thiếu Vinh "......"


"Chúng ta đã ngủ cùng nhau, chỉ ôm một cái mà thôi, ngươi không cần khách khí." Trang Hạo giang hai cánh tay ra.

Dịch Phàm nghe vậy, tràn đầy ngoài ý muốn nhìn về phía Kỳ Thiếu Vinh.

Kỳ Thiếu Vinh nhịn không được đỏ mặt lên.

"Vì sao ngươi đã bắt đầu khôi phục, ta lại không có một chút động tĩnh gì?" Kỳ Thiếu Vinh bất mãn cằn nhằn.

Trang Hạo lắc đầu: "Ta cũng không biết, có thể là do ta tương đối mạnh đi!"

Kỳ Thiếu Vinh nhíu mày lại, thầm nghĩ: Ta tương đối mạnh! Đúng là câu trả lời ngạo mạn.

Vân Hổ hưng phấn chạy về phía Trang Hạo cùng Kỳ Thiếu Vinh, đại khái là đã biết cái gì đó, Vân Hổ trở lên rụt rè hơn rất nhiều.

"Trang...... Trang đại thiếu gia, trước đó ngươi từng nói có cơ hội sẽ tìm đạo sự cho ta, là thật sao?"

Trang Hạo cười cười: "Đương nhiên là thật, yên tâm đi, ta nhất định sẽ tìm một đạo sư lợi hại cho ngươi."

Vân Hổ tràn đầy cảm kích nói: "Đa tạ Trang đại thiếu gia!"

Được Trang Hạo nhận lời, Vân Hổ cao hứng phấn chấn rời đi.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Vân Hổ rời đi, lên tiếng hỏi: "Ngươi định tìm dạng đạo sư gì cho hắn?"

"Võ Thành." Trang Hạo đáp.

"Ngươi là nói đạo sư có đam mê đánh học viên của Thánh Hoàng học viện các ngươi kia sao?" Kỳ Thiếu Vinh nhíu mày lại.

Trang Hạo không cho là đúng lắc đầu: "Võ Thành đạo sư không thích đánh học viên, hắn là yêu thích thực chiến."

Kỳ Thiếu Vinh: "......" Võ Thành không thích đánh học viên, vậy ai thích đánh học viên chứ?

Nghe nói người này thích uống rượu, uống say liền thích tìm người luận bàn, sau khi uống say, hắn coi tất cả mọi người quanh thân thành đối tượng công, bất quá, có thể yên tâm một chút, tuy rằng người này từng đả thương vô số ngươi nhưng chưa có ai phải chết.

"Phương pháp dạy học của Võ Thành đạo sư tuy rằng hơi hung tàn một chút nhưng vẫn rất có hiệu quả, hắn từng dạy ra không ít học viên ưu tú." Trang Hạo giải thích.

Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Người này không tồi, cứ chọn hắn đi, dù sao tiểu tử Vân Hổ này vừa nhìn đã biết da dày thịt béo, không sợ đánh."

Kỳ Hằng nhìn Vân Hổ cao hứng phấn chấn đi tới, tò mò hỏi: "Gặp chuyện gì tốt sao?"

Vân Hổ cười rạng rỡ: "Không có gì, Trang đại thiếu gia nói hắn sẽ tìm sư phụ cho ta."

"Trang Hạo nói tìm sư phụ cho ngươi?"

"Đúng vậy! Trang đại thiếu gia đúng là người lòng dạ rộng lượng, trước đây ta đắc tội hắn nhiều như vậy, hắn vẫn nguyện ý tìm sư phụ cho ta." Vân Hổ cao hứng nói.

Kỳ Hằng nhìn Vân Hổ, thầm nghĩ: Đúng là tiểu tử ngu ngốc, cư nhiên cảm thấy Trang Hạo là người tốt! Trang Hạo đáp ứng tìm sư phụ cho tiểu tử này, cũng không biết Trang Hạo sẽ tìm loại người gì, không cần nghĩ cũng biết không phải là người dễ đối phó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui