Nhậm Mộ xoay người duỗi tay sang bên cạnh, ngoài ý muốn phát hiện không có người lập tức liền tỉnh lại. Ngồi xuống, quét một vòng dưới sàn nhà, quần áo của anh vẫn còn vứt bừa bãi trên thảm, nhưng không có của Hạ Phong.
Nghe thấy tiếng động cơ xe quen thuộc, Nhậm Mộ lập tức lao xuống giường, kéo màn. Chiếc siêu xe màu bạc đã đi xa… Sờ lên vết thương trên vai trái, anh nhịn không được hô: “Fuck!”
Trên đầu chữ sắc có cây đao, vết thương vốn đã khép miệng kết vảy giờ lại đau âm ỉ…
Hạ Phong xoa xoa cổ bước vào phòng, bò lên giường mình, cậu muốn ngủ trong chốc lát. Vừa nhắm mắt lại chưa được bao lâu chuông điện thoại đã vang lên.
“…Sao vậy”
“Đi studio.” Ném xuống mệnh lệnh sau, Tô Ôn liền cúp máy.
“Shit!” Ném điện thoại xuống cuối giường, Hạ Phong đứng lên, chuẩn bị đi studio. Với bộ dạng này chỉ có để đạo diễn Hứa lột sống.
Cả người chìm trong bồn tắm, Hạ Phong cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời. Nếu cậu nhớ không lầm, từ lúc Nhậm Mộ tháo còng tay ra, hai người bọn họ đánh nhau, làm tình, lại đánh nhau… Cuối cùng cậu đạp lên người Nhậm Mộ trúng vào miệng vết thương của anh ta, đến gần sáng mới thoát nạn…
Lau mái tóc ướt sũng, cậu bước ra khỏi phòng tắm. Chân vẫn chưa bước hoàn toàn ra ngoài, cậu dừng lại. Những giọt nước từ trên tóc nhỏ xuống, rơi trên mặt đất.
Người này muốn đánh nhau phải không.
Ngồi trên giường cậu là Nhậm Mộ.
Ông chủ Nhậm cười hi hi đầy khoe mẽ. Ngắm nhìn chàng trai trước mắt mình, nửa người dưới mặc một cái quần, thắt lưng màu nâu cài hơi lệch, nửa người trên vẫn còn ướt đầy hấp dẫn, lồng ngực săn chắc. Một phần tư dòng máu châu âu quả thực huyết thống bình thường không thể so sánh cùng. Nhất thời anh không tìm ra được từ gì để hình dung tác phẩm điêu khắc trước mắt, nhưng anh có thể khẳng định một điều, anh yêu say đắm tác phẩm điêu khắc này.
Nghĩ lại tới hôm qua, Hạ Phong liền bốc hỏa. Một tay kéo khăn tắm xuống, nói: “Cho anh mười giây, lập tức biến mất khỏi tầm mắt của tôi”.
Nhậm Mộ đứng lên đi về phía Hạ Phong cười nói: “Nếu như anh nói không thì sao? Em đoán anh vào bằng cách nào? Anh nói với quản gia nhà em là tối qua Tam thiếu gia qua đêm nhà anh bỏ quên đồ, anh tốt bụng mang trả cho em”.
Bên ngoài Thần gia là một đám bảo vệ, Nhậm Mộ đoán đây là vì sự kiện đấu súng lần trước. Cụ thể nguyên nhân là gì, người tự xưng là chú ba của Thần Việt (aka Thần Hi) đã giải thích rõ ràng, còn nhắc nhở anh nếu anh vẫn còn dính vào Thần Việt thì chuyện xấu gì cũng có thể phát sinh, chẳng hạn như bị biến thành tổ ong…
Hạ Phong nhìn cái tên được một tấc lại tiến thêm một thước, không chút do dự liền vung lên một quyền! Kì thực cậu rất muốn đá người nhưng không nhấc chân lên nổi….
Nhậm Mộ linh hoạt tránh né.
“Này, tốt xấu gì tối hôm qua chúng ta cũng đã ngủ với nhau—” anh còn chưa kịp nói xong, Hạ Phong đã đấm đến. Một lần nữa tránh thoát, Nhậm Mộ nghiêng người, nắm lấy cổ tay cậu dùng sức kéo vào lồng ngực của mình, giữ chặt hai tay cậu.
Hạ Phong không thể động đậy, chỉ có thể quay đầu nhìn chằm chằm Nhậm Mộ, ước gì có thể ăn tươi nuốt sống người ta.
“Thần Việt, anh thực sự càng ngày càng thích cha em, bởi vì ông ta đã làm một quyết định thật sáng suốt: Không đưa em vào trường quân đội. Bằng không anh làm sao có được cơ hội ôm em như lúc này?” Nếu không phải nhờ Thần Hi, Nhậm Mộ chỉ sợ không có cơ hội biết thêm về Thần Việt. Đương nhiên, bao gồm cả một người, Quý Trọng.
“Thật không?” Hạ Phong ngáng chân Hạ Phong, phịch một tiếng, hai người ngã xuống. Cậu nâng khuỷu tay, dùng sức đánh vào vai trái Nhậm Mộ…
Nhậm Mộ bị đau phải buông tay. Nhưng ngay lúc Hạ Phong cho là mình thành công, anh đã dùng chân kẹp lên người Hạ Phong, xoay người, giữ chặt hai cổ tay cậu, ngồi trên người.
“Ha ha”. Nhậm Mộ từ trên cao nhìn xuống con mồi quật cường không chịu khuất phục, cười vui vẻ, “Thần Việt, em không phải là đối thủ của anh”.
Hạ Phong nghiến răng nghiến lợi: “Cút ngay”.
“Có thể, nhưng em có thể bảo đảm mình sẽ không ra tay sao? Anh rất thích tư thế này, chúng ta còn có thể làm một số chuyện nha!”
Huyệt thái dương của Hạ Phong sớm nổi gân xanh.
Cửa đột nhiên mở ra, một người đi tới. Nhìn trên giường trống trơn, ông chuẩn bị gọi người nhưng ngay lập tức nhìn thấy một màn ở cách đó không xa khiến ông nghẹn họng.
Nhậm Mộ lẫn Hạ Phong đều sửng sốt, sau đó phản ứng lại.
Gặp cứu viện, Hạ Phong liền gọi:
“Chú Quan, kéo người này ra!”
Ông chủ Nhậm nhún vai, tỏ vẻ như không có chuyện gì, nói: “Chú Quan, chúng cháu bây giờ đang bận, chú ra ngoài một lúc đã được không?”
“Thật xin lỗi, tôi không thể.” Sau đó đem tầm mắt chuyển về phía Hạ Phong, “Tam thiếu gia, lão gia đã trở lại, muốn gặp cậu”.
Hạ Phong nghe vậy biết là Thần Hách đã trở về. Vào đêm giao thừa Thần Hách không về nhưng lúc này lại đột ngột xuất hiện, thật không biết là có chuyện gì, nhưng ông ta cũng về thật đúng lúc.
Nhậm Mộ nghe vậy đành phải buông tay ra, đứng lên. Hạ Phong cũng đứng lên, sửa sang lại trang phục, chuẩn bị đi gặp lão cha.
Đặt mông ngồi trên ghế, Hạ Phong ngáp dài. Thần Hách ngồi đối diện, trong tay là một ly cà phê. Hương cà phê nồng đậm khiến bụng Hạ Phong nhịn không được kêu lên.
Thần Hách nhìn lướt qua con mình, nhíu mày. Tóc ướt sũng, hai mắt thâm quầng, tinh thần rất tệ, đến người làm cha như ông cũng cảm thấy con mình giống tên nghiện.
Hạ Phong biết rõ trong đầu ông đang suy nghĩ gì nhưng cũng lười đính chính, liền hỏi: “Chuyện gì, nói đi”.
“Cha đã nghe nói về chuyện đấu súng lần trước. Hai tháng nữa đi trường quân đội cho cha”. Thần Hách ra mệnh lệnh, không để cho con cãi lời, “Nếu không đi, cha sẽ phái người đưa đi”.
Hạ Phong đương nhiên biết rõ ‘phái người đưa đi’ là có ý gì, chính là trói cậu đi, nếu không may thì chính là cầm súng áp giải đi.
Đứng trên bậc thang, điếu thuốc trên miệng Nhậm Mộ thiếu chút nữa rơi xuống. Mới vài phút trước anh còn có cảm tình tốt với vị thương nhân này, nhưng giờ toàn bộ đều biến mất. Thật vất vả mới thu phục được con của ông mà lập tức bị bức bách phải tạm thời chia tay, thật sự là không thể làm người ta vui vẻ được.
“Tôi bận rộn nhiều việc, không có thời gian đi trường quân đội”. Hạ Phong nhìn Thần Hách, vừa nhìn thấy Nhậm Mộ từ trên lầu xuống cậu nhíu mày, ý bảo Nhậm Mộ lập tức đi lên.
Hạ Phong biết rõ Thần Hách không phải phản cảm với đồng tính luyến ái mà là cực kì chán ghét. Nếu để ông ta biết con mình lại qua lại với đàn ông phỏng chừng sẽ không ngần ngại cầm súng chĩa vào Nhậm Mộ.
Phớt lờ Hạ Phong, Nhậm Mộ đi tới bên người cậu, đối diện với Thần Hách: “Xin chào Thần tiên sinh, tôi là Nhậm Mộ. Một trong những ông chủ của Thần Việt”.
Thần Hách không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn anh, Thấy ông không để ý, Nhậm Mộ ngồi xuống, hai chân tự nhiên khoát lên nhau, đánh giá Thần Hách. Ấn tượng đầu tiên của anh chính là: Rất giống Thần Việt. Ấn tượng thứ hai là: Lão hồ ly. Nhìn xong, anh nhìn về phía Hạ Phong.
Hạ Phong tức giận lườm anh.
Không khí có chút nặng nề.
Tay Nhậm Mộ gõ trên đùi, tính toán thời gian, không biết cha của Thần Việt đã biết gì để mà ứng phó. Còn Hạ Phong ngồi khoanh tay, không biết suy nghĩ gì.
Năm phút đồng hồ trôi qua.
Đồng hồ cổ trong phòng khách vẫn tiếp tục đong đưa quả lắc, thanh âm có chút đơn điệu.
Hạ Phong không chịu được loại không khí này, tính toán rời đi. Mà có người so với cậu càng không chịu được. Đối mặt với Thần Hách không có cử động gì, Nhậm Mộ thiếu kiên nhẫn đứng dậy.
“Thần tiên sinh, tôi liền đi thẳng vào vấn đề. Tôi sẽ không để cho Thần Việt đi trường quân đội, hơn nữa, cậu ấy cũng sẽ không đi”. Nhậm Mộ nói rất kiên định, không chút do dự.
Hạ Phong trợn tròn mắt, không nghĩ tới Nhậm Mộ sẽ nói như vậy. Mười giây sau cậu mới kịp phản ứng, mà phản ứng đầu tiên chính là: Xong rồi.
Khác hẳn với Hạ Phong, Thần Hách vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt không chút dao động: “Người trẻ tuổi, nói chuyện phải có suy nghĩ. Thần Việt là con ta, cậu là gì của nó?”
“Tôi là tình nhân của cậu ấy. Điều này đủ chứ?”
Hạ Phong đau đầu.
“Hiện tại cậu ấy đang cùng tôi, nói cách khác, tôi sẽ phụ trách với cậu ấy”.
Lúc này, trong lòng Hạ Phong đang gào thét với Nhậm Mộ: Tôi không cần anh phụ trách, cút nhanh cho tôi a. Trầm Chương rất có quyền thế, tại giới giải trí rất có địa vị, người người kính trọng ông ta nhưng Thần Hách còn có địa vị hơn a… Đắc tội cái người bảo thủ này chính là đi tìm cái chết.
Hạ Phong vừa định mở miệng gọi Nhậm Mộ đi trước thì có một thứ gì đó lôi cậu dậy đi ra khỏi cửa. Giờ khắc này, Nhậm Mộ kéo tay của cậu, đi vô cùng tiêu sái.
“Đứng lại”, Thần Hách nhìn bóng lưng hai người, “Tôi cảm kích cậu đã đỡ đạn cho con tôi, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ cho phép con tôi và cậu ở cùng nhau. Tôi cho cậu hai lựa chọn, một là rời khỏi nó, hai là tôi sẽ bắt cậu rời đi”.
Nhậm Mộ làm như không nghe thấy, nhưng còn chưa ra đến cửa đã bị bảo vệ ngăn lại.
Trong này có hơn mười bảo vệ, nếu thật sự đánh nhau, Hạ Phong không tính nổi họ sẽ có được mấy phần thắng. Cậu thoát khỏi tay Nhậm Mộ, nói với anh: “Nhậm Mộ, anh trở về trước đi”. Sau đó nói với bảo vệ, “Tránh ra”.
“Thần Việt, em không phải nghĩ sẽ rời khỏi anh chứ?” Nhậm Mộ nhìn vào mắt cậu, chậm rãi nói: “Không có cơ hội đâu!” Nói rồi anh đánh một tên bảo vệ, kéo cậu đi. Nhưng chưa đầy hai giây, một vật lành lạnh nhắm ngay trên gáy của anh.
Hạ Phong xoay người, thở dài một hơi. Có một người cha độc tài như vậy, Thần Việt không tự sát cũng có thể coi là kì tích. Nhậm Mộ xoay người, mi tâm đối mặt với họng súng.
“Thần Việt, mày dám đi cùng hắn ta liền giết hắn”. Thần Hách uy hiếp. Không thể phủ nhận, lời uy hiếp này rất có lực sát thương, Hạ Phong dao động.
Nhậm Mộ nắm chặt tay cậu, “Thần Việt, nếu không đi với anh, em sẽ hối hận cả đời”.
Hạ Phong xoa xoa mày, lựa chọn này thật khiến người ta thống hận vô cùng. Một lát sau, cậu đẩy tay Nhậm Mộ ra. Nhưng Nhậm Mộ vẫn cố sống cố chết nắm tay cậu, hoàn toàn không chịu bỏ ra. Bất đắc dĩ, cậu thở dài: “Nhậm Mộ, không đáng mất mạng vì tôi đâu”.
“Theo anh đi”.
Hạ Phong không nói gì.
Hai người giằng co một hồi, Nhậm Mộ dần buông tay ra.
Thần Hách hài lòng với kết cục này, nói: “A Quan, lập tức chuẩn bị quần áo cho thiếu gia. Dẫn nó đi, bao giờ lên máy bay mới thả nó ra”.
“Thần Hách, ông hẳn là chưa quên Thần Việt con của ông là một kẻ phản nghịch a?” Hạ Phong lạnh lùng nhìn ông rồi đột ngột cướp lấy súng trên tay bảo vệ đang chĩa vào Nhậm Mộ.
Trong nháy mắt tình thế thay đổi. Hạ Phong chĩa sũng vào cằm mình, ngón tay đặt lên cò súng. Chỉ cần một chút sơ sẩy, mạng nhỏ liền mất trong tay mình.
“Thần Việt, em điên rồi!” Nhậm Mộ quát lên với Hạ Phong. “Buông súng xuống, buông xuống!”
Hạ Phong cong cong khóe miệng, nở nụ cười, không trả lời mà chậm rãi lui lại, hướng về phía Thần Hách. Lão Thần Hách này đã nhiều lần ép buộc cậu, bức cậu phát điên. Đầu tiên là buộc cậu rời khỏi giới giải trí, hiện tại là trường quân đội gì đó, không biết chừng sau này còn bắt cậu cưới một con đàn bà nào đó sinh cho ông ta vài đứa cháu… Loại cuộc sống này, khiến cậu không chịu được.
Kì thực, Hạ Phong không có ý muốn chết, chỉ là muốn hù dọa mà thôi, dùng tính mạng con ông ta mà hù dọa. Bất quá, cậu cũng sợ, sợ súng cướp cò… Một viên đạn từ cằm xuyên thẳng đến đỉnh đầu…. thật không dám nghĩ đến cảnh tượng ấy sẽ như thế nào.
Thần Hách luống cuống đứng dậy.
“Thần Hách, ngày hôm nay tôi đi đến bước này đều là do ông ép. Tôi là con của ông, không phải là đầy tớ cho ông sai bảo. Muốn không chế tôi? Không có cơ hội đâu! Tôi vĩnh viễn nhớ rõ chính ông bức chết mẹ tôi, là ông hại chết Quý Trọng, là ông, đều là ông. Tôi sẽ khiến ông vĩnh viễn nhớ rõ, con của ông là do ông giết chết, là ông bức chết”. Hạ Phong làm bộ bóp cò.
“Thần Việt, buông súng xuống”.
“Buông?” Hạ Phong nở một nụ cười điên cuồng, “Có thể, để cho tôi tự do, hoặc là để tôi chết. Hai chọn một”. Cậu cũng không tin Thần Hách thật sự để cho con mình tự sát, hơn nữa, chính cậu cũng không làm được điều này.
Nhậm Mộ cẩn thận đến gần Hạ Phong: “Thần Việt, nghe lời anh, buông súng xuống”.
Giằng co một hồi, kết cục Thần Hách phải nhượng bộ. Tất cả bảo vệ đều rút ra ngoài lưu lại hai cha con và Nhậm Mộ.
Không khí trầm mặc lan tràn trong phòng khách. Vì muốn chứng minh là mình muốn chết, Hạ Phong vẫn giữ nguyên tư thế cũ.
Nhìn thật sâu vào Hạ Phong, Thần Hách rời đi.
Thấy ông ta đi rồi, Hạ Phong thở mạnh một hơi, sau đó ném súng xuống đất. Con trai dùng cái chết để ép bức cha, loại chuyện này thật sự là không hay ho gì. Xoay người, cậu phát hiện Nhậm Mộ đang tức giận nhìn mình. Cậu vô tư nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy chuyện này bao giờ sao?”
Nhậm Mộ thật sự là hận không thể đánh cho tên này một trận, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được. Vỗ trán mấy cái, anh đi đến bên người Hạ Phong, ôm lấy cậu.
Vừa rồi thấy Hạ Phong dùng súng chĩa vào chính mình, tim anh gần như muốn ngừng đập.
“Lần sau đừng làm trò này, anh không chịu được”.
“Lần sau?” Hạ Phong đổ mồ hôi lạnh, lần này coi như là đủ cho cả đời rồi, còn có lần sau. Lúc ấy nếu chẳng may cướp cò… Hạ Phong không dám nghĩ.
Nhậm Mộ buông cậu ra, xoa lên khuôn mặt cậu.
Hạ Phong không nói lời nào, vuốt lên tay anh, xoay người rời đi. Nhậm Mộ đi theo, bắt đầu hỏi: “Thần Việt, em khôi phục trí nhớ?”
“Không liên quan đến anh.”
Nhậm Mộ vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi: “Cái kia… còn Quý Trọng thì sao?” Thần Hi nói, người Thần Việt yêu nhất chính là Quý Trọng.
Hạ Phong dừng lại, nhìn anh.
Người đàn ông này rất cần đánh đòn, nhưng lại làm cho cậu có chút động tâm.
“Bỏ đi”. Nhậm Mộ không hỏi nữa, móc một vật từ trong túi quần ra, nhét vào tay Hạ Phong. “Lễ vật, tặng em”.
Hạ Phong mở tay ra, là chìa khóa xe SLR. Gara Thần gia loại xe gì cũng có, chỉ thiếu mỗi chiếc SLR bởi lẽ SLR đã ngừng sản xuất, nói khoa trương một chút chính là dù có tiền cũng không mua được. Có được một chiếc SLR chính là tâm nguyện suốt đời Hạ Phong…
Nhậm Mộ tự nhiên ôm lấy cậu: “Em hiện tại đã là người của anh, cũng không thể đối xử tệ với em a”.
Hạ Phong vung tay tát người…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...