Tưởng Trạch Thần có một thời niên thiếu khiến kẻ khác cực kỳ ngưỡng mộ, rồi lại có một thời thanh niên cực kỳ khổ sở, về phần trung niên và lão niên thế nào ư? Xin lỗi, cậu còn chưa trải qua, hơn nữa cũng rất có thể không có cơ hội trải qua nữa đâu.
Người sắp chết — nói là người bị chết oan chết uổng càng chính xác hơn — phải có cái cảm giác gì? Đối với sinh mạng sắp tắt mà thấy sợ hãi? Đối với thứ sắp mất đi mà không cam lòng? Đối với thế gian đủ loại hoài niệm. Đối với nguyện vọng có thể đạt được mà không buông tay? Hay hoặc là đối với kẻ đã hại chết mình mà phẫn hận?
Tưởng Trạch Thần chẳng có cảm giác gì cả, chỉ là an tĩnh mà nằm, lắng nghe tiếng ‘tích tích’ bằng phẳng đơn điệu của máy theo dõi nhịp tim. Nếu như phải nói ra một cảm thụ đang có vào lúc này, vậy đại khái chính là… cảm giác thở phào nhẹ nhõm đi?
—— Dường như đã mệt mỏi lâu lắm rồi, rốt cuộc có thể có được một lúc nằm trên chiếc giường mềm mại thoải mái mà buông lỏng tâm tư cùng cơ thể.
Cảm giác như thế xuất hiện ở trên người một thanh niên mới hơn hai mươi tuổi quả thực rất buồn cười, mà ngay cả Tưởng Trạch Thần đều không thể ngờ chính mình sẽ có cảm giác như vậy, thế nhưng cảm giác này nó lại là tồn tại rõ ràng, khiến cậu ngay cả lừa dối chính mình đều không có cơ hội.
—— Có lẽ nói, đến mức này rồi, cậu vì sao còn phải tự lừa dối mình nữa chứ? Tự ngược lâu như vậy rồi, làm nhiều việc mà mình căn bản không muốn làm như vậy rồi, vô luận là đó là những sai lầm mắc phải trong giai đoạn tuổi phản nghịch, hay cái tính quyết không chịu thua cùng không nuốt trôi cục tức nghẹn ấy cũng được, hay bởi vì mẹ cậu ép buộc, bởi bà phẫn nộ, bởi hai mắt đẫm lệ cầu xin của bà cũng được…
Cuộc đời của Tưởng Trạch Thần khi còn sống không thể nghi ngờ là một cuộc đời thất bại, thất bại đến nỗi bỗng nhiên quay đầu nhìn lại cũng không biết mình đã đi sai từ bước nào — hoặc là, ngay những bước đi đầu tiên đã là mười phần sai lầm.
Cửa phòng bệnh được lặng yên mở ra, người đàn ông mang tây trang giày da cẩn thận dè dặt mà đi đến, ánh mắt dưới gọng kính hết sức bình tĩnh, đầu tóc không một sợi rối loạn, nhất cử nhất động đều là ưu nhã và có phong độ như vậy, phảng phất như giờ này khắc này nơi anh tới không phải là giường bệnh của người em trai đang hấp hối vì bị trọng thương, mà là một bữa dạ tiệc của giới thượng lưu.
Yên lặng nhìn anh trai của mình ngồi xuống cạnh giường, Tưởng Trạch Thần thật không ngờ người cậu thấy cuối cùng là anh trai mình — có điều, chuyện này tựa hồ cũng là chuyện tất nhiên thôi.
—— Vô luận lúc nào, đi tới bên cạnh cậu vẫn chỉ có anh trai, anh một lần lại một lần giúp đỡ cậu, vì cậu giải quyết đủ loại phiền phức, cho dù việc cậu làm có thể khiến cha cậu tức giận đến giơ chân, có thể khiến mẹ cậu tức giận đến mất sạch ưu nhã, anh vẫn luôn luôn kiên định mà đứng ở phía trước, che chắn cho cậu.
Ai cũng biết, Tưởng Trạch Hàm đối với em trai Tưởng Trạch Thần của mình tựa hồ có sủng nịch cùng kiên trì không giới hạn, anh là một anh trai hoàn mỹ nhất — nhưng mà, thứ gì càng hoàn mỹ thì càng có thể là thứ giả tạo vụng về nhất.
Cha của hai anh em Tưởng gia đã chuyên tâm với sự nghiệp ở nước ngoài từ rất sớm, trên cơ bản mấy năm cũng sẽ không về nước một lần, mà người phụ nữ vắt óc suy tính mãi mới có thể đoạt lấy cái danh ‘Tưởng phu nhân’ cũng đi theo ông, ngăn chặn bất luận chuyện gì cùng bất luận người nào có thể làm dao động địa vị của bà. Tưởng Trạch Thần lớn lên cùng với người anh trai hơn mình năm tuổi, Tưởng Trạch Hàm cho cậu tất cả những gì anh có, khiến cậu trải qua thời kỳ thiếu niên hoàn mỹ mà người người ngưỡng mộ mong ước, sau đó đem cậu dưỡng thành một nhị thế tổ chẳng biết làm gì ngoài hưởng lạc.
—— Với một đứa bé không hề có năng lực nhận biết thế giới này, lại được người thân cận duy nhất cùng đáng tin cậy nhất cưng chiều như thế, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, cuối cùng còn có thể lớn lên thành tài, đại khái là ít càng thêm ít đi? Chỉ tiếc Tưởng Trạch Thần không phải là một người may mắn trong số những đã người ít càng thêm ít này.
Cha Tưởng chết bất ngờ, người phụ nữ vẫn cho rằng chỉ cần buộc chặt được ông chồng của mình là có thể ngồi vững ở Tưởng gia rốt cuộc cũng biết tầm nhìn của mình thiển cận cỡ nào, chỉ tiếc tới khi bà kịp phản ứng lại thì Tưởng Trạch Hàm đã thuận lý thành chương mà kế thừa sự nghiệp, một cơ hội cũng không cho người mẹ kế cùng đứa em trai còn ngây thơ lật ngược thế cờ.
Tưởng phu nhân đương nhiên là không cam lòng, bà cho là mình còn có một cơ hội trở mình, bởi vì bà còn có một đứa con trai mang huyết thống Tưởng gia, chỉ tiếc, bà phát hiện đứa con trai luôn bị mình vứt sau đầu không lo đến đã bị anh trai nó cưng chiều tới mức thành kẻ vô dụng còn không thể tự mình đứng nổi nữa.
Vì cơ hội duy nhất, cho dù là một bãi bùn nhão không thể trát tường thì cũng phải ráng mà nặn cho ra thành một thứ thành phẩm coi được. Làm người đều có mong muốn, cho dù là một nhị thế tổ không nên thân cũng đều có mong muốn mình có thể thành công, mong muốn một ngày nào đó mình được người ngưỡng vọng. Tưởng phu nhân đem tâm tư âm hiểm của Tưởng Trạch Hàm mở ra rồi nhào nát, sau đó nhồi vào trong óc con trai mình, rốt cuộc nương theo thời kỳ phản nghịch của cậu cùng những nhàn ngôn toái ngữ đầy khinh thường của những người khác mà thành công khơi mào bất mãn của cậu với anh trai.
Thế nhưng, ai cũng có thể nghĩ, người có xuất thân thấp kém, lại là cậu em trai nhị thế tổ mà người trong giới không ai không biết tiếng xấu, làm sao có thể so sánh với người anh trai luôn được người khác cho rằng là người trẻ tuổi anh tuấn lại có tiền đồ rộng mở cơ chứ? Mà để cho Tưởng Trạch Thần thống hận bất đắc dĩ nhất chính là vô luận cậu làm cái gì, anh trai của cậu vẫn lộ ra khuôn mặt ông anh hai cưng chiều cậu em, phóng túng cậu, sủng nịch cậu, vì cậu thu dọn cục diện rối rắm, rồi lại bất động thanh sắc mà ‘tặng’ cậu một cái danh kẻ vô dụng, thậm chí còn đeo trên lưng bêu danh bạch nhãn lang, vong ân phụ nghĩa.
Từ từ dần dần, ngay cả Tưởng Trạch Thần là tên ngốc đến mức chẳng có đầu óc cũng nhìn ra được, cậu cùng Tưởng Trạch Hàm tuyệt đối không phải đối thủ của nhau, muốn cậu cùng Tưởng Trạch Hàm đấu, thì cho dù là nhét cậu vào bụng mẹ thêm lần nữa rồi sống lại cũng chẳng có phần thắng.
—— Thậm chí, mà ngay cả Tưởng Trạch Thần cũng đã không rõ ràng lắm, anh trai của mình rốt cuộc là thật tình sủng ái mình, hay là như mẹ cậu đã nói, vì không để người ta lên án mà anh vẫn luôn luôn dùng sự sủng nịch để giết chết cậu, diệt trừ một hậu hoạn là cậu đây.
—— Nói chung, chuyện này chỉ có Tưởng Trạch Hàm mới có thể biết rõ nhất.
Khiến Tưởng Trạch Thần nằm ở trong bệnh viện là do một sự cố giao thông, nếu như không có sự cố lần này, Tưởng Trạch Thần hiện tại đại khái đã ngồi ở bên trong phòng họp công ty, mặt đối mặt với anh trai của mình, làm một cuộc đọ sức cuối cùng.
Vì lúc ấy, cậu đã chuẩn bị thật lâu rồi, kiên trì cẩn thận đến nỗi cảm thấy có chút không giống như là chính mình — cậu có loại cảm giác, có lẽ lúc này đây cậu thật có thể khiến anh trai của mình đau đầu một hồi.
—— Cũng không phải vì tranh đoạt cái gì nữa, Tưởng Trạch Thần đã mệt chết đi rồi, cậu chỉ muốn chứng minh, mình kỳ thực cũng không quá kém cỏi, mình… kỳ thực cũng rất có năng lực. Sau đó, sau đó vô luận thắng thua, cậu cũng không muốn tranh giành nữa.
Chỉ tiếc, cậu đã không chứng minh được nữa rồi, cũng sẽ không biết anh trai của mình phản ứng thế nào với lần tấn công cuối cùng của mình.
—— Tai nạn xe cộ.
—— Đó chỉ là một tai nạn xe cộ bình thường thôi sao? Một hồi ngoài ý muốn? Một hồi ngoài ý muốn trùng hợp đến vậy sao?
Tưởng Trạch Thần lẳng lặng nhìn người anh trai ngồi ở bên giường, an tĩnh mà mềm nhẹ vuốt tóc mình, cảm thấy hai mắt của mình như đang mờ dần.
—— Người này, sẽ là người đầu têu cho cái sự cố ‘Ngoài ý muốn’ đấy sao?
—— Lẽ nào, đây chính là thủ đoạn mà anh sẽ dùng với cậu sao?
Tưởng Trạch Thần tin tưởng, đây cũng không có nghĩa là Tưởng Trạch Hàm đã không hề còn biện pháp, phải dùng thủ đoạn như vậy để ngăn cản cậu, có lẽ anh cũng đã mệt mỏi như cậu rồi, mệt mỏi vì phải làm một người anh trai hoàn mỹ, mệt mỏi với thằng em trai luôn không biết thân biết phận như cậu lại cứ tìm phiền toái tới cho anh, giải quyết như vậy sẽ xong hết mọi chuyện.
—— Đối với cả hai, đều là một loại giải thoát đi?
Cho dù trong tâm có nhiều nghi hoặc hơn thì Tưởng Trạch Thần cũng hỏi không ra khỏi miệng được nữa, hỏi rõ rồi thì được cái gì đây? Dù sao đều đã không còn cần thiệt nữa…
“Tiểu Thần, sợ sao?” Giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm lên mắt Tưởng Trạch Thần, thần sắc Tưởng Trạch Hàm tràn đầy thương hại cùng bi thương, ánh mắt dịu dàng, thanh âm mềm nhẹ, “Không phải sợ, anh hai vẫn ở chỗ này, anh vẫn luôn bên em mà, em nghỉ ngơi đi, Tiểu Thần sẽ khỏe lại ngay thôi mà… Lần trước em còn quấn quýt lấy anh đòi đi Hawaii nghỉ mát không phải sao? Có điều công việc của anh hai luôn bận rộn, vẫn luôn không có cơ hội, chờ Tiểu Thần khỏe rồi, chúng ta sẽ cùng đi, có được hay không?”
—— Đi Hawaii? Tưởng Trạch Thần ánh mắt xa xăm, cậu đã sớm quên mình đưa ra yêu cầu như vậy với Tưởng Trạch Hàm vào lúc nào rồi. Lúc cấp I? Hay cấp II? Chắc chắn không phải cấp III, khi đó quan hệ giữa cậu cùng Tưởng Trạch Hàm cũng đã có vết nứt rồi…
“Tiểu Thần, nghỉ ngơi một chút đi, nhắm mắt lại, chắc em mệt lắm rồi nhỉ? Em nên nghỉ ngơi nhiều hơn…”
Thanh âm Tưởng Trạch Hàm nghe vào trong tai, mang theo vài phần cảm giác mờ ảo, như là tiếng nhân ngư thì thầm. Tưởng Trạch Thần giống như một thuyền viên đáng thương rơi vào cạm bẫy của nhân ngư, đã bị mê hoặc đến thân bất do kỷ mà khép lại con mắt.
“Đúng, chính là như vậy… Ngoan…”
Máy theo dõi nhịp tim bên cạnh giường phát ra thanh âm tút tút kéo dài lần cuối cùng rồi lịm tắt, tất cả hóa thành hư vô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...