Từ khi trên blog có những lời bình luận không-dành-cho-trẻ-ngây-thơ-trong-sáng về ảnh của cậu và anh trai, Tưởng Trạch Thần luôn cảm thấy áp lực rất lớn khi phải đối mặt với Tưởng Trạch Hàm, sợ anh bỗng nhiên hứng thú ‘bàn luận’ tới vấn đề này, như vậy cậu sẽ không còn mặt mũi nào gặp anh nữa.
May mắn, làm một người anh trai tốt và bình tĩnh, làm một nhân tài có chỉ số thông minh cao, Tưởng Trạch Hàm cũng không hề tỏ ra mình có cảm xúc gì đặc biệt với chuyện này. Đại khái anh đã sớm hiểu rằng chuyện này cũng không dính líu gì tới Tưởng Trạch Thần — dù sao, Lê Chu là một vết xe đổ còn nguyên ở đó.
Bởi vì học sinh nếu đã đăng ký vào ký túc xá trường học thì phải ở nguyên một năm, cho nên ngay sau khi khai giảng học kỳ II, Tưởng Trạch Thần đã định dọn về ký túc ở nhưng lại được cô giáo cho miễn. Cô uyển chuyển nói rằng bởi vì thân phận cậu đặc biệt, công việc lại bận rộn nên cho phép cậu được về nhà, vừa tiện cho cậu vừa tiện… cho các bạn gái trong trường tập trung ôn tập hơn.
Tưởng Trạch Thần đối với chuyện này cũng không thấy sao cả. Vì thế cậu rất ngoan ngoãn quay về nhà ở, mà Lý Thiệu Minh thì càng thêm sung sướng mà tiếp tục độc chiếm gian ký túc xá đã được Tưởng phu nhân trang trí như một phòng khách sạn nhỏ.
Học kỳ II lớp 12 là một bước ngoặt của các học sinh cuối cấp, cũng là bước ngoặt của Tưởng Trạch Thần. Lời mời quảng cáo, đại diện sản phẩm, nhân vật chính trong các chương trình giao lưu giải trí trên truyền hình cứ ùn ùn kéo đến làm cậu đáp ứng không xuể. Mà người đại diện của cậu lại coi Tưởng Trạch Thần như là một siêu nhân, bắt cậu phải ‘Sự nghiệp và học tập đều phải xuất sắc cả đôi!’
Vì thế, sau khi Tưởng Trạch Thần vò đầu bứt tai suy nghĩ đề toán khó nhằn đến nỗi đứt mất mấy sợi tóc, cậu cũng lưu loát mà… tự tay viết nhật ký lên blog của mình, vô cùng sung sướng khi đem oán niệm với bài tập và cuộc thi xả hết ra. Ngay khi Tưởng Trạch Thần đem bài nhật ký ‘gầm gừ oán niệm’ này post lên, cậu cuối cùng cũng cảm thấy lòng nhẹ hẳn đi, trong lúc nhất thời thấy tinh thần thật sảng khoái.
—— Sau đó, cậu nhận được điện thoại của người đại diện…
—— Lại sau đó, khi cậu mới vừa mặt mũi xanh lè nghe xong cuộc điện thoại ‘dạy dỗ’ của Tống Nhạc, huynh trưởng đại nhân nhà cậu đã gõ cửa phòng cậu rồi…
—— Tưởng Trạch Thần cảm thấy, blog chẳng phải thứ gì tốt đẹp cho lắm. Rõ ràng mình chỉ ‘xả tiếng lòng’ một tí thôi, kết quả lập tức đã bị người khác biết và còn tìm tới tận cửa nữa chứ, thật sự là rất tồi tệ…
Cuối cùng thì, ngay khi Tưởng Trạch Thần vẫn thống khổ bơi trong nước sôi lửa bỏng, cuộc thi đại học dần dần tới gần. Đợt thi này, Tưởng Trạch Hàm đã cố gắng sắp xếp ra hai ngày rảnh rỗi để đi cùng Tưởng Trạch Thần, khiến cậu bỗng nhiên hoài nghi xem mình có phải con trai của anh hay không. Rõ ràng ngay cả mẹ cậu còn chẳng để ý và cẩn thận như vậy, hôm đó bà vẫn còn hi hi ha ha mà cùng các vị phu nhân khác đi dạo phố và mua sắm đấy.
B thị luôn là thành phố náo nhiệt sôi động, địa điểm xung quanh trường thi đông kín cả người, ngay cả huy động tất cả cảnh sát giao thông trong thành phố cũng chỉ có thể cố gắng duy trì trật tự trên đường mà thôi. Có điều, chuyện này ảnh hưởng không lớn tới Tưởng Trạch Thần, có Tưởng Trạch Hàm cùng Tống Nhạc hộ tống cậu thì cậu còn điều gì để lo lắng nữa đây.
“Tiểu Thần khẩn trương à?” Thấy Tưởng Trạch Thần ngẩn người nhìn cửa kính xe, Tưởng Trạch Hàm cầm tay cậu, nhẹ nhàng vuốt ve.
Tưởng Trạch Thần hoàn hồn, vô cùng thoải mái lắc lắc đầu, “Tại em hơi mệt nên ngẩn người thôi. Em có gì đâu mà khẩn trương? Tâm lý hiện tại của em rất tốt! Hơn nữa so với những người khác, em đã chắc chắn được tuyển rồi, đi thi cũng chẳng qua cho có lệ thôi mà.”
“…Tuy nói là như vậy, nhưng nếu bởi vì thành tích quá kém nên không thể không ‘bị’ trường Sân khấu điện ảnh đặc biệt tuyển thẳng thì cũng không phải thanh danh tốt lành lắm đâu.” Tống Nhạc ngồi ở ghế lái phụ nghe cậu nói vậy liền quay đầu, đẩy đẩy kính mắt rồi tiếp tục nói, “Hiện tại không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm em hòng moi được tin tức mới đấy. Đừng để cho bọn họ có bất luận cơ hội nào để bôi đen em!”
Tưởng Trạch Thần rụt rụt cổ, ngoan ngoãn dạ một tiếng, đồng thời lại dùng ánh mắt để lên án người đại diện này thực khó tính và nghiêm khắc với Tưởng Trạch Hàm.
Tưởng Trạch Hàm bật cười, vươn tay xoa xoa tóc cậu.
Tưởng Trạch Thần thi vào trường đại học vô cùng thực thuận lợi. Bài làm thì trên cơ bản cũng khá ổn, cùng lắm thì… sai một vài chỗ mà thôi. Tự thấy trình độ trên lớp của mình cũng không quá tồi cho nên Tưởng Trạch Thần cũng an tâm.
Sau những ngày thi đại học, đó là thời gian cho các học sinh đã khổ luyện 12 năm trời được nghỉ xả hơi. Trong lớp của Tưởng Trạch Thần, các bạn học đều tính toán sẽ làm một chuyến du lịch để kỷ niệm đời học sinh. Thế nhưng cả lũ chưa bàn bạc xong thì Tống Nhạc đã ôm một đống công việc ném cho cậu, khiến Tưởng Trạch Thần không thể không ôm nỗi hận tạm biệt hoạt động của lớp, tiếp tục ‘chiến đấu’ trên các chiến trường giải trí.
Lật danh sách công việc được sắp xếp sẵn trong tay, Tưởng Trạch Thần đột nhiên sửng sốt vài giây, sau đó lập tức cầm lên di động bấm số của Lê Chu.
“Eo, cuối cùng thì cậu cũng gọi cho tớ rồi đó hả? Thi cử thế nào?” — Câu này là câu thăm hỏi mà gần đây Tưởng Trạch Thần thường xuyên nghe thấy nhất, ngay cả Lê Chu cũng không ngoại lệ.
“Bình thường.” Tưởng Trạch Thần bĩu môi, có chút không kiên nhẫn mà nói, “Được rồi, miễn bàn tới chuyện thi cử đi, phiền đến muốn chết ấy. Tớ thấy cậu muốn ra album, còn muốn tớ cùng làm nữa, phải không vậy?”
“Ừ, đúng rồi. Diễn tốt rồi thì đi hát nha! Hiện tại diễn viên nổi tiếng nào mà chẳng thử ra một hai cái album để xem thế nào.” Lê Chu trả lời, “Tớ có nghe nói công ty cũng định cho cậu ra album nhưng bị cậu cự tuyệt, phải không? Xảy ra chuyện gì thế?”
“Tớ… Khụ, cảm thụ âm nhạc không được tốt lắm… Ca hát cũng chỉ ở mức có thể hát đúng điệu mà thôi.” Tưởng Trạch Thần nhìn ra xa xăm, nói, “Cho nên phát hành album thì doanh số bán ra… Haiz, khó lắm…”
“…Hát đúng điệu là được rồi mà. Dù sao chúng ta cũng không tính làm ngôi sao ca nhạc.” Lê Chu miễn cưỡng an ủi, “Thật ra tớ cũng nghĩ qua vấn đề này rồi. Nếu ra album mà bán ế thì nhục lắm. Thế cho nên tới mới rủ cậu cùng làm.”
“Để tớ làm tấm đệm lưng cho cậu ý hả?” Tưởng Trạch Thần giật giật khóe miệng.
“Ý… Không phải đâu mà! Tớ không đủ nghĩa khí thế sao?!” Lê Chu đề cao thanh âm, ra vẻ vì Tưởng Trạch Thần không tín nhiệm mình mà tức giận.
“Nếu không phải như thế thì sao cậu lại ấp úng thế chứ!” Tưởng Trạch Thần xù lông.
“Đây chẳng qua là do sóng điện thoại đột nhiên chập chờn mà thôi.” Ngữ khí của Lê Chu thực nghiêm túc.
“Ai tin cậu chứ!”
“Tốt lắm, nói chuyện nghiêm chỉnh nghen.” Lê Chu hắng giọng một cái, “Tớ cũng không phải vì muốn cậu làm đệm lưng mà kéo cậu cùng chết đâu. Tớ chỉ cảm thấy rằng nếu lấy danh tiếng của hai chúng ta cộng lại thì có lẽ doanh số bán ra cũng không quá mất mặt đâu nhỉ? Dù sao tên của hai chúng ta đã được mọi người xếp liền vào với nhau, cùng nhau ra album thì có gì lạ đâu, không phải sao?”
“Lãnh đạo công ty cũng đồng ý à?” Tưởng Trạch Thần có chút chần chừ, dù sao gần đây cậu cũng bị thúc giục ra album nhiều lần lắm rồi, cứ từ chối đùn đẩy mãi cũng không tốt.
“Tớ đã hỏi ý kiến rồi mà, hẳn là không có vấn đề gì. Hơn nữa người chế tác album là người quen cũ của ba tớ, chất lượng thì cậu cứ yên tâm đi!” Cha Lê Chu là ca sĩ, ông có rất nhiều bài hát để đời, đến nay vẫn được người khác khen nức nở. Có được người cha là ca sĩ ưu tú ‘hộ tống’ thì con đường tới âm nhạc của Lê Chu cứ phải gọi là vô cùng bằng phẳng.
—— Hình như… Không nhân cơ hội dính ít hào quang thì có vẻ thấy có lỗi với bản thân quá nhỉ? Hơn nữa nếu có Lê Chu thì đảm bảo album bán ra sẽ không ế ẩm! Liên tưởng đến đời trước Lê Chu thành công vang dội trong cả hai lĩnh vực điện ảnh lẫn ca nhạc, Tưởng Trạch Thần không nhịn được có chút rục rịch, nhưng ngay lập tức, cậu lại rất nhanh đã bình tĩnh lại.
—— Không được, có tên Lê Chu được học thanh nhạc từ bé làm điểm so sánh, thì mình chẳng phải càng thêm yếu kém hay sao?!
Tưởng Trạch Thần cầm di động, rối rắm cực kỳ, mà Lê Chu còn ở đầu kia không ngừng thuyết phục cậu bằng đủ mọi lý do. Cuối cùng, Tưởng Trạch Thần lựa chọn một phương pháp có hơi yên ổn một ít.
“Tớ có thể hợp tác với cậu một hoặc hai bài gì đó, một mình hát thì miễn đi, album này coi như là của riêng cậu, tớ là khách mời thôi. Kỳ thực tớ muốn được nghe ý kiến của các chuyên gia hơn, xem xem giọng của tớ ở trình độ nào. Nếu quá tồi tệ thì tớ cũng sẽ không ra album riêng nữa, công ty đại khái cũng sẽ không ép tớ phải xấu mặt đâu. Nếu không quá tệ thì tớ sẽ nương nhờ một ít danh tiếng từ album cậu để ra một album cho riêng mình, đến lúc đó đến phiên cậu làm khách mới của tớ, được chứ?” Một bên do do dự dự mà nói ra ý nghĩ của chính mình, một bên quay đầu nhìn người đại diện, tỏ ý muốn hỏi ý kiến của hắn, Tưởng Trạch Thần nhìn thấy Tống Nhạc khẽ gật đầu, nhất thời thấy đỡ lo hẳn.
“Cậu… cậu… cậu lợi dụng tớ triệt để đó nha!” Thanh âm Lê Chu có vài phần âm trầm, cậu ta nói, “Trước hết để cho tớ mở đường cho cậu, sau đấy lại mời tớ làm khách mời để album của cậu tăng thêm độ hot, phải không?”
“…Khụ, chẳng phải trước lúc đó tớ đã cống hiến một chút danh tiếng cho cậu rồi hay sao…” Tưởng Trạch Thần trả lời hơi có vẻ chột dạ.
“…Cậu rõ ràng là lấy tớ làm thí nghiệm thì có!” Lê Chu một mũi tên trúng ngay hồng tâm.
—— Không thể không nói, Lê Chu cùng Tưởng Trạch Thần đều thuộc loại người may mắn trong giới giải trí. Lê Chu có cha mẹ bảo hộ, cha mẹ cậu ta dùng mối quan hệ xã hội của mình để dọn một con đường thẳng tắp cho cậu ta đi, không cho phép những tiêu cực hay quy tắc ngầm mà mình đã từng phải chịu rơi xuống trên người con trai yêu quý. Mà Tưởng Trạch Thần thì lại có thân phận con nhà giàu có, có cái ‘ô lớn’ Tưởng thị, còn là thanh mai trúc mã thân như anh em với Lê Chu, bình thường cũng sẽ không có ai rỗi hơi thích bị ngược mà chạy tới trêu chọc cậu. Hơn nữa quan trọng nhất là, cho dù còn trẻ, bọn họ phần lớn đều nói ra ý kiến của bản thân mình ở những thời điểm quan trọng, thậm chí tự mình làm chủ chứ không như những ngôi sao trẻ khác – hết thảy đều do công ty sắp xếp và quyết định.
Kết quả cuối cùng, Tưởng Trạch Thần vẫn đạt được mong muốn. Có điều, cậu phải ‘vô tư’ đáp ứng điều kiện là sẽ xuất hiện trong MV ca khúc chủ đề của Lê Chu, coi nó như hồi báo, hơn nữa không được đề xuất bất luận ý kiến phản đối gì.
—— Tưởng Trạch Thần vốn rất hoài nghi tại sao phải thêm vế ‘hơn nữa không được đề xuất bất luận ý kiến phản đối gì’, ít nhất cậu tự cho là mình chưa bao giờ nói lỡ lời điều gì cả. Nhưng khi nhìn thấy trang phục và kịch bản MV, cậu nhận ra rằng Lê Chu là tên biết nhìn xa trông rộng.
“…Đây là cái gì?” Tưởng Trạch Thần trợn to mắt nhìn đôi cánh gà trước mặt, biểu tình quỷ dị.
“…Thiên sứ.” Lê Chu bình tĩnh trả lời, “Từ khi xem phim thần tượng mà cậu diễn xong, xuân tâm thiếu nữ của mẹ tớ đột nhiên ‘tái phát’. Bà nói rằng tớ vẫn luôn là tiểu thiên sứ trong lòng bà, nếu hóa trang lên thì chắc chắn còn chọc người yêu thích hơn cả cậu. Sau đó bà cùng ba của tớ thương lượng cả buổi mới làm ra thứ này đây, hy vọng tớ lấy hình tượng thiên sứ ‘đánh gục’ hàng nghìn hàng vạn trái tim thiếu nữ.”
“…Cậu sao có thể bình tĩnh mà nói ra những lời buồn nôn như thế chứ?!” Tưởng Trạch Thần quay đầu, khó có thể tin mà nhìn ‘bạn hợp tác tốt’ bên cạnh mình.
“Bởi vì, tớ đã trải qua thời kỳ khiếp sợ rồi mà.” Lê Chu buông tay, “Hơn nữa, đó là mẹ tớ nói, tớ chỉ thuật lại thôi.”
“Sau đó thì sao? Thật ra cậu đã sớm có âm mưu rồi đi?! Cậu ‘hãm hại’ tớ để tớ cùng cậu… làm thiên sứ?” Tưởng Trạch Thần đỡ trán, dù đã quen biết từ bé và hiểu rõ tính tình cậu ta như lòng bàn tay, cậu cũng không thể không nghi ngờ rằng nhân phẩm của Lê Chu có vấn đề.
“…Một người vui không bằng nhiều người vui, thật tâm mà nói thì cái cánh này cũng rất đẹp, tớ thử qua rồi mà.” Lê Chu nói vô cùng thành khẩn, “Hơn nữa, cậu cũng không phải hoàn toàn vô tội nha, ai bảo cậu chạy đi diễn phim thần tượng làm gì để mẹ tớ nổi lên tâm tư thế chứ?”
“Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ!*”
“Cô giáo dạy văn của cậu sẽ vui đến muốn khóc luôn đó.”
Bởi vì album lần này của Lê Chu nhắm tới đối tượng là các thiếu nữ cho nên phong cách âm nhạc rất dịu dàng và tinh tế, nội dung phần lớn là ca ngợi tình yêu cao đẹp. Ca khúc chủ đề của album như một câu chuyện thần thoại đong đầy ý thơ.
Trong bài hát đó, thiên sứ nghe theo ý chỉ của Chúa trời, chàng giáng trần chỉ dẫn nhân loại đang chìm trong chiến loạn thoát khỏi đau khổ. Trong chuyến đi ấy, chàng đem lòng yêu một cô gái phàm trần. Nhưng tình yêu giữa thiên sứ cùng phàm nhân lại bị Chúa trời cản trở, thiên sứ tình nguyện chịu sự trừng phạt cũng không oán không hối, cuối cùng bị một vị thiên sứ khác xé rách đôi cánh tượng trưng cho thân phận thiên sứ cao quý. Chàng rơi xuống phàm trần, cùng người con gái mình yêu sống bên nhau trọn đời.
“Vì thế, tớ là nhân vật phản diện?” Tưởng Trạch Thần hai mắt sáng rực, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh mình đóng vai thiên sứ xé rách cánh của thiên sứ do Lê Chu đóng, cậu đã cảm thấy hưng phấn khó tả.
“…Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng mà — đúng vậy.” Lê Chu có chút mất mát, thật ra bản thân cậu ta cũng khoái nhân vật thiên sứ phản diện kia, có điều đáng tiếc rằng lúc này Lê Chu không có cách nào đổi vai.
“Tớ đột nhiên cảm thấy bản thân mình rất có động lực nha!” Tưởng Trạch Thần nắm chặt tay, tỏ ra sục sôi ý chí chiến đấu.
Bởi vì giai đoạn chuẩn bị MV này đã gần như hoàn chỉnh, ngay cả nữ nhân vật chính cũng đã được chọn sẵn, cho nên khi Tưởng Trạch Thần nhận vai thiên sứ phản diện, MV lập tức được bắt đầu bấm máy quay.
Cùng nữ nhân vật chính và Lê Chu chụp chung vài tấm poster, sau đó xem lại ảnh chụp để lựa ra một tấm ảnh đẹp nhất làm ảnh bìa. Tưởng Trạch Thần còn lấy lý do rằng mình vẫn chưa tìm ra được cảm giác khi diễn để dụ dỗ Lê Chu diễn cảnh xé cánh đầy bạo lực trước. Sau khi diễn xong, cả hai được nhiếp ảnh gia khen ngợi không ngớt, ông nói rằng biểu cảm của bọn họ rất phù hợp, diện xuất tràn ngập mỹ cảm thê mỹ mà huyết tinh, thậm chí ông còn chụp vài tấm cho bọn họ giữ lại làm lưu niệm.
Tuy rằng cảm thấy mặc cái trang phục có cánh kia có phần 囧, nhưng không ngờ rằng sau khi lên hình và được chỉnh sửa lại đôi chút thì nó cũng không quá mức tệ hại. Tưởng Trạch Thần hưng trí bừng bừng mà đem tất cả những ảnh mình chụp khi đã hóa trang nhân vật và cả hình chụp cảnh xé cánh mang về nhà, tính đem về khoe khoang. Không ngờ rằng, vừa về tới nhà và up ảnh lên máy tính thì đã bị Tưởng Trạch Hàm phát hiện.
“Đây là cái gì?” Ngồi chờ em trai nhà mình thay đồ xong, Tưởng Trạch Hàm liếc mắt nhìn mấy tấm ảnh có tiêu đề [Ảnh trong MV], vừa thuận miệng hỏi vừa click chuột vào để xem. Không ngờ tới khi ảnh chụp vừa hiện rõ ra, đồng tử Tưởng Trạch Hàm hơi co lại, cuối cùng anh không thể rời mắt được.
“A, mấy tấm ảnh chụp cho MV chủ đề trong album đầu tay của Lê Chu đó anh, thế nào, đẹp lắm phải không?” Tưởng Trạch Thần cười hì hì trả lời, kéo áo thun xuống rồi nghiêng đầu nhìn về phía Tưởng Trạch Hàm, phát hiện anh đang sững sờ nhìn vào màn hình, đột nhiên cậu bỗng thấy dị thường kiêu ngạo, chạy tới nhào vào trên lưng anh, đắc ý vô cùng mà hỏi, “Anh nhìn tới nỗi ngây người luôn cơ à?”
Cảm nhận được nhiệt khí sau vành tai, Tưởng Trạch Hàm lúc này mới hồi phục lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn về phía cậu em trai đang cười tươi rói và ghé thật sát vào mình. Anh nói, “Thật không nghĩ tới em sẽ có biểu tình… lạnh lùng thánh khiết như vậy đấy.”
“Diễn viên mà, cái gì mà chẳng giả dạng được, hơn nữa đây chỉ là mấy tấm poster mà thôi, càng dễ hơn ấy chứ.” Tưởng Trạch Thần tự hào hất hất cằm, lập tức sắc mặt biến thành trang nghiêm, trong nháy mắt bỗng như thay đổi thành một con người khác, lạnh nhạt và xa cách.
Tuy rằng màu tóc và màu mắt khác nhau, nhưng vẻ mặt đạm mạc cùng khí chất lạnh lùng lại giống y hệt như thiên sứ trong bức ảnh, Tưởng Trạch Hàm bỗng cảm thấy, thiên sứ có đôi mắt xanh biếc và mái tóc bạch kim đang nằm trên lưng của anh, trong mắt chỉ có mình anh mà thôi.
—— Một thiên sứ chỉ thuộc về mình anh.
Giống như đã bị mê hoặc, Tưởng Trạch Hàm vươn tay, nâng gáy Tưởng Trạch Thần lên, khi cậu hơi lộ ra biểu tình kinh ngạc thì anh cũng đã thành kín hôn lên trán cậu.
Tim đập trong nháy mắt mất đi tốc độ, Tưởng Trạch Thần có chút luống cuống né tránh, không cẩn thận bị trượt chân một cái, cái mông liền ‘hôn’ đất.
“Ui da ——!” Kêu vang một tiếng, ảo ảnh thiên sứ trong nháy mắt vỡ tan đến nỗi không còn một mảnh nhỏ, Tưởng Trạch Thần lộ ra nguyên hình, cậu nhe răng trợn mắt, xoa mông rồi không được tự nhiên mà đứng lên, trộm liếc nhìn ông anh đang cười vô cùng dịu dàng tới nỗi có thể đem người nhấn chìm trong đáy mắt.
—— Cái tên này, sống là để quyến rũ người ta đi?!
“Đau lắm à?” Vươn tay về phía Tưởng Trạch Thần, đem cậu kéo đến bên người, Tưởng Trạch Hàm vô cùng tự nhiên mà đặt tay lên cái-nơi-mới-vừa-hôn- mặt-đất, lại bị đối phương nhanh tay lẹ mắt ngăn cản.
“Anh làm gì đó?” Tưởng Trạch Thần trừng mắt.
“Giúp em xoa một chút nha. Nhìn qua có vẻ ngã đau lắm.” Tưởng Trạch Hàm biểu hiện vô tội cùng lo lắng.
“Không cần!” Đẩy tay anh, Tưởng Trạch Thần lấy cớ muốn xuống bếp xem tối nay ăn gì rồi ngay lập tức chạy vèo ra ngoài. Cậu cấp thiết cần một nơi có thể làm bình tĩnh lại trái tim không-có-nhân-phẩm đã bị sắc đẹp của Tưởng Trạch Hàm dụ dỗ của mình.
—— Đây đã là lần thứ mấy? Lần thứ mấy nha?!
Cười khẽ nhìn theo Tưởng Trạch Thần bỏ chạy, Tưởng Trạch Hàm cũng không hề ngăn cản, anh thảnh thơi vươn vai một cái rồi rời tầm mắt về phía màn hình máy tính.
—— So với một thiên sứ thánh khiết không có tình cảm, anh càng thích một Tưởng Trạch Thần sinh động và bình thường hơn. Có điều, đột nhiên thay đổi một bộ dáng khác cũng có cái hay riêng của nó.
Cầm lấy con chuột máy tính để chọn trang kế tiếp, màu đỏ, màu đen cùng màu trắng vô cùng đối lập ánh vào mắt anh.
Trong khung cảnh đen tối không có ánh sáng, thiên sứ áo trắng giữ lấy bả vai của một vị thiên sứ khác, không để ý tới người kia thống khổ kêu thét, vô tình mà tàn nhẫn xé rách đôi cánh trắng noãn của chàng. Máu tươi phun ra, nhiễm đỏ màu trắng thuần khiết vốn tượng trưng cho thiên sứ trong sáng, ngay cả gương mặt lạnh lùng tuấn mỹ kia cũng bị những giọt máu đỏ tươi bắn lên, ẩn ẩn lộ vẻ yêu dã, mà sâu trong đôi mắt xanh biếc đạm mạc kia lại lộ ra đau đớn sâu thẳm cùng chúc phúc chân thành.
Giơ tay lên, anh không tự chủ được mà cách màn hình vuốt ve gương mặt thiên sứ, Tưởng Trạch Hàm cảm thấy, thiên sứ có đôi mắt xanh biếc và mái tóc bạch kim kia cũng không phải là một búp bê thiên sứ lạnh lùng không có tình cảm, sâu trong trái tim thiên sứ còn có một tình cảm sâu sắc chân thành hơn cả chàng thiên sứ vì yêu mà có thể buông bỏ tất cả, thiên sứ lạnh lùng cũng có một câu chuyện thuộc về riêng mình.
—— Mà người diễn viên chỉ cần dùng một động tác một ánh mắt đã khiến cho người ta cảm thấy nhân vật ấy như chân thật tồn tại, làm người ta miên man bất định, thực sự chỉ là một đứa bé ngây thơ trong sáng và có năng khiếu diễn xuất thôi sao?
—— Có điều, bất luận bản tính như thế nào, cậu vẫn là người mà anh đã lựa chọn, là người anh tuyệt đối sẽ không buông tay.
Ngón tay thon dài từ gương mặt thiên sứ từ từ dời về phía đôi cánh vẫn hoàn hảo, nhẹ nhàng vuốt những lông chim thuần trắng trên ấy, sắc mặt Tưởng Trạch Hàm vô cùng phức tạp.
—— Cảm giác bị xé rách đôi cánh hẳn là đau đớn lắm?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...