[Tóm lược lời tác giả: PN không liên quan đến chính văn, viết theo yêu cầu của đọc giả, ai lỡ đọc thì hãy xem nó như ảo giác:3 ]
Đẩy cửa ra, liền nhìn thấy bóng dáng yếu ớt tái nhợt của người kia ngồi dựa vào cửa. Trời chiều chạng vạng rực rỡ xuyên qua khe hở, chiếu vào trên mặt cậu, làm bóng dáng gầy yếu của cậu thêm phần mông lung, nhưng càng tôn lên cặp mắt đen của cậu —— trong ánh mắt kia chỉ có anh.
Dưới làn mi run nhè nhẹ, con ngươi màu đen nhìn về phía anh cực kì yếu ớt, mang theo thần sắc đáng thương khiến người ta thương xót, dường như chỉ dùng sức một chút, sẽ làm cho cả tinh thần và thân thể đối phương đều vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Không khỏi nhớ tới bộ dáng chói mắt đã từng tràn đầy sức sống của cậu, trong lòng Tưởng Trạch Hàm càng thêm thương tiếc, bất quá cho dù người nọ là dạng gì, anh đều sẽ yêu cậu sâu đậm như vậy.
Khoé miệng Tưởng Trạch Hàm gợi lên nụ cười dịu dàng, cảm giác mỗi khi nhìn thấy bóng dáng dịu ngoan này, mỏi mệt cả ngày của anh đều sẽ tan biến hết, lòng tràn đầy ắp hạnh phúc ấm áp, cảm thấy hạnh phúc nhất trên thế gian cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Đóng cửa lại, bước nhanh qua, ngồi xổm người xuống, Tưởng Trạch Hàm đưa tay xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cậu, “Tiểu Thần thật ngoan, đợi anh hai nãy giờ sao?”
Đôi mắt Tưởng Trạch Thần run rẩy, dường như là vì tránh đi ánh sáng, rũ tầm mắt xuống, im lặng không nói. Tưởng Trạch Hàm cũng không cho rằng cậu ngang ngược, chỉ là ôm lấy bờ vai cậu, nhẹ nhàng hôn lên hai gò má của cậu, “Đói bụng không? Anh hai làm cơm cho em được không? Muốn ăn cái gì hửm?”
Tưởng Trạch Thần vẫn lặng im, nhưng Tưởng Trạch Hàm hình như cũng không định đợi nghe câu trả lời của cậu, mà tự mình sắp xếp bữa tối, “Thịt viên củ sen cơm nếp, gà ngó sen… A, còn có cá Tây hồ nấu giấm, em thích ăn nhất đó, được không?”
Giơ tay lên, mơn trớn cái vòng xinh đẹp tinh xảo trên cổ Tưởng Trạch Thần, sau đó tháo sợi xích dài nhỏ đeo trên cổ cậu xuống, tùy tay để qua một bên, Tưởng Trạch Hàm thật cẩn thận nâng Tưởng Trạch Thần dậy, như là đối đãi với thuỷ tinh dễ vỡ, lại không nghĩ rằng đối phương vừa bước bước đầu tiên đã lảo đảo, may mắn Tưởng Trạch Hàm mau tay nhanh mắt, mới không có làm cậu lại ngã ngồi trên mặt đất.
“Làm sao vậy? Bị tê chân sao?” Tưởng Trạch Hàm vội vàng hỏi han, thuần thục đỡ lấy thân thể Tưởng Trạch Thần, một tay muốn giúp cậu vuốt ve mát xa chân, lại bị đối phương vươn tay ngăn cản.
“… Thật có lỗi, hôm nay công việc hơi nhiều, về hơi trễ, vậy mà làm em đợi anh tới chân cũng tê rần, thân thể em luôn không tốt, bình thường ở nhà vẫn nên hoạt động một chút mới tốt, đừng lúc nào cũng ngồi…” Nhẹ giọng nói ra câu nói đầy áy náy, Tưởng Trạch Hàm chăm sóc từng chút một, nhưng Tưởng Trạch Thần chỉ khẽ khàng đẩy đẩy anh, dường như có vài phần ý tứ thúc giục, lại không quan tâm hai chân của mình vừa cử động đã đau như kim đâm.
“Xem ra là Tiểu Thần cực kì đói rồi? Được rồi, anh hai đã biết, anh sẽ đi nấu cơm ngay bây giờ, được không?” Tưởng Trạch Hàm cười khẽ một tiếng, một tay đỡ lấy phần eo Tưởng Trạch Thần, một tay ôm lấy chân cậu, chỉ dùng một chút lực đã có thể ôm ngang cậu lên, căn bản mặc kệ người trong ngực vô lực giãy dụa, cười đi vào phòng trong, “Tiểu Thần em lại nhẹ đi, đêm nay cần phải ăn nhiều một chút mới được, nếu không thì anh thật sự sẽ lo cho sức khoẻ của em đó.”
Hình như nhận thấy phản kháng của mình căn bản không có tác dụng, Tưởng Trạch Thần có chút suy sụp thả lỏng thân thể, cánh tay khoác hờ lên vai Tưởng Trạch Hàm, tầm mắt rũ xuống, khe khẽ thở dồn dập có chút gấp gáp.
Đặt Tưởng Trạch Thần lên ghế tựa cạnh bàn ăn, trìu mến vuốt ve ***g ngực của cậu, giúp cậu thuận hơi, Tưởng Trạch Hàm đợi sau khi hơi thở của cậu rốt cuộc hồi phục thì hôn lên trán cậu, lúc này mới lưu luyến đứng dậy, đi tới phòng bếp.
Vài năm trước, sau ngày Tưởng Trạch Thần gặp phải tai nạn xe cộ, Tưởng Trạch Hàm liền sa thải người làm trong nhà, mỗi ngày tự mình nấu cơm cho cậu. Lúc mới bắt đầu thì xem sách dạy nấu ăn, từng chút từng chút một nghiêm túc xem xét độ lửa cùng gia vị, mới miễn cưỡng làm ra đồ ăn có thể cho vào miệng, cho đến hiện tại có thể chỉ cần tuỳ ý vung nồi xẻng là làm ra được món ngon hương vị xuất sắc, trù nghệ của Tưởng Trạch Hàm có thể nói tăng vùn vụt —— anh luôn thông minh, hơn nữa cố chấp, cho dù xét về mặt nào. Chỉ cần anh hy vọng, nguyện ý, mong muốn, thì không có chuyện gì anh không làm được, không có thứ anh không đạt được.
—— Cho dù là cái gì…
Rất nhanh, một bàn đồ ăn đã được lục tục bưng lên, Tưởng Trạch Hàm ngồi xuống bên cạnh Tưởng Trạch Thần, cẩn thận điều chỉnh tư thế cho cậu, rồi cầm lấy chiếc đũa, gắp đồ ăn vào chén cậu, sau đó cười khẽ nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Tưởng Trạch Thần đang nhìn đồ ăn trước mặt lại không cử động, “Tiểu Thần, sao lại không ăn? Lại đang làm nũng, muốn để anh hai đút em sao?”
Ánh mắt Tưởng Trạch Thần lóe lóe, cuối cùng vẫn có chút chậm chạp nâng tay lên, cầm lấy đôi đũa tre cực nhẹ, cẩn thận gắp đồ ăn trong bát.
Động tác của cậu vô lực, thậm chí có thể xem là vụng dại, mỗi lần phải gắp hai ba lần mới có thể gắp được, còn thường xuyên chưa kịp đưa vào miệng đã rớt lại trong chén.
Tưởng Trạch Hàm cũng không thúc giục cậu, dịu dàng kiên nhẫn nhìn nhất cử nhất động của cậu, có đôi khi cũng sẽ gắp vài món cậu gắp không được bỏ vào cơm đút cho cậu ăn, cẩn thận săn sóc đến cực điểm.
Ăn vài miếng, đến khi dạ dày không còn khó chịu, Tưởng Trạch Thần liền dừng chiếc đũa.
“Còn chưa ăn bao nhiêu mà, đủ rồi sao?” Tưởng Trạch Hàm nhăn mi, nói có chút không vui, Tưởng Trạch Thần nâng mắt nhìn anh, sau đó lại dời mắt đi, vẻ mặt hờ hững đến nỗi khiến người ta không biết cậu đang nghĩ gì.
“Tiểu Thần, đừng không vui như vậy chứ, chỉ là không thể đóng phim thôi, anh hai vẫn sẽ đối xử với em thật tốt mà.” Thở dài, ôm bả vai Tưởng Trạch Thần, Tưởng Trạch Hàm nhẹ xoa tóc cậu, để cậu tựa vào trong ngực mình, “Em không cần làm gì cả, anh hai sẽ cho em mọi thứ tốt nhất, như vậy không tốt sao? Vui vẻ một chút đi, nếu không thì thân thể của em chịu không nổi đâu, em xem, em lại gầy đi… Nếu em xảy ra chuyện gì, anh hai phải làm sao đây?”
Thanh âm của Tưởng Trạch Hàm đau xót dịu dàng xen lẫn khẩn cầu van xin, bàn tay đang nắm bả vai Tưởng Trạch Thần cũng hơi dùng sức, Tưởng Trạch Thần run lên một cái, nhưng cuối cùng vẫn cầm đũa lên, nuốt từng ngụm từng ngụm đồ ăn vào trong dạ dày mà không cần biết mùi vị.
“Như vậy mới ngoan chứ, Tiểu Thần.” Vẻ mặt của Tưởng Trạch Hàm rốt cuộc cũng ôn hoà lại, khóe miệng cũng hơi hơi mang ý cười, “Anh hai thật sự là không hiểu Tiểu Thần vì sao thích quay phim như vậy, giới giải trí có gì tốt đâu? Dơ bẩn, hỗn loạn như vậy, còn phải cùng người ta bằng mặt không bằng lòng —— lan truyền scandal với những đứa diễn viên căn bản chẳng có chút tiếng tăm, thật sự là rất oan ức cho Tiểu Thần … Anh hai thật ghét thấy em trên TV thân mật với người khác, hơn nữa dần dà Tiểu Thần em đều không phân biệt được diễn hay không diễn, vì những người đó chống đối anh hai, lừa gạt anh hai…”
Tay Tưởng Trạch Thần run lên, ngó sen vừa mới gắp lên rớt lại trong bát, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Trạch Hàm, vẻ mặt có chút lo lắng bất an, hơi hơi há miệng, trong cổ họng phát ra một chút tiếng động nhỏ, cuối cùng lại vẫn là có chút buồn bã mà ngậm miệng lại.
Tưởng Trạch Hàm không nói gì nữa, chỉ dịu dàng vuốt tóc Tưởng Trạch Thần, nhìn cậu tiếp tục im lặng ăn cơm, đợi cậu ăn sắp xong, mới đứng dậy trở lại phòng bếp, bưng nước thuốc vẫn luôn hâm trong nồi ra.
“Đây, Tiểu Thần, hôm nay là thuốc nhục quế kê can (thuốc bổ thận kiện khí).” Bưng chén lên, đặt bên môi Tưởng Trạch Thần, Tưởng Trạch Hàm nhìn cậu co quắp một chút, dùng ánh mắt chán ghét cùng hoảng sợ khó có thể nói mà nhìn chén thuốc nặc mùi trước mặt, khóe miệng nhẹ nhàng nhíu nhíu, thanh âm thấp xuống mấy độ, “Tiểu Thần…”
Cơ thể Tưởng Trạch Thần khẽ run, bất an liếc nhìn Tưởng Trạch Hàm một cái, vội vàng mở miệng, kiên quyết đổ hết thuốc vào miệng.
Cậu uống quá nhanh, thậm chí không cẩn thận sặc một cái, thuốc tràn ra từ khóe miệng, chảy xuống cổ, làm ướt áo trong mỏng manh, thậm chí dính vào quần.
Tưởng Trạch Hàm vội vàng lấy bát ra, vỗ vỗ lưng Tưởng Trạch Thần đang liên tục ho khan, không ngừng vỗ về, nhìn chén thuốc còn dư hơn phân nửa, khe khẽ thở dài, “Quên đi, đêm nay Tiểu Thần không muốn uống, thì thôi đi.”
Tưởng Trạch Thần nhẹ nhàng thở ra, trong mắt chợt hiện vui mừng rồi biến mất, sau đó lại bị Tưởng Trạch Hàm ôm lên, đi vào phòng tắm.
Đặt Tưởng Trạch Thần lên ghế dựa trong phòng tắm, Tưởng Trạch Hàm kéo ống tay áo, bắt đầu xả nước, cho đến sau khi nước ấm vừa đủ chảy đầy bồn tắm lớn, mới xoay người, cởi quần áo của mình, cũng cởi quần áo của Tưởng Trạch Thần ra.
Tưởng Trạch Thần sau khi cởi quần áo thoạt nhìn càng thêm gầy yếu, vô lực rúc vào ngực anh, dịu ngoan đến nỗi làm tim anh mềm mại, Tưởng Trạch Hàm ôm lấy cậu, cùng vào bồn tắm lớn. Dòng nước ấm áp bao bọc thân thể hai người, khiến Tưởng Trạch Hàm phát ra một tiếng than nhẹ, sau đó vừa hôn nhẹ hai gò má Tưởng Trạch Thần, vừa dùng khăn mặt vấy nước ấm, nhẹ nhàng chà lau thân thể cậu.
Da thịt kề sát cùng một chỗ, xúc cảm tuyệt vời đến khó có thể nói thành lời, hai tay vuốt ve tới lui trên cơ thể mềm dẻo, khiến dục hoả trong cơ thể Tưởng Trạch Hàm khẽ nhúc nhích.
Ngón tay trượt dọc theo sống lưng Tưởng Trạch Thần, tiến vào trong nước, hơi hơi dò hỏi cửa động, thân thể Tưởng Trạch Thần mãnh liệt cương một chút, lại vẫn không phản kháng giãy dụa, chỉ là đột nhiên cương cứng vẫn để Tưởng Trạch Hàm cảm nhận được.
“… Thật có lỗi, Tiểu Thần, anh quên, thân thể của em không tốt, thường xuyên làm tình đối với em sẽ tạo thành thương tổn, là anh hai không đúng, em không cần gấp.” Dịu dàng an ủi, ngón tay Tưởng Trạch Hàm rời khỏi nơi nguy hiểm kia, ngược lại ôm lấy eo cậu, nắm chặt một cổ tay của cậu.
Cổ tay vô lực bị Tưởng Trạch Hàm lấy một sức mạnh không thể chống lại mà cầm lấy, đặt vào bộ phận cực nóng đang cứng rắn kia, Tưởng Trạch Thần như bị phỏng mà hơi quẩy người một cái, lại rất nhanh thuần phục, có chút chết lặng để Tưởng Trạch Hàm điều khiển, cọ xát trên bộ phận kia. Tai nghe hô hấp của Tưởng Trạch Hàm gần mình trong gang tấc đang dần trầm đi, hơi thở ấm áp phun lên hai gò má cùng tai cậu, làm cho Tưởng Trạch Thần nhẹ nhàng run rẩy, thân thể mẫn cảm bị điều giáo cũng từ từ nóng lên.
“Anh yêu em, Tiểu Thần, anh yêu em…” Tưởng Trạch Hàm nỉ non, gần như trầm mê, theo *** từ từ cao lên, cánh tay anh ôm Tưởng Trạch Thần càng ôm càng chặt, để thân thể mềm dẻo mảnh khảnh kia kề sát mình, sát sao đến không có một khe hở.
Tiếng nói ma mị bên tai khiến trong mắt Tưởng Trạch Thần hiện lên một tia phức tạp cùng đau khổ, lập tức đôi mắt hạ xuống, nhẹ nhàng há mồm, rốt cục phun ra vài thanh âm nhẹ đến gần như nghe không được.
“Em cũng yêu anh… Anh hai…”
Động tác của Tưởng Trạch Hàm dừng một lát, lập tức khẽ nở nụ cười, tiếng nói dịu dàng đến cực điểm, lại cất dấu lạnh giá cùng nguy hiểm, “Tiểu Thần, lại muốn giống lần trước dùng lời ngon tiếng ngọt lừa anh thả lỏng cảnh giác, sau đó bỏ chạy sao? Không có khả năng đâu, Tiểu Thần, anh tuyệt đối sẽ không cho phép em rời đi, em trốn không thoát đâu —— cho dù em chạy thoát, anh cũng tuyệt đối sẽ bắt em về… Tuyệt đối.”
Tưởng Trạch Thần không trả lời, chỉ là có chút tuyệt vọng nhắm mắt lại, mặc cho Tưởng Trạch Hàm nắm tay cậu, tăng sức mạng cùng tốc độ vuốt ve tính khí, lập tức gầm nhẹ một tiếng, phun ra bạch trọc.
Thân thể căng cứng từ từ thả lỏng, Tưởng Trạch Hàm ôm trong ngực thân thể trẻ tuổi, nhẹ nhàng cọ cọ hai gò má cậu, lộ ra nụ cười mỹ mãn.
“Tiểu Thần, em chỉ có thể tiếp tục ở bên cạnh anh, chỉ có thể nhìn một mình anh, chỉ có thể nghe anh nói, cả đời…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...