Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích

TSCPTĐK - Chương 107

Chương 107: Mặt nạ da người

Dịch Phàm đi về phía Trang Hạo, mang theo vài phần trào phúng cười nhạo: "Trang đại thiếu, ngươi đúng là được hoan nghênh trước sau như một!"

Trang Hạo nhìn Dịch Phàm: "Phải vậy không? Đáng tiếc lại không được Thiếu Vinh hoan nghênh."

"Ánh mắt thiếu gia tương đối cao, tuy rằng Trang đại thiếu rất ưu tú, nhưng khoảng cách đến tiêu chuẩn của thiếu gia vẫn kém một khoảng lớn."

Trang Hạo: "......"

"Ánh mắt thiếu gia các ngươi cao như vậy sẽ không gả ra được, biết không?" Thẩm Nguyên thò đầu qua nói.

Dịch Phàm liếc mắt nhìn Thẩm Nguyên một cái: "Thẩm thiếu, ngươi vẫn nên lo lắng bản thân khi nào thì gả ra được thì hơn, ngươi không cần lo lắng cho thiếu gia nhà ta, thiếu gia nhà ta rất có vận đào hoa, không nói cái này nữa, ta tới là có chính sự."

Thẩm Nguyên: "Chính sự gì?"

Dịch Phàm mở ra rương hành lý tùy thân ra: "Chọn một cái đi."

Thẩm Nguyên nhìn đồ vật trong rương, khóe miệng run rẩy một chút, "Mặt nạ da người, hình như đều là mặt nạ da người xấu."

Dịch Phàm gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta cần nhanh chóng tới Lê Quốc, mà bản lĩnh trêu hoa ghẹo nguyệt của Trang đại thiếu thật sự quá mạnh, cái này sẽ kéo chậm hành trình của chúng ta."

Thẩm Nguyên nhìn mặt nạ da người trong rương: "A Hạo, ngươi nhanh chọn một cái đi, ngươi xấu rồi, khi ra ngoài tán gái ta cũng không cần lo lắng phải làm nền cho ngươi nữa, có lẽ bây giờ đến lượt ngươi làm nền cho ta, những mỹ nữ đó sẽ càng thưởng thức ta hơn." Thẩm Nguyên thầm nghĩ: Dịch Phàm này ngẫu nhiên cũng làm được chuyện tốt a. Không nghĩ tới tiểu tử này cũng có thể đưa ra kiến nghị tốt như vậy.

Trang Hạo nghiêm túc nhìn Dịch Phàm: "Ta không thể khiến cho bản thân trở nên quá xấu!"

"Vì sao?" Dịch Phàm hỏi. "Trang đại thiếu, ngươi rất để ý dung mạo sao? Ngươi phải biết rằng tướng mạo chỉ là một cái túi da mà thôi, không có gì ghê gớm, ngươi đừng nông cạn như vậy, phải có chiều sâu một chút."

"Thiếu Vinh thích mỹ nhân, nếu trở nên quá xấu xẽ lưu lại ấn tượng không tốt với hắn." Trang Hạo nghiêm trang nói.

"Ai nói cho ngươi?"

"Thời điểm Thiếu Vinh là Tà Y nói."

Dịch Phàm: "......"

"Ngươi nghĩ sai rồi, thiếu gia thích người xấu hơn hắn, nếu có ai lớn lên đẹp hơn hắn, hắn sẽ ghen ghét, không cao hứng!" Dịch Phàm nói.


Trang Hạo hoài nghi hỏi: "Thật vậy sao?"

Dịch Phàm gật đầu: "Đương nhiên, ta đã quen Thiếu Vinh nhiều năm, tương đối hiểu hắn, những gì ta biết về hắn chắc chắn là nhiều hơn ngươi."

Trang Hạo nhìn chằm chằm Dịch Phàm: "Chuyện hiểu hay không hiểu này không phải cứ quen thời gian dài hơn là hiểu sâu hơn......"

Dịch Phàm gật đầu: "Đương nhiên, chuyện này còn phải xem cơ duyên, giống như Trang đại gia ngươi đã ở cùng Tà Y lâu như vậy cũng không biết hắn là đối tượng bị ngươi từ hôn."

Trang Hạo: "......"

Thẩm Nguyên: "......"

Thẩm Nguyên nhìn Dịch Phàm, thầm nghĩ: Tiểu tử Dịch Phàm này khiêu khích Trang Hạo rất giỏi a! Không biết người dục cầu bất mãn là đáng sợ nhất sao? Hiện tại Trang Hạo đã phi thường phi thường đáng sợ rồi.

"Ngươi xác định là Thiếu Vinh thích xấu?" Trang Hạo tràn đầy hoài nghi nhìn Dịch Phàm.

Dịch Phàm gật đầu: "Trang đại thiếu, ngươi cứ thử một chút đi, dù sao lấy bộ dạng này của ngươi, thiếu gia cũng không động tâm."

Trang Hạo: "......"

"Tạm thời tin ngươi một lần." Trang Hạo nói.

Dịch Phàm cười cười: "Trang đại thiếu nên học cách tín nhiệm người khác một chút, nếu ngươi sớm tin tưởng lời ta nói, hiện tại sẽ không đáng thương như vậy, ngươi nhớ không, ta từng nói, ngươi từ hôn, ngươi nhất định sẽ hối hận."

Sắc mặt Trang Hạo vặn vẹo lại một chút, cho dù là Dịch Phàm hay là Bích Lưu Vân đều từng nói cho hắn hắn sẽ hối hận, nhưng cho dù là ai trong hai người này cũng chỉ nói một câu như vậy, không nói vì sao hắn phải hối hận. So với việc nói hai người này đang nhắc nhở hắn, còn không bằng nói rằng bọn họ đang chê cười hắn thì đúng hơn, đợi đến sau khi chân tướng bại lộ thì chạy tới lượn lờ trước mắt hắn khoe khoang bản thân có dự kiến trước!

"Các ngươi đang làm gì?" Kỳ Thiếu Vinh đi tới gọi.

"Ngươi...... Trang Hạo?" Kỳ Thiếu Vinh nhìn người đeo mặt nạ da người, không xác định hỏi lại.

Trang Hạo gật đầu.

Kỳ Thiếu Vinh nhướn mi, vui vẻ nở nụ cười, "Trang Hạo! Ha ha...... Trang Hạo, hiện tại ngươi thật xấu! Không nghĩ tới ngươi cũng có thể trở nên xấu như vậy, ngươi thật sự quá xấu!"

Trang Hạo nhìn phản ứng của Kỳ Thiếu Vinh, không khỏi đầu đầy hắc tuyến! Tiểu tử Dịch Phàm này chỉ biết đưa ra mấy chủ ý xấu!

Trang Hạo vươn tay muốn kéo mặt nạ trên mặt ra, bị Kỳ Thiếu Vinh kéo lại, "Không cần, như vậy khá tốt."

"A Phàm, ngươi cũng mang một cái đi." Kỳ Thiếu Vinh nói.


Dịch Phàm ngây ra một lúc: "A! Ta?"

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Đúng vậy."

Dịch Phàm nhíu mày: "Ta không cần, vốn dĩ ta lớn lên cũng không đẹp lắm."

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Dịch Phàm: "Sao có thể? Ngươi lớn lên cũng rất được, nếu không năm đó sao Mộ Tuyết Lam ai cũng không chọn, lại cố tình chọn ngươi chứ, không phải do ngươi lớn lên soái sao?"

Dịch Phàm: "......"

Thẩm Nguyên run rẩy khóe miệng một chút, thầm nghĩ: Năm đó Mộ Tuyết Lam chọn Dịch Phàm là bởi vì cơ duyên xảo hợp, không phải do nhìn trúng diện mạo của Dịch Phàm gì đó, bất quá, tiểu tử Dịch Phàm này lớn lên quả thật không tồi, tại do trước đây cái danh phế tài của tiểu tử này quá thịnh, lớn lên có đẹp cũng không được ai thưởng thức.

"Nhanh lên, tùy tiện chọn một cái đi." Kỳ Thiếu Vinh lên tiếng thúc giục.

"Chỗ mặt nạ này quá xấu." Dịch Phàm nói.

Trang Hạo liếc mắt nhìn Dịch Phàm một cái, thầm nghĩ: Ngươi cũng biết đám mặt nạ này xấu, ta còn tưởng rằng ngươi không biết chứ!

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Dịch Phàm: "Xấu mới tốt, xấu mới không có người nào dính lên!"

Dịch Phàm hít sâu một hơi: "Thiếu gia, ngươi cũng phải chừa cho ta chút mặt mũi trước Đình Hiên chứ."

"Đình Hiên thích xấu."

Trang Hạo thầm nghĩ: Báo ứng a! Đây đúng là phong thuỷ luân chuyển! Lúc trước Dịch Phàm nói Kỳ Thiếu Vinh thích xấu, bây giờ Kỳ Thiếu Vinh lại nói Mộ Đình Hiên thích xấu.

Trang Hạo vỗ vỗ bả vai Dịch Phàm, sâu lắng khuyên nhủ: "Dịch thiếu, ngươi rất để ý dung mạo sao? Ngươi phải biết rằng tướng mạo chỉ là một cái túi da mà thôi, không có gì ghê gớm, ngươi đừng nông cạn như vậy, phải có chiều sâu một chút."

Thẩm Nguyên run rẩy khóe miệng một chút, Trang Hạo nhanh như vậy đã trả lại lời này về cho nguyên chủ.

Dịch Phàm nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Thiếu gia, ngươi nói thật sao?"

"Thiếu Vinh nói luôn đúng, hơn nữa, ta vừa nhìn Mộ Đình Hiên đã biết hắn chỉ thích người xấu." Trang Hạo quả quyết đáp.

Dịch Phàm nhìn chằm chằm Trang Hạo, trong mắt xẹt qua vài phần không vui.

Trang Hạo cười cười: "Ta nói thật, lời ngươi nói có lẽ là đúng, nhưng lời ta nói bình thường đều sẽ ứng nghiệm."


Dịch Phàm: "Trang đại thiếu, ta nghe nói ngươi từng quả quyết, tâm ngươi như thiết thạch, tuyệt không hối hận chuyện từ hôn."

Trang Hạo: "......" Rốt cuộc tiểu tử Dịch Phàm này còn muốn nhắc lại chuyện ngu xuẩn đó đến bao giờ a!

Mặc kệ như thế nào, Dịch Phàm vẫn nghe theo Kỳ Thiếu Vinh an bài, chọn một cái mặt nạ mang lên.

Thẩm Nguyên chớp chớp mắt nhìn về phía Kỳ Thiếu Vinh: "Bằng không ta cũng mang một cái?"

"Ngươi?" Kỳ Thiếu Vinh đánh giá Thẩm Nguyên một vòng: "Thẩm thiếu, ngươi không cần mang, diện mạo của ngươi cũng chỉ thường thường, chưa đạt đến trình độ trêu hoa ghẹo nguyệt trình được."

Thẩm Nguyên: "......" Kỳ Thiếu Vinh cư nhiên khinh người như vậy, hắn lớn lên...... kỳ thật cũng rất tuấn tú được không?

"Kỳ tứ thiếu, ta không đạt được đến trình độ trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng ngươi thì có a! Bằng không ngươi cũng mang một cái đi." Thẩm Nguyên nói.

Kỳ Thiếu Vinh vẫy vẫy tay: "Ta? Ta không cần."

Thẩm Nguyên khó hiểu hỏi: "Vì sao ngươi lại không cần?"

"Định lực của ta rất tốt, dù có bao nhiêu ong bướm bay tới ta cũng đều có thể giữ mình được."

Thẩm Nguyên: "......"

+++++++++++++++++++++++++++

"Đình Hiên."

Nghe được thanh âm Dịch Phàm, Mộ Đình Hiên quay đầu qua, nhìn đến bộ dáng của Dịch Phàm, Mộ Đình Hiên không khỏi ngây người ra một lúc.

"Sao ngươi lại biến thành như vậy?" Mộ Đình Hiên mở miệng hỏi.

Dịch Phàm buông tay: "Thiếu Vinh bảo ta biến thành như vậy, hắn nói như vậy tương đối điệu thấp."

Mộ Đình Hiên gật đầu: "Thiếu gia nói đúng, diện mạo ban đầu của ngươi quả thật có chút rêu rao, dễ dàng trêu hoa ghẹo nguyệt."

Dịch Phàm tràn đầy ngoài ý muốn nhìn Mộ Đình Hiên: "Đình Hiên, ngươi cảm thấy diện mạo ban đầu của ta rêu rao sao?"

"Đúng vậy!"

"Ngươi cảm thấy ta lớn lên tuấn tú sao?" Dịch Phàm cẩn thận hỏi.

Mộ Đình Hiên gật đầu: "Đúng vậy! Ngươi lớn lên vẫn luôn rất tuấn tú."

Dịch Phàm ngượng ngùng cúi đầu, mặt nạ da người che lấp hết sắc mặt đỏ bừng của Dịch Phàm.

Trang Hạo nhìn ý cười trong mắt Dịch Phàm, trái tim không khỏi có chút khó chịu.


Vận khí của tiểu tử Dịch Phàm này thật tốt! Bất quá, ánh mắt của Mộ Đình Hiên làm sao thế không biết! Dịch Phàm có tuấn tú chỗ nào sao, như hắn mới được coi là tuấn tú mới đúng.

+++++++++++++++++++++++++++

"Công tử." Thiếu nữ được Trang Hạo cứu lúc trước vội vã chạy tới.

Trang Hạo xoay người lại, thiếu nữ kia tức khắc bị hoảng sợ, lui về phía sau vài bước.

"Công tử, sao ngươi lại biến thành như vậy?"

"Hắn nguyên bản đã như vậy, chẳng qua lúc trước hắn dịch dung để trở nên tuấn tú một chút." Dịch Phàm khoác tay lên vai Trang Hạo nói.

"Lúc trước dịch dung, vì sao bây giờ không dịch dung nữa?" Thiếu nữ nghi hoặc hỏi.

Dịch Phàm cười cười: "Bởi vì mặt nạ dịch dung hỏng rồi, không thể dùng nữa."

Thiếu nữ nhìn Trang Hạo, đáy mắt toát ra vài phần khủng hoảng: "Ta...... Ta đi trước."

Dịch Phàm ha ha cười lên: "Nha đầu này thật đơn thuần! Cư nhiên dễ lừa như vậy, ta còn tưởng rằng sẽ khó khăn hơn một chút chứ."

Trang Hạo nhìn Dịch Phàm: "Mặt nạ của ngươi đâu?"

"Nơi này không có ai, tạm thời không đeo, lát nữa lên đường rồi mang." Dịch Phàm đáp.

Trang Hạo gật đầu: "Thì ta là như vậy! Có phải ngươi sợ Mộ Đình Hiên ghét bỏ ngươi xấu không?"

Dịch Phàm: "......"

Dịch Phàm tựa tiếu phi tiếu nhìn Trang Hạo: "Trang đại thiếu, ngươi dọa cô nương nhà người ta sợ rồi, đây là lần đầu tiên Trang đại thiếu bị người khác ghê tởm đến bỏ chạy đi?"

Trang Hạo: "......"

"Trên đời này không phải ai cũng có thể nhìn đến bên trong nội tâm ngươi, bảo vệ cái mặt ngươi cho tốt đi, đừng để bị hủy." Dịch Phàm cười cười, nghênh ngang rời đi.

Trang Hạo nhìn Dịch Phàm, thầm nghĩ: Tại sao bên cạnh Kỳ Thiếu Vinh luôn có mấy tên kéo chân sau như Dịch Phàm chứ?

Trang Hạo nhìn về phía Thẩm Nguyên, Thẩm Nguyên thấy Trang Hạo nhìn qua, lập tức cười ngây ngô một cái, Trang Hạo thở dài một hơi, thầm nghĩ: Người bên cạnh Kỳ Thiếu Vinh không được việc, người bên cạnh hắn lại càng không được việc.

"Được rồi, mấy tên kéo chân sau kia đi rồi, chúng ta cũng nhanh chóng lên đường thôi." Kỳ Thiếu Vinh nói.

Dịch Phàm nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Thiếu gia, cần gấp như vậy sao?"

"Nha đầu kia mới vừa bị kích thích dọa chạy, phỏng chừng là sắp phản ứng lại rồi, chờ nàng phản ứng lại, chúng ta có muốn đi cũng không kịp nữa."

Trang Hạo gật đầu: "Thiếu Vinh nói có lý, chúng ta nhanh rời đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận