Trong phòng bệnh, Hạ Phong đi tới đi lui, có chút kích động. Còn 20 phút nữa trận thi đấu giữa năm ở Tả Tuyền Sơn sẽ bắt đầu, Hàn Lăng vẫn chưa tỉnh lại. Nếu vứt bỏ Hàn Lăng chạy đi đua xe lương tâm Hạ Phong sẽ bất an. Mà nếu không đi, cậu sẽ hối hận mất một năm…
Lý Khả Nhạc đến giờ vẫn chưa xuất hiện khiến Hạ Phong nghiến răng nghiến lợi. Lý Khả Nhạc chết tiệt, bình thường như cái đuôi lúc nào cũng dính lấy Hàn Lăng không tha, đến lúc mấu chốt lại không thấy người đâu…
Còn có Bàng Tùng, lúc đưa Hàn Lăng đến bệnh viện cậu đã gọi điện cho anh ta, nói Hàn Lăng bị ngất, nhờ anh đến bệnh viện một chuyến, nhưng đã một tiếng đồng hồ trôi qa rồi mà chẳng thấy tăm hơi Bàng Tùng đâu cả.
Sự chậm chạp của Hạ Phong chọc giận một người, Nhậm Mộ.
Nhậm Mộ nghiêng người dựa trên tường, tròng mắt đảo tới lui theo Hạ Phong. Khoảng 10 phút trước, Nhậm Mộ gọi điện nhắc cậu đến Tả Tuyền Sơn. Không nghĩ đến, mình ở Tả Tuyền Sơn toàn tâm toàn ý chờ cậu để cậu ở bệnh viện trông coi Hàn Lăng…
Điều này cũng đủ kích thích thần kinh ông chủ Nhậm một phen.
Nếu như là những người khác, Nhậm Mộ sẽ không lập tức chạy xe như điên đến. Nhưng một khi là Hàn Lăng mà nói, đừng nói là lộ trình 10 phút đồng hồ, cho dù là bên kia Thái Bình Dương anh cũng nhất định bay về…
“Thần Việt—” Cần phải đi.
“Đợi 2 phút nữa,” Hạ Phong giơ lên hai ngón tay, “2 phút thôi”.
“Trong bệnh viện này rất ít y tá bác sĩ đi, em sợ anh ta chết trong này không có ai biết à?”
Hạ Phong trừng mắt nhìn anh, không nói lời nào.
Nhậm Mộ nhìn Hàn Lăng nằm trên giường bệnh, tâm tình càng ngày càng kém. Người nằm trên giường khí sắc nhợt nhạt, môi cũng tái nhợt, dù đang ngủ thỉnh thoảng lại nhíu mày. Nhậm Mộ đối với người này không phải là không có thiện cảm mà là chán ghét từ đáy lòng, giống như anh ta chán ghét mình vậy. Có thể, anh nghĩ muốn Hàn Lăng biến mất luôn khỏi thế giới này, để tránh khỏi phải nhìn thấy mặt anh ta….
“Thần Việt!”
Không cần nhìn mặt, chỉ nghe giọng nói Hạ Phong cũng biết là ai đến.
Lý Khả Nhạc đứng trước cửa phòng bệnh thở không ra hơi, nhìn thấy Thần Việt đứng bên giường bệnh, còn nghệ nhân bảo bối của anh nằm trên giường không nhúc nhích liền quát lên với Hạ Phong: “Cậu làm cái gì với anh ấy?”
Cậu làm gì với anh ấy? Hạ Phong nhíu mày. Dù là đời trước hay là bây giờ, cậu vẫn không có mấy thiện cảm với Lý Khả Nhạc. Sau khi trọng sinh, chỉ cần Lý Khả Nhạc thấy mình đến gần Hàn Lăng anh ta liền xù lông nhím, đem gai nhọn dựng thẳng lên như thể sợ mình ăn mất Hàn Lăng vậy. Nhíu chặt mày, cậu nhìn chằm chằm vào Lý Khả Nhạc: “Tôi làm cái gì? Phiền anh nhìn cho rõ được không? Cái dạng này tôi có thể làm cái gì với anh ta?”
Lý Khả Nhạc trừng lớn mắt cá chết, nghiến răng nghiến lợi.
Vừa này Bàng Tùng gọi điện thoại cho anh, nói Hàn Lăng bị ngất đang ở bệnh viện. Anh vừa không ở cạnh Hàn Lăng một ngày lập tức xảy ra chuyện. Quả nhiên anh lúc nào cũng phải ở bên cạnh Hàn Lăng, nhất là lúc có Thần Việt ở gần đó…
Thần Việt là Hạ Phong, chuyện ma quỷ này Lý Khả Nhạc vẫn chưa quên. Đại khái là khoảng nửa tháng trước, lúc Hàn Lăng nói với anh điều này, anh chỉ nghĩ là đầu óc của Hàn Lăng choáng váng nên nghĩ linh tinh. Nhưng hành vi của Hàn Lăng rõ ràng cho anh biết, Hàn Lăng không phải choáng váng mà là mê muội đến phát điên rồi…
Nhậm Mộ nhịn không được giúp đỡ Hạ Phong: “Lý Khả Nhạc, Thần Việt có lòng tốt đưa Hàn Lăng đến bệnh viện, sao anh lại mắng ngược lại như thế? Theo tôi thấy, anh nên xem lại chính bản thân mình. Là người đại diện mà không chú ý đến nghệ nhân của mình chỉ có thể là do mình thất trách”.
Rốt cục Lý Khả Nhạc chú ý tới người thứ tư trong phòng bệnh, thấy là ông chủ, anh cũng không dám lên tiếng.
Bị Lý Khả Nhạc làm ồn, Hàn Lăng tỉnh lại. Lý Khả Nhạc vừa thấy Hàn Lăng tỉnh lập tức đè lại xúc động muốn mắng Hạ Phong, chạy đến kiểm tra Hàn Lăng có thiếu tay thiếu chân gì không.
Hạ Phong thây Lý Khả Nhạc đến, bản thân cũng an tâm liền chuẩn bị rời đi. Còn chưa đi, cả người đã bị ông chủ Nhậm kéo ra ngoài…. Bất quá, còn chưa ra khỏi cửa chợt nghe thấy Hàn Lăng nói: “Thần Việt, cảm ơn”.
Quay đầu lại, cậu nói: “Không cần cám ơn, nghỉ ngơi thật tốt”. Vừa thấy Lý Khả Nhạc nhìn mình, cậu liền uy hiếp: “Lý Khả Nhạc, chăm sóc anh ấy cho tốt. Bằng không vặn đầu anh xuống làm bóng đá”.
Nhậm Mộ nghe xong, trong lòng rất không thoải mái.
Hạ Phong nhìn sang khuôn mặt Nhậm Mộ, nở nụ cười. Cậu biết rõ hiện tại trong lòng mình là ai, không phải Hàn Lăng mà là Nhậm Mộ. Chỉ là thấy Hàn ảnh đế bị bệnh cậu vẫn không nhịn được lo lắng, như thể thói quen không bỏ được vậy.
“Em cười cái gì?”
“Không có. Anh nhìn lầm rồi”.
“Thật không?”
“Đương nhiên”.
Trên đường đi, Nhậm Mộ giẫm chân ga tăng tốc, trước khi đường bị phong tỏa phải lên tới Tả Tuyền Sơn. Hạ Phong rất không cam lòng rớt lại đằng sau, vẫn muốn vượt qua Nhậm Mộ, nhưng đột ngột điện thoại vang lên.
“Tiểu Thiên vương, làm sao vậy?” Một tay cầm tay láy, một tay nghe điện thoại. “Nếu là rủ đi uống rượu thì hiện tại tôi không rảnh”.
“Thần Việt, cậu đang ở đâu?”
“Tôi á? Tôi hiện giờ đi… ở Tả Tuyền Sơn đua xe”. Tổ Ngạn Chi cũng đã dẫn cậu đi sòng bạc nên cậu cũng thẳng thắn. Hơn nữa, đây không phải là chuyện không thể công khai, dù là đua xe ngầm là nơi tụ tập của rất nhiều dân cờ bạc…
Ở phía trước, Nhậm Mộ qua kính chiếu hậu thấy xe Hạ Phong đang đi chậm lại thì cũng giảm tốc độ, đi song song với Hạ Phong.
“Tả Tuyền Sơn. Nghe nói bên đó có đua xe…. Tôi còn định rủ cậu đi party đây”.
“Hôm khác được không”.
“Được!”
Nhậm Mộ nghiêng đầu sang phía Hạ Phong, nói: “Thần thiếu gia, em thật là có nhiều người tìm a”.
“Ông chủ Nhậm, tôi cùng tiểu thiên vương là anh em chiến hữu với nhau. Anh cũng đừng có ăn bậy dấm chua”.
“Anh em? Loại anh em gì?”
Hạ Phong không hề nghĩ ngợi nói: “Anh em tốt”.
Anh em tốt? Nhậm Mộ thất thần. Trước kia anh và Hạ Phong cũng là anh em tốt nhiều năm, cho tới tận lúc Hạ Phong chết vẫn là anh em tốt… Lắc đầu, anh buộc chính mình chuyên tâm lái xe, không nghĩ tới mấy chuyện loạn thất bát tao nữa. Nhưng anh vẫn không nhịn được xoay đầu nhìn người bên cạnh…. Dù bộ dáng thay đổi nhưng cậu vẫn là người mình yêu, dù có là Hạ Phong hay Thần Việt đi chăng nữa….
Hạ Phong vừa định đưa điện thoại nhét vào túi quần thì điện thoại lại vang lên. Trên màn hình là một dãy số lạ hoắc, cậu không suy nghĩ nhiều liền từ chối. Sau đó điện thoại lại vang lên. Mấy lần như vậy, cậu thấy phiền toái liền nghe máy.
“Ai đấy?”
“Nếu không muốn chết lập tức về nhà!”
Hạ Phong kinh ngạc, không nghĩ tới Thần Truy đích thân gọi điện thoại cho mình, mặc dù giọng điệu không được tốt cho lắm. Không muốn chết lập tức về nhà? Có ý gì?
“Vì sao?” Liếc mắt nhìn Nhậm Mộ, cậu hỏi. Đây là lần đầu tiên kể từ khi trọng sinh cậu có cơ hội đua xe, cậu không muốn buông tha nó.
“Trong hai giờ vừa rồi, xe của chú ba và của cha đều bị người động tay động chân, thiếu chút nữa chú ba bị bắt chết”. Thần Truy nhấn giọng: “Hiện tại, mục tiêu của hung thủ rất có thể là em đấy”.
Hạ Phong nghe xong, lập tức giẫm phanh dừng xe. Lần trước Thần Hi nói thu địa bàn không được sạch sẽ nhưng cũng không đến nỗi thiếu chút nữa bị giết a…
Nhậm Mộ cũng dừng xe lại, sau đó xuống xe đi về phía cậu.
“Tại sao lại như vậy?”
“Thần Hi làm được quá quyết tuyệt, đem người ép. Chó gấp cũng cắn người, huống chi là người”.
Hạ Phong không hỏi nhiều liền cúp máy. Nhìn Nhậm Mộ đến gần, cậu do dự. Hiện tại không biết chừng mình đang bị theo dõi, nếu để Nhậm Mộ ở cùng mình, không biết chừng sẽ khiến anh gặp nguy hiểm…
“Nhậm Mộ, anh đi Tả Tuyền Sơn trước. em có việc gấp, một lát sẽ đến”.
Nhậm Mộ làm như không nghe thấy, tiến vào trong xe.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Không có—“
“Không có? Thần Truy nói lớn như vậy, em cho là anh không có tại sao?”
Hạ Phong thấy không thể gạt được anh, liền nói thẳng.
“Anh lo lắng, cũng sẽ không để một mình em về”. Nhậm Mộ nhìn cậu nói.
“Biết nói với Tam gia như thế nào bây giờ?” Nếu cả cậu và Nhậm Mộ đều không thi đấu, không nói đến mặt mũi Tam gia, nếu như đội xe Tam gia không có người vào được chung kết…
“Đến lúc này mà em còn có tinh thần quan tâm đến Tam gia? Yên tâm, anh sẽ giải thích”. Nhậm Mộ xuống xe, chạy đến bên kia cửa xe, ý bảo để mình chở. Hạ Phong chuyển đến ghế phó lái cho Nhậm Mộ vào.
Xe một đường đi không gặp cản trở nhưng đến khi tới cầu vượt thì lại gặp tắc đường. Nhậm Mộ sợ về muộn có thể gặp chuyện không may nên chạy đường vòng, tìm đoạn đường vắng vẻ để về.
Trong xe không khí có chút khó chịu, Hạ Phong càng cảm thấy gấp gáp hơn.
Lúc này, cậu không muốn xảy ra chuyện gì không may, nhất là Nhậm Mộ. Vào lễ mừng năm mới, Nhậm Mộ đã đỡ cho cậu một viên đạn, trên vai trái vẫn còn lưu lại sẹo.
Tựa hồ biết cậu đang lo lắng điều gì, Nhậm Mộ buông tay phải khỏi tay lái cầm tay cậu, mười ngón tay siết chặt lấy nhau…
“Sẽ không có chuyện gì”.
Hạ Phong gật gật đầu: “Ừ!”
Đèn giao thông phía trước chuyển sang đỏ. Nhậm Mộ nhìn qua cửa kính đằng sau là hai chiếc xe, mà phía trước không có xe gì liền quyết định nhấn ga tăng tốc vượt đèn đỏ.
Thế nhưng, cách mấy trăm mét, một khẩu súng nhắm vào hai người. Mà nòng súng ngắm vào đầu Hạ Phong… Tay súng bắn tỉa khẽ bóp cò!
Súng lắp thêm dụng cụ giảm thanh hiển nhiên không nghe được tiếng nổ.
Nhậm Mộ phản ứng không kịp, chỉ nghe thấy tiếng lốp xe ma sát trên mặt đường phát ra âm thanh chói tai, không đến vài giây, xe liền đâm vào rào chắn. Trên kính chắn gió có một lỗ thủng lớn, trên đầu nạn nhân lỗ thủng còn lớn hơn, máu bắn vào cửa xe mang theo màu đỏ chói mắt…
Người chết không phải Hạ Phong mà là một lái xe khác muốn vượt lên hai người, giúp Hạ Phong chặn lại viên đạn… vô duyên vô cớ thành kẻ chết thay…
Đột nhiên xuất hiện biến hóa khiến Nhậm Mộ sợ ngây người. Kịp phản ứng lại sau, anh kéo Hạ Phong ra khỏi xe, bỏ lại người vừa chết lại đằng sau.
Tay súng bắn tỉa lãng phí một viên đạn cũng không tức giận mà lập tức điều chỉnh ống kính, một lần nữa nhắm vào con mồi của mình….
Sau hai phát đạn liên tục bắn trúng vào kính chắn gió, Hạ Phong mới hiểu được xảy ra chuyện gì. Nhậm Mộ kéo cậu nằm xuống. Dán chặt vào thân xe, Hạ Phong nhìn đạn bay tứ phía. Nhậm Mộ lấy tay bảo vệ đầu cậu, chỉ sợ một viên đạn trúng vào…
Trong chốc lát, mưa đạn tạm dừng. Nhậm Mộ lập tức kéo Hạ Phong chạy vào một con hẻm nhỏ… Viên đạn một mực đuổi sát Hạ Phong, nhiều lần thiếu chút nữa bắn trúng vào người cậu. Nghe thanh âm kim khí vang lên, tiếng người đi đường thét chói tai, cậu liều mạng chạy như điên…
Chân chạy có nhanh đến mức nào cũng không thể nhanh hơn viên đạn.
Chất lỏng nóng rực chảy trên cánh tay nhắc nhở Hạ Phong đã trúng đạn… Dán vào vách tường trong hẻm, cậu chậm rãi trượt xuống, nặng nề thở từng chút từng chút một.
Tiếng súng vang lên ngay bên cạnh, Nhậm Mộ biết không thể ở lại lâu, chưa kịp xem tình huống Hạ Phong đã lôi kéo cậu bỏ chạy…
Máu từ cánh tay Hạ Phong chảy không ngừng, tim đập mạnh lại càng thúc ép máu chảy nhanh hơn… Thật sự là không may mắn, ba lần bốn lượt gặp phải đấu súng, có thể sống sót qua đêm nay hay không vẫn không rõ… mà dù có chạy thoát được cũng chỉ sợ cậu mất máu quá nhiều mà chết…
Nếu như không phải bóng đêm quá đen, nếu như không phải tốc độ Nhậm Mộ chạy trốn quá nhanh khiến Hạ Phong không theo kịp cậu cũng sẽ không vấp ngã, Nhậm Mộ cũng sẽ không nhìn thấy miệng vết thương của cậu, cũng sẽ không dừng lại…
Vết thương dữ tợn vẫn còn đang chảy máu không ngừng. Uy lực của súng bắn tỉa không phải là chuyện đùa.
Che lại miệng vết thương, Nhậm Mộ nói: “Thần Việt, anh sẽ đánh lạc hướng bọn họ, em tranh thủ thời gian đi tìm Thần Hi!”
“Không được!”
“Nghe anh, nếu bây giờ cả hai chúng ta đi cùng nhau rất có thể cả hai đều sẽ chết”. Giữ lấy khuôn mặt Hạ Phong, Nhậm Mộ dịu dàng nói: “Nếu tách ra, chúng ta đều có thể sống sót. Ngoan, nghe lời anh”. Nhậm Mộ đưa một tay vây lấy cổ Hạ Phong, một tay giơ lên, đánh vào gáy cậu…
“….”
Nhìn Hạ Phong ngất xỉu nằm xuống, Nhậm Mộ gọi vào số điện thoại của Thần Hi… Nếu ở đây chờ Thần Hi tới cứu, chỉ sợ lúc người đến chỉ còn lại hai thi thể…
Dùng áo giúp Hạ Phong băng bó đơn giản sau, Nhậm Mộ nhìn bốn phía, không thấy vật gì có thể che khuất người, ngoại trừ một cái thùng rác cao đến nửa người…
Đem Hạ Phong nhét vào đó, dùng vài đồ vật che lấp, Nhậm Mộ rời đi, rồi lại quay đầu nhìn lại…
Lần trước bị trúng đạn, Thần Hi đã cảnh cáo anh, dính vào Thần Việt rất có khả năng cũng bị biến thành tổ ong. Anh không nghĩ tới, ngày này sẽ đến nhanh như vậy, bọn họ mới cùng một chỗ không đến vài ngày…
Rất nhanh, người của Thần Hi rốt cuộc tìm được Hạ Phong trong thùng ra, cũng nhanh chóng đưa cậu về Thần gia. Mục tiêu của bọn họ là bảo đảm an toàn cho Tam thiếu gia, những thứ khác không thuộc phạm vi của họ.
Mở mắt ra, Hạ Phong phát hiện mình về đến Thần gia. Ngồi dậy thấy tay trái đã được băng bó tốt lắm, nhưng không có Nhậm Mộ liền vội vàng hỏi Thần Truy đang ở trong phòng của cậu: “Nhậm Mộ đâu? Anh ấy ở chỗ nào?! Ở chỗ nào?”
Thần Truy nhìn cậu, trầm mặc.
“Tôi hỏi anh ấy ở chỗ nào?” Hạ Phong gào lên.
“Người của Thần Hi đã đi tìm. Em tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý thật tốt, Nhậm Mộ rất có thể đã—” Thần Truy không dám nói cho em trai biết, người của Thần Hi đã lùng sục khắp cả thành phố mà không tìm thấy Nhậm Mộ. Tại khu phố cũ, phát hiện vết đạn tay súng bắn tỉa lưu lại, còn có dấu tay được in lại bằng máu ở trên tường.
Không chỉ có một tay bắn tỉa, Nhậm Mộ sao có thể trốn được?
“Anh đang nói cái gì? Nói cái gì?” Hạ Phong lập tức xuống giường chạy đến trước mặt Thần Truy: “Tôi chỉ hỏi anh ấy đang ở đâu? Không cần anh nói nhiều như vậy!”
Hạ Phong biết rõ Thần Truy ý muốn nói gì, nhưng là cậu không muốn biết rõ…
Thần Truy không muốn nhìn vào mắt cậu, anh lựa chọn lảng tránh, ra khỏi phòng.
Ngồi bên giường, Hạ Phong lấy hai tay che mặt. Nếu Nhậm Mộ thực sự xảy ra chuyện không hay…. Cậu không dám nghĩ tiếp, sợ chuyện mình nghĩ đến là sự thật. Cậu tự nói với bản thân mình Nhậm Mộ từng được đào tạo trong trường quân đội, an ủi chính mình không nghĩ đến những chuyện xấu, Nhậm Mộ rất nhanh sẽ trở về, hai người sẽ cùng nhau du lịch Châu Phi…
Cậu nghĩ đến Thần Hi, lập tức chạy xuống phòng khách.
Buổi tối hôm nay không có mấy người có thể ngủ an giấc. Cả nhà họ Thần đều ngồi trong phòng khách chờ tin tức. Vừa thấy Thần Hi bị thương tiến vào, Hạ Phong liền nhào tới, nắm chặt lấy cổ áo Thần Hi, hung hăng: “Gọi người đi tìm Nhậm Mộ, đi tìm anh ấy!”
Vài bảo tiêu kéo Hạ Phong ra, đè cậu xuống, bắt cậu ngồi vào ghế.
Thần Hách nhìn lướt qua con út: “Đã sai người đi tìm”. Thật sự Thần Truy nói đúng, Thần Hi làm quá quyết tuyệt, khiến cho cừu gia triệt để phát điên rồi, chỉ cần là họ Thần sẽ không buông tha. Nếu không phải lúc ấy bên cạnh ông có bảo vệ, chỉ sợ hôm nay đã phát tang rồi.
Hạ Phong hoàn toàn không nghe lời của Thần Hách, giãy dụa khỏi đám người đang giữ mình đứng lên. Sống phải thấy người chết phải thấy xác, không tìm được Nhậm Mộ cậu tuyệt đối không từ bỏ.
“Con không cần đi, đã quá muộn rồi”.
Nhìn cháu trai, Thần Hi không dám nói thật, nói mình không tìm được Nhậm Mộ… Người của ông thông báo không tìm được Nhậm Mộ nhưng nhìn thấy điện thoại của anh, trên đó lưu lại vết máu.
Hạ Phong ngã ngồi trên ghế salon, hai mắt mất đi tiêu cự.
Câu nói của Thần Hi triệt để phá đi hết mọi ảo tưởng trong lòng cậu, cũng tuyên bố cái chết của Nhậm Mộ.
Sau đó, Thần Hi còn nói gì đó, còn có ai đó cùng chú nói chuyện, nhưng cậu hoàn toàn không nghe thấy, cả người như tượng gỗ, ngơ ngác ngồi trên ghế, hai mắt nhìn chằm chằm vào cửa ra vào, như là chờ đợi Nhậm Mộ sẽ như trước kia, chạy đến tìm cậu, không để ý mặt mũi…
Khuỷu tay Thần Truy khoát lên sofa, bàn tay đặt bên môi. Anh cắn chặt môi mình… Lúc Quý Trọng chết, Thần Việt trở về cũng là như vậy, cả ngày nhìn chằm chằm vào cửa ra vào, giống như Quý Trọng sẽ xuất hiện, sẽ như trước kia, chạy đến gặp Thần Việt…
Rốt cục, Thần Việt lái xe rời khỏi nhà, không có chút tin tức nào, cho tới khi xảy ra tai nạn…
Chiếc đồng hồ cổ phát ra âm thanh lạnh lẽo báo hiệu thời gian trôi qua khiến cho phòng khách càng thêm an tĩnh, an tĩnh đến đáng sợ.
Thật lâu sau, Hạ Phong chậm rãi đứng lên, lên lầu. Trong tích tắc đẩy cửa phòng, vành mắt cậu đỏ lên, nhưng thủy chung không chảy xuống giọt nước mắt nào…
Gian phòng là một mảnh hư không.
Trên giường chăn đệm lộn xộn không có người thu dọn. Cũng là giờ này ngày hôm qua, Nhậm Mộ còn ngủ ở đây, vẫn chưa tới một ngày mà đã….
Cậu cảm giác được một cỗ áp lực đè nặng trong lòng, khiến cậu không thở nổi. Cơn đau nhức như ngàn vạn mũi tên đâm thẳng vào trái tim cậu…
Tay đè trên giường, Hạ Phong nặng nề quỳ xuống…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...