Trọng Sinh Chi Nịch Sát

—— Năm năm sau, Las Vegas ——

“Dừng dừng dừng ——! A! Chết tiệt! Lại thua rồi!” Tưởng Trạch Thần ảo não mà che mặt, quay đầu và tỏ ra tuyệt vọng mà tựa lên vai Tưởng Trạch Hàm, “Thua hơn một ngàn đô la rồi đó nha! Em thiệt không cam lòng! QAQ “

“Chỉ là hơn một ngàn đô mà thôi, so với tiền em kiếm được cũng chẳng qua là chín trâu mất sợi lông, có cần đau lòng như vậy không nè?” Tưởng Trạch Hàm cười khẽ, xoa xoa đầu cậu.

“Không đau lòng mới là lạ! Đó đều là tiền mồ hôi nước mắt của em đó! Tất cả đều thua hết mất rồi, một cọng lông cũng chẳng có ấy, trong lòng em đang mất cân bằng!” Tưởng Trạch Thần nghiến răng nghiến lợi.

“Vì thế, em tính lại đặt cược để vãn hồi tiền vốn ư?” Tưởng Trạch Hàm nhướng mày, anh tỏ ra trầm ổn vô cùng, tạo thành ví dụ đối lập với em trai nhà mình.

Tưởng Trạch Thần cắn cắn môi, cậu đấu tranh tư tưởng mà nhìn bóp tiền của mình, lại nhìn nhìn bàn đánh bạc, “Em nghe nói, những tên nào thua đến ngay cả quần lót cũng không còn ở trong chiếu bạc đều nghĩ thế này: bởi vì thua quá nhiều cho nên không thể không tiếp tục đánh bạc hòng lấy về ít tiền vốn…”

“Ừ, đích thật là đúng như vậy đấy.” Tưởng Trạch Hàm cười cười, gật đầu.

“… Má nó! Anh đây lại đánh một ván nữa xem sao! Nếu còn thua thì không thèm đánh bạc nữa!” Tưởng Trạch Thần cắn răng một cái, vươn tay xếp hết tất cả các casino chips* lên trên bàn, kết quả vừa mới làm xong việc này đã bị Tưởng Trạch Hàm kéo một cái làm cho lảo đảo. Cậu ngã lên ngực anh, sau đó bị anh ôm lấy bả vai, nắm cằm xoay đầu lại.

Casino chips*: là một dụng cụ đánh bạc sử dụng trong các sòng bài, thường được sử dụng trong các sòng bài để chơi trò chơi may rủi như poker, blackjack, roulette,… Nó có hình dáng tương tự như đồng tiền nhưng dày hơn dùng để đặt cược thay cho việc đặt cược trực tiếp tiền hoặc đá quý vì các lý do an ninh.

“Sao em vẫn đáng yêu thế nhỉ?” Bên tai truyền đến giọng nói tràn đầy ý cười của Tưởng Trạch Hàm, sau đó môi cậu bị chặn lại. Đầu lưỡi liếm theo viền môi, đẩy ra cánh môi liếm liếm răng nanh, Tưởng Trạch Thần đảo mắt xem thường, biết nghe lời phải mà hé môi ra.

Hai người đứng ở bên bàn đánh bạc ôm hôn nồng nhiệt, người xung quanh cũng chỉ liếc nhìn bọn họ một cái, hoặc là trêu chọc mà huýt sáo, hoặc là không chút để ý mà đặt tầm mắt về lại ván bài.

Người nào lăn lộn ở Las Vegas lại chưa từng gặp quá nhiều loại tình huống? Chẳng qua là người yêu đồng tính hôn môi thôi, loại chuyện này ở trong mắt bọn họ chẳng đáng một xu.


Tưởng Trạch Hàm không kiêng nể gì mà hôn em trai của mình, cuối cùng thì anh cũng không cần quan tâm tới mọi người xung quanh. Còn Tưởng Trạch Thần cũng kịch liệt mà đáp lại, vươn tay ôm lấy cổ anh, rồi lại không chút lưu luyến đẩy ra Tưởng Trạch Hàm trong tiếng huýt sáo trêu chọc hoặc tiếng than tiếc rẻ của mọi người, quay đầu nhìn kết quả.

“Oh, Shit! Ngày hôm nay là ngày hạn của em nha?!” Tưởng Trạch Thần xù lông, hoàn toàn không tin rằng ngay cả một cửa cậu cũng không trúng.

Tưởng Trạch Hàm không biết làm thế nào mà lắc lắc đầu, thừa dịp em trai nhà mình đem lực chú ý đều đặt trên bàn đánh bạc, anh đi ra ngoài một lúc sau đó lại đổi về một đống chips.

Tưởng Trạch Thần “Hì hì” cười, cảm thấy có chút ngượng ngùng. Cậu nhào lên cho Tưởng Trạch Hàm một cái hôn nóng bỏng, lập tức cầm lấy đống chips rồi lao đầu vào cuộc chiến đỏ đen. Thẳng đến khi cậu tận hứng, cảm thấy mỹ mãn mới cùng Tưởng Trạch Hàm sóng vai rời đi.

—— Về phần cuối cùng cậu đã thua hết bao nhiêu, nha, vấn đề mất hứng ấy đừng nhắc lại làm chi…

Sòng bài ở Las Vegas đều cung cấp rượu miễn phí, Tưởng Trạch Thần đương nhiên sẽ không khách khí. Sau khi rời khỏi sòng bài, đầu của Tưởng Trạch Thần đã có chút say say.

Gió đêm mang theo hơi lạnh thổi vào người cũng không khiến cậu tỉnh rượu được bao nhiêu. Trên một chiếc ghế dài ven đường, Tưởng Trạch Thần thả lỏng thân thể ngồi tựa vào vai Tưởng Trạch Hàm, híp mắt nửa khép nửa mở.

“Mệt à?” Tưởng Trạch Hàm nghiêng đầu hôn cậu, nhẹ giọng hỏi, anh vươn tay ấn huyệt thái dương cho cậu.

“Ừm, có chút…” Trong giọng nói của Tưởng Trạch Thần mang theo giọng mũi, nghe như là đang làm nũng. Rõ ràng đã là người trưởng thành rồi, nhưng mà cậu vẫn tùy hứng như một đứa trẻ nhỏ trước mặt Tưởng Trạch Hàm —— đương nhiên, đây đều là do Tưởng Trạch Hàm tận lực yêu chiều nên mới thành ra thế.

“Ai kêu em ham hố chi, vừa mới tham gia xong điển lễ trao giải, đoạt được cúp ảnh đế liền chạy suốt đêm đến nước Mỹ, rốt cuộc thì em muốn làm gì?” Tưởng Trạch Hàm có chút dở khóc dở cười.

“Ai nha, đời người đắc ý hãy vui tràn, chẳng qua là em muốn cho mình vui vẻ hơn một chút mà thôi.” Tưởng Trạch Thần chớp chớp mắt, không thèm quan tâm mình chạy đi đã để lại bao nhiêu rắc rối cho người khác.

“Phỏng chừng Tống Nhạc đã bị em chọc đến điên tiết lên rồi, người đại diện nghiêm túc như anh ta cũng khó kiếm lắm đấy, em đừng chọc giận anh ta nhiều quá không thì anh ta đổi nghề đấy, thế thì có ai còn trị được em?” Tưởng Trạch Hàm có chút đau đầu.


“Không phải còn có anh hay sao? Ông ~ chủ ~ Studios cá nhân của em! Em tin tưởng anh có năng lực giữ lại người đại diện nghiêm túc ấy mà~!” Tưởng Trạch Thần lấy đầu dụi dụi vai Tưởng Trạch Hàm, cười nịnh nọt.

Tưởng Trạch Hàm bất đắc dĩ, trừ bỏ việc nắm lấy chiếc cằm kia rồi hôn lên đôi môi còn đượm hương rượu thì anh chẳng còn cách nào khác.

Năm năm, Tưởng Trạch Thần rốt cục bò lên vị trí cao nhất, hung hăng đá bay Diệp Thành Sâm từ ngôi vị ảnh đế xuống, hoàn thành hành động vĩ đại “Trường Giang sóng sau đè sóng trước, người mới thay thế người cũ”. Có điều, đằng sau cậu còn có Lê Chu luôn ‘manh động’, ngôi vị ảnh đế tiếp theo rơi vào tay ai còn không biết đâu.

—— Có điều, có cạnh tranh mới có động lực, thiếu Lê Chu hoặc là Tưởng Trạch Thần, thiếu bất cứ người nào cũng làm cho đường đua tranh vị trong giới giải trí ảm đạm đi rất nhiều.

Tưởng Trạch Hàm độc quyền nắm giữ Tưởng thị và giúp nó phát triển đến vị trí cao nhất. Trừ bỏ tiến thêm một bước củng cố Tưởng thị ở các lĩnh vực vốn có, anh cũng thành công xâm nhập làng giải trí. Tuy rằng địa vị không cao nhưng cũng đủ khả năng che chở cậu em trai ngày càng rực rỡ của anh, để cậu có thể không kiêng nể gì mà tiếp tục làm cho người khác đau đầu —— Ví dụ như sau khi nhận cúp ảnh đế thì chạy thẳng đến Las Vegas đánh bạc…

“Đều nói ‘Đỏ bạc đen tình’, có lẽ nó đúng thiệt.” Tưởng Trạch Thần lẩm bẩm, thở dài, “Ít nhất em đã chứng minh được vế đối của nó, ‘Đỏ tình đen bạc’, vận may của em chắc bị dùng hết rồi!”

“… Đừng nói cho anh biết em chạy tới đây chỉ để chứng minh điều này?” Tưởng Trạch Hàm chẳng thể tỏ ra cáu kỉnh được nữa bởi vì suy nghĩ kì lạ của em trai.

“… Đâu có, đấy là thuận tiện thu hoạch được thôi.” Tưởng Trạch Thần nhún vai, lập tức mỉm cười giảo hoạt, “Anh có biết bốn chuyện vui nhất trong đời không?”

“Nắng lâu gặp mưa rào; Xa quê gặp bạn cũ; Đêm động phòng hoa chúc; Tên đề bảng vàng?” Tưởng Trạch Hàm nhướng mày, vẫn thấy nghi hoặc.

“Hai cái đầu không liên quan gì đến chúng ta, mà em cũng không có hứng thú, có điều em thích vế sau nhé. Nhận được danh hiệu ảnh đế coi như là ‘Tên đề bảng vàng’; được mỹ nhân ư… Là ‘Đêm động phòng hoa chúc’ đó nha ~” Tưởng Trạch Thần nâng cằm Tưởng Trạch Hàm như đang trêu đùa, cậu bây giờ nom thiệt giống Đăng Đồ Tử —— được rồi, cậu trước giờ vẫn đều là Đăng Đồ Tử mà.

Tưởng Trạch Hàm sáng rực hai mắt, lập tức lại híp lại, giọng nói mang theo ý cười, rồi lại có chút nguy hiểm, “Như vậy, chẳng phải chúng ta nên đến nơi đăng kí hôn nhân mở 24/24 của Las Vegas ngay sau khi xuống máy bay sao?”


“Nha… Đó là do em không nhịn được, ngứa tay lắm nha…” Tưởng Trạch Thần xấu hổ mà tránh né tầm mắt của anh, lập tức lại đúng lý hợp tình mà nói, “Hơn nữa anh không thấy như thế không quá lý tưởng sao?! Chúng ta cũng phải tạo không khí trước chứ!”

“Anh hoàn toàn không biết em có tạo không khí thành công hay không, bây giờ anh chỉ cảm thấy ngứa răng thôi.” Nụ cười trên mặt Tưởng Trạch Hàm không chê vào đâu được. Anh bất ngờ đứng lên, làm hại Tưởng Trạch Thần còn đang lười biếng tựa vào anh bị ngã nhào, may mà cậu kịp chống tay xuống ghế mới ổn định thân thể.

Giơ tay lên, nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, Tưởng Trạch Hàm khẽ nhíu mày, “Tại em ngứa tay cho nên chúng ta đã lỡ mất dịp ‘động phòng hoa trúc’ trong vòng 24 giờ sau khi em được ‘Tên đề bảng vàng’ rồi đó. Có điều nên tính chênh lệch múi giờ thì vẫn còn hi vọng.” Vươn tay, Tưởng Trạch Hàm nhướng mày, “Em có muốn thử cố gắng một lần không?”

“… Đương nhiên.” Tưởng Trạch Thần cười rộ lên, bắt lấy tay Tưởng Trạch Hàm, nhờ anh kéo đứng lên.

Không hổ khi được khen là ‘Thiên đường của hôn nhân’, nơi đăng kí kết hôn của Las Vegas vô cùng náo nhiệt. Lúc Tưởng Trạch Hàm cùng Tưởng Trạch Thần để hai giấy hộ chiếu và 60 đô la làm phí đăng kí lên bàn thì đã sắp đến mốc 24 giờ.

“Tên của hai người thiệt giống nhau, tên Trung Quốc à?” Nhân viên phòng đăng kí kết hôn là người có kiến thức khá rộng rãi, ông trêu trọc.

“Đúng vậy, cho nên chúng con mới quyết định kết hôn.” Bây giờ, Tưởng Trạch Thần đã có thể nói tiếng Anh lưu loát rồi, “Con và anh ấy ở cùng một thành phố, lại đều là đồng tính luyến ái, tên còn giống nhau như thế nữa chứ, đó chính là duyên phận nha! Đây là thượng đế muốn cho chúng con ở bên nhau!”

“Ôi, cậu bé à, các con đều là người Trung Quốc, pháp luật Trung Quốc không cho phép đồng tính kết hôn.” Ông nhân viên tỏ ra tiếc nuối.

“Không sao đầu, chúng con chỉ muốn có một niềm vui nho nhỏ thôi.” Tưởng Trạch Thần nhún vai, cười khẽ và chớp mắt, “Đợi đến khi về nước chúng con sẽ li hôn.”

Ông nhân viên nở nụ cười mang theo đầy thiện ý. Mười lăm phút sau, hai người bọn họ lấy được giấy chứng nhận kết hôn. Sau đó, họ kéo lấy một người xa lạ trên đường, gửi tặng một ít tiền boa để người này làm người chứng hôn cho họ ở trong một giáo đường nhỏ.

Không có người thân, không có bạn bè khách khứa, không có tiệc rượu, chỉ có mục sư và người chứng hôn, Tưởng Trạch Hàm cởi xuống chiếc nhẫn bạch kim được đeo trên cổ Tưởng Trạch Thần và đeo vào ngón tay cậu, sau đó nhẹ nhàng hôn lên chiếc nhẫn vẫn mang theo hơi ấm của Tưởng Trạch Thần.

Tưởng Trạch Thần mỉm cười và ôm lấy anh. Sau đó vừa ôm vừa nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, “Hì, vừa đúng lúc vượt qua mốc giới hạn nhé!”

“Kỳ thật chưa hoàn thành đâu.” Tưởng Trạch Hàm tiếc nuối mà nói. Sau khi chào tạm biệt vị mục sư và người chứng hôn, anh kéo Tưởng Trạch Thần đi ra giáo đường.


“A? Chẳng lẽ là em nhớ lầm thời gian? Hay là đồng hồ em sai giờ?” Tưởng Trạch Thần có chút mờ mịt.

“Cũng không phải.” Tưởng Trạch Hàm vươn tay ra để gọi taxi, “Bởi vì chúng ta chỉ mới hoàn thành phần bái thiên địa, quan trọng nhất là động phòng lại chưa hoàn thành —— đó mới là ‘đêm động phòng hoa chúc’.”

Tưởng Trạch Thần: “… … …”

“Đương nhiên, chúng ta có thể đảo điên trình tự một chút để khỏi cảm thấy bất hạnh, động phòng trước bái thiên địa sau.”

“… Được rồi, tạm thời cứ cho là thế đi.”

“Em thấy thất vọng?”

“Có chút xíu…”

“Vậy để xem lần sau em có dám đi sòng bài nữa không nhé!”

“Cái gì, lần sau? Còn có lần sau?”

“Đương nhiên là có lần sau, nhiệm vụ lần này đã hoàn thành đâu, đợi đến khi em lại được ảnh đế, chúng ta sẽ thực hiện nhiệm vụ kết hôn thêm lần nữa.”

“… … Anh tính toán làm gì thế? Anh muốn sáng tạo kỉ lục Guinness là người kết hôn và ly hôn nhiều nhất à?!”

“Chuyện này không liên quan đến kỉ lục Guinness, anh chỉ muốn cuộc hôn nhân này kéo dài lâu hơn một chút thôi. Hàng năm có một ngày như thế cũng rất tuyệt mà, phải không? Lần này vội vàng quá, lần sau chúng ta sẽ thử nhiều hoạt động hơn.”

“… … Sao em cảm thấy em chẳng mong đời chút nào vậy nè…”

—— Tuy rằng cuộc hôn nhân này có lẽ chỉ có ngắn ngủn một hai ngày, nhưng mà chúng ta làm bạn cả đời ——


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui