Hạ Phong vào studio mang theo một bụng khí.
Trong studio có chút kì lạ. Nhân viên đi tới đi lui bận rộn nhưng kì thực là giả vờ bận rộn. Bắt lấy trợ lý đạo diễn Tiểu Trần đi ngang qua, Hạ Phong hỏi cậu có chuyện gì xảy ra.
Tiểu Trần nhìn bốn phía cảnh giác rồi mới nói với Hạ Phong: “Mấy ngày nay đạo diễn Hứa không biết ăn phải gì nóng tính vô cùng, thấy ai cũng không thuận mắt! Vừa nãy còn thóa mạ Hàn Lăng nữa kia, cậu tốt nhất cẩn thận một chút.”
“Không thể nào?” Hôm nay khẳng định cậu sẽ bị đạo diễn mắng đến rơi một tầng da là ít…
“Cái gì mà không thể?!” Tiểu Trần trừng mắt, “Mấy ngày này đạo diễn gần như đem tất cả các diễn viên mắng một lần, tôi cũng bị đạo diễn phun nước bọt ngập đầu.”
Xem ra là Hứa Hoa ăn phải thuốc nổ.
Hạ Phong chuẩn bị tốt tâm lý ăn chửi đi vào trường quay. Đạo diễn Hứa ngồi sau máy giám thị, khuôn mặt không có biểu lộ gì, có chút cứng ngắc.
Hạ Phong đứng cạnh đạo diễn Hứa, không dám nói tiếng nào, hai mắt nhìn chằm chằm vào diễn viên trong máy giám thị, Hàn Ảnh đế.
Hàn Lăng khuôn mặt có độ cong rất xinh đẹp, vô cùng nhu hòa. So sánh với Vi Củng Nhiên thì có phần giống nữ nhân.
Ngày 28 tháng sau chính là sự kiện trọng đại trong giới điện ảnh – Lễ trao giải Hoa ưng. Đề cử giải nam diễn viên xuất sắc ngoại trừ Hàn Lăng còn có Hoàn mỹ thiên vương Chiêm Bạch, Hắc mã* Phó Duy Hàng, ảnh đế năm kia Lạc Dịch, siêu cấp ảnh đế bốn lần liên tiếp Vi Củng Nhiên, phần thắng của Hàn Lăng không lớn. Không nói đến Vi Củng Nhiên, chỉ một mình Lạc Dịch cũng làm phần thắng của Hàn Lăng giảm không ít.
(*Hắc mã – Chỉ nghệ sĩ đang nổi lên nhanh chóng ^^~)
Hàn Lăng lơ đãng nhìn về phía Hạ Phong. Hình ảnh trên máy giám thị cho thấy một khuôn mặt tái nhợt, gò má gầy guộc lộ rõ xương gò má nhưng ánh mắt sắc bén.
Lúc này, đạo diễn Hứa ra hiệu, ghi chép trường quay hiểu ý hô to: “Cut! Nghỉ ngơi một chút!”
Thấy đạo diễn Hứa nhìn mình, Hạ Phong cười cười chào: “Đạo diễn Hứa.”
“Thất thần làm cái gì? Đi hóa trang thay quần áo nhanh!” Đạo diễn hung hăng nói, “Thần Việt, tôi cho cậu biết, quay cho cẩn thận, bằng không đến tết âm lịch cũng đừng hòng được nghỉ.”
Ai ngờ Hạ Phong lập tức đáp ứng: “Được, không có vấn đề.”
Lúc trước Thần Nhung nói với cậu đến tết âm lịch về nhà ông nội một chuyến, thăm hỏi các bác các chú. Chỉ nghĩ đến phải gặp những người mình không quen biết Hạ Phong đã không muốn đi.
Hứa Hoa một bụng hồ nghi nhìn theo cậu.
Hóa trang, mặc quần áo tù xong, điện thoại Hạ Phong liền vang lên. Nhìn người gọi, là Ivy.
“Ivy, có chuyện gì sao?”
“Thần Việt, em xem báo hôm nay. Bọn họ nói… anh… chuẩn bị kết hôn?”
Thần Việt vỗ vỗ đầu, có chút đau đầu. Mấy tờ báo này thật là, chẳng thèm chú ý đến tâm tình của người trong cuộc gì cả. Bất quá, từ góc độ khác mà nói, Ivy thật sự có ý với cậu, bằng không cũng sẽ không hỏi như thế.
“…Tiểu thư Vivian, cô ấy tốt hơn em sao?”
Hạ Phong không còn lời nào để nói, cậu cảm thấy cần phải xem báo trước rồi mới cùng Ivy tâm sự được. Qua một hồi, cậu mở miệng: “Ivy, trước mắt anh không kết hôn, cũng không có kế hoạch kết hôn. Vân Chi là fan của anh, cũng không phải—” Nói đến đây, cậu dừng lại tự hỏi: Mình phải giải thích với Ivy nhiều như vậy làm gì? Không phải là đang nói với cô ấy mình không kết hôn nên mau đến theo đuổi tôi đi đấy chứ?
“Thật không?” Giọng Ivy có chút hưng phấn, “Đêm nay em có thể mời anh đi ăn cơm sao?”
Không cần như thế được không….
“Không bằng để hôm nào đã”. Hạ Phong quyết đoán cự tuyệt. Thấy đầu kia trầm mặc, cậu không đành lòng bổ sung một câu, “Giờ anh bận quay phim, mấy hôm nữa để anh mời”. Ai biết được mấy hôm nữa là bao giờ.
Ivy vui vẻ cúp máy còn Hạ Phong hối hận vô cùng. Chính là giải thích với Ivy không chừng lại thành dây dưa không rõ…
Ném điện thoại di động vào đống quần áo, cậu chuẩn bị ra ngoài thì nghe thấy giọng Lý Khả Nhạc trách mắng.
“Hàn Lăng, cậu rốt cuộc muốn làm gì?!”
Tiếng bước chân của hai người càng ngày càng gần, sau đó cửa phòng thay quần áo bị mở ra.
Hạ Phong tự nhận mình không có thói quen nghe trộm, chỉ là vô ý đụng phải. Phỏng chừng lúc này đi ra ngoài không tốt lắm nên cậu ngồi yên hút một điếu thuốc.
“Tôi xin cậu, quay phim thì chuyên tâm mà quay, đừng nghĩ đến mấy chuyện vô vị khác. Cho dù cậu nghĩ thế nào thì nó cũng là quá khứ, cậu không thể buông sao?”
“Tôi muốn ở một mình, anh ra ngoài đi”.
“Hàn Lăng, khó khăn lắm cậu mới được như ngày hôm nay, không cần hủy hoại bản thân như thế.”
“Đi ra ngoài”.
“Ba năm nay cậu vẫn sống trong quá khứ. Làm vậy Hạ Phong có thể sống lại sao? Thấy cậu như thế này chỉ sợ người đau nhất chính là Hạ Phong!”
Lời của Lý Khả Nhạc như đánh vào người Hạ Phong khiến cậu đông cứng lại. Trong phòng thay đồ một hồi không ai lên tiếng, lát sau có tiếng ghế bị đá đi.
“Đi ra ngoài!”
Hàn Lăng rất ít khi tức giận như vậy, chỉ sợ là lời của Lý Khả Nhạc đã đâm trúng tim đen, Hạ Phong đoán.
“Lúc trước cậu chọn chia tay với cậu ta thì phải xác định được sẽ có ngày như hôm nay! Cậu bây giờ là làm gì? Có phải sự nghiệp của mình bị hủy hoại thì mới an tâm! Đóng phim thứ nhất, Hạ Phong thứ hai, đây là lời chính cậu nói. Hi vọng cậu sẽ tỉnh táo lại, không cần phải xuất hiện trong mấy cái pub hạng ba rẻ tiền nữa.”
Đóng phim thứ nhất, Hạ Phong thứ hai. Hạ Phong bất đắc dĩ cười cười. Đời trước trong nội tâm của Hàn ảnh đế cậu xếp thứ hai, đến lúc chết đi vẫn là như vậy.
Trong phòng thay đồ an tĩnh trở lại.
Hạ Phong gõ gõ tàn thuốc, tàn thuốc rơi xuống. Cậu mở cửa phòng thay đồ đi ra ngoài.
Hàn Lăng tựa trên tường không nghĩ tới trong phòng thay đồ có người, khi thấy cậu ánh mắt lập tức trở nên sắc bén như lưỡi dao.
Hai người đối diện nhau, chính giữa là một chiếc ghế.
Nếu như ánh mắt có thể giết chết người, Hạ Phong không biết đã chết bao nhiêu lần. Tình trạng hai người như thể một bên là gió lạnh từ Nam Cực thổi đến còn bên kia là gió ấm trên bình nguyên Á Nhiệt đới, khí áp bất đồng, tạo thành thương tổn cũng bất đồng.
“Hàn Lăng, lần gần nhất anh lái xe là lúc nào?” Hạ Phong hỏi một câu rất không liên quan đến không khí trong phòng. Thấy Hàn Lăng không đáp lời, cậu nói tiếp: “Nếu cứ tiếp tục tiến về phía trước, có lẽ một ngày nào đó anh sẽ tìm được một người giống hệt như người kia” người kia chính là tôi.
Hàn Lăng hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Tên tội phạm giết người như cậu không có tư cách để giáo huấn tôi.”
Trước là tội phạm, giờ là tội phạm giết người. Nếu như câu này là của Nhậm Mộ, Hạ Phong khẳng định sẽ không chút do dự mà đánh người.
Hạ Phong kéo ghế qua, ngồi xuống.
“Còn nhớ một câu tôi từng nói với anh chứ,” Hạ Phong vứt tàn thuốc xuống đất, nhìn anh, “Hàn Lăng, tôi là Hạ Phong”.
“Câm miệng!” Hàn Lăng gầm lên.
Ánh mắt cừu hận của Hàn Lăng nhìn vào Hạ Phong, hận không thể xé cậu thành từng mảnh. Chống lại tầm mắt của anh, Hạ Phong chỉ cười khổ: “Rất vớ vẩn đúng không? Đúng là rất vớ vẩn. Tôi chỉ bất quá thay đổi thân thể thế nhưng tất cả mọi thứ đều thay đổi.”
Đổi tư thế ngồi, cậu nhìn người trước mắt.
“Tôi biết rõ anh không tiếp nhận được, không sao, tôi—“
“Câm miệng! Câm miệng!”
‘Rầm’ một tiếng, cửa phòng thay đồ lại bị đối xử thô bạo. Nhìn cửa phòng đã bị đóng, Hạ Phong nở nụ cười, chua chát. Hàn Lăng sống trong quá khứ, cậu có như vậy không? Cậu đối với Hàn Lăng mà nói, đó là loại quyến luyến gì? Chính cậu cũng bắt đầu không hiểu được.
Nhân nhượng? Sủng ái? Lúc sống cùng anh, cuộc sống của cậu có thể nói là thiên đường mà cũng là địa ngục. Thỉnh thoảng Hàn Lăng lại giận dỗi này nọ làm cậu phải nghĩ cách dỗ dành. Lúc vui vẻ cũng có, nhưng kể từ khi Hàn Lăng bước vào giới giải trí, những điều ấy dần giảm bớt…. nói tóm lại, Hàn Lăng và cậu tựa như hai cha con vậy, lúc nào cũng cãi vã.
Xét về tính cách mà nói, hai người cũng không thể coi là hợp nhau. Đến cuối cùng cậu phải từ bỏ đua xe mà mình yêu quý, thế nhưng hai người vẫn đi đến kết cục – chia tay.
Đoạn tình cảm với Hàn Lăng, ngoại trừ lúc trên giường là công thì những lúc khác cậu chính là tiểu thụ…
“Con mẹ nó”. Một chân đá văng cái ghế, Hạ Phong ra khỏi phòng thay đồ. Điện thoại vang lên. Là tin nhắn ông chủ Nhậm gửi đến.
Cau mày mở tin nhắn, màn hình hiện ra nội dung: Tôi là người có trách nhiệm, tôi sẽ sủng cậu. Còn có, ở trên giường tôi sẽ càng dễ dàng thỏa mãn cậu.
Hạ Phong sửng sốt một chút sau đó nhắn lại.
Nửa phút sau, ông chủ Nhậm trong phòng họp nhận được một tin nhắn từ studio: Nếu như anh chịu ở phía dưới, tôi sẽ suy nghĩ thượng anh.
Nhậm Mộ cúi đầu nở nụ cười.
Giữa thiên đường và địa ngục còn có một nơi gọi là nhân gian.
Hai ngày sau.
Hạ Phong nhìn điện thoại, đã hơn 11h tối. Qua chừng một giờ nữa trận chung kết tại Tả Tuyền Sơn sẽ bắt đầu. Lúc này có thân phận Thần gia Tam thiếu gia, Tam gia có thể sẽ không đánh cậu nữa. Về phần Nhậm Mộ, cho dù Hạ Phong không đến Tả Tuyền Sơn xem, chính anh cũng sẽ chờ Hạ Phong.
Hạ Phong hối hận mình vì nhắn tin cho anh ta mà giờ đâm lao phải theo lao. Từ lúc chập tối, Nhậm Mộ đã liên tục nhắc nhở. Chuyện cậu và Hàn Lăng thì vẫn như cũ, không có tiến triển gì. Ngày hôm qua Hàn Lăng không xuất hiện. Thăm dò một hồi cậu mới biết được từ miệng đạo diễn Hứa, Hàn Lăng đi quay một bộ phim khác.
Thấy Hạ Phong liên tiếp xem điện thoại, Tô Ôn không nhịn được nhìn cậu.
“Thần Việt, giám đốc Bàng bảo tôi hỏi, lễ trao giải Hoa ưng cậu có muốn đi không?”
“Sao?” Hạ Phong cho là mình nghe lầm, nhưng thấy Tô Ôn không có vẻ gì là đang đùa liền hỏi: “Tôi đi làm gì? Thứ nhất tôi không có tên tuổi gì; Thứ hai tôi không phải là khách mời, cũng không phải ứng cử viên.” Đề cử còn quá sớm, khẳng định sẽ không có phim của cậu, muốn làm khách mời cũng không đến lượt cậu.
“Dựa theo lời của cậu, lễ trao giải Hoa ưng sẽ có hàng đống người không cần tham gia. Ý của giám đốc Bàng là muốn cậu xuất hiện cho mọi người biết đến”.
Cho mọi người biết đến…
Hạ Phong xấu hổ.
Mấy ngày nay mọi người cũng biết cậu đủ rồi, cơ hồ mỗi tờ báo đều có tin về cậu, paparazzi cả ngày bám theo cậu… nói cậu là người được giới giải trí săn đón cũng không sai.
Đây đều phải cảm ơn Bàng Tùng tặng cho.
Đại khái là mấy hôm trước phóng viên bắt được cậu, hỏi cậu Thần Việt kết hôn vào lúc nào, có phát thiếp mời không, sẽ hưởng tuần trăng mật ở đâu, giám đốc Bàng làm bộ giật mình, hỏi lại một câu: Cái gì? Bọn họ chuẩn bị kết hôn?
Một lúc sau, giám đốc Bàng mới bổ sung sao: Đây là chuyện xấu sao?
Bàng Tùng chỉ đơn giản nói mấy câu liền khiến Hạ Phong hết được chối cãi. Trên trang cá nhân, cậu khẳng định mình vẫn còn độc thân, thậm chí nói mấy năm tới vẫn không có ý định kết hôn, nhưng tựa hồ không có hiệu quả.
“Vậy thì đi thôi. Không đi cũng không được.
Lúc xong việc, trong studio xuất hiện một cô gái khiến cho toàn trường bạo động. Cô gái này không phải người đã hẹn Hạ Phong ăn cơm Ivy mà là người có scandal với Hạ Phong, mỹ nữ Viavian.
24 tuổi là năm tuổi*
Không có tai không có kiếp, đã thế lại còn đào hoa.
Vân Chi so với Ivy chủ động rất nhiều, chẳng những thoải mái thừa nhận yêu Thần Việt mà còn trực tiếp tìm đến cửa. Bất quá dạng fan như vậy khiến Hạ Phong không chịu được.
Nếu Ivy cũng tới hẳn sẽ càng thú vị.
Bỏ qua ánh mắt của nhân viên trong studio, Hạ Phong kiên trì đi về phía Vân Chi. Cách đây không lâu, đám nhân viên này còn chứng kiến chuyện của cậu với người mẫu Ivy.
“Hi!” Hạ Phong thoải mái bắt chuyện.
“….Hi!” Vân Chi cả người khẩn trương ngại ngùng. Trước mắt mọi người, cô nói. “…Xin lỗi, đã quấy rầy anh rồi”.
“Không sao, cũng sắp xong việc rồi. Em tìm anh có việc gì sao?”
Hạ Phong vừa hỏi xong thì Vân Chi tựa như đập chứa nước mở van xả, nước mắt không ngừng rơi xuống, vừa khóc vừa nói: “….Em xin lỗi, chuyện này đều là do em không tốt, khiến anh…”
Thấy Vân Chi nước mắt tràn trề, Hạ Phong rốt cuộc phải lấy khăn giấy ra an ủi, loay hoay tới lui cuối cùng nước mắt cũng ngừng.
“Việc này anh không trách em. Giới giải trí chính là như vậy, bằng không paparazzi cũng chết đói cả.” Nói xong, Hạ Phong lại đưa cho cô một chiếc khăn giấy.
Vân Chi nhận khăn, hai mắt đẫm lệ nhìn Hạ Phong.
“Thật sao?”
“Đương nhiên”. Hạ Phong thành khẩn gật đầu. Nếu cậu mà dám nói không, cô gái này kiểu gì cũng khóc thêm hàng giờ nữa. Thật vất vả chờ cô khóc xong, Hạ Phong cho rằng đã xong việc nhưng không có.
Bên ngoài studio đều là một đám paparazzi ôm cây đợi thỏ.
Vân Chi ngồi xe tới. Nói cũng xui xẻo, hết lần này đến lần khác để cho paparazzi theo dõi. Đúng lúc này đạo diễn Hứa hô: Cut! Kết thúc công việc!
Nhìn Vân Chi, Hạ Phong lại đau đầu. Nếu bây giờ mình đưa cô về kiểu gì báo ngày mai cũng đưa tin thành mình đến thăm nhà nhạc phụ tương lai. Rơi vào đường cùng, cậu đưa mắt nhìn Tô Ôn đang thu dọn đồ đạc.
“Tô Ôn, phiền anh giúp tôi đưa—”
“Tôi không rảnh”. Trả lời rất nhanh.
“…Anh là người đại diện của tôi.”
“Tôi là người đại diện, không phải quản gia. Chuyện của cậu thì tự mình cậu giải quyết”.
“…..”
Nhìn khắp mọi người, phát hiện không có ai có thể đưa Vân Chi đi nhờ, cũng không ai đồng ý chở cô. Lý do rất đơn giản: Không muốn giao du với người tạo scandal.
Thấy Hạ Phong hỏi khắp nơi, Vân Chi cúi đầu xuống, giọng nức nở: “Xin lỗi, em không nên đến… để em tự mình về”.
“Để anh đưa em đi”.
Vân Chi gật đầu mạnh, tựa hồ mừng rỡ mà không dám tin tưởng.
Hạ Phong vừa kéo cửa xe, Vân Chi mới ngồi không lâu thì một nhóm paparazzi cầm máy ảnh, máy quay phim xông ra. Nhắm lấy hai người điên cuồng quay chụp.
Ánh đèn flash chiếu sáng liên hồi, Vân Chi che kín mặt, mà Hạ Phong vốn tính toán trước nên đeo sẵn kính râm từ lâu.
“Vivian, hai người khi nào kết hôn?”
“Thần Việt, nghe nói Vivian tiểu thư đã mang thai…”
“Thần tiên sinh, nghe đồn hai người đã cùng nhau xây dựng tổ ấm*”
Đối mặt với mấy vấn đề loạn thất bát tao, Hạ Phong từ đầu đến cuối không nói gì. Ngồi vào xe, cậu nói với Vân Chi: “Ngồi vững”. Sau đó lập tức lao ra ngoài.
Paparazzi lập tức lên xe đuổi theo.
Nhìn đám paparazzi vẫn đuổi theo không ngừng, Hạ Phong quyết định nhấn ga, tăng tốc.
Mang paparazzi đi dạo hai vòng xong, Hạ Phong mới nhớ trong xe còn có một người. Lại nhìn đồng hồ, trận chung kết hẳn đã bắt đầu rồi.
Trước đưa cô về hay là đi Tả Tuyền Sơn trước? Sau lưng còn paparazzi thì sao…
Chở người nửa đêm cũng có thể làm, nhưng bỏ lỡ chung kết thì phải chờ tận năm sau. Lập tức Hạ Phong liều mạng tăng tốc. Nhưng paparazzi phía sau cũng không phải đèn cạn dầu, vẫn liều mạng đuổi theo….
–Hết–
*Năm tuổi (Năm bổn mạng): Là năm trùng với con giáp của mình. Theo Phật giáo, đây là năm mà con người dễ gặp những chuyện không may mắn ảnh hưởng đến công việc, sức khỏe, tính mạng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...