Chuyện tốt thành đôi, giờ ngọ hôm sau, lão quản gia Tả phủ lại một lần nữa mừngrỡ xông vào tiền viện thư phòng: “Lão gia…Lão gia…trúng…trúng…” Khoa tay múachân vui sướng báo cáo: “Lão gia, Tam gia trúng….”
Tả Uẩn Văn còn chưa kịp phản ứng, bút trong tay dừng lại, đem bản công văn thổi thổi, không mặn không nhạt hỏi: “Người bao nhiêu tuổi còn nôn nóng, còn thể thống gì? Trúng cái gì?”
Lão quản gia sắc mặt ửng hồng, kích động báo cáo: “Tam gia trúng giải nguyên, đệnhất thi hương. Người báo tin vui đã vào trấn rồi.”
“Cái gì?” Bản công văn trong tay Tả Uẩn Văn oạch một cái rơi xuống đất, người cũng có chút ngơ ngác: “Thiệu Khanh…trúng…trúng giải nguyên?”
Lão gia hung hăng gật đầu: “Đúng vậy, không sai được, người báo tin vui trên đường đi đến.”
“Mau mau. Nhanh đi chuẩn bị.” Tả Uẩn Văn trở về phòng thay một bộ trường bàomàu đỏ rượu, mặt mày hớn hở đi vào đại sảnh, quan sai báo tin vui mang theo vẻmặt nịnh nọt đi vào Tả phủ, hướng về phía chủ vị vái chào Tả Uẩn Văn: “Chúc mừng Tả lão gia, Tam gia Tả phủ trúng giải nguyên, về sau tất nhiên tiền đồ vô lượng.”
Tả Uẩn Văn cười lớn khiêm tốn một câu: “Nào có nào có....khuyển tử còn nhỏ như vậy, vận may mà thôi.” Trong lòng lại sớm cười như hoa nở.
Lục công gia quả thật là phúc tinh của Tả gia bọn họ, buổi sáng vừa giải lệnh cấm của Tả gia, buổi chiều đứa con thứ ba nhà ông ta trúng giải nguyên, không nghĩ tới người đến tuổi trung niên, vậy mà cũng có thể thể nghiệm một lần khoái cảm song hỷ lâm môn.
Hậu viện Tiết thị cũng nhận được tin tức Tả Thiệu Khanh đoạt giải nguyên caotrung, vẻ mặt âm trầm ném bể ấm trà: “Nghiệt chủng kia. Thậm chí có loại vận maynày.”
Tả Thục Tuệ ngược lại là không có cái gì đặc biệt không vui, thậm chí an ủi Tiết thị: “Nương, nó cho dù đứng đầu thi hương thì như thế nào? Đại ca cũng là người trúng cử nhiều năm như vậy, luận tư lịch luận tài văn chương không phải một mao đầu tiểu tử mới mười ba tuổi có thể so sánh sao?”
Bị Tiết thị trừng mắt, Tả Thục Tuệ dừng một chút, nói: “Ngài mở rộng lòng mộtchút, liền tính nó có phúc lớn, thủy chung cũng là họ Tả, trước sau vẫn phải gọi ngàimột tiếng mẫu thân, ngài còn sợ nó dám không hiếu thuận hay sao?”
Tiết thị đương nhiên hiểu rõ đạo lý này, chỉ là con trai ruột của mình lại bị một thứ tử vượt qua, bà ta như thế nào nuốt trôi được cơn tức này?
Chỉ có điều tức thì tức, lý trí Tiết thị vẫn còn, bình tĩnh phân tích nói: “Hiện nay Tả phủ có tư cách thi cử, sang năm phụ thân con nhất định sẽ để cho nghiệt chủng kia và đại ca của con cùng nhau lên kinh thành, đến lúc đó bất kể là ai thi đậu, chúng ta đều có thể lấy cớ đưa cả nhà vào kinh.”
“Nương, ý của ngài là…chúng ta sắp chuyển vào kinh thành sao?”
Tiết thị lộ ra ánh mắt hoài niệm: “Đúng vậy, thật vất vả có thể trở về, chúng ta sao có thể tiếp tục co đầu rút cổ ở chỗ nhỏ bé này chứ? Kinh đô, đó mới là địa phương nhiều màu nhiều sắc.”
“Nương, ngài nói Lục công gia thật sự cố ý muốn kết thân sao?” Tả Thục Tuệ hơi hơi đỏ mặt.
Tiết thị từ trong hồi ức hồi phục lại tinh thần: “Cho dù là không phải, con cũng nên tranh giành một chút, thà không bằng chủ động xuất kích còn hơn ở chỗ này chờ đợi tin tức của Lục công gia, nếu không thành công, sau khi lên kinh thành dựa vào thanh danh Tả gia năm đó cũng có thể tìm nhà chồng tương lai tốt.”
Tả Thục Tuệ thoạt nhìn có chút chần chờ: “Nương, Tào đại ca vẫn còn ở quý phủ, nếu hắn ta đưa ra yêu cầu nhanh chóng thành hôn, chúng ta hiện cũng không dễ dàng cự tuyệt.”
Lục công gia bên kia còn chưa có tin tức chuẩn xác, bọn họ cũng không lấy ra cớ chặn miệng Tào gia, nhưng để cho nàng tiếp tục gả cho Tào gia, nàng lại không cam lòng.
Dựa theo lời Tiết thị, kinh đô mới là chốn trở về cuối cùng của nàng.
Tiết thị khuấy động chén trà trước mặt, trong mắt lóe ra một tia hung ác: “Hừ, nương có biện pháp để cho hắn chủ động từ hôn.”
Màn đêm buông xuống, Tả phủ tổ chức yến tiện chúc mừng, đầu tiên là ăn mừng Tả phủ lại sắp nhậm chức, thứ hai ăn mừng Tả tam gia đậu giải nguyên cao trung.
Phú hào hương thân địa phương nhao nhao đưa tới hạ lễ, tuy bọn họ còn chưa biết Tả phủ có hy vọng lại nhậm chức, nhưng thanh danh dòng dõi thư hương với vinh quang một nhà ba cử nhân của Tả phủ, cũng không dám coi thường đại gia đệ nhất trấn Vưu Khê này.
Tào Tông Quan cũng nằm trong danh sách được mời đến, cậu em vợ tương lai đậu giải nguyên cao trung, hắn ta với tư cách chuẩn tỷ phu đương nhiên cũng thật vui vẻ, liên tiếp mời rượu Tả Thiệu Khanh.
Tả Thiệu Khanh kiếp trước tửu lượng không tệ, nhưng không biết có phải hay không bởi vì nguyên nhân tuổi nhỏ, đêm nay chỉ kính rượu một vòng cũng có chút đầu óc choáng váng.
Y hướng mọi người vái chào, nói xin lỗi liền vịn La Tiểu Lục rời khỏi đại sảnh, đi về phía viện tử của mình.
Đi một nửa, La Tiểu Lục đột nhiên chỉ vào một chỗ nhẹ giọng hỏi: “Ô! Tam gia người xem…bên kia thế nhưng là Tào đại gia?”
Tả Thiệu Khanh híp nửa con mắt, ánh mắt có chút rời rạc, chỉ thấy một người có thân hình cực giống Tào Tông Quan bị hai gã sai vặt đỡ cánh tay đi vào hậu viện.
“Tào đại gia?” Tả Thiệu Khanh tự nhủ nói thầm một câu: “Hắn vào hậu viện làm cái gì?”
“Đúng vậy, hậu viện thế nhưng là chỗ của nữ quyến, hắn một nam nhân sao có thể vào?” La Tiểu Lục cũng không hiểu ra sao: “Chỉ có điều, xem ra giống như là bị người dìu vào, chẳng lẽ hai gã sai vặt kia không biết quy củ?”
Tả Thiệu Khanh có chút tỉnh rượu, lắc cái đầu nặng nề, mượn thân thể La Tiểu Lục đứng thẳng: “Có thể nhận ra hai gã sai vặt kia là ai không?”
“Không giống như là gã sai vặt ngày thường thường hầu hạ chủ tử, nhìn xem ngược lại là có chút giống người chăn ngựa chuồng ngựa bên kia.”
Tả Thiệu Khanh phản ứng đầu tiên là Tả Thục Tuệ mượn cơ hội này gặp gỡ Tào Tông Quan, nhưng lập tức lại bác bỏ nói: Tả Thục Tuệ đã tin tưởng Lục Tranh đối với nàng có ý, tuyệt đối không có khả năng lại cùng Tào Tông Quan có liên quan.
Như vậy… đích thị là có người thừa dịp Tào Tông Quan say rượu làm chút việc nham hiểm không thể để người nhìn thấy.
Về phần người chủ mưu bên trong chắc hẳn là mẫu tử Tiết thị.
“Quản nhiều như vậy làm gì? Trở về đi.” Suy nghĩ cẩn thận ngọn ngành sự tình, Tả Thiệu Khanh cũng không cho rằng chuyện này đối với Tào Tông Quan có cái gì xấu,lại tiếp tục vịn La Tiểu Lục đi về phía trước.
Trở lại gian phòng, vú Liễu đã nấu xong một nồi nước ấm, Tả Thiệu Khanh ngâm mình nửa canh giờ mới từ trong thùng tắm đi ra, bọc áo đơn chui vào chăn, thoải mái thở dài.
Chờ y ngày hôm sau thức dậy, ánh mặt trời đã xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trên giường của y, y ngồi vèo dậy, hướng ra ngoài hô: “ Tiểu Lục Tử, như thế nào không gọi gia rời giường.” Này đều giờ nào rồi, sớm đã qua thời gian đi thỉnh an rồi đi?
Vú Liễu bưng bữa sáng tiến vào, nghe vậy buồn cười liếc y: “Gia của ta, ngài đã quên, tối hôm qua lão gia nói miễn cho ngài thỉnh an sáng nay, để cho ngài ngủ một giấc thật ngon.”
“Đúng rồi.” Tả Thiệu Khanh một lần nữa nằm lại trong chăn, khó có cơ hội không cần rời khỏi giường, y bắt đầu hoài niệm một tháng “bị thương kia”, cũng không cần sáng dậy thỉnh an cũng không cần đi đối mặt với một nhà kia.
Vú Liễu đi tới xốc lên chăn của y, đào người từ trong chăn ra: “Cũng nên thức dậy, bên kia ầm ĩ, ngài vẫn là đừng trái với lệ thường thì được rồi.”
Tả Thiệu Khanh trong lòng khẽ động: “Ầm ĩ? Chuyện gì xảy ra?” Chẳng lẽ là Tào Tông Quan?
Vú Liễu hầu hạ y ăn mặc tử tế, vừa làm việc vừa trả lời: “Ta đã bảo Tiểu Lục Tử đi nghe ngóng, rất nhanh sẽ có tin tức.”
Đợi Tả Thiệu Khanh không để ý tới ăn xong bữa sáng, La Tiểu Lục vọt vào. Sắc mặthồng nhuận phơn phớt dị thường, ánh mắt lấp lánh.
Nó tiến đến trước mặt Tả Thiệu Khanh, thần bí nói: “Gia, ngài đoán, đằng trước phát sinh chuyện tốt gì?”
Tả Thiệu Khanh gõ cái ót nó một cái: “Nói mau.”
“Khà khà… ngài tuyệt đối không ngờ đến, vị Tào đại gia kia ở quý phủ chúng ta làm khách tối hôm qua uống nhiều rượu, cùng …cùng Tam tiểu thư…” La Tiểu Lục nói xong vẻ mặt liền ửng đỏ, bờ môi giật giật như thế nào cũng không nói ra bốn chữ “rượu say loạn tính”.
Rốt cục là thiếu niên chưa trải qua chuyện đời, da mặt còn vô cùng mỏng.
Tả Thiệu Khanh lực chú ý không ở cái này, mà là kinh ngạc hỏi: “Tam tiểu thư?”
“Đúng vậy, tất cả mọi người đang nói Tào đại gia quá vô liêm sỉ, rõ ràng là cùng Đạitiểu thư đính hôn lại làm bẩn Tam tiểu thư, chúng ta thư hương thế gia cũng không có tập tục tỷ muội cùng gả, người gả đi chỉ có thể là Tam tiểu thư, nô tài còn nghe nói…” La Tiểu Lục thần bí đi đến bên tai Tả Thiệu Khanh, nhỏ giọng nói: “Vị đại tiểuthư tinh quý kia của chúng ta đang khóc ở trong phòng…”
Tả Thiệu Khanh âm thầm vì mẫu tử Tiết thị hô một tiếng được, dùng một thứ nữ đổi lấy tiền đồ sáng lạng cho đích nữ, vụ mua bán này làm thật sự thỏa đáng.
Hơn nữa Tả Thục Tuệ sẽ khóc? Sợ là cười đến chảy nước mắt đi? Tả Thiệu Khanh bĩumôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...