Trời còn chưa sáng, Tô Ôn đã vội vàng chạy đến bệnh viện. Vửa mở cửa vào phòng bệnh 203 đã thấy Hạ Phong mặt băng bó thành cái bánh chưng đang nằm trên giường bệnh, chăn đơn đắp ngang bụng, nhìn dáng vẻ của cậu tựa hồ ngủ rất sâu.
Nửa tiếng trước anh nhận được điện thoại của Vi Củng Nhiên nói Hạ Phong bị đánh, còn bị thương không nhẹ, gọi anh mau đến bệnh viện xem người. Nghe điện thoại cho Hạ Phong là giọng một nữ y tá, hỏi thăm tình hình anh liền vội vàng chạy đến.
Nhìn Hạ Phong khóe miệng ứ máu, khóe mắt cũng bị thương, xem ra là bị đánh rất thảm.
Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Tô Ôn lúc này là làm sao để paparazzi không nhìn thấy tình trạng này của Hạ Phong. Vỗ vỗ người đang ngủ sau nói: “Thần Việt, dậy”.
Gọi cả buổi mà Hạ Phong không có phản ứng gì. Tô Ôn bất đắc dĩ nhìn cậu. Sau đó một bác sĩ trẻ tuổi bộ dạng anh tuấn tiến vào.
“Cậu ấy sao rồi?”
Bác sĩ nâng gọng kính trên sống mũi, chậm rãi mở bệnh án. Một lúc lâu sau bác sĩ vẫn tiếp tục nhìn khiến Tô Ôn hoài nghi liệu anh ta có nghe thấy mình nói gì không.
Tô Ôn lại chỉ chỉ vào Hạ Phong hỏi thêm lần nữa: “Bác sĩ, cậu ấy thế nào? liệu có ảnh hưởng gì không?”
“A,” giọng bác sĩ đột ngột trầm thấp xuống, Tô Ôn nhíu mày không hiểu, “Ờm, rất tốt”
Đây là cái loại bác sĩ gì a…
“Rất tốt? Không bị thương tổn gì sao?” Tô Ôn liếc mắt nhìn Hạ Phong khắp người băng bó, nhìn thế nào cũng thấy bị gãy xương…
“Ờ thì…” bác sĩ đẹp trai lại tiếp tục, “bị thương.”
Tô Ôn nhìn bác sĩ nổi giận: “Bị thương ở đâu?”
“Xương.”
…Nếu được Tô Ôn rất muốn đánh tên bác sĩ này. Lúc này bác sĩ đem hồ sơ bệnh án đưa cho Tô Ôn nói: “Rất nghiêm trọng, nếu được nên để cậu ta nghỉ ngơi một thời gian ngắn, đừng có đi đóng cái phim [Tù đồ] gì đó”.
Tô Ôn nhận lấy nhìn lướt qua: Xương sườn gãi hai cái.
Tô Ôn lo lắng nhìn Hạ Phong vẫn đang ngủ say, sau đó chuyển hướng sang bác sĩ: “Muốn hồi phục cần bao lâu? Nhanh nhất có thể. Tiền không thành vấn đề, chỉ cần bác sĩ có thể giúp cậu ấy hồi phục như cũ”. Mấy ngày nữa tiếp tục quay, nếu Hạ Phong không quay được thì sẽ càng nhiều vấn đề nghiêm trọng hơn.
Nhậm Mộ không thích cậu ta, không biết chừng nhân cơ hội này đem người đổi đ.
“Tiền?” Bác sĩ khiêu mi, “A, không sai. Vậy anh có thể đưa ra bao nhiêu? Nếu quá ít tôi cũng đành mặc kệ vậy.”
Tô Ôn cười nhạt một chút, thầm nghĩ bệnh viện này cũng không khác gì giới giải trí.
“Vậy phải xem anh có bản lĩnh thế nào. Tục ngữ nói tiền nào của nấy. Anh đưa ra được bao nhiêu tiền, tôi sẽ đưa ra bấy nhiêu công sức.
Tô Ôn nhìn anh ta một lát rồi mở miệng: “Muốn bao nhiêu thì cứ nói”.
“Uhm, cái này,” Bác sĩ do dự một chút, “Hai ngày nữa tôi trả lời anh”
“…Được” Tô Ôn gằn giọng, “Không cần làm phiền đến anh, tôi sẽ đi tìm bác sĩ khác”. Con mẹ nhà nó, cho tiền mà còn bày đặt suy nghĩ, đúng là muốn bị đánh.
“Tôi là bác sĩ tốt nhất của bệnh viện này, nói là bác sĩ tốt nhất cũng không sai” Bác sĩ khoanh tay mỉm cười, “nếu không tìm tôi thì anh còn định trông cậy vào ai a?”
Tô Ôn nắm chặt bàn tay lại, ngực có chút nóng nảy. Hai người đối diện nhìn nhau, một kẻ mặt lạnh như băng Bắc Cực, người còn lại như nắng ấm tháng ba.
Loại bác sĩ đã muốn lấy tiền còn như vậy chỉ sợ là người duy nhất. Biểu cảm của Tô Ôn dần ấm lại, anh cố gắng ôn hòa nói: “Cứu người hẳn là thiên chức của bác sĩ”.
“Hẳn là thiên chức?” Bác sĩ cười khẽ nói chậm rãi từng chữ, chỉ Hạ Phong đang nằm trên giường, “Anh xem cậu ta, đến tình trạng sắp chết cần cứu sống sao? Về phần sơ cứu là do tôi làm.” Tối hôm qua anh trực đêm, vừa ra ban công đã thấy Hạ Phong lê lết tới. Làm một bác sĩ dĩ nhiên anh đưa Hạ Phong vào, cũng giúp cậu cầm máu.
Vô sỉ….
Tô Ôn không nói gì được. Đã lâu không gặp loại bác sĩ không biết xấu hổ như vậy, hai tay không khỏi ngứa ngáy khó chịu.
Bác sĩ vẫn ôn hòa như trước, cười tủm tỉm nhìn Tô Ôn.
“Anh đến rồi”.
Tô Ôn nghe tiếng Hạ Phong ở sau lưng mới nhớ ra liền xoay người sang.
Hạ Phong vừa tỉnh thấy hai người trước mặt. Tô Ôn đưa lưng về phía cậu nên cậu không nhìn rõ nét mặt của anh nhưng sống lưng thẳng tắp cho thấy Tô Ôn hiện tại rất không vui. Mà trái lại, bác sĩ lại rất vui vẻ.
“Có thể đi lại được không?” Tô Ôn lạnh lùng hỏi.
Nguồn :
Hạ Phong ngồi dậy, buông lỏng hai tay, “Đi bằng mắt à”. Ngủ một giấc, cảm giác như toàn thân đều bị kiến cắn, đau nhức khắp người. Nhìn bác sĩ cậu nhớ mới mấy tiếng trước mình vừa đồng ý với anh ta một chuyện. Vì vậy mở ngăn tủ giường bệnh lấy tập giấy đưa cho bác sĩ: “Đúng rồi, bác sĩ Tần, đây là chữ kí của tôi, đây là cho cháu anh, còn mấy cái còn lại là cho mấy cô gái kia.
Không nghĩ đến vào bệnh viện mà vẫn có thể gặp fan. Tuy bị đánh thật thảm nhưng nữ y tá chăm sóc cậu rất tốt, khiến cậu cảm thấy làm minh tinh cũng không quá thất bại.
Bác sĩ Tần nhận lấy, cười cười nói: “Tôi thay mặt cháu và mấy hủ nữ kia cảm ơn cậu” Các y tá trực đêm vừa nghe nói minh tinh đến đây liền lộ ra bản chất hủ nữ…
Mấy hủ nữ vây quanh Hạ Phong hỏi không ngừng, hỏi loanh quanh mãi mới đi vào trọng điểm cậu và Tổ Ngạn Chi có gì với nhau hay không…
“Không phải khách khí!” Hạ Phong cao hứng cười không ngờ khẽ động lồng ngực khiến cơn đau dâng lên. Sau khi vén chăn ra, cậu chỉ về phía Tô Ôn giới thiệu với bác sĩ Tần: “Đây là người đại diện của tôi, Tô Ôn”, lại chỉ về phía bác sĩ nói: “Đây là Tần Diệc, bác sĩ Tần, nếu hôm qua không có anh ấy chỉ sợ tôi chảy máu đến chết mất!”
Nhớ lại mấy tiếng trước, Hạ Phong thất tha thất thểu đi vào bệnh viện, vừa gặp Tần Diệc đã ngất xỉu. Tần Diệc thấy cậu bị thương thành như vậy liền băng bó, lại dặn dò cẩn thận này nọ.
“Giờ không còn sớm nữa, tôi cũng đến giờ nghỉ rồi. Đi trước!” Tần Diệc vẫy tay với Hạ Phong sau đó xoay người rời đi. Lúc đi qua Tô Ôn không quên nở nụ cười vô cùng mờ ám…
Chờ Tần Diệc rời đi Tô Ôn mới chậm rãi mở miệng: “Loại bác sĩ như vậy tốt nhất đừng có tiếp xúc” Đã không có y đức lại còn có thái độ như thế!
Hạ Phong không hiểu Tô Ôn rốt cuộc là làm sao liền hỏi lại: “Loại như vậy là loại gì? Tần Diệc rất tốt mà”.
Tô Ôn kể lại chuyện vừa rồi một lần, Hạ Phong nghe xong nhìn chằm chằm Tô Ôn một hồi mới nói: “Tô Ôn, Tần Diệc là bác sĩ não khoa, không phải khoa chỉnh hình…”
Tô Ôn lập tức vẻ mặt hắc tuyến….
Sau khi bị gãy hai cái xương sườn, Hạ Phong không khác gì con rù rụt cổ, lò dò đi lại, chừng hơn 10 phút mới đến được bãi đỗ xe. Tô Ôn thân là người đại diện cũng không làm tròn phận sự, kệ cậu thống khổ lê lết.
Nếu Hạ Phong lúc này đi đến trước mặt Tô Ôn có thể thấy trên mặt núi băng Tô Ôn hình như lại kết thêm mấy tầng băng mới.
Đến bãi đỗ xe, Tô Ôn khó khăn tốt bụng một lần, tự mình mở cửa xe cho Hạ Phong để cậu chậm rãi chui vào.
Sau khi đã ngồi vững, Tô Ôn liền nói: “Chuyện quay phim tôi đã vì cậu mà xin hoãn lại hai ngày. Những chuyện khác cậu phải tự mình cố gắng.”
Hạ Phong gật gật đầu.
Xảy ra chuyện này, so với bất luận ai khác chính cậu cũng không hề mong muốn xảy ra nhưng không có biện pháp khác.
“Hạ Phong phong chết không phải do cậu cố ý nhưng người cũng là do cậu đâm chết. Tam gia là người trọng tình nghĩa, cậu không bị mất tay mất chân đã là may mắn lắm rồi. Còn nữa, từ nay về sau không có việc gì thì cũng đừng đi Tả Tuyền Sơn, Tam gia không phải là người mà cậu có thể đắc tội.
Hạ Phong quay đầu nhìn Tô Ôn, trong lòng thầm nghĩ vì sao anh ta biết Tam gia? Ngay sau đó cậu hiểu ra. Tô Ôn và Vi Củng Nhiên quan hệ xem ra không tồi, biết chuyện này cũng không lạ.
Tô Ôn cũng quay sang nhìn cậu một cái sau đó tiếp tục lái xe: “Nếu cậu thích đua xe thì có thể đến trường đua, không cần phải đi Tả Tuyền Sơn”.
“Đã biết”. Hạ Phong ngoài miệng nói vậy nhưng trong đầu cũng không nghĩ vậy. Không đi Tả Tuyền Sơn? Đó là chuyện không có khả năng! Cậu nghĩ từ nay về sau cần phải chú ý hóa trang một chút, sau đó tìm chỗ vắng vẻ để ngồi.
Lúc này điện thoại Hạ Phong vang lên, là Bàng Tùng gọi đến. Cậu nở nụ cười, tối hôm qua gọi mãi không được, giờ mới sáng sớm Bàng Tùng đã gọi điện, chỉ sợ là mắng cậu không có việc gì cũng đừng hơn nửa đêm gọi điện cho mình.
“Giám đốc Bàng, sao thế?”
Đầu kia Bàng Tùng như đang bận rộn gì đó, một lát sau mới nói:
“Nhậm Mộ muốn đổi vai nam chính số 1 của cậu”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...